Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chiến Xu Chi Tinh [1 - 10]

Văn Án

Nam nhân như vậy sao có thể là tác giả múa bút hành văn

Rõ ràng là ác ma máu lạnh giết người không chớp mắt

Có cơ hội liền trêu đùa nàng để trừng phạt sự tự chủ trương của nàng

Nàng đủ thông minh nên thoát được rất xa

Bởi vì ngay cả nàng cũng khó có thể nắm giữ một cỗ cảm xúc đang nảy sinh...

Thân là chuột bạch trong phòng thí nghiệm ngay cả sinh tử của hắn đều do người khác quyết định

Cho dù gặp bất giác yêu thì có thể ra sao?

Hắn có thể vì nàng mà rũ bỏ trách nhiệm [Thiên Toàn] của bản thân không?

Thôi! Chỉ cần rúc vào trong lòng hắn đã hạnh phúc mỹ mãn

Người có tâm lợi dụng nàng uy hiếp hắn phải ngoan ngoãn phục tùng

Nàng tình nguyện vì hắn mà bị hủy diệt......

Chương 1

Đầu thu ở Đài Bắc, mặt trời kiêu hãnh vẫn nóng tới mức khốc liệt như cũ. Trước cổng một thư điếm sớm đã náo nhiệt tụ đầy người, ồn ào, gần ngàn người cả trai lẫn gái vừa kϊƈɦ động lại hưng phấn khiến cổng thư điếm chật như nêm cối, thậm chí ngay cả dưới lòng đường cũng bởi vậy bế tắc tê liệt, làm cho rất nhiều người đi ngang qua không thể không tò mò có ngôi sao nào đang ở trong này hay không.

Nhưng, người đàn ông trêи tấm áp phích lớn ngoài cổng thư điếm cũng không phải ngôi sao mọi người quen thuộc, mặt của hắn thậm chí là xa lạ. Khuôn mặt kiên cường, ngũ quan lạnh lùng, một đôi mắt mang theo khinh miệt hơi buông xuống, khóe miệng có chút giống như cười lạnh, như đùa cợt mỗi nhóm người ở các hướng đang ngẩng đầu quan sát hắn.

Áp phích phía trêи đề hai kí tự tiếng Trung rất lớn "Diêm Quýnh", phía dưới còn có chữ phiên âm tiếng Anh "yenquâng", hiển nhiên là tên của hắn.

Nhưng, Diêm Quýnh là ai? Kia phần tư thái tràn ngập mị lực không ai bì nổi, một chút cũng không thua các siêu sao trong ngoài nước, chẳng lẽ lại là đại minh tinh đến từ Hàn Quốc hay Nhật Bản?

Người điều khiển phương tiện trêи đường ngày càng buồn bực, mọi người đứng xem khiến cho giao thông càng thêm tắc, đã có người không kiên nhẫn nhấn mạnh còi, giục xe đi nhanh một chút.

Đông Tâm Ngữ vội vàng đi trêи đường dành cho người đi bộ, đối với cảnh tượng hỗn loạn này khó chịu nhíu mày, nàng có điểm giật mình, không ngờ hôm nay ở "Cực phẩm thư điếm", buổi kí tên lại khoa trương như vậy!

Bất quá chỉ là sự kiện kí tên của một tác giả tiểu thuyết, cũng có thể thu hút nhiều người như vậy, nàng có điểm hoài nghi những người này có thật là đến vì tiểu thuyết? Hay là "đổ" trước vị tác giả tướng mạo xuất chúng trêи áp phích kia?

Mới nghĩ đến đó, một loại cảm giác xấu hổ kì lạ nhất thời nảy ra trong lòng nàng, vội vàng dừng chân, nàng thở phì phò, bỗng nhiên hơi muốn quay đầu về nhà, không đi tham dự buổi kí tên......

Thật là! Nàng bất quá chỉ là một người phiên dịch tiếng Trung nho nhỏ, thật sự không cần thiết phải xuất hiện trong trường hợp này, nhà xuất bản cố tình không buông tha nàng, nói là tiểu thuyết bán được nhiều nàng không phải không có công, muốn nàng trình diện, một chút cũng không để ý đến lập trường của nàng.

Bất đắc dĩ cúi hạ bả vai, nàng lơ đãng ngẩng đầu nhìn áp phích Diêm Quýnh, trong lòng chấn động, lại kinh ngạc ngây ngốc.

Diêm Quýnh là Hoa kiều ở Mỹ, trong gần hai năm trở thành người nổi tiếng nước Mỹ với đề tài tiểu thuyết kinh dị bạo lực. Tiểu thuyết đầu tay của hắn "Run rẩy" sau khi xuất bản ở Mỹ, trong hai tuần ngắn ngủi liền tẩu tán một trăm vạn bản, trở thành tác giả có tác phẩm bán chạy nhất nước Mỹ.

Đầu năm nay, bản tiếng Trung của "Run rẩy" dịch ở Đài Loan chính thức được đưa ra thị trường, cao trào nổi lên, cùng với ngoại hình xuất sắc của Diêm Quýnh, sách vừa ra lò lập tức bị tranh mua không còn, không thể không nhanh tái bản, lấy lòng độc giả.

"Run rẩy", tiểu thuyết này thật sự hay sao?

Đông Tâm Ngữ cảm thấy mâu thuẫn.

Tháng mười năm ngoái, nàng theo nhà dì về Đài Loan định cư, bạn hồi trung học Lưu Hiểu Trân biết được nàng từ Mỹ về, liền giới thiệu nàng việc phiên dịch của nhà xuất bản, tháng Hai năm nay nàng chính thức được bổ nhiệm, việc đầu tiên chính là phiên dịch cuốn "Run rẩy" này.

Lúc đầu vừa mới đọc "Run rẩy", nàng quả thực không thể tin được một quyển sách bạo lực đầy cảnh máu chảy như vậy lại có thể đắt khách ở Mỹ như thế, cả cuốn sách như một chiến trường giết chóc, mỗi một đoạn văn, mỗi chương tiết đều làm nàng kinh hồn táng đởm.

Nhưng mà, một khi đã hòa vào cốt truyện, nàng bất giác bị nhân vật nam chính "Toàn" hấp dẫn, Diêm Quýnh đã đắp nặn nhân vật này là một người biến dị, cánh tay phải có thể biến thành ma trảo, tuy rằng hận đời, giết người như ma lãnh huyết vô tình, nhưng không biết vì sao, nàng tựa hồ có thể thấy nội tâm "Toàn" có nỗi thống khổ không muốn người khác biết. Qua ngòi bút miêu tả sắc bén lại thâm sâu của Diêm Quýnh, nàng cũng như thâm nhập thế giới âm ngoan kia......

Đông Tâm Ngữ không thán phục không được, Diêm Quýnh tại phương diện này xác thực rất thành công, ngay cả nàng luôn chú trọng ngữ pháp ngôn từ và mọi người đều thấy hắn hành văn dùng từ đều tinh tế chuẩn xác, có đôi khi, nàng thậm chí sẽ có loại cảm giác vi diệu, giống như Diêm Quýnh viết đều là hắn tự mình trải qua, mới có thể miêu tả sống động đến vậy.

Nàng tin tưởng, Diêm Quýnh mị lực như thế, có thể dễ dàng khơi mào cảm xúc độc giả, làm cho từng người đọc sách đích thân trải nghiệm hoàn cảnh, dung nhập vào đó, bị hút vào câu chuyện, sa vào không khí quỷ dị hắn dựng nên.

Nhưng mà, đứng ở lập trường khác, lòng chính nghĩa lần nữa nhắc nhở nàng, tiểu thuyết như vậy thật sự nên bị hạn chế, không cho những người trẻ tuổi huyết khí phương cương học theo, tạo thành ảnh hưởng xấu.

Chỉ tiếc, chế độ phân cấp sách của nhà nước chưa phát triển hoàn toàn, mà nhà xuất bản cần bán sách ra thị trường, lại càng không tự tuyệt đường, lấy ba chữ "Cần hạn chế" ảnh hưởng lượng tiêu thụ của chính mình.

Bởi vậy, sau nhiều lần thương thảo cùng tổng biên tập, nàng quyết định làm việc không có trong phạm vi hợp đồng là sửa chữa, dịch đến chỗ tàn nhẫn sẽ lấy phương pháp sáng tác ôn hòa để che dấu, thậm chí ở vài chương trong truyện nhân vật chính chém người làm nhiều đoạn nàng cũng lược bớt đi, càng đơn giản càng tốt.

Chính là làm như vậy nếu bị tác giả biết, chắc sẽ rất tức giận? Bất quá Hiểu Trân nói cho nàng, Diêm Quýnh từ nhỏ sống ở Mỹ nên không hiểu tiếng Trung, điểm ấy nàng không cần phải lo lắng.

Thật sự có thể không cần lo lắng sao? Vì sao nàng cảm thấy ánh mắt sáng ngời trong áp phích kia tựa hồ xem thấu lòng của nàng, nàng trong lòng chấn động, vội vàng thu hồi ánh mắt.

Nửa năm trước nàng đã xem qua ảnh chụp tấm áp phích này, tổng biên tập vì muốn nàng hiểu biết thêm về Diêm Quýnh, đem ảnh chụp giao cho nàng, nhớ rõ lần đầu nhìn vào tấm ảnh, toàn thân nàng lông tơ liền vô duyên vô cớ toàn dựng đứng, ảnh chụp Diêm Quýnh mặc dù đang cười, nhưng vẫn làm người ta chạy thế nào cũng không thể thoát khỏi cảm giác bị áp bức mãnh liệt, ánh mắt hắn lợi hại như kim châm, chỉ cần bị hắn trừng mắt nhìn, người có to gan đến đâu cũng sợ hãi không dám làm gì.

Cho nên, hiện tại mới nghĩ đến việc còn phải đi đối mặt hắn, nói gì thì nói nàng cũng không đủ dũng khí chen vào đám đông, bước vào thư điếm.

Vẫn là trở về tốt hơn, nàng thầm nghĩ, liền xin phép nhà xuất bản, sự kiện kí tên thiếu mỗi nàng hẳn là không có ảnh hưởng gì, nói sau, hôm nay là cuối tuần, không cần đi làm, nàng có lý do ở nhà nghỉ ngơi.

Đang định chạy đi, vừa mới xoay người, điện thoại trong túi vừa rung vừa kêu vang, nàng vội vàng lấy di động ra nghe, còn chưa kịp mở miệng đã nghe Lưu Hiểu Trân lớn giọng:

"Tâm Ngữ! Cậu đang làm gì? Sự kiện sắp bắt đầu, Diêm Quýnh sắp đến, thậm chí hắn còn hỏi sao dịch giả chưa đến, cậu rốt cuộc đang làm cái gì hả? Sao còn chưa đến......" Lưu Hiểu Trân hổn hển nói ào ào.

Trời ơi! Diêm Quýnh hỏi tới nàng? Không thể nào! Diêm Quýnh lại không biết nàng......

"Tớ...... Tớ đang ở cửa thư điếm." Nàng vội vàng giải thích, cước bộ lại nhiễu hồi hướng thư điếm phương hướng.

"Nga! Vậy cậu nhất định là không vào được, đúng không? Vào bằng cửa dỡ hàng đi! Tớ ra giúp cậu mở cửa, nhanh thôi!" Lưu Hiểu Trân vừa nói xong liền cúp máy.

"Đợi chút, Hiểu Trân......" Đông Tâm Ngữ muốn nói rõ ý muốn về của mình, nhưng đã không còn kịp rồi.

Bảy năm rồi, Hiểu Trân cá tính chíp bông sao vẫn không thay đổi?

Nàng lắc đầu, đành phải kiên trì đến cửa sau thư điếm, còn chưa tới gần cửa dỡ hàng, đã thấy Lưu Hiểu Trân đứng trước cửa liều mình hướng nàng ngoắc ngoắc.

"Tâm Ngữ! Ở đây! Nhanh chút!" Lưu Hiểu Trân hô to.

"Hiểu Trân, tớ thật sự nên tới sao? Đây rõ ràng là sự kiện kí tên của người khác......" Nàng chột dạ.

"Làm ơn, nếu không có cậu phiên dịch, quyển sách này có thể bán chạy ở Đài Loan sao? Hơn nữa đây là tổng biên tự mình hạ lệnh cậu không thể không trình diện, cậu đừng có trốn." Lưu Hiểu Trân giữ cổ tay nàng, không nghe giải thích đưa nàng vào thư điếm.

"Nhưng là, tác giả dù sao cũng không phải tớ!" Nàng vùa bước đi vừa nói.

"Nhưng cậu dịch rất khá, ngay cả Diêm Quýnh cũng khen không dứt miệng!" Lưu Hiểu Trân cười nói.

"Diêm Quýnh? Hắn xem qua bản dịch tiếng Trung? Hắn...... Hắn biết tiếng Trung?" Nàng kinh hô.

"Không, hắn làm sao có thể biết? Tổng biên nói ngay cả tiếng Trung hắn cũng không thể nói, trừ bỏ diện mạo Đông Phương, còn lại đều như người Mỹ chính gốc. Tớ nghĩ là do hắn thấy độc giả phản ứng nhiệt liệt như vậy, mới nói là công lao của dịch giả, cũng chỉ đích danh muốn gặp cậu." Lưu Hiểu Trân giải thích.

"Ra thế!" Nàng thở phào nhẹ nhõm.

"Mau, hắn nói hắn muốn giới thiệu cậu cho độc giả ở buổi kí tên, cậu đi trước tìm hắn đi!" Tiến đến lầu một của thư điếm, Lưu Hiểu Trân liền đem nàng lên đứng trước mặt một đám người.

"Chờ một chút, Hiểu Trân......" Nàng không muốn trở thành tiêu điểm của mọi người, giãy dụa muốn lui ra phía sau, đúng lúc này, Diêm Quýnh phút chốc quay đầu, thẳng tắp nhìn vào nàng.

Chương 2

"Chờ một chút, Hiểu Trân......" Nàng không muốn trở thành tiêu điểm của mọi người, giãy dụa muốn lui ra phía sau, đúng lúc này, Diêm Quýnh phút chốc quay đầu, thẳng tắp nhìn vào nàng.

Một luồng điện vô hình chạy qua não bộ Đông Tâm Ngữ, trái tim của nàng co rút mạnh, làm nàng không thở nổi.

Hắn chính là Diêm Quýnh!

Một đầu tóc đen như mực được vuốt dọc ra sau gáy, gương mặt cá tính lộ vẻ âm khốc, bộ âu phục hàng hiệu đen, cùng áo sơmi màu bạc, khiến hình thể hắn càng thêm cao gầy thon dài, len vào đám đông hết sức xông tới chỗ nàng đứng.

Khi Đông Tâm Ngữ nhìn vào mắt hắn, một cỗ cảm giác mát lạnh không hề báo trước từ lòng bàn chân nàng chạy lên trêи, cặp mắt sắc bén kia...... Giống như bị ma làm, cả người nàng bất động tại đương trường, không thể động đậy.

Thoạt nhìn hắn nàng đã sợ chết khϊế͙p͙, hắn đàng hoàng bước tới, cả người toát ra cảm giác áp bách cùng lệ khí nhanh nhẹn dũng mãnh!

Nam nhân như vậy...... Làm sao có thể là tác gia múa bút hành văn? Bộ dáng của hắn quả thực tựa như sát thủ hắc đạo!

"Vị này chính là người dịch "Run rẩy" thành tiếng Trung, Đông tiểu thư?" Diêm Quýnh ánh mắt sáng quắc, hỏi bằng giọng tiếng Anh trầm thấp.

"Đúng vậy, cô ấy chính là dịch giả, Đông Tâm Ngữ tiểu thư." Tổng biên tập vội vàng giới thiệu bằng tiếng Anh.

"Mau bước tới!" Lưu Hiểu Trân thúc mạnh nàng một cái.

Nàng còn chưa chuẩn bị tâm lý, lảo đảo một cái về phía Diêm Quýnh, thiếu chút nữa té trước mặt hắn, kêu lên một tiếng sợ hãi, nhưng lại có một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy nàng đúng lúc. Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, vừa vặn đối diện gương mặt tuấn tú đang cúi xuống của Diêm Quýnh, thoáng chốc, trái tim yếu ớt của nàng tựa hồ hoàn toàn không để ý nàng có chịu được không, đập điên cuồng.

"Cô có sao không?" Trêи mặt hắn không có biểu tình gì.

"Tôi không sao...... Cám ơn......" Đông Tâm Ngữ thở mạnh, vội vàng đứng thẳng, cúi đầu sửa lại áo, cười gượng lấy tiếng Anh đáp lại, tranh thủ nhìn trộm hàng trăm ánh mắt của mọi người đang tập trung vào nàng, trong lòng thầm nghĩ may mà mình không ngã trước mặt mọi người như chó ɭϊếʍ phân.

"Thật vui vì được biết cô, Đông tiểu thư, bản dịch Trung của cô rất khá." Hắn hướng nàng vươn tay.

"Làm sao......" Nàng không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chính là nhẹ nhàng cầm bàn tay to trắng nõn thon dài của hắn, đã muốn rút về.

Không ngờ, Diêm Quýnh lại đột nhiên nắm chặt tay nàng, tiếp theo dùng phương thức chào hỏi của người ngoại quốc ôm lấy nàng, hành động này đối với người đã sống ở nước ngoài bảy năm như nàng lí ra phải rất tự nhiên, nhưng nàng vẫn bị kinh hoảng, cả người đờ ra như tượng đá.

Nhưng mọi người ở đây đều vô cùng vui vẻ, mọi người nghĩ hắn đối tốt với nàng, nhất thời tiếng vỗ tay tiếng cười như sấm, đương trường hại nàng thất thố, hai má bỗng dưng muốn cháy.

Ngay lúc đang ồn ào, Diêm Quýnh đột nhiên ghé sát tai nàng, dùng ngữ khí nói móc trào phúng, nói với nàng những câu bằng âm lượng nhỏ đủ cho mình nàng nghe thấy: "Nhưng, tôi không biết trình độ tiếng Trung và tiếng Anh của cô đều tốt như vậy, có thể tự động giúp tôi sửa chữa một số đoạn ngắn trong sách, thậm chí cuối mỗi chương tiết đều có thể sửa thành mấy câu đơn giản (chắc cuối mỗi chương anh đều viết mấy câu bày tỏ cảm nghĩ, nhưng vì rợn quá mà chị lược gần hết), thật sự là quá lợi hại......"

Hả!

Đông Tâm Ngữ chấn động ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập kinh hoảng, xấu hổ, yết hầu nhất thời như bị bóp nghẹt, căn bản phát không ra tiếng âm.

Hắn...... Hắn đang nói là...... Rõ ràng hắn nói tiếng Trung!

Ông trời ơi! Hắn biết tiếng Trung?

"Vất vả cho cô rồi, Đông Tâm Ngữ tiểu thư, tôi đang suy nghĩ nên như thế nào "báo đáp" cô cho tốt? Cô tự tung tự tác dám sửa sách của tôi!" Hắn vỗ vỗ bả vai nàng rồi mới buông nàng ra, khóe miệng chỉ có nàng mới hiểu được là hắn đang cười lạnh.

Nàng nhịn không được rùng mình một cái.

Diêm Quýnh tức giận, Hiểu Trân còn nói với nàng là hắn sẽ không phát hiện ra chuyện này, thật đáng chết nàng nên làm gì bây giờ? Nàng có trực giác, hắn cũng không phải người dễ thông cảm, không, căn bản là không thể, khi dịch sách nàng có cảm giác hắn là người một chút cũng không ôn hòa......

"Xem ra, Diêm Quýnh thực thích cô đó! Tâm Ngữ." Tổng biên tập cười đi tới nói với nàng: "Lần này anh ta ở Đài Bắc một tuần, cô hãy tiếp đón chu đáo nhé! Vừa vặn tiếng Anh và tiếng Trung của cô đều tốt, có thể dẫn anh ta đi dạo."

"Ách? Tổng biên tập, tôi chỉ sợ không làm được......" Nàng kinh hoàng thất thanh cự tuyệt, không nghĩ rằng gà mẹ Lưu Hiểu Trân đã chạy tới sau lưng nàng.

"Có thể! Tâm Ngữ từng ở Mỹ, nhất định có thể hợp khi ở cùng Diêm Quýnh." Lưu Hiểu Trân ám chỉ nàng đó là một việc cực kì tốt.

"Thế thì tốt rồi!" Tổng biên tập lấy tiếng Anh nói với Diêm Quýnh: "Một tuần này Tâm Ngữ tiểu thư sẽ là phiên dịch của anh, chờ một chút hết tiệc rượu Tâm Ngữ sẽ cùng đi với anh."

"Không được! Tổng biên......" Nếu ở cạnh Diêm Quýnh trong bảy ngày, nàng thật không biết kết cục của bản thân sẽ ra sao!

"Thật tốt, có Đông tiểu thư mỹ lệ như vậy làm hướng dẫn du lịch, tôi ở Đài Bắc một mình cũng sẽ không sợ hãi." Diêm Quýnh nói tiếng Anh ngắt lời nàng.

Sợ hãi? Hắn biết tiếng Trung thì còn gì phải sợ? Kẻ lừa đảo! Đông Tâm Ngữ trừng to mắt nhìn hắn.

"Tôi bắt đầu chờ mong tuần kế tiếp sẽ có nhiều thú vị, Đông tiểu thư." Diêm Quýnh lộ ra quỷ dị làm cho Đông Tâm Ngữ phát run.

Đông Tâm Ngữ run run, Diêm Quýnh cười làm cho nàng cảm thấy một trận run rẩy, cái loại cảm giác này, hệt như khi đọc cuốn tiểu thuyết "Run rẩy"......

※ ※ ※ Xong việc ở buổi kí tên, Đông Tâm Ngữ đã đủ mệt mỏi, nhưng là nàng lại không thể không tham dự tiếp tiệc rượu ở khách sạn, đảm nhiệm vai trò "Phiên dịch" của Diêm Quýnh, gắng sức liên tục như vậy, nàng có chút ăn không tiêu, bởi vậy khi tiệc rượu tiến hành được một nửa, sắc mặt của nàng đã hơi tái nhợt.

"Tâm Ngữ, cậu có khỏe không?" Lưu Hiểu Trân lo lắng nhìn nàng.

"Còn chưa sao." Nàng vén mấy sợi tóc ra sau tai, cười trông rất miễn cưỡng.

"Sức khỏe của cậu so với trước kém đi nhiều!" Lưu Hiểu Trân nghiêng đầu, nhớ hồi Đông Tâm Ngữ học trung học vóc dáng cũng tinh tế như bây giờ, nhưng thể lực cũng không tệ lắm, không giống hiện tại bộ dáng yếu đuối như vậy.

"Đúng vậy, từ sau tai nạn xe, cơ thể tớ không còn dùng được nữa." Nàng cười khổ nhắc tới tai nạn ngoài ý muốn vào năm trước.

Lưu Hiểu Trân biết chuyện này, năm ngoái Đông Tâm Ngữ cùng cha mẹ nàng ra ngoài du ngoạn, không nghĩ lại xảy ra tai nạn, phụ mẫu nàng trọng thương không thể qua khỏi, chỉ duy nhất nàng còn sống sót......

Khi bi kịch này được truyền về Đài Loan, nàng còn vì Tâm Ngữ khóc lớn một hồi lâu!

May mắn sau lại biết được Đông Tâm Ngữ không có việc gì, hơn nữa còn được dì nàng đón đến sống cùng, Hiểu Trân mới yên tâm.

"Tới đi nói với tổng biên, để cậu về trước nghỉ ngơi......" Lưu Hiểu Trân nhìn ra nàng đang thật mệt mỏi.

"Không được, tớ làm sao có thể đi? Diêm Quýnh cứ nhìn chằm chằm tớ, hắn sẽ không dễ dàng buông tha tớ đâu." Nàng bất đắc dĩ ngồi xuống ghế.

Từ lúc ở buổi kí tên Diêm Quýnh đã muốn nàng làm việc này việc nọ, vừa muốn nàng làm phiên dịch lại kiêm chân chạy việc, nói dễ nghe là nhờ nàng giúp, trêи thực tế căn bản chính là thừa cơ trả thù nàng.

Thật sự là nam nhân lòng dạ nhỏ nhen!

"Cũng đúng, anh ấy cần cậu phiên dịch và giới thiệu." Lưu Hiểu Trân quay đầu nhìn thân ảnh nổi bật nhất trong đám người, có điểm hâm mộ thở dài: "Cậu thực may mắn! Tâm Ngữ, có thể làm phiên dịch kiêm hướng dẫn du lịch của đại soái ca Diêm Quýnh......"

"Tớ đem việc này tặng cho cậu nhé." Nàng còn hận không thể đem củ khoai lang cháy bỏng tay này vứt đi rồi bỏ chạy!

"Cậu cố ý làm tớ buồn à? Tiếng Anh của tớ lại không tốt!" Lưu Hiểu Trân khóc khóc.

"Vừa vặn cậu có thể nhờ hắn dạy."

"Không được! Người ta là tới thăm Đài Bắc, tổng biên nói, phải hảo hảo chiêu đãi vị này, như vậy anh ta mới giao quyền phân phối bản dịch Trung của những cuốn sách tiếp theo cho chúng ta."

"Đừng nói nữa, theo tớ thấy, tiểu thuyết tiếp theo của hắn khẳng định sẽ không giao cho chúng ta......" Nàng biểu tình có điểm xấu hổ, tiện đà ảo não lấy bàn tay che mặt.

"Vì sao?" Lưu Hiểu Trân hỏi.

Chương 3

"Vì sao?" Lưu Hiểu Trân hỏi.

"Vì sao? Cậu còn dám hỏi tớ? Cậu nói chém đinh chặt sắt cam đoan là Diêm Quýnh không biết tiếng Trung nhưng lại không phải thế......" Nàng theo khe hở dò xét bạn tốt.

"Hả? Cái gì? Điều này sao có thể? Anh ta không phải phát hiện tiểu thuyết của mình......" Lưu Hiểu Trân cả kinh che miệng lại, hai mắt mở lớn.

"Đúng, hắn cực kì, cực kì tức giận." Nàng ai oán hạ đôi vai gầy.

"Hắn thật sự tức giận? Mình nhìn không ra!" Lưu Hiểu Trân liếc mắt một cái về phía Diêm Quýnh đang cùng tổng biên tập nói chuyện phiếm, tuy trêи mặt không có gì tươi cười, nhưng cũng không có dấu hiệu tức giận!

"Người này...... Tớ cảm thấy có điểm âm trầm lại thâm sâu......" Đông Tâm Ngữ nhìn nét tươi cười giả tạo trêи mặt Diêm Quýnh, hắn đang lấy tay che miệng cười.

"Anh ấy âm trầm? Không, phải gọi là khốc! Hắn quả thực khốc khiến người ta mê mệt!" Lưu Hiểu Trân đã sớm bị ngoại hình lạnh lùng mê người của Diêm Quýnh chinh phục.

Hắn cũng không phải loại nam nhân xinh đẹp tuấn mỹ, nhưng hắn rất cá tính, trông rất được, tự mình có khí chất cô độc lạnh lùng cường hãn. Đúng là loại đàn ông mà nữ nhân thời nay bị hấp dẫn nhất.

"Hắn là lãnh khốc! Chỉ có người lãnh khốc mới có thể viết ra tiểu thuyết tàn bạo kinh dị như vậy." Nàng chịu không nổi, Hiểu Trân cư nhiên mù quáng giống đám người kia, vì sao các nàng đều nhìn không ra toàn thân Diêm Quýnh toát ra một loại sát khí làm người ta thấy mà sợ?

"Tiểu thuyết chỉ là sáng tác thôi! Sao có thể đánh đồng cùng tính cách mỗi người?" Lưu Hiểu Trân phản bác.

"Văn chương sẽ biểu lộ một mặt khác của tâm linh, Diêm Quýnh này không chừng là một nhân vật tâm ngoan thủ lạt đáng sợ." Trực giác của Đông Tâm Ngữ rất chuẩn.

"Tớ thấy cậu bị tiểu thuyết "Run rẩy" ảnh hưởng quá sâu, Tâm Ngữ, ngươi đem Diêm Quýnh hòa vào chuyện của nhân vật chính, có phải không?" Lưu Hiểu Trân vỗ vỗ vai nàng, cười nói.

"Kia cũng không phải không có khả năng......" Nàng nhíu mày.

"Cậu cũng không phải người nhát gan, sao lại sợ Diêm Quýnh như vậy? Chẳng lẽ là hối hận đã sửa sách của anh ấy nên chột dạ?" Lưu Hiểu Trân nghĩ không ra, Đông Tâm Ngữ thường xuyên bênh vực lẽ phải, vừa thấy Diêm Quýnh cư nhiên giống chuột thấy mèo, thật buồn cười.

"Tớ nào có chột dạ? Tớ một chút cũng không hối hận chuyện tớ đã làm, chỉ là...... Haizz, tớ cũng không biết chính mình vì sao lai sợ hắn như vậy nữa." Nàng lắc đầu, nghĩ không ra lý do.

"Hắc, tớ đã hiểu, cậu thích anh ấy, chỉ là chính bản thân cậu không biết thôi." Lưu Hiểu Trân cười quái dị.

"Cậu có ý gì?"

"Sợ hãi có khi cũng là một loại thích, vì biết không thể giữ được trái tim, nên mới sợ hãi."

"Đây là ngụy biện kiểu gì vậy?"

"Đây là Tâm lý học tình yêu phái nữ, học thêm đi, dùng tốt lắm."

"Nói hươu nói vượn." Nàng cười.

"Đừng có mà không tin, có rất nhiều cô gái đến cuối cùng đều lấy người mình sợ nhất, hoặc là người đàn ông mình từng ghét nhất, về phần nam nhân hàng ngày thích chọc nữ nhân hắn thích, tớ đoán có lẽ Diêm Quýnh cũng thích cậu đó......"

"Làm sao có thể? Đừng nói linh tinh!" Nàng khẽ nói, một chút cũng không tin phân tích hoang đường của Lưu Hiểu Trân.

"Như thế nào không có khả năng? Cậu đẹp như vậy, Diêm Quýnh có lẽ là muốn cậu chú ý nên mới cố ý dọa cậu." Lưu Hiểu Trân nhìn chằm chằm nàng, cười lạc giọng nói.

Bình tĩnh mà xem xét, Đông Tâm Ngữ xem như có bộ dáng xinh đẹp, lưng dài thẳng dáng người ôn nhu, không cần tốn nhiều tiền mua kem dưỡng da vẫn có được da thịt trắng nõn, ngũ quan thanh tú động lòng người, tứ chi mảnh khảnh khiến cho các cô gái bắt buộc phải giảm béo ở Đài Loan ghen tị muốn chết.

Vẻ đẹp của nàng là đoan trang trời sinh, nói trắng ra chính là ông trời bất công, đặc biệt chiếu cố nàng, đem dáng người cân đối và gương mặt hoàn hảo đều ở trêи người nàng.

Chính là, đừng tưởng nàng luôn giữ một bộ dáng tao nhã, tính cách lại luôn cố chấp, thị phi đúng sai trong lòng nàng vĩnh viễn có cân nhắc, một khi đã xác định, ai cũng không thay đổi được ý của nàng, vẻ ngoài mềm mại mà bên trong lại rất bướng bỉnh.

Điểm ấy có thể nhìn ra trong quá trình dịch "Run rẩy". Nàng cảm thấy tiểu thuyết này quá mức tàn bạo, liền đề nghị tổng biên tập đưa vào danh mục sách cần hạn chế, bất quá tổng biên vì lượng tiêu thụ không thể đáp ứng. Nàng liền kiên trì yêu cầu được sửa chữa nội dung một chút, vừa vặn nhà xuất bản lúc trước cùng Diêm Quýnh ký kết hiệp đồng vẫn chưa quy định nhiều về biên độ sửa chữa ở bản dịch, bởi vậy tổng biên đã đáp ứng yêu cầu của nàng.

Tính cách đặc sắc này ngay cả Lưu Hiểu Trân cũng không rõ là ưu điểm hay khuyết điểm, dù có chuyện nhưng vẫn phải công nhận tài năng của Đông Tâm Ngữ, nàng viết văn cũng rất hay!

Không thể phản đối rằng lối hành văn của nàng rất tốt, suy nghĩ linh mẫn, văn thải đầy đủ, cùng với trực giác đáng quý, khiến nàng cơ hồ luôn chiếm vị trí thứ nhất trong các cuộc thi viết, lúc ấy các học sinh đặt biệt danh cho nàng là "Mĩ tài nữ". Mà lần này "Run rẩy" sở dĩ có thể bán chạy, công phiên dịch của nàng là quan trọng nhất, nhờ nàng, độc giả mới có thể càng dễ dàng tiến vào thế giới kinh dị mà Diêm Quýnh sáng tác.

Nàng thật là nhân tài hiếm có, Lưu Hiểu Trân thầm nghĩ, chẳng qua...... Nếu muốn ứng phó nam nhân, mình sẽ khuyên nàng hảo hảo phát huy sở trường khác......

Vẻ đẹp của nàng!

"Đừng nói lung tung, tớ không phải mỹ nữ đâu" Đông Tâm Ngữ nhíu mày, nàng cũng không cho rằng chính mình đẹp, vừa gầy lại tái nhợt, thoạt nhìn rất yếu đuối.

"Cậu như vậy còn không tính là mỹ nữ? Thế thì tớ đây sẽ là loại mặt hàng không bán được mất." Lưu Hiểu Trân thực hận cô bạn không tự biết về diện mạo của chính mình, thật là!

"Cậu lại thế rồi......" Nàng bị ngữ khí khoa trương của Hiểu Trân chọc cười.

"Tốt lắm, trở lại chuyện chính, nếu Diêm Quýnh thật sự tức giận, cậu cũng có nghĩa vụ làm anh ấy bớt tức giận, cách tốt nhất chính là lợi dụng thời gian cùng Diêm Quýnh ở chung hóa giải oán thù của hai người, nói không chừng, cậu và anh ta còn có thể có việc ngoài ý muốn phát triển nga!" Lưu Hiểu Trân ái muội cười trộm.

Nàng nghe xong chán nản, nhìn Lưu Hiểu Trân với ánh mắt xem thường.

Cái gì mà phát triển ngoài ý muốn, không xảy ra điều rủi nào "ngoài ý muốn" là tốt rồi, đang muốn ngồi thêm một chút, đột nhiên cảm thấy một cỗ hàn khí xông thẳng tới lưng, nàng ngẩng đầu thấy Diêm Quýnh không biết khi nào đã cầm một ly rượu đi đến trước mặt nàng.

Hắn lấy cớ muốn cùng nàng nói chuyện ôn hòa, đợi Lưu Hiểu Trân vừa đi, bộ mặt thật của hắn lập tức lộ ra.

"Cô làm phiên dịch có vẻ nhàn hạ quá nhỉ? Đông tiểu thư, hẳn là nên giới thiệu một chút cho tôi với những người ở đây, không phải sao?" Miệng hắn lộ vẻ chế nhạo, tà tứ tựa người vào bàn điểm tâm tinh tế trước mặt nàng.

Hắn vẫn nghĩ đến, người dịch "Run rẩy" của hắn trở thành nguội hết cả khí phách, nhất định là một bà già không thú vị tư tưởng cũ kĩ, nhưng thật ngoài dự kiến, Đông Tâm Ngữ cũng không già, bộ dạng lại nhỏ nhắn mềm mại xuất sắc, đẹp hơn cả những cô em ngoại quốc, khí chất phương Đông của nàng ngược lại làm cho hắn có cảm giác mới mẻ, một đôi mắt đen thanh tú linh động, có lẽ vì hơi cận thị mà luôn tinh tế nheo lại, nhưng bởi vậy càng toát ra phong vận cả người nàng, cái mũi rất đẹp, làn môi tươi thắm, giống như mỹ nữ từ trong bức tranh Trung Quốc cung nữ đồ hắn từng xem tại Mỹ bước ra......

Bất quá, đó cũng không phải lí do chính khiến hắn không ngừng tiếp cận nàng, điều chân chính hấp dẫn hắn, là vẻ mặt nàng khi nhìn thấy hắn!

Giống như có thể nhìn thấu bản tính tàn khốc của hắn, mắt nàng lộ ra vẻ kinh hoàng, trong nháy mắt tiếp xúc ánh mắt của nàng, hắn liền tinh tường cảm nhận được, nàng hiểu hắn, thậm chí có thể đã phát giác cỗ bạo ngược rục rịch trong cơ thể hắn mà chưa từng có người thường biết.

Vì lí do đó, đối với nữ nhân không thú vị này, hắn phá lệ ác ý chỉnh nàng một chút, biết rõ nàng sợ hắn, hắn liền nhịn không được càng muốn đùa nàng, ngoài để trả thù việc nàng tự tiện sửa chữa sách của hắn, hắn cũng muốn hảo hảo hưởng thụ một chút khi thưởng thức việc nàng nhận đủ kinh hách sợ hãi.

Ha ha, ở tổ chức, ai chẳng biết hắn "Thiên Toàn" có tiếng máu lạnh? Người khác thống khổ, hắn kɧօáϊ hoạt, hắn vừa vặn còn phải cảm ơn nàng vì khiến chuyến thăm Đài Loan tẻ nhạt này trở nên thú vị hơn!

"Chính anh biết tiếng Trung, vì sao còn bắt tôi giống như đứa ngốc giúp anh phiên dịch?" Nàng cẩn thận hỏi, làm bộ không chú ý tới ánh mắt sắc bén như dao của hắn.

"Tiếng Trung tôi biết chỉ một phần rất nhỏ thôi, cũng không giỏi bằng cô......"

"Đừng trêu chọc tôi, tôi biết anh đang suy nghĩ cái gì, anh tức tôi vì tôi sửa sách của anh, mới cố ý chỉnh tôi, đúng không? Được, tôi cũng biết điều, nếu trở thành đối tượng trút giận của anh, chỉ hết bảy ngày này thôi là xong chứ gì." Nàng không nói nữa, đứng lên, không sợ hãi, thái độ ngược lại khá cứng rắn. Dù sao cũng chỉ là bảy ngày, nàng không tin hắn có thể chỉnh chết được nàng.

"Di? Nhanh như vậy đã nhận mệnh?" Hắn uống một ngụm rượu, mày rậm nhướn lên.

Còn tưởng nàng nhát như chuột, nói nặng chút là sẽ té ngã một cách vô dụng, xem ra hắn tính sai, dưới vẻ ngoài tiêm nhược của nàng, cư nhiên còn cất giấu một phần ý chí ương ngạnh!

Có ý tứ......

"Tôi chì là không muốn phá hỏng giao tình giữa anh và nhà xuất bản, cho nên trong bảy ngày này, tôi sẽ tận lực chịu đựng những khó dễ từ anh, bất quá, anh đừng quá đáng." Nhận tiền của người ta, lại khiến họ gặp họa, tốt xấu gì thì nàng cũng nên đứng trêи lập trường của nhà xuất bản suy nghĩ một chút.

"Thật tốt, cô đã chuẩn bị tốt, vậy bắt đầu đi! Hiện tại, tôi muốn đi khỏi tiệc rượu nhàm chán này, đi dạo thành phố Đài Bắc chút." Hắn khiêu khích đứng thẳng người, đua ra vấn đề khó đầu tiên cho nàng.

"Cái gì? Bây giờ?" Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, hiện tại tiệc rượu mới tiến hành được một nửa mà thôi là thế nào!

"Đúng, nghĩ cách mang tôi rời khỏi đây, tôi muốn ra ngoài." Hắn vuốt tóc phiền não. Ban ngày phải ngụy trang dáng vẻ thân thiết hiền lành, hắn thật sự chịu đủ rồi.

Muốn nàng dẫn hắn bỏ lại tất cả khách quý trong buổi tiệc mà chuồn ra đi? Đông Tâm Ngữ thiếu chút nữa hét toáng lên.

"Việc này...Tôi phải đi nói với tổng biên đã..." Nàng nói.

"Không cần phiền toái, cứ như thế này đi ra là được rồi!" Hắn nói xong vứt ly rượu trong tay xuống bàn, bắt lấy tay nàng đường hoàng đi ra ngoài.

"Diêm tiên sinh......" Nàng kinh hô quay đầu nhìn xung quanh.

Bọn họ hai người trai tài gái sắc, đứng chung một chỗ nói chuyện đã sớm thu hút ánh mắt của mọi người, nay lại tay trong tay cùng nhau rời đi, lập tức khiến mọi người xôn xao bàn tán.

Diêm Quýnh mặc kệ người khác nghĩ thế nào, việc hàn huyên xã giao hắn một chút cũng không cảm thấy hứng thú, giờ phút này chỉ thầm nghĩ rời xa chỗ nhàm chán này để hít thở không khí.

Nhưng Đông Tâm Ngữ không nghĩ vậy, ở trước mắt bao người cùng Diêm Quýnh song song rời đi, trời mới biết người khác sẽ nghĩ như thế nào?

Khi bị kéo khỏi hội trường, nàng vừa vặn thoáng nhìn thấy Lưu Hiểu Trân hướng nàng cười ái muội, xong đời rồi!

Lưu Hiểu Trân có bản sự khuyếch đại câu chuyện của nàng, qua lời của cô ấy, việc nàng cùng Diêm Quýnh lúc đó khẳng định sẽ bị lan truyền ồn ào huyên náo.

Tim đập mạnh và loạn nhịp bất an, Diêm Quýnh cản một chiếc tắc xi, đem nàng đẩy mạnh vào trong, rồi lập tức ngồi vào cạnh nàng, nói với lái xe bằng tiếng Trung thuần khiết: "Đưa tôi đến một pub nào đó đặc sắc chút, tôi muốn uống một chén."

Chương 4

Tim nàng đập mạnh và loạn nhịp bất an, Diêm Quýnh cản một chiếc tắc xi, đem nàng đẩy mạnh vào trong, rồi lập tức ngồi vào cạnh nàng, nói với lái xe bằng tiếng Trung thuần khiết: "Đưa tôi đến một pub nào đó đặc sắc chút, tôi muốn uống một chén."

Lái xe hiểu ý, thả chân ga phi nhanh trêи đường lớn đèn đuốc sáng trưng.

Đông Tâm Ngữ trừng to mắt, vội vàng nói: "Đi pub làm gì? Anh không phải muốn đi dạo Đài Bắc sao?"

"Tôi đột nhiên muốn uống chút rượu." Hắn nhàn nhã tựa lưng vào ghế.

"Muốn uống rượu vừa rồi tại hội trường sao không uống......" Nàng chỉ về khách sạn phía sau.

Tiệc rượu có loại rượu rất hiếm hắn không uống, lại muốn chạy đi pub tiêu tiền?

"Ở đó sao gọi là uống rượu được? Một đống người nói chuyện bên tai, ầm ỹ muốn chết." Hắn hừ hừ.

"Trong pub càng ầm ĩ!" Nàng nhắc nhở hắn.

"Ít nhất tôi không cần hao tâm tốn sức cùng người xa lạ nói chuyện tào lao để xã giao."

"Anh......" Nhà xuất bản có lòng tốt giúp hắn tổ chức tiệc rượu hắn cư nhiên không cảm kϊƈɦ?

"Tôi muốn trải nghiệm qua pub ở Đài Loan, có thể mời Đông tiểu thư dẫn tôi đi thăm một chút không?" Khuỷu tay phải hắn đặt bên cửa sổ, quay đầu, hướng về nàng cười lạnh.

Da đầu nàng lại run lên. Không ai nhìn ra nụ cười của Diêm Quýnh thực không tầm thường sao? Cho dù khóe miệng giơ lên, nhưng độ cong đôi môi lại nói lên biểu tình trong lòng, trông thế nào cũng âm trầm đáng sợ.

"Pub ở Đài Bắc...... Kỳ thật không có gì hay để thăm đâu......" Nàng bất an nuốt một ngụm nước miếng, tránh tầm mắt hắn.

Nàng thật sự không nên một mình cùng hắn cùng một chỗ......

"Hử? Phải không?" Hắn nhìn ra lo âu của nàng, chuyển đề tài, đột nhiên hỏi:"Cô sợ tôi? Vì sao?"

Nàng ngẩn ngơ, lập tức phản bác:"Tôi không phải......"

"Tôi nghe Lưu tiểu thư nói, trong khi đọc tiểu thuyết của tôi, thiếu chút nữa cô đem tôi trở thành nhân vật chính trong đó, là nguyên nhân này sao?" Hắn tựa lưng vào ghế, nhìn thẳng nàng.

"Tôi......" Nàng trong lòng cả kinh, bị Lưu Hiểu Trân lắm miệng chọc tức gần chết.

"Có lẽ trực giác của cô là đúng! Trong tiềm thức của tôi, rất có thể tôi chính là ác ma giết người không chớp mắt!" Hắn nguy hiểm nhếch khóe miệng.

Đông Tâm Ngữ tim đập loạn lên, Diêm Quýnh trong lời nói rõ ràng là đang thử nàng, nếu nàng thật sự thừa nhận, làm không tốt sẽ càng chọc giận hắn.

"Diêm tiên sinh......" Giọng nói thanh thanh, nàng quyết định cố lấy hết dũng khí nói rõ ràng.

"Cứ gọi tôi Diêm Quýnh." Hắn chỉ ra chỗ sai của nàng.

"Được rồi! Diêm Quýnh, chúng ta đi thẳng vào vấn đề cuốn sách "Run rẩy" đi! Tôi phải nói là "Run rẩy" thật sự cực kì hấp dẫn, lối hành văn của anh cũng rất sâu sắc sinh động, có thể giữ chặt ánh mắt độc giả, ngay cả tôi cũng mê muội rất sâu vì nhân vật nam chính "Toàn", hơn nữa đồng tình dưới bề ngoài lãnh khốc của hắn có loại thống khổ không muốn người biết...... Tôi nghĩ, có lẽ anh đã đem toàn bộ bóng ma trong nội tâm anh đưa vào con người hắn, mới có thể miêu tả sống động như thế...... Nhưng căn cứ vào lập trường đạo đức, tôi biết rõ cần phải trung thành với nguyên tác nhưng vẫn lựa chọn tu chỉnh những đoạn quá sức tàn nhẫn, chính là vì không muốn làm cho những thanh thiếu niên đương thời dễ dàng bị ảnh hưởng hoặc kϊƈɦ động mà bắt chước làm theo, điểm ấy tôi chỉ có thể trịnh trọng giải thích với anh."

Nói liền một hơi tất cả, nàng nghĩ như vậy hẳn là có thể hóa giải bất mãn của hắn, không ngờ càng nghe biểu tình của hắn càng âm trầm, phút chốc trêи mặt phủ một lớp sương, khống chế nàng, khiến nàng hoảng sợ tim đập như điên.

Hắn...... Hắn muốn làm gì?

Diêm Quýnh đem nàng vây lại trong lòng, lấy một loại ngữ khí có thể khiến người ta đông cứng nói: "Thống khổ? Cô thì biết cái gì? Nội tâm tôi có bóng ma gì? Tôi có thống khổ gì? Đừng có dùng loại khẩu khí làm như việc gì cũng biết, cô cho là chỉ phiên dịch một quyển sách của tôi là có thể nhìn thấu tôi?"

"Ách...... Tôi không có......" Nàng trợn tròn mắt, nàng chỉ muốn nói ra ý nghĩ của mình thôi a!

"Hừ! Nữ nhân các người thật thích tùy tiện phỏng đoán chuyện của người khác, tiểu thuyết là tiểu thuyết, tôi là tôi, cô không cần liên tưởng nhiều vậy, lại càng không cần lấy tình nghĩa thăm dò tôi."

"Tôi nghĩ anh hiểu lầm, tôi đối với anh không có......"

"Đủ rồi! Ầm ĩ chết đi được!" Hắn không kiên nhẫn nghe nàng giải thích, lớn tiếng quát, tay phải phút chốc dời lên cổ của nàng, nhẹ nhàng giữ lấy, tiếp theo lại lành lạnh nói:"Cô nói thêm một chữ, tôi liền vặn gãy cổ cô!"

Nàng lắp bắp kinh hãi, nghĩ đến việc hắn thật sự sẽ xuống tay, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trắng xanh, ngây ngốc không biết nên như thế nào cho phải.

Hắn thoạt nhìn một chút cũng không phải người hay nói giỡn!

"Cho dù cô là nữ nhân, tôi cũng sẽ không lưu tình." Hắn thở ra, tiếng nói như lời tiên đoán của tử thần.

Những lời này gợi lại trí nhớ trong đầu nàng, cơ hồ chưa kịp nghĩ đã thốt ra: "Anh như vậy cùng dã thú tàn khốc có gì khác nhau?"

Hắn nhướn mày, trong mắt chợt lóe một tia sáng, lại nói:"Tôi vốn chính là dã thú máu lạnh, bây giờ cô mới biết sao?"

"Không, từ lúc đầu khi thấy mắt anh...... Tôi đã biết......" Nàng theo dõi ánh mắt của hắn, chậm rãi nói.

Có vài giây bọn họ cứ giữ nguyên tư thế như vậy, trong không gian nho nhỏ sau tắc xi, chỉ có tiếng động cơ ô tô cùng với tiếng hít thở của họ.

Những lời họ nói đúng là đoạn đối thoại của nam nữ chính trong "Run rẩy" khi mới gặp nhau, Diêm Quýnh không nghĩ tới Đông Tâm Ngữ có thể nói đầy đủ không sai một chữ, trong nháy mắt, một trận không hiểu vui mừng làm bay hết tâm ý phiền chán lúc đầu của hắn, ý xấu bỗng nhiên đều biến mất.

Tayhắn buông cổ nàng ra, khóe miệng lạnh lùng chậm rãi giơ lên một đạo ý cười.

"Ngươi cư nhiên có thể nhớ rõ ràng nội dung "Run rẩy" như vậy, kế tiếp là gì? Kế tiếp nam chính nói với nữ chính cái gì?" Hắn khiêu chiến hỏi.

Tuy rằng chỉ là cười nhợt nhạt, lại làm nàng tâm tình đại loạn, nàng rốt cục hiểu được nguyên nhân Lưu Hiểu Trân và những người khác điên cuồng vì Diêm Quýnh, bỏ đi khí thế làm người ta run rẩy của hắn, thì hắn chính là người đàn ông có mị lực phi thường.

"Bọn họ không nói nữa, bởi vì nam chính cường hôn nữ chính......" Nhìn nụ cười mê người của hắn, nàng ngây ngốc trả lời.

"Như vậy, chúng ta diễn lại đoạn này nhé." Hắn vừa nói dứt, không đợi nàng có phản ứng, tay giữ cằm nàng, cúi đầu hôn lấy đôi môi nàng.

Đông Tâm Ngữ sợ tới mức ngây ra như phỗng!

Nàng không kịp chuẩn bị tâm lí, đối thoại với hắn cũng thuần túy là phản xạ, căn bản không nghĩ tới hắn thật sự cường hôn nàng......

Một cỗ hơi thở nam tính nóng như lửa quán nhập vào trong miệng, xúc cảm ướt át thân mật kia khiến nàng kinh hoảng không biết làm sao, người đờ ra thành đầu gỗ mặc hắn chà đạp, đến khi đầu lưỡi linh hoạt của hắn xâm nhập trong miệng nàng gây xích mích quấn quanh, nàng mới giật mình lấy lại tinh thần, dùng sức giãy dụa thoát ra.

Diêm Quýnh rất nhanh bỏ nàng ra, trêи mặt lộ chút ý cười khi làm xong việc xấu.

"Hừ, hương vị còn chưa nếm hết." Hắn ɭϊếʍ khóe môi, nhìn chằm chằm vẻ mặt bối rối kinh ngạc của nàng, cảm thấy thú vị cực kỳ.

"Anh...... Anh......" Co rúm lại một góc, nàng che miệng lại, chán nản nói không ra lời.

Người này...... Người này thật sự rất đáng giận......

"Cái hôn này, coi như là em bồi tội tôi, đêm nay tạm thời tha cho em!"(đến đoạn này cho mình bắt đầu sửa thành em-tôi thay vì cô-tôi như những đoạn trêи nhé) Hắn nói xong liền bảo lái xe dừng xe, sau đó không khách khí hạ lệnh trục khách, "Xuống xe, em có thể về."

Nàng nhất thời không phản ứng kịp, không nhúc nhích. Hắn......Để nàng đi?

"Sao? Còn muốn tôi hôn em thêm lần nữa sao?" Hắn làm bộ chuẩn bị hôn nàng.

Nàng giống như con thỏ bị chấn kinh, lập tức mở cửa xe xông ra ngoài, cũng không quay về phía ngược lại để đi, trái tim đập nhanh thật nhanh, giống như toàn bộ không khí trong ngực đều bị Diêm Quýnh kia hôn mà rút đi hết, rất khó hô hấp.

Nàng chịu đủ rồi!

Lấy tay chà chà môi, nàng nói thầm trong lòng, ngày mai nhất định phải nói cho tổng biên, vị "Khách quý" Diêm Quýnh này nàng hầu hạ không nổi, xin nhà xuất bản tìm người khác tiếp đãi hắn đi!

Chương 5

Đông Tâm Ngữ đi rồi, Diêm Quýnh cũng không có tâm tình đi pub uống rượu, trực tiếp về khách sạn ngủ, xuống tắc xi, đi vào đại sảnh xa hoa của khách sạn.

Trong đại sảnh có không ít người ra vào, dáng người thẳng và khí chất độc đáo của hắn lập tức khiến nhân viên và người trong khách sạn để ý, bất quá biểu tình hắn lạnh lùng như âm 50 độ khiến mọi người rét run chuyển ánh mắt ra nhìn chỗ khác, không dám lưu lại trêи mặt hắn.

Hắn lại vẫn là không giấu được ánh mắt tuyệt lãnh, hung ác nham hiểm của mình.

Tiến vào thang máy, ấn lên tầng tám, về căn phòng tốt mà nhà xuất bản giúp hắn đặt, hắn khóa cửa, mở túi da lấy ra một cái bút trá hình máy tính, nối các đường dẫn, khởi động máy, liên tuyến lên mạng.

Không đến ba mươi giây, chính giữa màn hình đen xuất hiện nhiều điểm sáng, nhìn kỹ, những điểm sáng này giống như chấm nhỏ trong trời đêm, xếp theo hình thực rõ ràng là Bắc Đẩu Thất Tinh thường thấy ở bắc bán cầu.

Ở trêи màn hình, Bắc Cực Tinh lóe sáng tản ra hào quang.

Nơi này là trang web tư nhân có tên "Bắc Cực Tinh", Diêm Quýnh di động chuột, nhấn vào Bắc Cực Tinh, nhảy ra một hộp thoại yêu cầu nhập mật mã, hắn nhập mật mã cá nhân của mình vào, được phép vào trang web, ngay sau đó hình ảnh biến đổi thành đặc điểm của Bắc Đẩu Thất Tinh.

Bắc Đẩu Thất Tinh chỉnh thể xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, mỗi vì sao đều ẩn ẩn tỏa sáng, ngôi sao nào đều hiện ra tên của nó: Thiên Xu, Thiên Toàn, Thiên Ki, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Diêu Quang.

Diêm Quýnh ấn chuột vào sao "Thiên Quyền", lập tức hiện ra một phòng làm việc sạch sẽ tao nhã, trong phòng mơ hồ có một bóng người đang ngồi trước bàn làm việc, hình ảnh liên tuyến của Diêm Quýnh đi vào, người nọ chậm rãi xoay người, áo vàng nhạt và quần dài trắng đơn giản, nhã nhặn tuấn nhã trêи mặt đeo kính mắt gọng vàng, hướng về phía Diêm Quýnh cười mỉa, tràn ngập chế nhạo.

"Thế nào? Thiên Toàn, buổi kí tên có vui không?" Thanh âm bình thản của người nọ theo máy tính truyền ra.

"Nhàm chán từ đầu đến cuối!" Diêm Quýnh lấy ra một cái tẩu thuốc, châm lửa, hút vào lại phun ra, đại lạt lạt ngồi xuống trước máy tính, đôi chân dài gác bừa lên bàn.

Ai mà biết được, hắn là tiểu thuyết gia nổi danh nước Mỹ, sự thật cũng là thành viên tổ chức gần đây gây chấn động toàn thế giới "Bắc Đẩu Thất Tinh", "Thiên Toàn" là danh hiệu trong tổ chức của hắn.

Mà người áo trắng trong máy tính cũng là người của Bắc Đẩu Thất Tinh, tên Gia Cát Tung Hoành, danh hiệu là "Thiên Quyền".

"Làm sao có thể nhàm chán? Buổi kí tên hẳn là thực náo nhiệt?"

"Đúng vậy! Một đống người giành nhau bắt tay ta! Thực buồn cười!" Diêm Quýnh tự giễu giơ tay phải của hắn lên, co duỗi năm ngón tay.

"Nếu bọn họ biết cái họ nắm là "Ma trảo", không biết sẽ có cảm tưởng gì?" Gia Cát Tung Hoành trong lời nói mang chế nhạo.

Hắn bên ngoài tuy trắng nõn tuấn tú, nhưng cá tính bình tĩnh nhạy bén, là nhân vật trọng yếu trong Bắc Đẩu Thất Tinh.

"Hừ! Cam đoan hù chết bọn họ!" Diêm Quýnh cười lạnh.

Nếu đám độc giả biết được thân phận chân chính của hắn, đại khái sẽ sợ tới mức tè ra quần, chạy trối chết!

"Không nghĩ tới 'Nhật kí' của ngươi cũng có thể bán chạy, thật kỳ quái, 'Khai Dương' nói đám người mê sách của ngươi đều ngu ngốc, bất quá chỉ ghi lại việc ngươi giết người, bọn họ cũng thích xem." Gia Cát Tung Hoành biết Diêm Quýnh, người có hứng thú với sáng tác, sẽ đem nhiệm vụ mỗi lần ghi lại, gần đây tiểu thuyết "Run rẩy" bán chạy ở Mỹ bất quá là do Diêm Quýnh nhàn rỗi không có gì làm thêm mắm dặm muối viết thành văn, không nghĩ tới việc sau khi gửi tới nhà xuất bản cư nhiên lại bán rất chạy, chuyện này quả thực hoang đường làm cho các thành viên khác của Bắc Đẩu Thất Tinh rớt con mắt.

"Khai Dương" ghen tị với ta phải không? Tên hoa hoa công tử thích so đo, không thể đối tốt với người khác, thật là tên bất nam bất nữ, ẻo lả còn hơn Thiên Ki." Diêm Quýnh hừ nhẹ một tiếng, đặt tẩu thuốc xuống.

Bắc Đẩu Thất Tinh tổng cộng có bảy người, ai cũng tính tình quái dị, ở chung khó tránh khỏi có ma sát, Diêm Quýnh không hợp với "Khai Dương" Đoàn Duẫn Phi, hai người thường xuyên cãi nhau, trào phúng giễu cợt nhau.

"Ngươi biết hắn bao năm rồi? Vừa thấy mặt hắn đã lại trở tính." Gia Cát Tung Hoành nở nụ cười.

"Ta chính là không vừa mắt với hắn, một ngày nào đó ta sẽ cùng hắn quyết đấu, cho hắn thấy sợ lợi hại của móng vuốt ta!" Diêm Quýnh đem năm ngón tay vỗ vào bàn, trong mắt hiện lên một tia âm ngoan.

Đột nhiên, máy tính màn hình bị phân cách thành hai nửa, một giọng nam nghe không ra tuổi cùng với một cái đầu màu trắng xuất hiện trêи màn hình, và một thanh âm mang theo khiển trách vang lên.

"Thiên Toàn, ngươi lại muốn đánh nhau với ai?"

Diêm Quýnh trong lòng run sợ, mày rậm hơi nhíu.

Thực không nên ở trước máy tính nói lung tung, hắn sao lai quên lão đại "Thiên Xu" của bọn họ không nơi nào không vào được? Chỉ cần mở máy tính, liên tuyến với máy chủ "Bắc Cực Tinh", hắn dù chỉ hắt xì một cái ở một chỗ khác trêи quả địa, "Thiên Xu" đều có thể biết!

"Không có, "Thiên Toàn" chỉ là hay nói giỡn thôi, lão đại." Gia Cát Tung Hoành đẩy gọng kính, nói thay Diêm Quýnh.

"Lần này công tác tuy đơn giản, nhưng không thể khinh thường, đừng tưởng phái ngươi đến Đài Loan là để nghỉ phép, trong bảy ngày cần phải tìm ra trái tim nhân tạo trong phòng bí mật ở "Trung tâm sinh kĩ Khoa Lợi"!", Thiên Xu nghiêm túc nói.

"Ta biết." Diêm Quýnh hơi cúi đầu, khẩu khí có điểm không kiên nhẫn.

"Tên ăn trộm trái tim đó nhất định không phải kẻ đầu đường xó chợ, căn cứ vào tư liệu của Trung tâm sinh kĩ Khoa Lợi, bác sĩ Jason là thiên tài y học lợi hại nhất từ trước tới nay của Trung tâm này, đồng thời cũng là người thiết kế chế tạo trái tim nhân tạo có một không hai kia, đừng khinh thường địch nhân. Trước mắt ta đã cho "Khai Dương" và "Diêu Quang" nhận lệnh, tùy thời cơ tiếp ứng ngươi......"

"Ta một người có thể thu phục!" Diêm Quýnh kháng nghị.

"Chúng ta là một đoàn thể, "Thiên Toàn", đoàn thể nên phối hợp với nhau, chú trọng hành động cả đội, đừng cậy sức mạnh một người, nhớ kỹ điểm này!" Khẩu khí "Thiên Xu" trở nên nghiêm khắc.

Diêm Quýnh cắn chặt răng, đang muốn phản bác, Gia Cát Tung Hoành vội vàng đưa mắt ngăn lại, hắn mới cố nén được cơn tức đầy bụng đi xuống.

"Đã biết." Hắn ẩn nhẫn nói.

"Có tình huống gì xảy ra nhớ báo cáo rõ với ta." "Thiên Xu" vừa nói xong liền biến mất khỏi màn hình.

Chương 6

"Có tình huống gì xảy ra nhớ báo cáo rõ với ta." Thiên Xu vừa nói xong liền biến mất khỏi màn hình.

Diêm Quýnh trừng mắt nhìn máy tính, thật lâu không nói gì.

"Thiên Xu" là thủ lĩnh Bắc Đẩu Thất Tinh, hắn chưa bao giờ lộ mặt, lại có thể nắm trong tay hành động của mỗi thành viên, mọi người với hắn là vừa kính vừa sợ, ngay cả Diêm Quýnh táo bạo cũng không dám tùy tiện lỗ mãng trước mặt hắn.

Gia Cát Tung Hoành nhìn hắn, nghiêm mặt nói: "Chúng ta đều là thành viên "Bắc Đẩu Thất Tinh", Thiên Toàn à, không có "Thiên Xu" sẽ không thể có chúng ta, là hắn cho chúng ta cơ hội tái sinh, vì hắn mà lũ quái vật chúng ta mới có thể sống dưới ánh nắng ban ngày, mạng của chúng ta đều là của hắn, mà lời hứa của chúng ta chính là vì hắn bán mạng!"

Lời nói của Gia Cát Tung Hoành làm lòng Diêm Quýnh đông cứng, đủ loại liệt hỏa lại chạy rần rật đốt cháy tứ chi hắn, nỗi thống khổ khi nhớ lại làm mặt hắn hơi vặn vẹo.

Đúng vậy, nếu không có "Thiên Xu", hắn có lẽ đã sớm chết trong phòng thí nghiệm, nằm cùng thi thể những người khác do thí nghiệm thất bại!

Là "Thiên Xu" cứu hắn, cứu hắn cùng năm cô nhi khác ra khỏi phòng thí nghiệm nghiên cứu biến đổi gen người, tuy hắn không biết "Thiên Xu" dùng phương pháp gì, nhưng cuối cùng những vật thí nghiệm đáng thương bọn họ rốt cục có thể thoát khỏi ác mộng, một lần nữa tìm được tôn nghiêm của con người......

Chính là, thí nghiệm để lại trêи sáu người bọn họ đấu vết vĩnh viễn không phai mờ, dù sáu người bọn hắn cùng "Thiên Xu" hợp nhất thành "Bắc Đẩu Thất Tinh", nhưng trong cơ thể mỗi người họ vẫn như cũ, đeo dấu vết tàn khốc trái với tự nhiên loài người.

Trong đầu hắn, có một viên tinh phiến (như kiểu con chip hay gì đó tương tự) không thể bỏ, trêи đó ghi rõ hắn là một người đột biến!

Biến chủng, nghĩa là gen bị cải tạo, mười năm trước tay phải của hắn bị kim chúc ăn vào cơ thể, kim chúc kết hợp với tế bào, khi kϊƈɦ động hoặc adrenalin tăng vọt sẽ sinh ra đột biến, xương cốt sinh trưởng dị thường, nháy mắt biến ảo thành kim chúc lợi trảo không gì không phá nổi.

Cúi đầu nhìn cánh tay phải trông không hề khác thường, ai biết cánh tay này cất giấu bao nhiêu huyết lệ? Ai có thể hiểu hắn từng bị đối đãi tàn khốc như thế nào? Mỗi khi hắn biến hóa, cảm giác so với chết còn thống khổ hơn, không những vậy còn ăn mòn thân thể hắn, tự tôn của hắn, linh hồn của hắn......

Cho nên hắn mới có thể hận đời tới vậy, thế giới chết tiệt này thiếu nợ hắn nhiều lắm!

"Thiên Quyền, vì sao lão đại lại nhận ủy thác của Sinh kĩ Khoa Lợi? Chẳng lẽ hắn thiếu tiền?" Hắn bực mình hỏi Gia Cát Tung Hoành.

Từ trước tới nay, Bắc Đẩu Thất Tinh nhận đều là những vụ giết người lớn, loại việc nhỏ này cần gì phải dùng đến hắn?

"Ta cũng không rõ, có lẽ là trả công phù hợp." Gia Cát Tung Hoành được xem là tổng quản tài vụ của Bắc Đẩu Thất Tinh, hắn là cao thủ quản lí tài chính.

"Phải không?" Hắn cảm thấy hồ nghi.

"Đừng nghiên cứu chuyện vô nghĩa nữa, ta còn có việc, 'Thiên Xu' giao nhiệm vụ mới cho ta, bảy ngày sau chúng ta sẽ gặp lại ở đảo Bắc Cực Tinh." Gia Cát Tung Hoành có công tác khác, hắn liếc Diêm Quýnh một cái rồi theo màn hình biến mất.

Diêm Quýnh nhìn chằm chằm hình ảnh Bắc Đẩu Thất Tinh lại xuất hiện, trầm mặc hồi lâu.

Vì sao ngay cả "Thiên Quyền" khôn khéo nhất đều thần phục cho "Thiên Xu" như thế? Hắn chẳng lẽ một chút cũng không tò mò về thân phận của "Thiên Xu" sao?

Trầm ngâm, bỗng nhiên tâm tư chợt động, ấn ấn phím, tiến vào cơ sở dữ liệu thành viên Bắc Đẩu Thất Tinh, nhìn chằm chằm danh sách cơ mật chỉ thành viên mới có thể nhìn thấy.

[Thiên Toàn] tên: Diêm Quýnh, người biến dị số một, nam, 25 tuổi, Hoa kiều Mỹ, cao 185cm, nhóm máu O, thể trọng 70kg. Đặc tính biến dị: Cánh tay phải có thể biến thành kim loại, không gì không thể phá.

[Thiên Ki] tên: Địch Kiếm Hoài, người biến dị số hai, nam, 23 tuổi, con lai Trung-Mỹ, quốc tịch Mỹ, cao 180cm, nhóm máu A, thể trọng 68kg. Đặc tính biến dị: Lưng dị biến, vai có thể biến thành một đôi cánh.

[Thiên Quyền] tên: Gia Cát Tung Hoành, người biến dị số ba, nam, 28 tuổi, Hoa kiều Mỹ, cao 181cm, nhóm máu AB, thể trọng 69kg. Đặc tính biến dị: Thị lực cực tốt, ánh mắt có thể ngưng tụ năng lượng giết người, lực sát thương mạnh.

[Ngọc Hành] tên: Thạch Dật, người biến dị số bốn, nam, 26 tuổi, người Mỹ gốc Hàn, cao 188cm, nhóm máu O, thể trọng 75kg. Đặc tính biến dị: Sức lớn vô cùng, lực phá hoại mười phần.

[Khai Dương] tên: Đoàn Duẫn Phi, người biến dị số năm, nam, 24 tuổi, Hoa kiều Mỹ, cao 182cm, nhóm máu B, thể trọng 71kg. Đặc tính biến dị: Cước lực mạnh, tốc độ chạy lên tới 100km/h.

[Diêu Quang] tên: Vọng Nguyệt Tinh Dã, người biến dị số sáu, nam, 17 tuổi, quốc tịch Mỹ, cao 177cm, nhóm máu A, thể trọng 63kg. Đặc tính biến dị: Nhĩ lực hơn người thường năm lần, am hiểu bắt chước các loại thanh âm.

Vì sao trong danh sách không có tư liệu về "Thiên Xu"? Diêm Quýnh mười ngón tay nắm lại, mày rậm nhíu lại.

Tất cả những gì liên quan đến "Thiên Xu" mà hắn biết, cho tới bây giờ, chỉ là ân nhân cứu mạng của sáu người biến dị bọn hắn, cũng là thủ lĩnh Bắc Đẩu Thất Tinh, có thể liên tuyến với vệ tinh, máy tính toàn thế giới, thậm chí có thể dùng phần mềm tinh vi điều khiển hành động sáu người họ, bày mưu nghĩ kế cho nhiệm vụ của họ, cũng là người hiệp trợ.

Chỉ số thông minh siêu cao, cá tính trầm tiềm cơ trí, nhưng giống người ẩn hình, không hề lộ diện, thân phận bối cảnh toàn bộ không rõ, cho dù bọn họ trở về "đảo Bắc Cực Tinh" ở vĩ độ 50 Bắc Thái Bình Dương, "Thiên Xu" cũng chưa từng xuất hiện trước mặt họ.

Không chỉ Diêm Quýnh, những người khác cũng đều tò mò về bản diện lai mục của "Thiên Xu", nhiều năm qua, mỗi khi Bắc Đẩu Thất Tinh tụ họp, vị trí của "Thiên Xu" vĩnh viễn là một máy tính, hắn tựa như ở trong máy tính, vĩnh viễn lấy một gương mặt trắng đối diện bọn họ.

Hắn rốt cuộc là ai? Diêm Quýnh thật muốn biết......

Phút chốc, hình ảnh bị cắt đứt, cái đầu màu trắng của "Thiên Xu" (thật không hiểu lắm, chắc anh dùng hiệu ứng màn hình trắng che mặt mình lại, nên cái đầu anh mới trắng giống dọa ma như thế) thình *** h xuất hiện, làm Diêm Quýnh hoảng sợ.

"Ngươi đang tìm cái gì, Thiên Toàn?" Thiên Xu lạnh giọng hỏi.

"Không có gì......" Diêm Quýnh cảnh giác thẳng nửa người trêи, tự nhiên có cảm giác sâu sắc khó hiểu khi thấy "Thiên Xu" có thể quay lại từ mạng.

"Ngươi chỉ còn 5 ngày 18 giờ để hoàn thành công tác, đừng lãng phí thời gian nữa." Thiên Xu trong lời nói mang mệnh lệnh nhắc nhở.

"Tuân mệnh." Hắn nghiêm mặt lại.

"Đối với bác sĩ Jason, ngươi điều tra đến đâu rồi?" Thiên Xu hỏi.

"Ta tìm được trợ lí của Jason năm đó là Kha Ân, hắn hiện tại đang trốn ở Malayxia, ta đã "hỏi" qua, hắn nói đêm trước khi bác sĩ Jason mất tích, từng vào phòng nghiên cứu Khoa Lợi, mà ở cùng hắn, chính là vệ sĩ của "Tập đoàn tài chính Minh Nhật", bọn họ đêm đó giết toàn bộ nhân viên, Kha Ân chứng kiến sợ tới mức không dám lại lưu lại, trốn đi rất xa." Diêm Quýnh nhẹ nhàng bâng quơ nói.

"Ồ, quả nhiên như ta nghĩ, là tập đoàn tài chính Minh Nhật khống chế phía sau, vì vậy ngươi càng phải cẩn thận." "Thiên Xu" rất hiểu tin tức của Diêm Quýnh tuyệt đối không sai, bởi vì cái gọi là "hỏi" nhất định là lấy bạo lực bức cung, không nhiều người chịu nổi nghiêm hình tra tấn của hắn.

"Tập đoàn tài chính Minh Nhật thì sao? Ta không sợ họ!" Diêm Quýnh khinh miệt hừ lạnh.

"Tập đoàn tài chính Minh Nhật tiếng xấu đồn xa, chẳng những hợp tác hắc đạo, còn có quan hệ với chính khách các nước, ngươi tốt nhất phải chuẩn bị tâm lý, muốn tìm trái tim nhân tạo kia về có thể không dễ đâu."

"Hừ! Cũng không nhất định, ta cam đoan xử lí xong đúng thời hạn." Diêm Quýnh tự tin tràn đầy, hoàn toàn không đem tập đoàn tài chính Minh Nhật để vào mắt.

"Tập đoàn tài chính Minh Nhật gần đây tựa hồ đang chế tạo loại vũ khí độc hại nào đó, hiện ta chưa nghĩ ra cách giải, đụng bọn họ, ngươi bình tĩnh một chút cho ta, chớ gây ra cái gì phiền toái." "Thiên Xu" nhắc nhở.

"Ta lúc nào......" Hắn gây phiền toái lúc nào? Cơn tức của Diêm Quýnh lại bị khơi mào, trừng mắt nhìn màn hình.

"Được rồi, có việc thì hãy liên lạc, cẩn thận trong mọi việc." Thiên Xu một chút cũng không để ý Diêm Quýnh đang hờn giận (anh Quýnh có phải trẻ con không vậy?), nói xong lại biến mất.

"***!" Diêm Quýnh tức giận kéo nguồn điện máy tính nguồn ra, bước đến trước cửa sổ, phập phồng thở chứng tỏ rất tức giận.

Hắn luôn bị "Thiên Xu" ép tới gắt gao, loại uất khí này hắn thật sự là chịu đủ rồi (Thực ra thì anh không biết đấy thôi, anh Thiên Xu luôn bao dung với anh nhất, vì anh giống trẻ con nhất mà)!

Nhưng, hắn sao có năng lực phản kháng? Tựa như "Thiên Quyền" Gia Cát Tung Hoành nói, bọn họ cả đời đều vì "Thiên Xu" bán mạng, cho dù hắn một chút cũng không thích tên kia!

Phiền muộn vuốt vuốt tóc, hắn tức giận lấy ra tư liệu có liên quan đến Lâm Kiệt Sinh, từ đầu ngón tay bắn ra tư liệu và ảnh chụp của một người đàn ông khoảng 30 tuổi (theo mình đoán, thì anh giấu tài liệu thu nhỏ trong tóc và móng tay, mình mà giấu phao tinh vi được như anh nhỉ), lạnh lùng hừ một tiếng.

Thiên tài ư? Tập đoàn tài chính Minh Nhật thì sao?

Gặp phải hắn, thiên vương lão tử cũng phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, ngày mai phải khiến đối phương hảo hảo kiến thức được năng lực của hắn.

Đem tư liệu đặt lên bàn, hắn chuẩn bị cởi quần áo tắm rửa, đột nhiên thoáng nhìn các bản dịch tiếng Trung của "Run rẩy" ở đầu giường, xoay mình khom xuống cầm lấy lật xem, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh Đông Tâm Ngữ, khuôn mặt nhỏ nhắn kinh hoàng lại sợ hãi tái nhợt.

Thật sự là một nữ nhân thú vị! Rõ ràng lá gan không mấy trọng lượng, lại thích cậy mạnh; Thoạt nhìn tinh tế gầy tong teo, nhưng tính tình khá quật cường......

Nhớ tới cái hôn làm nàng khủng hoảng như bị cướp đi trinh tiết, gượng mặt lạnh lùng cứng rắn của hắn phút chốc xả ra một đạo ý cười.

Đáng tiếc, nếu đủ thời gian, thật muốn tiếp tục đùa giỡn nàng, xem ra về sau không có cơ hội gặp lại, đành phải buông tha thôi.

Trút bỏ quần áo, hắn quăng sách xuống giường, bước vào phòng tắm.

Chương 7

Đông Tâm Ngữ nằm trêи giường lăn qua lộn lại, thủy chung không ngủ nổi, cả ngày mỏi mệt mặc dù làm tay chân nàng vô lực, nhưng cái thực sự làm tê liệt khí lực nàng lại là Diêm Quýnh.

Hôm nay thực có thể nói là ngày tai nạn của nàng, từ lúc mới gặp Diêm Quýnh, nàng buộc chặt cảm xúc không thả lỏng một giây, ở trước mặt hắn, nàng sẽ không tự chủ được tạm dừng hô hấp, như cảnh giác, đề phòng nguy hiểm tới gần, mỗi một tế bào đều ở trạng thái khẩn trương, không dám sơ suất......

Tư vị này rất giống như đang ở chiến trường, một ngày làm người ta mệt đến suy sụp.

Ôi! Sao nàng lại gặp phải loại người như hắn?

Cả người tràn ngập khí diễm làm người ta run sợ, cuồng vọng lại cường hãn, sau khi gặp hắn, nàng càng thêm khẳng định trực giác chính mình, nam chính trong "Run rẩy" căn bản chính là Diêm Quýnh mà mình hình dung.

Máu lạnh vô tình, tràn ngập địch ý với người khác, chán ghét đám đông, độc lai độc vãng, hệt như cá tính hắn, vì sao lại đáp ứng lời mời của nhà xuất bản đến Đài Bắc tham dự buổi kí tên, đối mặt nhiều độc giả như vậy?

Nàng không hiểu, ở nước Mỹ hắn rất ít khi công khai lộ diện, rõ ràng rất chán ghét trường hợp này mới đúng! Vì sao nhà xuất bản mới mời, hắn liền dễ dàng đáp ứng?

Chẳng lẽ là nhắm vào nàng? Đơn giản vì nàng sửa sáng tác của hắn?

Không thể nào......

Đang xót xa cho cái thân mình, nhìn chằm chằm ánh đèn nhàn nhạt mà sợ run, tim đập loạn nhịp, suy nghĩ bỗng nhiên rối loạn, nhớ lại nụ hôn cường bạo trêи tắc xi, hơi thở nóng rực của Diêm Quýnh như ăn sâu vào suy nghĩ trong lòng nàng, đến tận giờ phút này nàng còn có thể tinh tường ngửi được mùi hỗn yên thảo (loại thuốc lá mà anh này hút bằng cái tẩu ấy) và mùi cương thiết kỳ lạ trêи người hắn, thậm chí môi nàng còn như lưu lại sức nặng của cặp môi hắn khi ức hϊế͙p͙ nàng......

Vừa nhớ đến lúc đầu lưỡi hắn cường nhập miệng nàng phi lễ khiêu khích, hai gò má nàng lại nóng lên, kéo chăn trùm kín đầu, nhịn không được gầm nhẹ một tiếng.

"Thôi! Đừng suy nghĩ nữa!"

Bị tên đàn ông xa lạ cướp đi nụ hôn đầu tiên, nàng hẳn phải tức giận, mà nói đi cũng phải nói lại, Diêm Quýnh chỉ là muốn chỉnh nàng, nụ hôn kia thật không có ý nghĩa gì, tóm lại vẫn là sự xâm phạm không thể tha thứ!

Chính là, tuy biết rõ như thế, tim nàng vẫn đập loạn nhịp như cũ, ở sâu trong nội tâm đang rung động dần dần khiêu chiến lý trí của nàng......

"Đáng giận!" Nàng nhảy khỏi giường, vuốt vuốt tóc, đi qua đi lại trong phòng ngủ.

Sao lại phiền lòng rối loạn vậy chứ? Sự bình tĩnh của nàng đâu mất rồi? Từ sau khi Diêm Quýnh hôn nàng, ngực nàng như nghẹn ứ, vô luận hô hấp mạnh thế nào cũng không đỡ.

Kỳ quái, không phải là bệnh cũ tái phát chứ?

Nàng cảm thấy hơi sợ hãi, đứng trước gương lớn, kéo cổ áo mềm xuống, nhìn vết sẹo dài trêи ngực trái, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện vẻ hoang mang.

Sẽ không! Anh họ rõ ràng nói vết thương của nàng đã sớm khỏi......

Đúng vậy, thời gian trôi qua, đã sớm không có việc gì.

Nàng hít một hơi thật sâu, kéo áo lại, vỗ vỗ ngực nói với chính mình: "Mình không sao, mình rất khỏe, sở dĩ bực mình, tất cả là vì tên Diêm Quýnh kia, chỉ cần không gặp hắn là tốt rồi."

Đúng, chỉ cần không gặp Diêm Quýnh......

Đang tự nhủ, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.

"Tâm Ngữ, em đã ngủ chưa?"

"Mời vào, em vẫn chưa ngủ." Nàng lên tiếng.

Cửa mở, một nam nhân nhã nhặn gầy yếu đi đến, nhất thời trong phòng tràn ngập mùi thuốc sát trùng.

"Kiệt Sinh, anh đã về!" Nàng miễn cưỡng mỉm cười.

Lâm Kiệt Sinh là con trai độc nhất của dì Đông Tâm Ngữ, mới ba mươi mốt tuổi đã có được danh hiệu tiến sĩ y học, trong lĩnh vực y học có danh xưng "Thiên tài", vốn công tác ở Mỹ, nhưng tháng 10 năm ngoái quyết định về Đài Loan phát triển, dì rất yêu con nên quyết định cả nhà về Đài Loan định cư, lúc ấy nàng vừa khỏi hẳn, dì lo nàng một mình ở lại Mỹ, liền yêu cầu nàng theo cả nhà họ về nước, cho nên nàng mới có thể trở về quê hương Đài Loan sau bảy năm.

Ở cùng nhà dì thật không có gì không tốt, dì dượng mọi người đều rất hiền lành, ngay cả Lâm Kiệt Sinh đều luôn chiếu cố nàng, nhưng có lẽ vì nàng chưa quên được cái chết của cha mẹ, cũng có lẽ là ăn nhờ ở đậu cô đơn, nàng thủy chung không thể trở thành một phần tử chân chính của gia đình họ.

"Anh nghe mẹ nói, hôm nay khi trở về sắc mặt em không tốt lắm......" Hắn bước về phía nàng, vẻ mặt quan tâm.

"À, không có gì, đại khái...... Vì tham gia buổi kí tên nên hơi mệt." Nàng vội vàng giải thích.

Năm trước xảy ra tai nạn xe cộ, Lâm Kiệt Sinh là bác sĩ chủ trị cho nàng, nghe nói hắn tốn nhiều tâm huyết mới cứu được nàng từ quỷ môn quan trở về, cho nên hắn luôn để ý thân thể của nàng, một chút ốm đau đã ngạc nhiên, vì không muốn hắn quan tâm, tốt nhất là không nên nói ra chuyện nàng đang bị tức ngực.

"Ra vậy! Cẩn thận một chút, tuy rằng sức khỏe em đã hồi phục, nhưng thể lực vẫn chưa đủ, đừng làm việc quá sức." Lâm Kiệt Sinh ôn nhu vỗ vai nàng.

"Em biết rồi." Nàng gật gật đầu.

Lâm Kiệt Sinh hơn nàng tám tuổi là một bác sĩ điển hình, chẳng những cẩn thận với bệnh nhân, với người khác cũng đều tao nhã có lễ, hơn nữa chăm sóc đối đãi nàng như anh ruột, đây là nguyên nhân hắn đi đâu cũng được hoan nghênh! Nghe nói hắn rất được coi trọng ở bệnh viện, bệnh viện đã đem toàn bộ kế hoạch nghiên cứu về tim mạch giao cho hắn làm chủ, nghiễm nhiên trở thành người có uy quyền nhất khoa tim mạch......

Một nam nhân vĩ đại như vậy, cùng cái tên khủng bố ác liệt Diêm Quýnh một chút cũng không giống!

Vừa nhớ đến Diêm Quýnh, lòng của nàng trầm xuống giật một cái, nàng cả kinh nhíu mày.

Lâm Kiệt Sinh cẩn thận nhìn nàng, hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì! Không có gì!" Nàng luống cuống tay chân, cười che dấu, trong lòng lại nói thầm, đang yên lành tự nhiên lại nhớ tới Diêm Quýnh?

"Tốt lắm, không có gì thì ngủ sớm đi." Hắn nói xong bước ra cửa.

"Ngủ ngon......" Có ca ca che chở, loại cảm giác này cực kì ấm áp, nàng thật sự rất cảm kϊƈɦ dì đã mang nàng về khi nàng thống khổ nhất, ân đức này cả đời nàng sẽ ghi tạc trong lòng.

"Đúng rồi, ngày mai đến bệnh viện tìm anh, anh sẽ kiểm tra sức khỏe cho." Lâm Kiệt Sinh đi tới cửa quay đầu nói.

"Lại kiểm tra?" Nàng kinh ngạc kêu một tiếng."Không phải tháng trước vừa làm sao?"

"Thân thể em không tốt, như vậy mới có thể bảo đảm khỏe mạnh!" Lâm Kiệt Sinh ôn nhu trấn an.

"Nhưng......" Từ sau khi nàng xuất viện, thường xuyên phải đi kiểm tra sức khỏe một cách kì quái, hơn nữa mỗi lần đều bị gây tê toàn thân, cái loại cảm giác như chuột bạch này vẫn làm nàng không thoải mái.

"Ngoan một chút, Tâm Ngữ, đây đều vì tốt cho em." Hắn nghiêm mặt nói.

"Em hiểu." Tất cả đều vì muốn tốt cho nàng, những lời này nàng nghe vô số lần, nàng cũng tự nhắc nhở mình, một lần kiểm tra tốn nhiều chi phí, Anh họ vì nàng tốn sức tốn tiền, nàng nên phối hợp mới đúng, nhưng không biết vì sao, chỉ cần nhắc tới đến khám sức khỏe tâm tình nàng sẽ rất kém.

"Hiểu là tốt, ngày mai mười giờ sáng, đến tầng chín bệnh viện tìm anh." Lâm Kiệt Sinh nói xong liền ra khỏi phòng.

Ngày mai lại phải xin phép nhà xuất bản. Nàng thở dài, trở lại nằm xuống giường, nhưng lập tức nghĩ là như thế cũng tốt, nàng có đủ lý do cự tuyệt chuyện làm hướng dẫn du lịch cho Diêm Quýnh, bởi vậy, nàng có thể tránh được nam nhân đáng sợ kia.

Chỉ cần không phải thấy Diêm Quýnh, kêu nàng làm mười lần khám nàng cũng cam tâm.

Mười giờ sáng, Diêm Quýnh đi vào "Bệnh viện đa khoa Nhất Sinh" (thú thực không thể nghĩ ra bệnh viện Suốt đời có tên tiếng Hán là gì, đành chém đại, chỉ chỗ này thôi) ở ngoại ô Đài Bắc, theo thường lệ gây một trận xôn xao, cho dù hắn chỉ mặc một cái áo xám đơn giản, một quần bò nhẹ nhàng màu đen, nhưng vẻ ngoài như siêu sao cùng với khí chất lãnh hãn của sát thủ, hơn nữa còn đeo kính đen, tiến đến làm mọi người tò mò quan sát, lại bất an nghị luận phỏng đoán.

Diêm Quýnh mặc kệ ánh mắt người khác, ngẩng đầu mà bước, xuyên qua đám người đi vào bàn tiếp tân, trầm giọng hỏi: "Xin hỏi, có thể tìm bác sĩ Jason ở đâu?"

"Nga, ý anh là tiến sĩ Lâm Kiệt Sinh? Anh ấy hôm nay không chẩn trị, khả năng ở phòng nghiên cứu khoa tim mạch tầng chín." Cô nhân viên tiếp tân thân thiết trả lời.

"Cám ơn." Nói xong, hắn đi đến thang máy, nhìn chằm chằm biển giới thiệu ở tầng một "Phòng nghiên cứu khoa tim mạch", khóe miệng chậm rãi nhếch.

Tối qua hắn điều tra, bệnh viện này kỳ thật là một sản nghiệp của Tập đoàn tài chính Minh Nhật, tuy rằng năm trước vừa mới khai trương, nhưng hoàn cảnh rộng mở thanh tĩnh, lương tốt, đãi ngộ không tồi, bởi vậy dù xa nội thành, bệnh nhân tới cũng không ít, đông như trẩy hội, sinh ý rất tốt.

Chính là, một bệnh viện trông bình tĩnh như vậy, sau lưng thật sự không có tấm màn đen sao?

Hắn hoài nghi.

Chương 8

Tập đoàn tài chính Minh Nhật kiêu ngạo ương ngạnh có tiếng, lại hợp tác với hắc đạo, bọn họ sở dĩ tìm tới Lâm Kiệt Sinh, không cần đoán cũng biết là coi trọng việc chế tạo trái tim nhân tạo của Trung tâm sinh kĩ Khoa Lợi!

Một khi trái tim nhân tạo nghiên cứu thành công, sẽ mang đến lợi nhuận không người bình thường nào có thể tưởng tượng được. Bởi vì trái tim nhân tạo kiểu mới này có thể tự đập mà không cần nguồn điện từ ngoài, thậm chí nó có khả năng tự động kết hợp các nhóm máu, không sinh ra kháng thể bài xích, đột phá này sẽ làm cho những bệnh nhân phải chịu ngàn vạn khổ chờ "Trái tim mới" trêи toàn thế giới có hi vọng, Tập đoàn tài chính Minh Nhật sẽ thu lợi vô số nhờ việc đầu tư công trình này.

Nhưng theo hắn biết, Trung tâm sinh kĩ Khoa Lợi đã gần như hoàn thành việc nghiên cứu trái tim nhân tạo, nhưng vẫn không muốn công khai, nguyên nhân chủ yếu là khi thí nghiệm lâm sàng trêи cơ thể người vẫn có tì vết nho nhỏ, cho tới bây giờ, mười bệnh nhân thí nghiệm sau khi bình phục ba tháng đều lần lượt tử vong, hơn nữa chết không rõ nguyên nhân (độc ác, thí nghiệm chết tới 10 người lận mới chịu tạm ngừng).

Vì cần nghiên cứu thêm về vấn đề này, Trung tâm sinh kĩ Khoa Lợi tạm thời bỏ dở thí nghiệm trêи người, khiến Lâm Kiệt Sinh tựa hồ cực kì bất mãn, hắn là lãnh đạo tổ nghiên cứu trái tim nhân tạo, vẫn hy vọng hoàn thành kế hoạch này sớm, vì thế hai bên đều không vui vẻ, đây là lí do hắn lấy trái tim nhân tạo đi, sẵn sàng góp sức Tập đoàn tài chính Minh Nhật.

Lâm Kiệt Sinh trộm trái tim nhân tạo, lại chạy đến bệnh viện này tiếp tục nghiên cứu sao? Hắn làm thế nào để vượt qua nguyên nhân mấu chốt khiến bệnh nhân tử vong? Điểm ấy làm Diêm Quýnh khá tò mò.

Cửa thang máy mở, hắn bước vào thang máy, ấn phím tầng chín, cửa thang máy sắp đóng lại, một thanh âm thanh thúy quen tai đột nhiên vang lên:

"Chờ một chút......"

Nói xong, một bóng người thướt tha mảnh khảnh vội vàng tiến nhanh vào, Diêm Quýnh vừa thấy người tới, không khỏi hơi kinh ngạc.

Đông Tâm Ngữ? Sao nàng cũng đến đây?

Chẳng lẽ...... Nàng theo dõi hắn?

Thói quen nghi ngờ xuất hiện, bất quá hắn bài trừ ngay khả năng này, bởi vì nàng rõ ràng không chú ý tới người trong thang máy là hắn, ngược lại vẻ mặt rất vội vàng chật vật.

Đông Tâm Ngữ xác thực không phát hiện, nàng vừa vọt vào đến liền cũng bấm nút lên tầng chín, đợi cửa thang máy đóng lại chậm rãi đi lên, mới sửa sang lại mớ tóc tai hơi hỗn độn, biên ngẩng đầu cười giải thích:"Cám ơn, thực xin lỗi, tôi có việc gấp, vội vàng lên tầng chín......"

Bỗng dưng nàng im bặt, khuôn mặt trắng nõn tú lệ đang tươi cười cũng đông cứng lại.

Người trong thang máy lại là...... Diêm...... Diêm Quýnh?

Trời ơi! Nàng đã trốn đến bệnh viện mà vẫn không thoát khỏi hắn?

"Thực khéo! Đông tiểu thư." Diêm Quýnh khóe miệng chậm rãi giơ lên.

Còn tưởng rằng rốt cuộc không có cơ hội thấy cặp mắt kinh hoàng sợ hãi của nàng nữa! Không nghĩ tới hiện tại cặp mắt đen trợn trừng tức mức ngốc nghếch lại ở trước mặt hắn, thật sự rất thú vị.

Ước chừng cứng lưỡi khoảng ba mươi giây, Đông Tâm Ngữ mới tìm lại được tiếng nói bị thất lạc của mình.

"Diêm...Diêm Quýnh... Anh...Anh tới nơi này... Làm cái gì?" Nàng lắp bắp hỏi.

Không phải để khám bệnh chứ! Nhưng ở Đài Bắc bệnh viện phòng khám rất nhiều, không thể có chuyện trùng hợp đến cùng chỗ với mình......

"Em thì sao? Em ở đây làm gì?" Hắn không đáp hỏi lại.

"Tôi...... Tôi hôm nay phải kiểm tra sức khỏe......" Nàng đặt tay lên ngực, bỗng nhiên cảm thấy anh họ nói đúng, chính mình nên đến kiểm tra xem, vì nàng lại cảm thấy không khí trong lồng ngực không thông, rất buồn bực.

"Kiểm tra sức khỏe?" Hắn mày rậm hơi nhíu, tháo kính râm đánh giá nàng. "Em không thoải mái ở đâu?"

Toàn thân không thoải mái! Chỉ cần thấy ngươi ta cả người không thoải mái!

Nàng nói trong lòng, ngoài miệng lại nói:"Không có...... Kiểm tra định kì thôi."

"Phải không? Hay là kĩ xảo để tránh tôi?" Hắn trong mắt lóe châm chọc.

"Tôi vì sao phải tránh anh? Chỉ là vừa khéo trùng vào hai ngày cần kiểm tra thôi......" Nàng vội vàng phủ nhận.

"Ồ──" Hắn cố ý kéo dài thanh âm.

"Xin lỗi, thực sự tôi không thể làm hướng dẫn viên của anh nữa, tôi đã nhờ nhà xuất bản tìm người khác rồi......" Nàng tận lực bình tĩnh giải thích, chỉ sợ chọc hắn mất hứng.

"Không cần, tôi còn việc cần làm, lộ trình đã thay đổi." Hắn lập tức ngắt lời nàng. Nói thực, hắn một chút cũng thấy lạ về lời nói của nàng.

"Có việc? Chuyện gì?" Nàng hỏi theo phản xạ, nhưng lời vừa ra khỏi miệng mới tỉnh ngộ mình không nên hỏi nhiều, sắc mặt có điểm xấu hổ.

Hắn nhìn nàng, trào phúng cười: "Em muốn biết?"

"Không, không, chuyện cá nhân của anh không cần nói cho tôi." Nàng lắc mạnh đầu, đối với chuyện của hắn biết càng ít càng tốt.

Xem nàng một bộ dáng vội vàng né tránh, hắn nháy mắt một cái, tiến lên một bước, một tay chống lên vai nàng, một tay khoát bên hông nàng, cúi đầu áp sát mặt nàng, tà tà cười.

"Kỳ thật, cho em biết cũng không sao, chuyện của tôi...... Chính là tới đây tìm một người."

"Ách? Tìm...người...?" Nàng bị hơi thở của hắn bức bách sợ tới mức lui về phía sau từng bước, tựa vào vách thang máy.

"Đúng."

"Như vậy...... Người anh muốn tìm...... Ở tầng chín?" Nàng trừng mắt nhìn hắn, toàn thân phòng bị.

"Đúng vậy."

"Ai?"

"Bác sĩ Jason."

"Cái gì? Anh...... Anh muốn tìm anh họ tôi?" Nàng kinh ngạc.

Diêm Quýnh muốn tìm anh họ? Vì sao?

Hắn giật mình, hơi chau mày."Lâm Kiệt Sinh là anh họ của em?"

"Đúng vậy...... Hơn nữa, tôi hiện tại đang tới chỗ anh ấy......" Vừa vặn thang máy đến tầng chín, cửa mở, nàng cảm thấy lo sợ bất an, không biết sao anh họ lại liên quan đến Diêm Quýnh, hay là thiếu nợ hắn!

Trời ạ! Tốt nhất đừng phát sinh chuyện gì...... Nàng có dự cảm không tốt lắm.

Diêm Quýnh quay đầu nhìn nàng, bỗng nhiên lạnh lùng nở nụ cười.

"Đông Tâm Ngữ, tôi nghĩ, chúng ta thật sự rất có duyên." Hắn kết luận, sau đó ra khỏi thang máy trước.

Có duyên? Với hắn?

Không! Hôm nay ngẫu nhiên gặp căn bản là sự trùng hợp đáng nguyền rủa!

Chương 9

Có duyên? Với hắn?

Không! Hôm nay ngẫu nhiên gặp căn bản là sự trùng hợp đáng nguyền rủa!

Đi theo Diêm Quýnh ra khỏi thang máy, nàng ở trong lòng than thở không thôi.

Tầng chín không có những phòng bệnh bình thường, thiết bị cũng không giống như ở dưới tầng một, hơn nữa hai người ngồi phía sau quầy cũng không phải nhân viên y tế, mà võ trang bảo toàn hiếm thấy trong bệnh viện......

Trông thế nào cũng có vẻ bất thường!

Diêm Quýnh sâu sắc quan sát bốn phía, không buông tha các góc khuất.

Một gã nhân viên bảo an thấy người lạ tới, lập tức lại gần, nghiêm túc nói: "Tiên sinh hình như đi nhầm tầng? Trêи này không có phòng bệnh......"

Tayphải Diêm Quýnh hơi động, nhưng rất nhanh liền áp chế. Hôm nay đáng ra phải xông vào, bất quá có Đông Tâm Ngữ ở đây, hắn có thể lợi dụng nàng trước.

"Tôi đi cùng Đông tiểu thư." Hắn rất nhanh đem Đông Tâm Ngữ ở phía sau kéo lên trước.

"Ra vậy! Đông tiểu thư, cô đã đến! Vị này là bằng hữu của tiểu thư sao?" Nhân viên bảo an thấy Đông Tâm Ngữ, mặt liền giảm sự đề phòng.

"Ách...... Đúng vậy...... Anh ta là bằng hữu của tôi, vừa vặn có việc muốn tìm anh họ ấy mà. Anh ấy...có ở trong không?" Đông Tâm Ngữ không thể không nói vậy, bởi vì tay Diêm Quýnh đang gắt gao bắt lấy nàng, giống như nếu nàng không giúp hắn sẽ siết gãy tay nàng.

"Hẳn là ở trong, mời tiểu thư vào." Người nhân viên nói.

"Được, cám ơn." Nàng cười cứng ngắc, mang theo Diêm Quýnh đi vào.

Sau khi thoát khỏi tầm mắt nhân viên bảo an, nàng mới xoay người trừng mắt nhìn Diêm Quýnh."Vì sao tôi phải giúp anh? Anh muốn tìm anh họ tôi có thể quang minh chính đại nói!"

"Bởi vì tôi muốn xem Lâm Kiệt Sinh trốn ở đây làm cái gì." Hắn không để ý tới nàng, tự đi thăm toàn bộ chỗ này.

Đi sang bên là một phòng cách ly, bên trong đều là những thiết bị y tế tinh vi hiếm thấy, còn có một cái như là tủ đông lạnh, những thiết bị quen thuộc làm hắn dần dần nhíu mày lại (sao anh suốt ngày nhăn mặt nhíu mày thế nhỉ?).

"Anh họ tôi là người quyền uy nhất khoa tim mạch, nơi này là phòng nghiên cứu của anh ấy, mỗi ngày anh ấy đều dốc sức làm việc, tất cả đều để chữa bệnh cứu người, không giống ai đó suốt ngày rảnh rỗi lêu lổng khắp nơi......" Hắn trong lời nói chế giễu Lâm Kiệt Sinh khiến nàng hơi tức giận, nhịn không được nói thay anh họ.

Hắn quắc mắt xoay người, nhìn chằm chằm nàng. "Tựa hồ em rất sùng bái anh họ......"

Một tia phản cảm bỗng dưng xuất hiện trong lòng hắn, làm hắn không được thoải mái.

"Không phải sùng bái, anh ấy là ân nhân cứu mạng của tôi, ta không hi vọng có người nói xấu anh ấy." Nàng bực mình nói.

"Ân nhân cứu mạng? Hắn đã cứu em? Em từng xảy ra chuyện gì?" Hắn nheo mắt.

"Tôi không muốn nói cho anh." Nàng trả lời gãy gọn, tiếp tục đi, không muốn nhắc lại chuyện cũ.

Hắn nhún nhún vai, dù sao cũng không có hứng thú biết, đuổi kịp nàng, thản nhiên nói:"Dù không nói, Lâm Kiệt Sinh đã cứu em, lại không cứu tôi, hắn thiếu một thứ của tôi, tôi không thể về tay không."

Nàng phút chốc đứng yên, nghi hoặc quay đầu."Anh họ tôi rốt cuộc nợ anh cái gì?"

"Một trái tim." Hắn thần bí nói.

"Cái gì?" Nàng vẻ mặt mờ mịt, không biết hắn nói về cái gì.

"Một trái tim rất quý giá."

"Tôi không hiểu......"

"Em không cần biết, đây là chuyện của tôi và anh họ em." Hắn đi đến cuối hành lang, nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn có vẻ đặc biệt dày, liếc mắt một cái liền nhìn ra trong này chắc chắn có vật vô cùng trọng yếu, bởi vì cạnh cửa trang bị khóa cửa đồng tử an toàn tiên tiến nhất (tức là tiến đến soi mắt vào, đúng người thì nó mới mở cửa ấy).

"Uy, nơi đó không thể tùy tiện đi vào......" Nàng ngăn hắn lại.

"Vì sao?"

"Bên trong là phòng kiểm hàng, phải bảo trì trạng thái vô trùng, hơn nữa có rất nhiều thiết bị quý giá chỉ nhân viên chuyên nghiệp mới thao tác được, người ngoài dừng lại." Nàng đi đến trước cửa sổ, đi thong thả kiễng chân, muốn nhìn xem Lâm Kiệt Sinh có ở trong chờ nàng chưa.

Diêm Quýnh theo sát sau lưng nàng, gương mặt dán vào sau vành tai nàng, cũng xem xét phía trong.

Lưng nàng cứng đờ, chỉ cảm thấy hơi thở từ mũi hắn không ngừng phả vào tai nàng, lòng dạ lại bị cảm giác buồn bực xâm nhập, sau đó một cỗ khô nóng bỗng theo lòng nàng chạy tán loạn tới tứ chi, thiêu nóng toàn thân, cũng thiêu đỏ hai gò má nàng.

"Em đều làm kiểm tra sức khỏe trong này?" Diêm Quýnh không phát hiện sự khác thường của nàng, ngược lại nghiêng mặt nói chuyện với nàng, môi hắn cùng mặt nàng cách nhau không đến 1cm.

Lại là mùi hương nam tính trộn lẫn hương hỗn yên thảo và mùi cương thiết bay vào mũi, mắt nàng cố nhìn thẳng phía trước, ngừng thở, tim càng đập nhanh!

Ông trời, nàng khẳng định là bị bệnh......

"....Đúng vậy...." Nàng một tay nhéo trước ngực, thử ổn định lòng, không dám di động hoặc xoay người, sợ sẽ cùng hắn có va chạm thân thể, hoặc là khiến hắn nghe được tiếng tim đập ầm ầm như sấm của nàng.

"Ân?" Hắn vẫn dán vào lưng nàng, nhìn chằm chằm vào bên trong, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Những thiết bị "quý giá"trông rất quen! Cái kia là bàn giải phẫu, rất giống muốn nghiên cứu một sinh vật rất lớn! Mỗi một máy phân tích, mỗi một công cụ và ống dẫn, đều làm hắn nhớ tới không gian đáng sợ và đáng hận mà trước đây hắn bị cải tạo gen!

Cái phòng chết tiệt này sao có thể là "phòng kiểm hàng"? Đây căn bản là phòng thí nghiệm! Một phòng thí nghiệm cải tạo gen người loại nhỏ!

Mà Đông Tâm Ngữ lại khám ở đây?

Hai hàng lông mày của hắn như giao nhau, giọng nói bế tắc.

Đông Tâm Ngữ chỉ cảm thấy chính mình hít thở không thông, tìm cớ né tránh hơi thở của hắn."Bên trái có phòng họp, anh họ tôi có thể ở đó......"

Nàng nói xong thong thả muốn rời đi, bị Diêm Quýnh ngăn lại.

"Đợi chút!"

Diêm Quýnh giữ chặt cánh tay nàng, lấy ánh mắt quái dị tìm hiểu nàng hồi lâu, mới nói: "Em có biết khi khám anh họ em làm gì em không?"

Nàng thấy trêи mặt hắn lúc này có vẻ hỗn loạn thống khổ, phẫn nộ, cùng với nỗi căm hận và sợ hãi khó có thể hình dung.

"Tôi không biết...Làm sao vậy?" Nàng ngạc nhiên hỏi.

Diêm Quýnh không trả lời, bất ngờ đặt nàng áp vào tường, sờ soạng lưng nàng, tiếp theo lại nắm lấy tay nàng, bộ dáng rất giống đang soát người, chọc nàng vừa sợ vừa giận.

"Này...... Này! Diêm Quýnh...... Anh làm gì vậy?" Nàng tức giận giật tay ra khiển trách.

Hắn chế trụ hai cổ tay nàng, mặt lạnh lùng hỏi:"Em khám ở trong này bao nhiêu lần rồi?"

Chương 10

Hắn chế trụ hai cổ tay nàng, mặt lạnh lùng hỏi:"Em khám ở trong này bao nhiêu lần rồi?"

"Anh hỏi cái này để làm gì?" Nàng bị hắn hỏi tới mức hồ đồ.

"Nói cho tôi."

"Tôi...... Không rõ lắm, đại khái bảy, tám lần......" Nàng nhíu mày suy tư.

"Lâm Kiệt Sinh làm gì em, em cũng không có ấn tượng?"

"Không có, vì lần nào cũng bị gây tê toàn thân......" Nàng lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt.

Nàng cái gì cũng không biết? Lòng hắn hơi đau, còn gì đáng buồn hơn so với bị lừa gạt? Trong trạng thái không biết gì, mặc người khác cải tạo thân thể mình, tình cảnh thật đáng châm chọc, giống như hồi hắn bị mang vào phòng thí nghiệm còn tưởng rằng rốt cục cũng được nhận nuôi mà vui vẻ không thôi......

Hoảng hốt, tựa hồ thấy trêи nàng có dáng vẻ hắn khi xưa, biểu tình hắn đột nhiên tràn ngập thương hại cùng đau thương, cùng với thâm trầm đau xót.

Nàng rất kinh ngạc. Sao hắn lại có biểu tình đó?

"Diêm Quýnh......Anh...... Rốt cuộc làm sao vậy?" Khi thấy thần sắc đau đớn của hắn, lòng nàng bỗng dưng se lại.

"Em là đồ ngốc...... Đồ ngốc đáng thương......" Hắn thì thào.

Nàng không hiểu vì sao hắn nói vậy, nhưng âm điệu giống như mê hồn của hắn khiến nàng hơi thất thần, hơn nữa không tự chủ được nâng tay, muốn vuốt cho đôi mày đang chau của hắn thẳng lại.

Đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng tiếp xúc mi tâm của hắn, tuy rằng chỉ rất nhẹ, lại giống như lửa nóng chạm vào hắn.

Tâm Diêm Quýnh hơi chấn động, phút chốc, hắn dang tay ôm nàng vào lòng, gắt gao ôm lấy, mang theo cừu hận nói nhỏ: "Tên hỗn đản dám ở đây cải tạo gen người? Tôi tuyệt không tha cho hắn...... Tuyệt không......"

Nàng mở to mắt kinh ngạc, căn bản nghe không rõ hắn đang nói gì, chính là ngây ngốc bị hãm trong hai cánh tay khỏe mạnh cường tráng của hắn, bị ngữ khí đau đớn kịch liệt ccủa hắn lay động trái tim, đã quên giãy dụa.

Thậm chí, không muốn hắn buông......

"Hai người đang làm gì?"

Một âm thanh lạnh lùng đột nhiên vang lên, nàng kinh hãi, vội vàng đẩy Diêm Quýnh ra, quay đầu nhìn Lâm Kiệt Sinh đang giận dữ, tim đập loạn lên.

"Anh họ......"

Diêm Quýnh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm người đàn ông gầy yếu nhưng vẻ mặt tâm cơ trước mặt.

"Rất vui vì được gặp, bác sĩ Jason." Hắn thanh âm không có chút độ ấm.

"Anh là ai?" Lâm Kiệt Sinh giận sôi trừng mắt hắn. Người đàn ông xa lạ này cư nhiên ôm Đông Tâm Ngữ?

"Anh họ, anh ấy....kêu Diêm Quýnh, hẳn là anh đã nghe em đề cập qua, anh ấy chính là tác giả quyển tiểu thuyết em dịch." Đông Tâm Ngữ vội vàng giới thiệu.

"Tiểu thuyết gia? Tiểu thuyết gia chạy tới nơi này có việc gì?" Lâm Kiệt Sinh đánh giá người cao lớn lạnh lùng trước mặt, có cảm giác mạnh, hắn có dự cảm nam nhân khí thế khϊế͙p͙ người này có ý đồ không tốt.

"Tôi đương nhiên là tới tìm anh, Lâm Kiệt Sinh." Diêm Quýnh gọi thẳng tên hắn.

"Tìm tôi?" Lâm Kiệt Sinh ngạc nhiên.

"Anh ấy nói, anh nợ anh ấy một trái tim." Đông Tâm Ngữ xen vào.

"Trái tim gì?"

"Trái. Tim. Nhân. Tạo." Diêm Quýnh nói ra đáp án.

Lâm Kiệt Sinh sắc mặt nháy mắt trắng xanh, nhưng hắn nhanh chóng áp chế nỗi khϊế͙p͙ sợ, lạnh lùng nói: "Là Khoa Lợi sinh kĩ phái ngươi tới?"

"Đúng vậy."

"Hừ! Chỉ một mình ngươi cũng dám tới đây giương oai?" Lâm Kiệt Sinh hừ một tiếng.

"Ta một người cũng dư sức đối phó ngươi."

"Thật không? Ngươi cần đối phó không chỉ mình ta, Tập đoàn tài chính Minh Nhật cũng không phải dễ chọc đâu." Lâm Kiệt Sinh trào phúng cảnh cáo.

"Bệnh viện này cùng với "Phòng thí nghiệm cải tạo gen người" chính là đại lễ Tập đoàn tài chính Minh Nhật tặng ngươi? Họ thông qua ngươi vụng trộm tiến hành hoạt động trái pháp luật vô đạo đức!" Diêm Quýnh hai tay chống nạnh đứng ở cửa phòng thí nghiệm, kiệt ngạo nói.

Lâm Kiệt Sinh kinh hãi, hắn không nghĩ tới Diêm Quýnh lại nhìn thấu bí mật của hắn, sắc mặt chợt xanh chợt trắng, thấy Đông Tâm Ngữ vẫn đứng cạnh Diêm Quýnh như cũ, trong lòng rất căm tức.

"Tâm Ngữ, lại đây!" Hắn quát nàng.

Đông Tâm Ngữ cho tới bây giờ chưa từng thấy Lâm Kiệt Sinh phẫn nộ như vậy, nàng có điểm kϊƈɦ động, ngập ngừng hỏi: "Anh họ......Hai người đang nói cái gì mà 'Cải tạo gen người'?"

Cụm từ đó chẳng phải là từ chỉ xuất hiện riêng trong tiểu thuyết của Diêm Quýnh sao? Sao lại có trong cuộc thảo luận của Diêm Quýnh và anh họ? Nàng kinh ngạc thầm nghĩ.

"Mau tới đây!" Lâm Kiệt Sinh bước lên phía trước, giật tay nàng, định lôi nàng về phía sau mình.

Diêm Quýnh nhanh chóng cản trước mặt hắn, ra tay nhanh như chớp, đẩy ngã Lâm Kiệt Sinh.

"A! Diêm Quýnh, anh làm gì vậy?" Nàng hoảng sợ trừng mắt nhìn Diêm Quýnh, chạy vội tới bên cạnh Lâm Kiệt Sinh."Anh họ, không sao chứ......"

Nhân viên bảo an nghe tiếng, vội chạy tới la lên: "Xảy ra chuyện gì? Tiến sĩ."

"Hắn cả gan xâm nhập, mau giết hắn!" Lâm Kiệt Sinh khóe miệng tím bầm ra lệnh.

"Đừng ──" Đông Tâm Ngữ bị toàn bộ tình huống dọa ngây người, nàng muốn ngăn cản nhân viên bảo an ra tay, nhưng Lâm Kiệt Sinh đột nhiên giữ tay nàng, không cho bước qua.

"Em đợi ở đây cho anh!" Lâm Kiệt Sinh quát khẽ.

Hai gã nhân viên bảo an lập tức rút súng ra, hướng Diêm Quýnh tấn công liền năm phát, ở Đông Tâm Ngữ kinh hoảng kêu to, nhưng thấy hắn như quỷ mỵ bay lên không nhảy lùi, nhất nhất công kϊƈɦ lại, hơn nữa nhanh chóng tấn công một trong hai gã kia, tay phải như quỷ trảo, "Tạp" một tiếng ninh chặt đứt cổ đối phương, tiếp theo đoạt được súng của hắn, xoay người hướng tên còn lại nã một phát súng, chính giữa mi tâm.

Trong chớp mắt, hai tên nhân viên võ trang đầy đủ đã bị giải quyết.

Đông Tâm Ngữ thấy sự tàn nhẫn của hắn, sợ tới mức cơ hồ sốc, nàng toàn thân phát run, khó có thể tin hắn giết người dễ dàng như vậy!

Tình cảnh này...... Giống nhân vật nam chính điên cuồng "Toàn" trong tiểu thuyết như đúc......

Lâm Kiệt Sinh giật mình, hắn vạn lần không nghĩ tới Diêm Quýnh lại lợi hại vậy, vô cùng kinh hãi, lưng run rẩy từng đợt.

Người này......Không phải tầm thường......

Diêm Quýnh cầm thương bước tới chỗ hắn, một thân sát khí. "Đừng ép ta ra tay với ngươi, tiến sĩ Kiệt Sinh, mau giao trái tim ra đây!"

"Trái tim......Có tìm đâu cũng không ra......" Hắn nín thở nhìn Diêm Quýnh tiến sát, đầu súng chĩa vào họng mình.

"Có ý gì?" Diêm Quýnh hai hàng lông mày nhướn lên.

"Ngươi vĩnh viễn cũng không thể quay về!" Lâm Kiệt Sinh rống to, ấn điều khiển từ xa trong túi, nhất thời cảnh tượng thay đổi, từ trần nhà thoát ra từng đợt khí màu trắng mùi nồng, cửa thang máy lập tức đóng lại, ngay cả thang bộ cũng có một đạo lưới sắt chậm rãi chăng xuống.

Đây là......hương gây mê?

Diêm Quýnh mắt thấy đường ra đều bị chặn, thầm kêu không ổn, vội vàng bịt mũi chạy về phía thanh bộ, nhưng trong màn khói thấy Lâm Kiệt Sinh muốn kéo Đông Tâm Ngữ đang thất thần vào phòng thí nghiệm, hắn trong lòng căng thẳng, một loại cảm xúc ngay cả hắn cũng khó giải thích xông lên ngực, hắn xúc động quay lại chặn Lâm Kiệt Sinh, giữ lấy Đông Tâm Ngữ, cầm tay nàng bay nhanh, xuyên qua dưới lưới sắt mà đi.

"Tâm Ngữ!"

Tiếng Lâm Kiệt Sinh rống giận từ sau truyền đến, nhưng hắn đã mang Đông Tâm Ngữ phá vây mà ra, rời khỏi bệnh viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #nguoc