Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9 : Bình bình an an

Tháng 7 thời tiết nóng bức, chỉ cần ra đường là có ngay làn da đen phát sáng.

Tiêu Chiến nằm sấp trên người Vương Nhất Bác, tai bé áp trên lồng ngực lắng nghe nhịp tim trầm ổn của hắn, bé rất sợ nóng lại dễ đổ mồ hôi nhưng không hiểu sao dưới cái tiết trời như hiện tại bé vẫn bám lấy hắn.

" Nhất Bác ca ca.. " Tiêu Chiến cắt ngang câu truyện cổ tích Vương Nhất Bác đang đọc. Nội dung câu chuyện đó như thế nào bé không quan tâm bởi vì bé đang nhớ thương đến thứ khác.

" Chuyện gì ? " Vương Nhất Bác ngưng lại nhìn thỏ nhỏ làm nũng nằm trên ngực hắn. Hắn thừa biết là bé muốn nói về cái gì, bé con của hắn đang nhớ thương mấy thanh socola.

" Có thể không.. " Tiêu Chiến chớp chớp mắt.

" Không được. " Vương Nhất Bác giết chết ý định của Tiêu Chiến từ trong trứng.

" Nhưng mà.. " Tiêu Chiến chu chu môi làm nũng. Bé chỉ mới có đau răng một tý thôi ba mẹ lần Nhất Bác ca ca liền cấm bé đủ điều.

" Không được. " Vương Nhất Bác trong lòng thật sự không kìm chế nổi trước sự đáng yêu của Tiêu Chiến nhưng nha sĩ đã cảnh báo nếu bé còn ăn đồ ngọt và đồ lạnh nữa, răng bé sẽ hỏng hết.

" Vậy Nhất Bác ca ca đọc tiếp đi. " Tiêu Chiến thở dài làm ra dáng vẻ ông cụ non.

Vương Nhất Bác xoa xoa đầu Tiêu Chiến an ủi bé : " Ngoan, bây giờ em không thể ăn nhiều đồ ngọt được. "

" Em biết rồi. " Tiêu Chiến ngoan ngoãn nghe lời mặc dù trong lòng có chút không cam tâm.

Vương Nhất Bác tiếp tục đọc câu truyện cổ tích mà hắn cho ấu trĩ cho Tiêu Chiến nghe.

Khoảng 5 phút sau Vương Nhất Bác nghe tiếng thở đều đặn của Tiêu Chiến, hắn biết bé con đã ngủ mất, bé con của hắn mỗi lần muốn đi ngủ liền kêu hắn đọc truyện cho bé nghe dường như hắn có khả năng ru ngủ ?

Ngực cảm thấy ẩm ướt, mát lạnh Vương Nhất Bác đen mặt nhìn Tiêu Chiến đang ngủ say nhưng miệng lại chóp chép, nước bọt cũng chảy ra. Tiểu Tán, em nhớ thương những món ăn đó đến như vậy sao ?

...

Trong lúc Vương Nhất Bác làm bảo mẫu ở nhà thì ba mẹ Tiêu đang đi mua sắm ở trung tâm thương mại.

Ba Tiêu đen mặt khi thấy mẹ Tiêu đứng trước cửa hàng chuyên đồ len và dụng cụ đan len, bạn già của ông định làm gì sao ông không biết được chứ.

" Mẹ nó à, bây giờ chỉ mới tháng 7 thôi. " Ba Tiêu khuyên giải, người người nhà nhà đi mua sắm đều chọn thiết bị đồ dùng hoặc món ăn để giải nhiệt, tránh nóng thì bạn già của ông lại đi mua đồ giữ ấm.

" Tôi định tự tay đan găng tay và khăn choàng cho cả nhà. "

" Màu này được không ? " Mẹ Tiêu cầm cuộc len màu xanh navy ướm thử lên người ba Tiêu.

" Không tệ. " Ba Tiêu gật đầu, chỉ cần mẹ Tiêu chọn ông đều thích.

" Màu này của Tiểu Tán. " Mẹ Tiêu lấy cuộn len màu đỏ.

" Không biết Nhất Bác nó thích màu gì ? "

" Chọn đại màu đen đi. " Ba Tiêu mở miệng. Lần đầu ông gặp hắn chẳng phải hắn mặc nguyên bộ vest đen sao.

" Cũng được. " Mẹ Tiêu không phản bác nhưng lại lấy cuộn len màu xanh lá đậm, bà nghĩ hắn sẽ hợp với màu này.

" Nó cũng có phần ? "

" Không được ? "

" Chẳng phải tôi sợ bà mệt sao ? "

" Không mệt. "

...

" Tiêu Chiến, ngoan, tập chạy xe đạp với anh. "

" Không muốn. "

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến trốn trong chăn cảm thấy buồn cười, buổi chiều trời trong, không khi mát lành như thế này ra ngoài vận động là thích hợp nhất, nhưng bé con của hắn chính là một con sâu lười.

" Tiểu Tán, ngoan nào. Chẳng phải em nói bạn A Hùng trong lớp biết đi xe đạp sao, còn nói như vậy trông rất ngầu. " Vương Nhất Bác dỗ dành.

" Anh chở em đi mới ngầu. " Tiêu Chiến bĩu môi. Các bạn trong lớp thấy Nhất Bác ca ca đều bị dọa sợ nếu anh ấy mà chở bé đi học bằng xe đạp chắc chắn sẽ ngầu hơn A Hùng.

Bạn nhỏ A Hùng trong lớp của Tiêu Chiến nhân dịp nghỉ hè được ba mẹ tập cho chạy xe đạp, bạn nhỏ tuy mới 3 tuổi nhưng thân hình không hề nhỏ như tuổi, bé so với bạn cùng tuổi thì cao hơn một cái đầu. Mà vấn đề là bạn nhỏ A Hùng chỉ có thể chạy xe đạp được nếu có hai bánh phụ gắn hai bên bánh xe nhưng đối với Tiêu Chiến như vậy cũng rất ngầu rồi.

" Không ngầu, như này mới ngầu. " Vương Nhất Bác tháo luôn hai cái bánh phụ hai bên.

Tiếp theo đó chính là bi kịch của Tiêu Chiến.

" Tiêu Chiến, số mấy ? " Vương Nhất Bác đưa 5 ngón tay trước mặt Tiêu Chiến.

" Số 5. "

" Còn bây giờ ? " Vương Nhất Bác đưa 2 ngón tay.

" Số 2. "

" May quá, không bị ngốc. "

Vương Nhất Bác đỡ Tiêu Chiến đứng dậy phủi phủi vài sợi cỏ dính trên người bé xuống, cũng may hắn cho đeo đồ bảo hộ đầy đủ nếu không ba mẹ vợ tương lai nhất định sẽ truy sát hắn. Quần dài, áo tay dài, bảo hộ gối, bảo hộ khuỷu tay, bao tay, nón bảo hộ, cả người bé được bao bọc cẩn thận.

Mà điều quan trọng là Tiêu Chiến của hắn thật sự rất can đảm ngã như vậy cũng không thấy bé khóc. Thật ra Vương Nhất Bác lầm to rồi, Tiêu Chiến chính là sợ đến mức quên cả khóc.

Tiêu Chiến ngã xe không đau nhưng lại ngơ ngác hồi lâu bởi vì bé bị dọa sợ, Nhất Bác ca ca của bé nói buông tay liền buông tay làm bé ngã nhào.

" Òa òa ... " Tiêu Chiến bắt đầu khóc lớn.

Sau cú ngã xe đó, Tiêu Chiến quyết tâm không bao giờ tập chạy xe đạp với Vương Nhất Bác nữa.

" Vậy xuống nhà xem ti vi với anh, đừng có nằm lười trên giường nữa được không ? "

" Nhất Bác ca ca mau bế em. "

Hết cách ai biểu mình nuôi vợ từ bé chứ.

...

Tháng 8, thời tiết cũng chẳng mát mẻ gì cho cam nhưng Vương Nhất Bác hiện tại cũng chẳng bận tâm về điều đó bởi vì.

" Nhất Bác ca ca, sinh nhật vui vẻ. "

Món quà sinh nhật năm đó Vương Nhất Bác nhận được là bức tranh nghệ thuật theo trường phái trừu tượng, dù để ngược hay đúng chiều vẫn nhìn không ra được Tiêu Chiến vẽ cái gì, nhưng phải công nhận khả năng phối màu của bé rất tốt. À thật ra chỉ là muốn khen bé Tiêu Chiến sắp 4 tuổi tô màu giỏi thôi.

Nhưng dù sao đi nữa Vương Nhất Bác vẫn rất thích món quà của bé, chính xác hơn là bữa ăn thịnh soạn do đầu bếp mang tên mẹ Tiêu thực hiện. Hắn lồng tranh của bé vào khung ảnh sau đó treo giữa phòng khách sau đó gọi điện thoại khoe khoang với Vu Bân.

...

Tháng 9, tiết trời vẫn chẳng thay đổi gì mấy nhưng chỉ cần ở bên cạnh Vương Nhất Bác liền cảm thấy mát mẻ bởi vì Tiêu Chiến phải quay lại trường họ sau mấy tháng hè. Hắn phải quay trở lại trường họ tiếp tục dọa sợ học sinh mới nhập học và thu hút ánh nhìn của phụ huynh, đương nhiên là phụ huynh nữ.

" Ba ơi, mẹ ơi , lớp con có hai bạn mới tên là Phương Nguyên và Phương Chính, hai bạn ấy rất giống nhau. "

" Hai bạn đó là anh em sinh đôi. "

" Sinh đôi ? "

" Là được mẹ của hai bạn đó sinh ra cùng ngày, cùng tháng và cùng năm. " Mẹ Tiêu giải thích.

" WOW, thần kỳ như vậy. "

" Mẹ ơi, sao con không có anh em sinh đôi cũng không có anh em gì cả ? " Tiêu Chiến rất thích có em bé nhỏ.

Bởi vì ông bà ngoại lẫn ông bà nội của Tiêu Chiến chỉ có độc nhất ba mẹ của bé, đến lượt ba mẹ bé thì lớn tuổi mới có con nên thành ra bé là nhỏ nhất.

" Cái này... " Mẹ Tiêu đá mắt với ba Tiêu.

Ba Tiêu chưa biết giải thích làm sao thì Tiêu Chiến nói : " Nhưng mà không sao, sau này con sẽ sinh thật nhiều. "

Vương Nhất Bác đang yên ổn ăn cơm thì bị sặc phun luôn mấy hạt cơm ra ngoài, hắn ho đến đỏ mặt.

Nếu ánh mắt có thể giết người thì Vương Nhất Bác chết bao nhiêu lần cũng không đủ bởi ánh mắt của ba Tiêu lúc này thật sự rất kinh khủng. Hắn thề hắn không biết gì hết có được không, chắc là do Tiêu Chiến xem ti vi, ừm nhất định là như vậy.

Mặc dù Vương Nhất Bác vô tội nhưng hành động của hắn thì chứng tỏ hắn chột dạ.

...

Câu chuyện nhỏ số 1.

Vu Bân thường hay trêu ghẹo Vương Nhất Bác có người yêu nhỏ tuổi nhịn xuống thật không dễ dàng, sơ xuất một chút thôi liền có thể ăn cơm nhà nước. Vương Nhất Bác mặt tỏ vẻ không quan tâm nhưng trong lòng rỉ máu.

Tiêu Chiến lần đó không được ăn đồ ngọt, bé con thèm đến mức ngủ cũng mơ thấy Vương Nhất Bác nhịn không được chọt chọt bé vài cái thế là bằng cách nào đó bé con ngậm luôn tay hắn vào miệng còn mút mút sau đó còn cười thỏa mãn nói ăn ngon.

...

Xiwen : Xin chào, ngày hôm nay của bạn như thế nào ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com