Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

c32

CHƯƠNG 32: NGUYÊN NHÂN BỊ LÃNG QUÊN

01. LÝ DO KÝ ỨC TRỐNG RỖNG

Căn phòng chìm vào sự im lặng ngột ngạt.

Thẩm Dực siết chặt nắm tay, quay lại nhìn Đỗ Thành.

"Anh vừa nói gì?"

Đỗ Thành không đáp ngay. Hắn nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt sắc bén như thể muốn nhìn thấu từng suy nghĩ trong đầu đối phương.

"Cậu không nhớ, không phải vì cậu không muốn nhớ."

"Mà là vì có thứ gì đó đã khiến cậu quên đi."

Thẩm Dực thoáng cau mày.

Điều này...

Không phải không có khả năng.

Từ sau khi phát hiện vết cắn trên cổ, cơ thể anh có những phản ứng kỳ lạ.

Pheromone dao động bất thường.

Có lúc thậm chí còn xuất hiện cảm giác mất kiểm soát thoáng qua.

Như thể... có thứ gì đó đã can thiệp vào pheromone của anh.

02. PHẢN ỨNG Pheromone BẤT THƯỜNG

Anh chưa từng gặp trường hợp này trước đây.

Nhưng cảm giác đó rất rõ ràng.

Có gì đó không đúng.

Thẩm Dực cảnh giác nhìn Đỗ Thành.

"Ý anh là gì? Ai có thể làm chuyện này?"

Đỗ Thành chậm rãi đứng dậy, ánh mắt tối lại.

"Có một số loại thuốc có thể tạm thời xóa bỏ ký ức ngắn hạn."

"Và cũng có loại pheromone có thể gây tác động tương tự."

Tim Thẩm Dực siết chặt.

Thuốc xóa ký ức?!

Pheromone tác động đến trí nhớ?!

Những thứ này không phải không tồn tại, nhưng... tại sao lại xảy ra với anh?

03. ĐIỀU KHÓ CHẤP NHẬN

Anh lùi lại một bước.

Đỗ Thành vẫn giữ giọng bình tĩnh, nhưng ánh mắt sâu thẳm:

"Cậu thật sự không nhớ gì sao?"

Thẩm Dực hơi nghiến răng.

Ký ức của anh không hoàn toàn trống rỗng.

Anh có thể nhớ được những cảm giác mơ hồ.

Nhưng không nhớ nổi... ai đã làm điều đó với mình.

Vậy mà, Đỗ Thành lại khẳng định chắc chắn đó là hắn.

Nếu hắn không nói dối, thì nghĩa là...

Có thứ gì đó đã khiến anh quên đi sự thật.

04. ĐỐI MẶT VỚI SỰ THẬT

Thẩm Dực nhìn thẳng vào Đỗ Thành, giọng trầm xuống:

"Tại sao tôi lại quên?"

Đỗ Thành nhìn anh một lúc, rồi thấp giọng nói:

"Vì pheromone của tôi."

"Nó có ảnh hưởng đặc biệt đến Omega khi bị đánh dấu."

Thẩm Dực: "..."

Anh không thể tin nổi.

Cơ thể anh đã bị ảnh hưởng bởi pheromone của Đỗ Thành đến mức này sao?

Hơi thở anh hơi nặng nề.

Anh không muốn thừa nhận điều này.

Nhưng sự thật ngay trước mắt, không thể chối bỏ.

Đỗ Thành chậm rãi bước đến gần hơn, giọng trầm thấp:

"Cậu không nhớ tôi đã đánh dấu cậu."

"Nhưng cơ thể cậu vẫn nhớ."

"Cậu có muốn kiểm chứng không?"

Thẩm Dực khựng lại.

Anh không dám trả lời ngay.

Nhưng khoảnh khắc đó, một cảm giác quen thuộc bỗng trào dâng trong cơ thể anh.

Như thể...

Anh đã từng thuộc về pheromone này.

không hề hay biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com