Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 ✅

       

           
Lớp cũ của anh hôm nay tổ chức họp lớp, định kéo nhau đi chơi một vòng xung quanh thành phố. Anh biết nên lúc hỏi đến lượt anh đi không, anh đã khăng khăng từ chối nói rõ là mình không đi được nhưng không ngờ bọn họ trực tiếp chạy tới nhà anh lôi anh đi.

     

        

Lần nay vẫn là như mấy lần trước nhất nhất vẫn là phải uống rượu, bia. Bất quá lần này anh không uống rượu được nên biện một vài lý do để tránh, tuy nói là biện nhưng quả thật vẫn có điều nói thật. Lần họp lần trước anh cùng mấy người bạn cũ đi từ quán kara rồi lại tới bar, trên đường về còn ghé vào quán ven đường uống cho say không biết trời trăng. Không biết làm thế nào để về đến nhà nhưng vài hôm sau do uống quá nhiều rượu bệnh dạ dày lại đau trở lại. Thế là anh bị ba Tiêu má Tiêu cấm rượu đến giờ cũng chỉ mới được 2 tháng đúng là ám ảnh.

  

        

Chỉ vì lần đau dạ dày đó mà tới giờ anh vẫn không được ăn đồ tùy tiện, vài ngày đầu bị đau má Tiêu lúc nào cũng gửi đồ ăn tới, ăn hoài thành ngán. Giờ anh chỉ muốn ăn mấy món ăn vặt ven đường thân yêu.

         

       

Anh đến Bắc Kinh này cũng đã được gần 2 năm, cũng dần quen với cuộc sống ở đây nhưng bất quá sống ở đây vẫn còn vài chỗ anh không thể dung hòa được.

  

       
Tới Bắc Kinh tuy anh là học sinh nhưng không ở kí túc xá như mấy học sinh khác chỉ là do má Tiêu lo lắng anh ở trong đó sẽ không được dễ chịu. Nên má Tiêu trực tiếp lấy tiền mua cho anh hẳn một căn hộ gần trường. Căn hộ này diện tích cũng có thể gọi là rộng với cuộc sống một người ở như anh. Vả lại má Tiêu cũng rất nghĩ cho anh để anh tự mua đồ dùng trong căn hộ và trang trí.

         

Gia đình anh thuộc tầng lớp khá giả. Nên tại quê nhà Trùng Khanh, cả nhà đều có một cuộc sống an nhàn. Hồi xưa ba Tiêu là thương nhân, đi tới rất nhiều nơi, trải qua rất nhiều chuyện. Làm ăn gần nửa đời cảm thấy số tuổi hiện giờ không còn được như trước liền rút về tự thưởng cho mình cuộc sống tuổi già. Cũng bởi, dựng nghiệp từ lúc còn trẻ nên đến cái độ tuổi 40 ba Tiêu đã có cho mình một công ty và vài công xưởng lớn. Hiện tại ba Tiêu không còn quản lý công ty mà thay vào đó là anh trưởng của anh - Tiêu Dực.

Bởi có anh trưởng quản lý cơ nghiệp, anh liền thuận lợi tới Bắc Kinh học đại học. Má Tiêu đã từng có suy nghĩ cho anh đi du học. Nhưng anh lại không chịu, má Tiêu liền sắp xếp cho anh một ngôi trường tốt cùng căn hộ này.

Xung quanh căn hộ thoáng đảng và có rất nhiều cây xanh. Nhưng bức quá muốn đi vào đến khu vực trước căn hộ anh phải đi qua một con hẻm nhỏ. Nên bình thường đều là anh tản bộ đi từ đầu hẽm để vào nhà

         

           
Đi trên con đường nhỏ hẹp mà quen thuộc, lại cảm thấy khí trời đã lạnh dần. Như một phản xạ tự nhiên mà đan hai tay vào với nhau cho ấm.

          

Trời đã 11 giờ đêm nên khó nhìn rõ xung quanh, bởi vậy lúc đang đi không biết tại sao lại đột nhiên bị vấp chân. Quay người nhìn xuống hóa ra là một cậu bé nhỏ nhắn tầm tuổi vị thành niên. Sắc mặt tái nhợt, môi vì lạnh mà buốt tím, làn da hồng hào, lán mịn cũng vì lạnh dẫn đến trắng tinh như chẳng còn lấy một giọt máu.

         

        

Đôi chân dài không biết vì lý do gì mà rách một vệt lớn, bởi lạnh mà máu ở vết thương đông lại thành từng mảng. Nhìn xung quanh một lượt mà chẳng thấy ai. Anh dìu cậu bé ngồi dậy, cởi áo khoác của mình ra trùm cho cậu bé. Suy nghĩ vài phút rồi cõng cậu bé lên lưng đưa về nhà.

       

Đến nhà, vội lấy chìa khóa trong túi áo. Mở cánh cửa ra đặt cậu bé xuống sofa phòng khách, lau qua người cho cậu bé rồi lấy đồ của anh thay cho bệnh nhân nhí. Sau đó tiếp tục lấy lọ sát trùng, bông cùng băng y tế bắt đầu rửa vết thương ở chân và băng bó.

         

Năm cấp 3 anh từng học qua một lớp sơ cứu vết thương nói đúng ra là lúc đó mục tiêu của anh là vào ngành y nên có tìm hiểu qua. Lau qua máu cùng các vết bẩn để sát trùng vết thương, nhìn tổng quan lại vết thương ở chân này chắc là do bị vật nhọn đâm vào nên mới sâu như vậy.

          

Băng bó xong đành bế cậu bé vào phòng ngủ cho khách bên cạnh đắp chăn rồi đi ra ngoài. Bận rộn dọn phòng khách một lúc anh giờ mới vào tắm. Vừa bước ra khỏi phòng tắm cũng đã gần 12 giờ đêm anh liền đi vào bếp lấy cho mình cốc nước nóng. Rồi lại trở vào xem xét tình trạng cậu bé kia. Chắc chắn rằng mọi thứ đã ổn anh liền về phòng mình tiến vào giấc ngủ.

       

      
Đêm hôm đó tầm 2, 3 giờ sáng anh bị tiếng nói phát ra từ phòng bên cạnh mà tỉnh dậy. Bật đèn bước vào phòng bên thì thấy cậu bé kia mặt đỏ bừng, hơi thở đồn dập, do miệng khô khốc mà đòi nước. Liền tiến lại rót lấy một ly nước bón cho cậu bé. Không đặt tay lên trán cũng nhận ra là phát sốt. Bởi tất nhiên với thời tiết mùa này trời trở lạnh, mà trên người cậu bé này chỉ mặc mỗi cái áo khoác mỏng không khăn quàng, còn có viết thương ở chân chảy máu. Không sốt mới làm lạ.

         

Vào bếp lấy ít đá cùng một gói nước gừng nấu lên. Đá sau khi chườm xong anh liền đặt khăn ấm chườm lại. Xuống phòng bếp mang cốc nước gừng lên bón từng muỗng cho cậu bé. Sau khi bón xong cốc nước gừng, ngồi cạnh một lúc nhận ra đã giảm nhiệt. Anh liền an tâm tắt điện trở về phòng. Mong ngày mai cậu bé sẽ tốt hơn, nếu không sẽ phải đưa cậu bé tới bệnh viện nhập viện.

                 


           Hoàn bản gốc:       11/2019.       
        Hoàn Chỉnh Sửa: 29/08/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com