Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

17. Bảo bối

Sáng hôm sau, Cố Nhất Nhiên thức dậy vẫn còn rất giận Trịnh Bắc. Anh không thèm để ý đến cái tên chồng vẫn nằm ngáy khò khò trên giường gấp, trực tiếp đi xuống dưới nhà trước.

Sau bữa ăn sáng nhẹ nhàng, Cố Nhất Nhiên cùng Trịnh Nam đi khám. Đương nhiên là có cả Hiểu Quang và tên họ Trịnh nào đó.

Khoa sản nam khác khoa sản nữ. Hai đôi vợ chồng đến nơi thì tách nhau ra.

Bên chỗ Trịnh Nam có không ít cô gái như cô đang vác bụng bầu đi khám. Có người thì vẫn thon thả chưa thấy gì, có người lại ôm bụng lớn đến khệ nệ cần có người dìu.

Trịnh Nam nhìn cảnh tượng trước mắt có chút hồi hộp và mong chờ. Cũng không biết vài tháng nữa, khi bụng cô lớn lên sẽ trông như thế nào.

Cô huých nhẹ tay Triệu Hiểu Quang, hơi ngập ngừng:

- Này, Tiểu Quang...anh anh đoán xem là trai hay gái?

- Hả ? Cái gì trai hay gái?

Tên chồng khờ đột nhiên bị hỏi nhất thời chưa kịp động não. Ngơ ngơ ngác ngác như chấn bé đù. Mãi khi nhận được cái nguýt yêu thương của vợ mới chịu hiểu. Cậu cười rất sảng khoái.

- Đoán gì chứ ? Không phải lúc đẻ ra là biết à.. haha...

Triệu Hiểu Quang vừa nói vừa cười hề hề, Trịnh Nam bên cạnh giơ tay muốn đánh người. Cậu ta cuối cùng cũng nghiêm túc, trịnh trọng nhìn cô.

- Không phải đều là bảo bối của chúng ta à? Trai gái đều được hết.

Trịnh Nam thấy tên chồng khờ đột nhiên nghiêm túc, còn nắm lấy tay mình thì tim cũng đập nhanh. Cô ngượng ngùng cười tủm tỉm, không nhịn được theo thói quen càu nhàu:

- Xì..cái gì mà bả..bảo bối của chúng ta... Học đâu ra nói mấy câu sến súa vậy không biết..

.

Khoa sản bên cạnh thì nhộn nhịp là thế. Sang đến bên này chỉ vỏn vẹn có một cặp vợ chồng đang khám bên trong  và một đôi vợ chồng khác đang đợi bên ngoài. Chính là Cố Nhất Nhiên và Trịnh Bắc.

Hai người đợi chưa bao lâu, cửa phòng khám đã mở ra. Một người đàn ông cao lớn đang ôm lấy người con trai còn lại. Sắc mặt cực kì kém. Vừa lúc bước ra cửa người kia đã đưa tay ôm lấy bụng  gào khóc.

- Con của em...con của chúng ta.. A Minh con của chúng ta phải làm sao đây huhu

Cả người cậu ta giống như sắp ngất, khóc nấc lên, liên tục đấm vào ngực người đàn ông. Người đó chỉ lặng lẽ ôm lấy người kia, cắn răng đầy bất lực, vành mắt đỏ lên. 

Cố Nhất Nhiên ngồi ở hàng ghế chờ, trông thấy cảnh này liền hiểu. Có lẽ con của họ đã không còn nữa rồi.. Anh bất giác đặt tay lên bụng, ngón tay khẽ động.

Con của anh và Trịnh Bắc vẫn ổn chứ...

Trịnh Bắc thấy động tác nhỏ của người bên cạnh. Bàn tay cũng vòng tay qua sau vỗ nhẹ trấn an. Nhưng cái ôm của hắn còn chưa nóng, đã có tiếng y tá gọi tên.

- Mời số tiếp theo, Cố Nhất Nhiên!

Cố Nhất Nhiên vừa nghe liền ngầng đầu lên, nhanh nhẹn đi vào trong. Tên Trịnh Bắc thì bị cô y tá xinh đẹp ngăn bên ngoài.

- Người nhà không được vào.

Gương mặt cô ta xinh đep nhưng chất giọng thì đanh thép. Hắn chỉ đành ngậm ngùi trở lại ghế chờ.

10 phút trôi qua, cuối cùng Trịnh Bắc cũng được thả vào trong. Không có gì thay đổi, nữ y tá xinh đẹp lại một lần nữa bước ra ngoài, tay cầm một danh sách. Trên gương mặt vẫn đằng đằng sát khí nhìn hắn.

- Chồng của Cố Nhất Nhiên đúng không?

Nữ y tá hướng Trịnh Bắc hỏi.

-  Đúng. Là tôi.

Trịnh Bắc gật đầu.

- Vào trong đi.

Cô nói, đanh đá lườm một cái rồi bỏ đi.

Trịnh Bắc gãi gãi đầu, cực kỳ khó hiểu. Hắn hoài nghi ba mẹ hắn có gây thù chuốc oán với người ta hay không mà giờ người ta đối xử với con trai họ như có thù mấy kiếp thế này đây. Còn hắn thực sự không có làm gì hết mà!!

.

Trịnh Bắc đẩy cửa đi vào. Vị bác sỹ già chỉ liếc hắn một cái, tiếp tục xem báo cáo. Trên gương mặt lộ rõ vẻ căng thẳng. Trịnh Bắc ngồi xuống bên cạnh Cố Nhất Nhiên, hồi hộp chờ đợi kết quả.

- Thai nhi vẫn khỏe mạnh. Nhưng lớp vỏ bào thai thì không được tốt lắm.

Bắc sĩ hơi cau mày, đặt tờ báo cáo cùng tấm hình siêu âm xuống. Trịnh Bắc nghe xong thì trở nên sốt sắng. Hắn như con tôm bị cho vào chảo dầu mà bật tanh tách khỏi ghế.

- Sao vậy bác sĩ?

Bác sĩ khẽ đẩy kính, từ tốn giải thích.

- Cũng không cần quá lo. Lớp vỏ hơi mỏng, đối với thai đôi mà nói thì dễ sinh non.

Cố Nhất Nhiên nghe xong thì khẽ nhíu mày, Trịnh Bắc bên cạnh thì càng mất bình tĩnh. Hắn gân lên.

- Sinh non mà ông còn bảo tôi không lo lắng? Bây giờ phải làm sao?

Vị bác sĩ bị hắn hét làm cho giật mình. Ông tức giận quát:

- Cái cậu này sao cứ nóng nảy thế. Tôi còn chưa nói xong. Tôi là bác sĩ hay cậu là người nhà bệnh nhân?

Làm nghề này đúng là cần phải có một trái tim khỏe mạnh và tinh thần thép, chống chỉ định với người dễ bị đột quỵ vì những ca hét lớn như này. Chỉnh đốn hắn xong thì ông tiếp tục.

- Tôi nói là dễ sinh non nhưng nếu là cứ để như vậy, không can thiệp. Còn bây giờ thì cầm đơn thuốc bổ này về cộng thêm bổ sung các loại rau xanh và ngũ cốc trong đây thì sẽ không sao. Rõ chưa?

Vị bác sĩ lấy ra một đơn thuốc kèm theo một cuốn sổ thực phẩm dinh dưỡng cho thai phụ đưa cho Trịnh Bắc.

- Đây, cầm lấy.

Họ Trịnh lấy lại bình tĩnh nhận lấy đồ bác sĩ đưa nhưng vẫn lo lắng mà hỏi lại:

- Thật sự là không sao?

Vị bác sĩ già liếc hắn, ông nặn ra một nụ cười thương mại.

- Hiện tại không vấn đề gì nghiêm trọng.

Nhận được câu khẳng định lần nữa. Nhìn sang Cố Nhất Nhiên bên cạnh sắc mặt không được tốt. Có lẽ ngồi cả buổi sáng nên đã mệt rồi. Hắn cũng không tiếp tục ở lại dài dòng.

- Bác sĩ Lâm, vậy chúng tôi về được chưa?

Trịnh Bắc hỏi.

Bác sĩ già gật đầu, cẩn thận dặn thêm:

Hai cậu về đi. Nhưng nhớ là phải vui vẻ không được cáu giận. Giai đoạn này thai nhi bắt đầu hình thành các bộ phận quan trọng. Các cậu cần đặc biệt chú ý đừng để tâm trạng xấu của bản thân ảnh hưởng tới đứa trẻ.

- Vâng, cảm ơn bác sĩ.

Trịnh Bắc cảm ơn rồi đỡ Cố Nhất Nhiên ngồi dậy. Cả hai đi ra ngoài. Đúng lúc Trịnh Nam và Hiểu Quang cũng khám xong đang ngồi đợi ở hàng ghế chờ.

- Nhiên ca, hai bảo bối vẫn khỏe chứ?

Trịnh Nam vui vẻ đến hỏi thăm, thấy sắc mặt của cả hai người không tốt lắm thì có hơi lo lắng.

- À, vẫn ổn. Còn em không có vấn đề gì chứ?

Trịnh Bắc trả lời qua loa nhưng cũng không quên hỏi thăm đứa cháu nhỏ.

- Không sao, em thì có vấn đề gì. Vẫn khỏe mạnh. Mà bác sĩ bảo sắp tới tháng thứ năm em bé sẽ bắt đầu biết đạp. Không biết cảm giác nó như thế nào nhỉ? Hồi hộp quá.

Trịnh Nam vừa cười vừa kể, mắt sáng lên. Cô cực kì hào hứng với vai trò làm mẹ sắp tới. Hiểu Quang bên cạnh thì có chút không hiểu nổi, cậu ta gãi gãi cái đầu bị cắt đến trọc lốc của mình.

- Đạp á? Nó nhỏ như này đạp chắc không đau đâu đúng không?

- Anh hỏi vớ vẩn gì vậy! Đương nhiên là không đau rồi.

Trịnh Nam cười cười gõ đầu tên chồng khờ. Cô chạy đến khoác tay Cố Nhất Nhiên đi trước, không muốn nói nhiều với hai tên đàn ông không hiểu chuyện kia.

Cả một đường đi về, Cố Nhất Nhiên không nói gì nhiều. Anh vẫn ngồi ở ghế phụ, nghiêng đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa xe. Đông sắp hết rồi, cũng sắp đón Tết Nguyên Đán, xung quanh hai bên đường, quán xá tấp lập chăng đèn kết hoa. Có nhà đã sắm sửa pháo bông đỏ chót treo ở cửa, nhìn rất có không khí đón năm mới.

Trịnh Bắc thấy người nọ một đường không nói không rằng thì bồn chồn ruột gan. Hắn không biết Cố Nhất Nhiên là vẫn đang giận hắn hay lại bắt đầu lo lắng rồi. Mà bản thân hắn cũng không khá hơn là bao. Sinh non à... hắn không dám nghĩ. Nhưng không phải bác sĩ nói sẽ ổn nếu bổ sung dinh dưỡng đầy đủ sao. Tất cả sẽ ổn thôi đúng không?

- A Nhiên, sẽ không sao đâu.

Trịnh Bắc nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay kia, muốn an ủi một chút. Nào ngờ tay vừa chạm đến, bàn tay kia đã rụt về.

Vẫn còn giận rồi...

Quả nhiên là hôm qua lúc hắn nói A Nhiên của hắn chẳng nghe lọt tai chữ nào. Xem ra hắn còn phải dỗ người dài dài. Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ vẫn là bồi bổ cho bảo bối của hắn đã.

Họ Trịnh chỉ đành thu lại cái tay trống rỗng đặt lên vô lăng, tiếp tục chuyên tâm lái xe.

.

Về đến nhà, Trịnh Bắc dặn mẹ nấu cho A Nhiên của hắn mấy đồ bổ mà bác sĩ nói. Còn không quên nhắc mẹ hắn canh chừng con dâu ăn hết mới được xuống dưới.

- Rồi rồi, mẹ nghe thấy rồi. A Nhiên của mày cũng là con dâu của mẹ đấy. Mẹ còn không chăm thằng bé thì chăm ai.

Bà Trịnh nghe thằng con lải nhải nhiều đến mức ù tai. Tức giận đuổi người.

- Được rồi, mau đi làm đi. Đừng có chắn ở cửa nữa, khách người ta còn vào.

Bà nói xong thì bỏ vào bếp. Trịnh Bắc cũng ngoan ngoãn mà đi làm. Hắn chỉ xin nghỉ buổi sáng để đưa Cố Nhất Nhiên đi khám. Đến chiều lại chạy đến Cục làm việc. Lúc ra đến cửa gặp em gái hắn đang cắn mứt táo thì tiện tay trấn lột một ít. Bảo cô đem lên cho anh dâu của cô nếm thử.

Trịnh Nam bị anh trai ngang nhiên trấn lột còn hùng hổ bảo mình làm shipper thì cáu.

- Anh đúng là không phải con người!

Trịnh Nam lè lưỡi.

- Ha ha. Đúng rồi!  Anh là anh trai xịn đét của em đó, Trịnh Nam.

Trịnh Bắc vui vẻ đúc tay vào túi quần nhảy lên xe phóng đi. Bỏ lại cô em gái giận đến giậm chân giậm tay. Nhưng giây sau con bé đã cuốn gói đồ ăn đem lên cho anh dâu yêu quý.

.

Cố Nhất Nhiên vừa về liền cảm thấy trong người không khỏe. Anh mặc kệ Trịnh Bắc, một mình đi lên phòng nghỉ ngơi. Vừa ngồi chưa bao lâu đã thấy em chồng bừng mứt táo vào cho. Còn nói là do anh trai đặc biệt dặn dò. Một lúc sau lại thấy mẹ chồng gõ cửa, bưng cho một bát cháo dinh dưỡng mùi vị cực kỳ mê hoặc. Nói là con trai dặn mẹ nấu. Không chỉ thế, mẹ chồng yêu quý còn nhất quyết đòi ngồi lại nhìn mình ăn hết rồi mới chịu đi.

Cố Nhất Nhiên cúi nhìn bát cháo to đủ cho ba người ăn thì nhất thời không biết làm sao. Cháo thì thơm thật nhưng thực sự ăn muốn bội thực luôn rồi.

- Mẹ à, con phải ăn hết chỗ này à? Nhiều quá rồi...

Anh nhìn sang mẹ chồng đang ngồi đó, nhỏ giọng.

- Không ăn hết.. có được không mẹ?

Bà Trịnh nhìn đứa trẻ ngoan kêu no thì cũng không ép, với lấy cái bát tô, hướng Cố Nhất Nhiên cười cười:

- Ây da, no rồi thì thôi. Con đừng có cố. Được rồi, nghỉ ngơi đi! Mẹ xuống kia giúp ba con.

Bà Trịnh vỗ vỗ vai anh, ánh mắt yêu thương 10 phần, giọng hơi quở trách.

- Đừng có suốt ngày ngồi xem tài liệu nữa. Con đó, kệ Tiểu Bắc đi. Nghỉ ngơi ở nhà cũng đừng quá quan tâm công việc.

Cố Nhất Nhiên từ khi mang thai thì ở nhà liền hơn hai tháng. Vì sức khỏe không ổn định nên cũng không đến văn phòng. Thi thoảng anh sẽ giúp Trịnh Bắc xem một số tài liệu. Mà vụ án gần đây có chút rắc rối. Nên anh nói Trịnh Bắc đem hồ sơ về cho mình xem có phát hiện manh mối nào hữu ích không. Nhưng mỗi khi chăm chú xem hồ sơ Cố Nhất Nhiên sẽ quên mất giờ ăn cơm, có khi là quên ăn đồ ăn mẹ chồng đưa khiến bà không vui. Nhiều hôm bà Trịnh lên gọi anh xuống ăn cơm không thấy anh thưa, vào trong thì thấy con dâu đang ngồi miệt mài xem một đống giấy tờ. Bà thương con dâu liền quay sang trách con trai không biết thương vợ. Trịnh Bắc cũng chỉ có thể ngậm ngùi ăn mắng.

Cố Nhất Nhiên nhớ đến đây thì hơi ngượng. Anh cười cười, gật đầu như đã hiểu.

- Vâng, mẹ vất vả rồi.

- Được rồi, được rồi! Con mau đi nghỉ đi.

Bà Trịnh xua tay, xong xuôi thì trở lại giúp ông Trịnh bán quán.
——-

🥒: ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com