Chương 15
Kể từ ngày Kevin dọn vào sống trọ nhà anh, mọi chuyện bên trong căn nhà nhỏ dần dần thay đổi từ những điều nhỏ nhặt.
Hắn đặc biệt thích quản chuyện ăn uống cá nhân anh.
"Anh ơi, ăn cơm."
"Không có hứng ăn, em cứ ăn đi."
"Ăn đi."
"Không cần."
"Năn nỉ."
"Em đừng có quản anh được không hả?" Tiêu Chiến cười, cười một cách bất lực.
"Thế tại sao anh không ăn?" Kevin nhất định không chịu bỏ qua cho anh, sấn tới chất vấn vô.
"Thì không muốn ăn. Không có hứng."
"Bỏ bữa không tốt cho sức khỏe. Thế này đi, anh không ăn em cũng sẽ không ăn. Chúng ta cùng nhau đói."
Tiêu Chiến bị cái lời tuyên bố tuyệt thực này dọa sợ rồi, cứ hở ra anh không muốn ăn uống cái hắn liền lôi cái lý do này ra.
"Ăn một chút thôi đấy."
"Hai bát cơm."
"Béo lắm."
"Anh Sean một chút cũng không béo."
Tiêu Chiến bật cười, nửa đùa nửa thật mà nói: "Em khéo nịnh thật đấy. Người yêu em chắc thích lắm."
"Em độc thân mà?" Kevin ngốc nghếch khó hiểu hỏi lại.
"Sao em bảo em có người yêu?" Tiêu Chiến hoài nghi "Em có nói em yêu một người nào đó rất tốt, không phải sao?"
"Anh ấy bỏ rơi em rồi." Kevin trở nên rầu rĩ "Anh ấy vô cùng tàn nhẫn. Khi em khó khăn anh ấy tự tiện chạy đến bên em, xoa dịu nỗi đau của em, vực em dậy từ hố sâu vực thẳm. Anh ấy khiến em yêu anh ấy hết lòng hết dạ, anh ấy trộm đi trái tim em, sau đó biệt tích, hoàn toàn vứt bỏ em trong mớ hỗn độn."
Tiêu Chiến trầm lặng, tự thấy nhột nhột làm sao.
Khi Vương Nhất Bác bị anh làm hại thương đến đôi mắt, anh đã lén lút che giấu mọi người qua lại với hắn, thậm chí còn cho em trai mình một quả NTR cực máu, không kháng cự được dục vọng mê muội của chính mình, ích kỷ tàn nhẫn cùng hắn trầm luân ái dục nhơ nhớp.
Nếu hắn biết sự thật, hẳn sẽ oán hận anh sâu đậm, ghê tởm căm ghét anh đến chết.
Anh có thể được danh giúp đỡ hắn, chỉ anh hiểu rõ rằng căn bản anh chẳng giúp được gì cho hắn, anh chỉ đang bồi tội với hắn.
"Cậu đang kiếm anh ấy sao?"
"Em từ lâu đã tìm thấy nơi anh ấy trốn khỏi em rồi." Kevin rầu rĩ đáp "Nhưng khi em tìm thấy anh ấy giữa bao người, em chợt nhận ra, anh ấy là anh ấy và cũng chẳng phải anh ấy mà em đã nhớ."
"Tại sao?"
Tiêu Chiến tò mò hỏi.
"Rõ ràng người đàn ông em luôn nhớ, nam nhân dịu dàng ấm áp như nắng chiều thu, anh ấy luôn mạnh mẽ, căng tràn sức sống. Vậy mà khoảnh khắc em tìm ra anh ấy sau bao năm, anh ấy trông thật yếu ớt, cô độc, buồn tẻ, đầy đề phòng và sợ hãi như kẻ trộm. Rất khiến em đau lòng."
"Tôi rất tiếc."
"Không sao. Là em không dám đối diện với anh ấy, chỉ có thể lén lút quan sát anh ấy từ đằng xa."
"..."
"Nói chuyện vậy đủ rồi. Sean, anh nên dùng bữa cùng em rồi đấy."
Tiêu Chiến muốn an ủi cậu bạn nhỏ đàn buồn tủi này, gật đầu đồng ý nghe lời hắn dùng bữa.
Hôm nay hắn tự mình vào bếp, Tiêu Chiến khá lo lắng, kỹ năng nấu nướng của Kevin cả Vương Nhất Bác phải nói kém bằng nhau.
Đập nát dưa chuột thay vì thanh lịch điềm đạm thái ra, nướng cháy đen thui con gà thành gà hầm bóng đêm, cua địa ngục khét lẹt, gà xé sợi đổ huyện giấm vào chua lè lưỡi.
Ngay cả nấu cháo căn bản hắn cũng có thể nấu ngọt chết vì nhầm muối với đường.
Anh bồn chồn đợi ở bàn ăn, tới khi hắn bưng lên mời anh xơi cơm, Tiêu Chiến run run tay gắp thức ăn, chờ đợi cảm giác không bị mặn chết cũng là cái vị khét khét chua chua kinh dị.
Ngoài mong đợi, nó ngon lạ kỳ.
Tiêu Chiến kinh ngạc kêu lên, bật cười:
"Kevin, kỹ năng nấu nướng này của em, đỉnh thật sự đấy. Em học nấu đồ Trung ngon thế này từ bao giờ vậy hả? Thật ngon nha."
Kevin cười hề hề, ngại ngùng quắn quéo đáp:
"Anh, anh thích là tốt rồi. Tháng vừa qua em có đi học lớp nấu ăn. Mọi khi toàn anh phải nấu cho em ăn nên em muốn nấu cho anh nữa. Anh thích như vậy, không uổng cái tay bị bỏng cả dao cắt của em rồi."
"Em bị thương?"
Tiêu Chiến nghe xong mặt biến sắc, lo lắng hỏi han.
"Không đáng lo ngại."
"Còn đau không? Để anh xem. Em không biết nấu thì để anh là được. Người này nấu ăn thì người kia rửa bát là được rồi mà."
Miệng nói lời quở trách, kỳ thực là quan tâm lo lắng, nhẹ nhàng thương yêu, bao dung hết mực.
Kevin trộm cười, đưa tay đã băng gạc cẩn thận ra cho Tiêu Chiến đang mò mẫm kia, nói tiếp mấy lời:
"Không đau. Thực sự không đau. Vốn đã hết đau rồi, chỉ cần quan sát và bôi thuốc một đoạn thời gian là được rồi mà."
Tiêu Chiến tự nhiên đau lòng, thấy xót xót, vô cùng không nỡ muốn thấy hắn bị đau bị thương, xuýt xoa bảo:
"Mấy hôm tới không nên vào bếp. Em muốn ăn cứ để anh lo cho em là được. Em đừng tự làm mình bị thương tiếp."
Thấy anh xót mình, Kevin trông khoái.
"Sean, anh đang lo cho em phải không?"
Tiêu Chiến vô tư, không để ý ra điều khác thường gì từ lời nói của hắn, đáp:
"Đương nhiên rồi. Ai lại không lo? Em không cần miễn cưỡng bản thân vào bếp. Anh biết nấu ăn, cứ để anh lo là đủ rồi. Em ấy, không nấu được đâu cần cố chấp tới vậy? Bị sưng phồng cả tay, ngộ nhỡ để lại sẹo hay di chứng gì thì sao?"
"Nếu em xấu anh sẽ chê em sao?"
Tiêu Chiến búng trán hắn, nghiêm túc dạy dỗ:
"Vớ vẩn. Em tốt nhất mấy hôm tới hãy ngoan ngoãn dưỡng thương ở tay lành hẳn cho anh."
Hắn phì cười, Tiêu Chiến ngây người khó hiểu, nghĩ hắn có khi nào chê mình càm ràm nhiều chuyện, xấu hổ đỏ tai đỏ mặt buông tay hắn ra, toan thu tay lại, bất ngờ bị hắn giữ lấy.
"Anh, anh thực sự để tâm em nhiều hơn em tưởng đấy."
Tiêu Chiến bị hắn giữ lấy tay, khá lạ khi biết bản thân không có khó chịu bài xích nào với hắn, cảm giác bàn tay nắm lấy mình vẫn luôn thân thuộc, sự bất thường ở hắn mới khiến anh lo ngại.
Anh bối rối, lúng túng mở miệng:
"Em, Kevin này, anh nghĩ em..."
"Anh, anh quan tâm em nhiều hơn em tưởng đấy."
"Em thuê nhà của anh, ở chung với anh, anh đương nhiên nên quan tâm em. Cái này, không phải nên làm sao?"
"Anh thực sự chỉ nghĩ vậy?"
"Vậy em nghĩ anh nên nói gì?"
"Sean, anh thích em."
Tiêu Chiến cười sượng trân, dùng sức rút tay ra, giọng nói vấp váp run rẩy trả lời:
"Em đùa quá đáng rồi đấy, Kevin. Anh thích em, với tư cách chủ nhà và người thuê, như hai người bạn sống chung vui vẻ. Em đừng có nghĩ lệch sang hướng khác, nếu có."
"Anh quan tâm em."
Tiêu Chiến thu lại nụ cười, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng ôn hòa như cũ, nhưng hắn có thể nghe thấy sự kháng cự, đề phòng của anh.
"Chỉ như một người bạn."
"Anh không gạt bỏ em ra. Tại sao?"
Tiêu Chiến im lặng.
Có lẽ hơi ấm của hắn quá giống Vương Nhất Bác, giống đến mức làm anh muốn dựa dẫm ỷ lại cho thỏa nhung nhớ tương tư, giống đến mức càng khiến anh sợ hãi lo âu liệu hắn có phải Vương Nhất Bác tìm đến đùa giỡn anh đã chẳng còn nhìn thấy gì.
Anh đứng dậy, ý muốn bỏ đi.
Kevin cũng đứng dậy theo, ôm anh từ phía sau, nỉ non:
"Sean, em thích anh. Anh không thể cho em một cơ hội?"
Tiêu Chiến lắc đầu:
"Còn về chàng trai của em? Cậu ấy sẽ nghĩ gì? Em cũng đang nghĩ gì vậy?"
"Anh ấy không còn thuộc về em của hiện tại, bọn em cũng không thể yêu nhau được từ lâu về trước rồi. Nhưng anh, em thích anh, em cần anh, em muốn anh. Anh, không phải anh cũng để tâm đến em sao?"
"Kevin!" Tiêu Chiến nóng nảy nói lớn, vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của hắn, không muốn mọi chuyện đi quá xa "Anh tôn trọng em cũng rất yêu quý em. Anh thừa nhận kể từ khi em đến đây, anh rất vui, cũng không còn cảm thấy cô đơn nhưng anh không thể chấp nhận tình cảm này của em được."
Tiêu Chiến sợ hãi.
Sợ hãi bản thân sẽ đê tiện đến mức biến Kevin xa lạ thành thế thân của Vương Nhất Bác.
Hơn nữa Kevin vốn dĩ thường ngày điềm đạm nhu hòa, cao lãnh thanh khiết, lại có nét đáng yêu của cún con dính người khi cùng anh trò chuyện, không hề bộc lộ chút tình ý nào, tự dựng thay đổi như này, anh sợ hãi.
Anh tin tưởng hắn.
Nhưng không có nghĩa anh hoàn toàn tin hắn không thể phát sinh ý xấu với anh.
Sự thay đổi bất thường, vội vã hấp tấp đến ngốc nghếch này làm anh khó mà thoải mái vô tư được.
Bữa cơm đành bỏ ngang đó, Tiêu Chiến mò mẫm ra ngồi sofa, kêu hắn bình tĩnh suy ngẫm lại về tình cảm, anh cũng sẽ không nói gì đến nữa.
Kể cả nếu muốn, hắn có thể rời đi.
Kevin nhanh chóng đi tới sofa, giống như sư tử bị chọc giận, đè anh dưới thân, dằn dỗi gầm gừ:
"Anh muốn đuổi em? Anh chán ghét em đến thế?"
"Kevin, đừng làm loạn."
Anh hạ giọng khuyên nhủ.
Tiêu Chiến bắt đầu hoảng, tên nhóc điềm tĩnh gặp chuyện không hoảng, gặp nguy không sợ này làm sao mới nói được một câu đã muốn nổi điên rồi?
Anh có thể đánh hắn thoát ra, rõ ràng có thể làm chuyện ấy vô cùng đơn giản, chẳng hiểu sao lại thấy không nỡ ra tay đẩy hắn ra xa, sợ làm hắn bị thương anh cũng sẽ đau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com