Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51

Chương 51

Ôn Xuyên tỉnh dậy, cuộn mình trong chăn  một lúc lâu mới hoàn hồn.

Cảm giác rã rời kỳ lạ từ hông, dọc theo xương sống leo đến sau gáy. Trong cơ thể trống rỗng, nhưng tinh thần lại tràn đầy, giống như có người đã rút hết nước ra, rồi đổ đầy khí đặc sệt vào, thay cho cậu một trái tim mới.

Đợi khi suy nghĩ trở về, cậu vẫn còn đang nhớ lại cảm giác thoải mái đến choáng váng. Rồi cảm giác xấu hổ như sóng thần điên cuồng ập lên, nhấn chìm cậu.

Ôn Xuyên cuộn chặt mình lại, khóe mắt hơi ánh nước.

Cậu thừa nhận thầy Thẩm nói đúng, quả thật khác so với trước đây cậu tự làm.

Cậu cảm nhận được, không chỉ là sự thoải mái, mà còn là sự hỗn loạn của niềm vui tan vỡ, khiến cậu xấu hổ đến không thể kìm chế được. Ngón chân lặng lẽ nắm chặt ga trải giường, căng sức, không muốn đối mặt với bản thân xa lạ này, càng không muốn để Thẩm Dật Thanh nhìn thấy dáng vẻ này của mình.

Tham lam, khát cầu... Thật kỳ lạ, trong thực tế cậu sợ béo, bánh kem ngon cũng chỉ ăn vài miếng, sao đến chỗ Thẩm Dật Thanh lại biến thành tham ăn đến vậy, biến thành một chú mèo con nhìn thấy cá liền thèm đến chảy nước miếng.

Cậu dùng đầu ngón tay lau khóe miệng, nếu không nhớ lầm, hôm qua cậu... hình như thật sự đã chảy nước miếng!

Ôi, không sống nổi nữa rồi!

Thầy Thẩm có nghĩ cậu là một tiểu biến thái không? Ai lại thoải mái đến mức ngất xỉu chứ!

Ôn Xuyên hít hít mũi, trong đầu hỗn loạn thành một mớ, không thể nhìn rõ.

Cậu thầm quyết định hôm nay không bước ra khỏi cửa phòng, chờ bình tĩnh lại rồi mới gặp Thẩm Dật Thanh.

Ý nghĩ này vừa mới lóe lên, cửa phòng liền bị gõ vang. Cậu giật mình, giống như chú cá trốn vào tảo biển, vèo một cái chui tọt vào chăn, trùm kín đầu.

"Bảo bối, đến giờ ăn trưa rồi, em dậy chưa?"

Ôn Xuyên hơi giật mình, đã giữa trưa rồi sao? Cậu ngủ lâu thật!

Cậu nói nhỏ: "Em không đói, em muốn ngủ."

Thẩm Dật Thanh ở ngoài cửa nghe thấy, ý cười lan tỏa. Đây là đang ngượng ngùng trốn tránh hắn đây, nhưng hắn đã hạ quyết tâm câu chú cá nhỏ, cầm cần câu dài, ở ngoài cửa chế mồi nhử cậu:

"Anh gọi sườn kho tàu, đậu phụ ngâm, và sữa bắp. Thật sự không ăn sao? Để đến tối sẽ không ăn được nữa đâu."

Ôn Xuyên nắm chặt góc chăn, lại sắp chảy nước miếng rồi. Ngoài những món ăn cay nồng, cậu thích nhất cơm nhà với sườn kho tàu, huống chi còn có các món chua ngọt đi kèm. Ngày thường vì chăm sóc sức khỏe của Ôn Hựu Thanh, cậu rất ít khi làm những món ăn đậm đà hương vị như vậy. Giờ Ôn Hựu Thanh không ở đây, cậu cứ nhớ mãi.

Tiếng "không ăn" ấy kẹt dưới đầu lưỡi, căn bản không thể nói ra được. Dạ dày nhỏ bằng nắm tay ý thức được bữa sáng và bữa trưa đều sắp rời xa mình, đau khổ đến mức kêu gào, tiếng "thầm thì" truyền ra rất xa.

Ôn Xuyên ôm bụng, làm cuộc giãy giụa cuối cùng.

"Không được, em..."

Nói đến nửa chừng, trên đỉnh đầu đột nhiên từ tối chuyển sáng không kịp đề phòng, ánh mặt trời giữa trưa chiếu thẳng vào mí mắt cậu. Chiếc chăn dày cộp dễ dàng bị kéo ra. Ôn Xuyên nheo mắt, thích nghi với độ sáng của phòng, rồi mở to.

Khuôn mặt Thẩm Dật Thanh đập thẳng vào mắt cậu, lấp đầy tầm nhìn, cách cậu chỉ hai ba tấc.

Hắn đẩy gọng kính vàng, khóe mắt đến bên môi toàn là trêu chọc, hỏi cậu: "Thật sự không ăn sao?"

Ôn Xuyên: "..."

Ôn Xuyên khóc không ra nước mắt, cậu thật ngốc, cậu quên khóa cửa!

Kết quả là Ôn Xuyên bị Thẩm Dật Thanh bế lên, giống như một con búp bê được cài cúc áo ngủ gọn gàng, ôm đi đến  phòng bếp ăn cơm.

Cậu được đặt ngồi trên ghế, trước mặt là bốn món ăn và một bát canh, còn có đồ ngọt đi kèm hộp cơm.

Thẩm Dật Thanh giúp cậu xới cơm, gắp thức ăn, còn đại phát từ bi mà không nhắc đến chuyện ngày hôm qua. Ôn Xuyên cúi đầu, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại không thực sự thư thái. Cậu bối rối, và có chút không hài lòng với phản ứng của Thẩm Dật Thanh.

Cẩn thận nghĩ lại, có lẽ là vẻ mặt quá đỗi bình thản, không chút gợn sóng của thầy Thẩm, đã khơi dậy lòng hiếu thắng của cậu. Sự chỉnh tề không chút cẩu thả, ngay cả khi ướt đẫm vẫn giữ nguyên quần áo, khiến cậu nảy sinh một tia cảm giác thất bại. Dù sao thì đủ thứ cảm xúc lẫn lộn, vừa ghét dấm quá chua, lại ghét đồ ăn quá đắng, muốn ăn chút vị cay độc, lại sợ miệng nổi mụn, bị mắc kẹt trong bốn bức tường mà chẳng biết làm sao cho đúng.

Cậu càng nghĩ càng ấm ức, dứt khoát không nói một lời, mặc kệ Thẩm Dật Thanh, vùi đầu ăn.

Thẩm Dật Thanh bất ngờ không nói gì, cũng không có bất kỳ hành động nào, không giống như trước đây sẽ dỗ dành cậu, hỏi cậu món nào ngon, hoặc ôm cậu vào lòng mà hôn môi một cách nghiêm túc.

Bữa cơm trên bàn yên tĩnh đến kỳ lạ.

Ôn Xuyên ăn được một nửa, ngẩng mắt lên, liếc nhẹ bằng khóe mắt, không hiểu cũng không đoán ra, sự chú ý vừa chuyển đi, oán niệm lại nhạt bớt một chút, ngược lại dâng lên vài phần lo lắng.

Kim đồng hồ chưa cho cậu câu trả lời, Ôn Xuyên ăn xong miếng thịt cuối cùng, đặt bát xuống, nói: "Em ăn xong rồi."

Thẩm Dật Thanh nghe vậy, cũng dừng lại, đáy bát va chạm cạnh bàn, phát ra tiếng động rất nhẹ.

Hai người cứ thế đối diện, Ôn Xuyên bị ánh mắt của Thẩm Dật Thanh kìm chặt, khó lòng ngồi yên. Khổ nỗi hai ngày nay cậu bị hắn ôm đi ôm lại, không dùng đến dụng cụ hỗ trợ, xe lăn không ở bên cạnh, muốn chạy cũng không thoát.

Giống như bị mãnh thú bắt được, chú thỏ ngồi chờ phán xét là bị bắt hay được thả, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.

Thẩm Dật Thanh uống một ngụm nước chanh, ly nước chanh có tí muối và bạc hà, sự kết hợp này hoàn toàn không hợp với mùa đông. Ánh mắt Ôn Xuyên mơ hồ, nhìn chằm chằm lá bạc hà đang nổi lững lờ mà khẽ di chuyển, thỉnh thoảng nhìn Thẩm Dật Thanh, rồi lại giả vờ như mình không hề lén lút nhìn.

Thẩm Dật Thanh đương nhiên đã nhận ra những cử chỉ nhỏ của cậu. Đôi mắt  long lanh như chứa đầy sao, khi mở to thì vừa tròn vừa đẹp, khi nheo lại thì giống như chú mèo nhỏ thỏa mãn. Ngoan ngoãn và ngọt ngào.

Hắn dùng ánh mắt phác họa hình dáng của cậu, ngón tay nắm lấy thân ly, miêu tả hoa văn trên đó, trong lòng thì lựa chọn những lời nói thích hợp. Hắn không định giảm giá tiến độ của mình, nhưng hôm qua dù sao cũng có chút thiếu kiềm chế. Khác với những nụ hôn ngây thơ, vẫn cần phải bận tâm đến cảm xúc của cậu.

Mắt thấy chú cá nhỏ ẩn mình dưới nước chỉ còn lộ ra cái đuôi, hắn phải dỗ dành một chút, làm rõ tâm tư của cậu, sau đó mới từ từ...

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng từ ngữ, Thẩm Dật Thanh trầm ổn hỏi: "Bảo bối, tại sao lại trốn trong phòng không ra?"

Câu nói nhẹ nhàng ấy, nhưng lọt vào tai Ôn Xuyên lại như sấm sét, những lời định nói ra bị chấn động đến lấp bấp, "Không... Em buồn ngủ, cho nên..."

Thẩm Dật Thanh ỷ vào việc cậu không thể cử động, giữ thái độ ôn nhu trong lời nói, nhưng cũng trực tiếp hỏi: "Hôm qua, có phải anh đã làm em đau không?"

Yêu đương hóa ra phải đối mặt với những chuyện xấu hổ như vậy sao? Ôn Xuyên nào đã từng trải qua tình huống này, tai cậu dường như bị nước nóng luộc qua, đỏ bừng đến mức muốn chảy máu. Cậu ngây người hai giây, không nói nên lời, chỉ có thể mím chặt môi, lắc lắc đầu.

"Không thích sao?" Thẩm Dật Thanh lại hỏi.

Mặt Ôn Xuyên đổ mồ hôi, muốn nói gì đó, nhưng chạm phải biểu cảm của Thẩm Dật Thanh, lời nói liền nghẹn ở cổ họng.

Thần sắc Thẩm Dật Thanh quá nghiêm túc, giống như hiểu lầm điều gì đó. Ôn Xuyên không ngờ cách trốn tránh của mình lại tạo ra hiệu ứng này, đi ngược lại hoàn toàn với những gì cậu nghĩ, lệch hẳn mười dặm đường.

Nếu không nói rõ ràng, thầy Thẩm sẽ khó chịu sao? Sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ của họ sao?

Không thể như vậy được, cậu còn muốn yêu đương với thầy Thẩm mà, một kiểu... tình yêu "trên giường", không thể vì xấu hổ mà "kiếm củi ba năm thiêu một giờ", biến thành phiên bản không đường.

Ôn Xuyên cắn môi dưới, cố gắng lấy hết dũng khí, sau một lúc lâu, ấp úng nói: "Không phải."

Sắc mặt Thẩm Dật Thanh giãn ra, ý cười trở lại trong ánh mắt, không cố tình giữ vẻ mặt nghiêm nghị, ý nghĩ xấu xa liền có chút trỗi dậy, hắn nói: "Vậy là thích?"

Ôn Xuyên muốn chạy trốn lắm, dù có một khe đất để chui xuống cũng được. Ánh mắt Thẩm Dật Thanh giống như một tấm lưới dệt, xuyên qua bàn ăn, chuyên môn đến bắt cậu.

Thấy không trả lời không được, Ôn Xuyên trong lòng vừa hít một hơi vừa thở dài, cuối cùng khẽ khàng như tiếng muỗi kêu mà đáp: "Ừm."

"Có chút... có chút thích."

Khóe mắt Thẩm Dật Thanh dường như khẽ nhếch lên, Ôn Xuyên mím chặt môi không dám nhìn, vừa trốn tránh vừa có chút khinh thường sự yếu đuối, không dũng cảm của mình. Cậu nói dối rồi, thật ra cậu căn bản là... đặc biệt thích.

Nhưng cậu muốn giữ hình tượng, không thể biến thành một tiểu biến thái dễ xấu hổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com