7
"Tiêu Chiến"
"Anh đây"
"Lần sau nếu anh đi, hãy giữ liên lạc với em, được không? Hoặc ít nhất cũng cho em biết nơi anh đến. Như vậy lúc không chịu được nữa, em sẽ đi tìm anh. Đừng như vừa rồi, em thực sự không biết phải tìm anh ở đâu cả"
Tiêu Chiến thật sự vô cùng đau lòng. Nhận ra bản thân mình thật sự ấu trĩ.
Đưa tay ôm lấy cả người cậu, anh chầm chậm gật gật đầu. Lại sợ cậu không biết, liền ôm lấy mặt cậu, nhẹ nhàng hôn từ trán, xuống mắt, đến chóp mũi rồi hai gò má. Cuối cùng mới cất tiếng
"Anh có em rồi, tuyệt đối sẽ không rời đi nữa"
"Lúc trước anh cũng nói sẽ không rời khỏi em"
Tiêu Chiến nhớ đến lời mình nói với Lục Viễn mấy tháng trước. Áy náy trong lòng lại dâng lên.
"Anh xin lỗi. Lần này tuyệt đối sẽ tìm em đòi giải thích. Vì bây giờ anh là bạn trai của em, anh mới có quyền. Lúc đó anh cũng chỉ là một thư ký bé nhỏ, anh có cái quyền đó sao? Anh được phép ghen sao? Anh không có. Anh chẳng là gì cả"
Vương Nhất Bác cảm thấy người Tiêu Chiến run lên, vội ôm anh vào trong ngực. "Em xin lỗi, là em không tốt. Bây giờ anh là người của em. Mọi thứ anh đều có quyền"
Tiêu Chiến thuận thế rúc sâu vào lòng cậu.
Vương Nhất Bác tuy nhỏ tuổi hơn anh, nhưng lại cao hơn anh một chút, vai cũng rộng hơn anh, bàn tay to hơn tay anh. Vậy nên lúc được cậu ôm vào lòng, Tiêu Chiến cảm giác được sự yên bình vô cùng.
..
"Ngày mai anh có thể đi làm lại không?"
Tiêu Chiến không nghĩ Vương Nhất Bác lại đề nghị như vậy, anh cứ ngỡ mình thất nghiệp luôn rồi.
"Anh nộp đơn xin nghỉ rồi mà"
"Đơn vẫn còn chỗ em. Cũng không ai biết chuyện anh xin nghỉ. Coi như anh nghỉ phép dài ngày. Bây giờ đi làm lại, tích cực vào không thì cuối tháng sẽ trừ lương anh đó"
"Anh cũng không thiếu tiền. Anh chỉ thiếu em thôi"
Vương Nhất Bác bật cười.
"Anh nhiều tiền như vậy thì bao nuôi em đi. Em muốn nghỉ ngơi".
Lúc Vương Nhất Bác nói ra câu muốn nghỉ ngơi, Tiêu Chiến biết cậu thật sự muốn như vậy. Tiêu Chiến đau lòng nắm chặt tay cậu. Nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên từng đốt ngón tay.
"Anh ở đây. Cùng em gánh vác mọi thứ. Mệt quá thì hãy dựa vào anh, chúng ta cùng nghỉ ngơi, sau đó lại cùng nhau cố gắng"
"Cảm ơn anh"
"Đừng cảm ơn anh. Anh phải cảm ơn em mới đúng. Người anh theo đuổi năm năm, lại thích thầm anh ba năm. Hạnh phúc này ai sánh bằng anh?"
"Anh biết rồi?"
"Anh gặp Trần Lâm và Vu Yến. Họ nói cho anh"
Vương Nhất Bác mỉm cười, đưa điện thoại mình cho anh. Trong album ảnh của cậu, là anh. Rất nhiều. Từ lần gặp nhau ở sân bay, sau đó ở một vài bữa tiệc anh theo cậu, hóa ra cậu cũng biết anh ở đó. Tiêu Chiến càng xem càng không tin nổi.
"Em.. "
"Sao vậy? Cảm động rồi?"
Tiêu Chiến gật gật đầu.
Vương Nhất Bác mỉm cười. "Vậy sau này phải yêu em nhiều hơn đó"
"Yêu em đến chết"
..
Nói chuyện một hồi, mới phát hiện ra đã nửa đêm rồi. Tiêu Chiến muốn đi về, Vương Nhất Bác liền một mực giữ lại. Cuối cùng là Tiêu Chiến đang nằm trên giường của cậu, đắp chăn của cậu, còn được cậu ôm trong ngực.
Anh cảm thấy 29 năm sống trên đời đợi được ngày này coi như không uổng.
Miệng cười khúc khích không ngừng được.
"Vui lắm sao? Anh định cười đến sáng hả?"
"A? Làm sao em biết anh cười?". Tiêu Chiến nhích ra một chút, ngước mặt lên đối diện với cậu đặt câu hỏi.
"Em cảm nhận được hơi thở của anh phả vào cổ. Em đoán thôi"
"A? Quả nhiên lợi hại"
"Ai là người một hai đòi trở về? Vậy mà lúc được ngủ cùng em thì lại vui vẻ như vậy?"
"Anh nào có"
"Thôi được rồi. Ngoan ngủ đi. Mai còn phải đi làm đó. Em không muốn vì anh mà đi làm trễ đâu"
"Hic, thì em ngủ đi. Anh đã làm gì phiền đến em đâu". Tiêu Chiến giận dỗi chu chu môi.
Vương Nhất Bác từ trên nhìn xuống, thật sự là muốn đòi mạng. Cậu xoay người ép anh xuống, mạnh mẽ hôn lên môi anh, đôi môi mềm mại ngọt ngào cứ vậy bị cậu dày vò đến sưng đỏ.
Tiêu Chiến đến lúc cảm giác sắp chết ngạt mới được thả ra. Nép vào lòng cậu há miệng thở dốc.
"Anh còn quấy, thì em không biết bản thân sẽ làm gì đâu"
Tiêu Chiến sợ hãi lắc đầu nguầy nguậy. Vương Nhất Bác bật cười ôm anh vào lòng. Nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống tóc anh.
"Ngủ ngon, Chiến ca"
Tiêu Chiến vòng tay ôm chặt lấy eo cậu. Dẫu biết cậu không nghe đâu, vẫn chậm rãi lên tiếng.
"Nhất Bảo của anh ngủ ngon. Anh yêu em"
...
Buổi sáng mùa thu, thời tiết se lạnh làm Tiêu Chiến có chút lười biếng. Anh rúc sâu vào chăn tìm hơi ấm, lại tìm thấy một cỗ thân nhiệt ấm áp. Anh thoải mái rúc sâu vào lòng người ta. Cũng chẳng màn đây là đâu, cứ vậy tự nhiên mà ôm lấy người.
"Thỏ Chiến, mau dậy đi. Định không đi làm sao?". Âm thanh trầm thấp đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu làm Tiêu Chiến giật bắn mình, vội vàng mở mắt.
"Emmm"
Vương Nhất Bác mỉm cười hôn hôn lên môi anh. "Dậy đi. Sắp 7 giờ rồi đó"
Tiêu Chiến rên lên một tiếng, nép sâu vào lòng cậu. Hai tay cùng ghì chặt lấy eo cậu. Bộ dáng như một bé mèo con biếng nhác.
"Vậy anh ở nhà ngủ đi. Em đi làm nuôi anh"
Tiêu Chiến từ trong chăn nghe cậu nói vậy liền bật dậy.
"Không. Để anh nuôi em"
Vương Nhất Bác nhìn anh, sau đó cũng ngồi dậy.
"Mau vào vệ sinh rồi còn đi ăn sáng nữa"
"Anh muốn đi tắm". Thói quen tắm buổi sáng của anh là từ nhỏ. Bây giờ lớn rồi vẫn không bỏ được.
"Vậy anh vào đi. Em lấy đồ cho anh. Mặc tạm của em đi vậy"
..
Tiêu Chiến từ phòng tắm bước ra, Vương Nhất Bác có chút buồn cười.
"Trông hài hước lắm sao?"
"Không có. Rất đẹp trai".
"Nhưng em vừa cười"
"Có sao?"
"Em nói đi. Có phải trông rất không ổn không?"
"Không. Em đảm bảo. Rất đẹp. Chỉ là.... "
"Chỉ là sao?"
"Ai nhìn vào cũng đều biết anh là của em"
Vương Nhất Bác còn lưu manh mà cười một cái đầy sâu xa.
Tiêu Chiến sợ hãi.
Gì vậy, sao lúc trước anh không biết Vương Nhất Bác có mặt này nữa vậy?
Giờ nói chia tay còn kịp không?
..
Tiêu Chiến trở lại công ty, nhân viên đều cảm thấy Vương tổng nhà mình đã nhu hòa hơn rất nhiều.
Bữa trưa hai người cũng không ra ngoài ăn. Cơm trưa để trên bàn làm việc, Vương Nhất Bác vẫn đang cắm mặt vào đống dự án trước mắt. Tiêu Chiến nhìn phần cơm sắp bị lãng quên có chút buồn lòng. Vừa quay người đi liền đi cậu nắm tay kéo mạnh xuống.
Anh một đường đáp thẳng xuống người cậu. Tiêu Chiến chớp chớp đôi mắt. Vương Nhất Bác mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên môi anh. Còn đang thắm thiết hôn môi thì cửa phòng bật mở.
Hai người giật mình buông nhau ra, Tiêu Chiến còn đang ngồi trên đùi cậu. Gương mặt đỏ bừng ngại ngùng.
"Ha ha. Thật xin lỗi. Tưởng... Tưởng sếp và anh ra ngoài ăn trưa rồi nên mới vào không gõ cửa". Trần Lâm ngại ngùng thay gãi gãi đầu.
"Có chuyện gì?"
"Hợp đồng bên XB vừa đưa tới".
Trần Lâm bước tới đưa hợp đồng. Tiêu Chiến vẫn còn chôn mặt vào ngực cậu. Ngại đến mức không dám đứng lên.
Vương Nhất Bác nhìn anh, càng thêm cưng chiều mà đưa tay ôm chặt lấy anh kéo vào lòng.
"Để đó đi. Chút tôi xem lại"
"Vâng. Tôi xin phép. Thật xin lỗi". Trần Lâm cúi đầu lén lút cười. Sau đó bèn quay người rời đi.
..
"Thỏ Chiến, ngồi trên đùi em thích lắm sao?"
"A?".
Tiêu Chiến lúc này mới nhận ra bản thân nên đứng lên. Nhưng Vương Nhất Bác đã nhanh tay ôm anh lại.
"Ngồi như vậy. Chúng ta ăn trưa"
"Nhưng mà anh... "
*Chụt*
"Hay anh muốn tiếp tục?"
"Không.. Không.. Ăn cơm.. Anh muốn ăn cơm"
"Được. Cùng ăn đi"
..
Trần Lâm nhớ lại giây phút vừa rồi.
Có cảm giác như Vương Nhất Bác là hôn quân suốt ngày chỉ lo đam mê tửu sắc không màn chính sự.
Sau đó liền tự gõ đầu mình. Để Vương Nhất Bác biết chuyện này, lương tháng này có lẽ không cần nhận nữa.
_------_
#tôm
.1012
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com