Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3

Tiêu Chiến sóng bước ngang hàng với Vương Nhất Bác, mọi người xung quanh đều như có như không ngắm nhìn hai người.

Quá đẹp!

.

"Người đàn ông lúc nãy là.. "

"Ông ta là giám đốc hành chính, cũng là chú của tôi. Chú ruột"

Tiêu Chiến đơ mất vài giây. Chuyện vì quyền lực, vì tiền bạc mà trở mặt thành thù này ở thương trường không ít. Nhưng bây giờ trường hợp này lại rơi trúng Vương Nhất Bác, anh có chút đau lòng. Ba mẹ cậu bị tai nạn xe mà qua đời. Vốn dĩ những người còn lại nên giúp đỡ cậu, đằng này lại một mực muốn tranh giành, thật sự là quá tàn nhẫn.

"Tôi quen một mình rồi". Vương Nhất Bác có lẽ là hiểu anh đang nghĩ gì, cứ vậy mà lên tiếng.

Tiêu Chiến nghe xong càng đau lòng hơn. Trong lòng thầm nghĩ, "Anh bước chân vào cuộc sống của em, thì bằng mọi cách sẽ san sẻ cùng em. Nhất định không để em một mình. Cho dù có chuyện gì, anh sẽ luôn ở bên em. Chỉ cần em không chê anh, cả đời này anh nguyện cùng em một chỗ"

..

"Ngày mai anh thu xếp một chút. 9 giờ cùng tôi bay đến Thượng Hải"

"Vâng. Để tôi báo lại với trợ lý Trần"

"Cậu ấy ngày mai còn có việc. Anh đi cùng tôi"

Mắt Tiêu Chiến đột ngột sáng lấp lánh. Không kiềm chế nổi bản thân mà lên tiếng. "Chỉ hai chúng ta đến Thượng Hải thôi sao?"

Vương Nhất Bác nhìn bộ dạng của anh có chút buồn cười.

Tiêu Chiến nhìn đến ngây ngốc. Vừa lúc nãy có phải hay không Vương Nhất Bác đã buông bỏ sự phòng vệ với anh.

"Vương tổng, tôi sẽ thu xếp thật tốt"

"Ừm"

Tiêu Chiến hí hửng ngồi xuống bàn làm việc, cả một buổi tâm hồn cứ nhảy nhót trên mây.

..

Sau ngày làm việc đầu tiên, Tiêu Chiến tâm tình phấn khởi trở về nhà. Việc đầu tiên là tắm rửa, sau đó ăn uống qua loa, cuối cùng là đến công việc khiến anh hào hứng nhất. Thu dọn đồ đạc.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Tiêu Chiến cảm thấy công việc này thú vị đến vậy.

Cả đêm Tiêu Chiến vui vẻ đến độ không ngủ nổi. Chỉ cần nghĩ đến ngày mai, anh sẽ được cùng cậu đi chung một chuyến bay, được ngồi cạnh nhau, được ở chung một khách sạn, được...

Cứ vậy, mãi đến 3 giờ sáng Tiêu Chiến mới chợp mắt được một chút.

Cũng may buổi sáng không cần đến công ty, đợi đến 8 giờ đến đón Vương Nhất Bác sau đó sẽ cùng nhau ra sân bay. Tiêu Chiến vui vui vẻ vẻ thay đồ, sau đó mới nhớ ra hôm qua hẹn đến đón Vương Nhất Bác, nhưng anh làm gì biết nhà của cậu mà đến.

Vò đầu bứt tai, cuối cùng nhớ đến một người.

"Trợ lý Trần, có thể cho tôi biết địa chỉ của Vương tổng không? Hôm qua hẹn đến đón nhưng tôi lại quên mất xin địa chỉ rồi"

"Sếp nói anh đến nhà đón sao?"

"Đúng vậy"

"Số 5, đường X, nhà của sếp tách riêng biệt nên anh vào đó sẽ thấy ngay"

"Cảm ơn cậu"

"Không có gì. Đi công tác với sếp thì nên chú ý một chút. Anh ấy hơi đặc biệt so với người khác, anh ở bên cạnh vẫn là quan tâm nhiều một chút"

"Tôi biết, cảm ơn cậu". Tiêu Chiến thầm nghĩ, việc quan tâm Vương Nhất Bác mà còn phải đợi người khác nhắc nhở hay sao.

..

Tiêu Chiến gọi xe, sau đó một đường chạy đến chỗ Vương Nhất Bác. Ngôi nhà của cậu cũng không quá phô trương như mấy vị tổng tài trong phim hay có. Nhìn từ bên ngoài vào có một mảnh vườn, bên kia có một bể bơi, ngoài ra cũng không có gì nữa.

Bảo tài xế đợi mình, sau đó tự tiến tới nhấn chuông cửa. Một lát sau cửa mở ra, Vương Nhất Bác kéo vali bước ra. Tiêu Chiến tỏ ý muốn kéo thay liền bị cậu ngăn lại.

"Nặng lắm, tôi tự làm được"

Tiêu Chiến mỉm cười, không tranh giành nữa.

Cả đoạn đường ra sân bay cả hai đều tuyệt đối im lặng. Vương Nhất Bác lướt xem tin tức trên điện thoại, còn Tiêu Chiến ngắm đường phố bên ngoài.

..

Máy bay cất cánh, Tiêu Chiến ngồi ngoan ngoãn bên cạnh Vương Nhất Bác.

Ngồi không thì có chút nhàm chán, mà nói chuyện lại chẳng biết nói gì, Tiêu Chiến cuối cùng lôi ra một tờ giấy nhỏ, vẽ vời vài nét. Một lúc bên kia chẳng thấy động tĩnh gì, mới quay người sang nhìn, Vương Nhất Bác gục đầu bên cửa sổ, nhắm mắt lại. Tiêu Chiến không biết cậu đã ngủ hay chưa, cứ im lặng nhìn như vậy. Mãi một lúc vẫn thấy cậu giữ nguyên hiện trạng, mới dám chắc cậu đã ngủ rồi. Anh nghiêng mình điều chỉnh dáng ngồi một chút, sau đó nhẹ nhàng đỡ lấy đầu cậu dựa vào vai mình. Một loạt động tác có chút căng thẳng, cũng may Vương Nhất Bác không tỉnh lại.

Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn gương mặt đang gối lên vai mình, mỉm cười đầy thỏa mãn.

.

Vương Nhất Bác vốn dĩ chỉ nhắm mắt nghĩ ngợi, cậu sợ nhất là ngủ, bởi vì lúc ấy, cậu không thể biết được thế giới xung quanh đang làm những gì. Mỗi lần nhắm mắt lại, là mỗi lần cậu thật sự áp lực.

Lúc nãy cũng chỉ là nhắm mắt dưỡng thần một chút, dù gì cũng đang trên máy bay, bên ngoài còn có Tiêu Chiến đang ngồi, cậu liền cho phép mình thả lỏng bản thân đôi chút.

Cậu còn đang mơ màng liền cảm nhận được bàn tay ấm áp đỡ lấy đầu mình, rất nhanh liền đáp xuống một vật thơm thơm, âm ấm. Cảm giác vô cùng thoải mái. Cậu hé mắt, vừa vặn thấy mình vừa dụi đầu vào hõm cổ đối phương, có chút ngại ngùng muốn ngồi dậy, nhưng cảm giác thoải mái kia thật sự có chút không nỡ. Đấu tranh một hồi cuối cùng lại gục đầu ngủ luôn từ lúc nào.

Tiêu Chiến cứ chốc chốc lại nhìn xem biểu cảm trên gương mặt cậu. Hàng lông mày vô thức mà nhíu lại, anh có chút đau lòng. Đến cả giấc ngủ cũng không yên, cậu có phải là quá vất vả rồi không. Anh đưa tay xoa nhẹ lên trán cậu, muốn cậu dù là chỉ một giấc ngủ ngắn cũng có thể được ngon giấc.

Vương Nhất Bác trong mơ cảm giác có chút thoải mái, bàn tay kia cứ vậy định rời xa cậu. Vương Nhất Bác vội vàng nắm chặt lấy

"Đừng đi... Đừng đi... "

Tiêu Chiến nhìn bàn tay mình bị cậu nắm chặt có chút ân ẩn đau, nhưng lại không có ý định rút ra, nhẹ nhàng thì thầm vào tai cậu.

"Ngoan, anh không đi. Anh ở đây"

"Đừng đi mà... Anh đừng đi.."

"Nhất Bác.. Anh không đi. Cả đời này đều ở cạnh em"

Không biết Vương Nhất Bác có thật sự nghe thấy lời anh nói hay không, nhưng sau đó liền trở nên ngoan ngoãn. Hai tay ôm chặt lấy cánh tay của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác dụi dụi đầu vào cổ anh, ấm áp, thoải mái, thơm, cậu cảm thấy đây là thứ mà cậu cần.

..

Khi Vương Nhất Bác tỉnh dậy, thấy mình đang cùng Tiêu Chiến đang mười ngón tay với nhau, đầu còn đang tựa vào vai anh vô cùng thoải mái. Bấy giờ mới nhận ra thứ mà cậu nói cậu cần kia chính là anh.

Có chút ngại ngùng vội ngồi dậy, bàn tay nhẹ nhàng rút ra.

Tiêu Chiến quay lại nhìn cậu, mái tóc vì bị chủ nhân cọ cọ một hồi liền có dấu hiệu xù lên. Anh không chút ngại ngùng, đưa tay sửa lại tóc cậu.

"Bị xù mất rồi"

Vương Nhất Bác ho khẽ vài tiếng, lập tức thu người lại, ngập ngừng nói câu xin lỗi.

"Xin lỗi anh.. Tôi.. "

"Không sao a, anh không thấy phiền đâu..."

_-------_

#tôm

.061220

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com