Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10 ✅


     "Số 135 Vương Nhất Bác phòng 4"

     + Đến rồi kìa, vào đi cần dìu không

     - Không, không cần

     + Vậy nhanh đi đi, còn về sớm

        
Anh từ lúc về tới nhà, ăn xong đã bị má Tiêu thúc dục đưa nhóc Nhất Bác đi khám. Vừa 2 giờ chiều mà đã phải dìu nhóc này đi bệnh viện A, mất 40 phút ngồi xe, thêm 1 giờ đăng ký rồi đợi lượt khám. Cả người lúc này như rơi rạc cả ra, đi như vậy còn mệt hơn đi học.

Nghĩ một lúc bèn đứng dậy rời khỏi hàng ghế chờ. Xuống đến canteen bệnh viện liền mua một lon cafe cho anh cùng một lon coca cho Nhất Bác. Đang đi lên thì va phải người khác, cũng đang cùng chiều đi lên như anh. Chưa kịp lên tiếng xin lỗi thì người kia đã cất giọng trầm trầm mà hỏi thăm, xin lỗi anh

      - Cậu có sao không vậy, tôi xin lỗi

      + Không sao, không sao

      
Nhận ra giọng nói có chút quen quen, nhìn lên, nhận dạng rõ khuân mặt của người kia. Bèn ngạc nhiên, đi tới bệnh viện mà cũng gặp được người quen.

       + A Hiên

       - Anh Chiến

       + Không ngờ gặp được em ở đây, em mới lên Bắc Kinh sao

       - vâng, em mới lên được 2 tuần. Mà anh bệnh sao, bệnh thế nào

       + À không phải anh đưa một cậu nhóc đi khám

       - không phải lại là được anh cưu mang nữa chứ

       - anh vẫn chưa chừa à, lần trước không phải bị A Dì mắng tue tua sao. A Dì biết chưa

       + không phải, biết rồi

      - Biết rồi, không phải chứ thế sao rồi

       + không sao, lần này cứu người là anh vớt được người quen của a dì em. Nên không có chuyện gì xảy ra.

       - Người quen ở Bắc Kinh ấy ạ

       + Hình như không phải, anh có hỏi qua mẹ chỉ nói là ở Lạc Dương

       + Đúng rồi, sao em tới bệnh viện, em bị bệnh?

       - À không, khi nãy vừa lúc đi làm thêm lỡ va phải anh chàng. Sợ anh kia bị sao nên đưa vào đây kiểm tra

       + uk, đi đường nên cẩn thận

       - Này, ông chú

         
Vừa đi vừa nói chuyện nên chốc chốc đã tới tầng 2. Định tam biệt cậu em này rồi tới chỗ cũ chờ nhóc kia. Ai ngờ vừa ra khỏi thang máy thì đã thấy nhóc Nhất Bác ở hành lang. Mặt mũi thì đen sầm như bao công, chắc là do khám xong mà không thấy anh. Bèn xin cách liên lạc với Hạo Hiên rồi tạm biệt, sau đó mới chạy lại đỡ cậu nhóc này.

     

      
Cầm tờ chuẩn đoán của bác sĩ cùng đơn thuốc được bác sĩ kê cho. Giao lại cho má Tiêu kiểm tra, rốt cuộc cũng chỉ là vết thương ở chân nặng nhất. Rồi mới đến cái chân trẹo lúc sáng anh làm. Có như vậy mà má Tiêu cũng bắt anh chăm sóc cho nhóc này thật tốt, có quá đáng không chứ. Má dặn anh

       

          - Ngày kia mẹ về, nên mẹ sẽ thường xuyên gọi tới, nếu con dám đuổi Nhất Bác đi khi chưa khỏi bệnh. Coi mẹ làm gì con
 

          
Anh cạn ngôn, ngày kia má Tiêu mới về mà sao giờ má Tiêu nói câu này xong làm anh lo lắng cho ngày kia đó quá. Có phải khi về má Tiêu còn quan tâm nhóc kia hơn không. Nếu vậy anh xong rồi, má Tiêu mà quan tâm ai tới như vậy là lại sắp có chuyện rồi.

        
Ngồi trên bàn ăn, mà không khí thật khó chịu. Anh cứ như là không khí, chẳng ai để ý anh cả. Loại cảm giác sự tồn tại mình nhỏ bé đến không khí cũng không bằng thật khó chịu. Anh không phục, anh phải chen vào không má Tiêu của anh sẽ thành của nhóc kia mất. Cất giọng chứa dấm mà chen vào cuộc trò chuyện của hai người

       + Mẹ, Anh với ba như thế nào? Hạc Hạc ngoan không?

       - Ừm, ba con thì ổn nhưng anh con gần đây do chuyện công ty. Mẹ nhìn nó tối thì thức sáng thì đi biền biệt lại sợ nó bệnh ra. Còn may có Chiêu Chiêu lo cho nó, chứ mẹ bảo, nó có nghe đâu. Riêng Hạc nhi, dạo này y hệt con hồi nhỏ, quậy phá, nghịch ngợm.

       + Hạc Hạc nó đáng yêu giống con vậy mà. Với lại con trai quậy tí sao đâu.

       - Con còn nói, biết rõ Hạc nhi nó nghe lời mỗi ba mẹ nó với con. Anh con với Chiêu Chiêu còn tốt, riêng con toàn chỉ cho nó những thứ không nên

      
Cười trừ một cái, anh đúng là có hơi chiều hư Hạc Hạc. Nhưng không sao đang tuổi ăn chơi, cứ để nó chơi cho thích. Sau này hiểu chuyện liền răn dạy. Mà đâu phải mình anh, còn anh và chị dâu, hai người đó không sợ không nói được Hạc Hạc.

Lúc này anh lại lo cho chuyện công ty hơn, tuy bây giờ anh trai anh quản lý rất ổn. Nhưng để một mình anh trai gánh vác lại không được. Từ nhỏ anh trai anh sức khỏe không mấy tốt, tháng nào cũng phải đi trị liệu. Nếu cứ để cho anh trai làm việc với tần suất cao như vậy, sợ sẽ đổ bệnh. Thế nên anh đang nghĩ, nếu được sau khi học xong đại học anh liền trở về giúp anh trai quản lý một phần việc của công ty.

        - A Chiến

Nghĩ sâu một lúc liền không nhận ra má Tiêu gọi anh.

        - A Chiến, con nghe không vậy

        + Dạ, con nghe sao mẹ

        - Tiểu Hiên lên Bắc Kinh rồi đó, con biết chưa
 
         + uh, con vừa gặp em ấy lúc chiều

         - ở đâu

         + Dạ bệnh viện, em ấy đụng phải người ta nên đưa người đó vào khám

         - đúng là, đi đứng làm sao vậy chứ tiểu Hiên có sao không

         + không, chỉ xước tý ạ. Với lại em ấy bây giờ cao ghê trưởng thành rồi

         - Con coi con người ta đó, người ta ít tuổi hơn con mà cao hơn con gần cả cái đầu.

         + Con đây là cao rồi còn gì, 1m83 mà mẹ còn chê con lùn. Con là con của mẹ đó

         - Con của ta thì làm sao, nhìn đi nhìn lại chẳng thấy con giống ta tý nào.

         + Có đâu, giống mà

          - Có mà cậu tự nghĩ ra, được rồi ăn đi. A Bác con cũng ăn đi, kệ nó

          -+ Dạ

        
Nói đi cũng phải kể lại, Hạo Hiên là em họ của anh tên thật là Vương Hạo Hiên. Kém anh 2 tuổi, hai anh em anh lúc nhỏ thường chơi với nhau. Cho đến khi ba mẹ a Hiên ly hôn, anh với em ấy ít gặp nhau hơn.

Tuy vậy cả hai vẫn hay nói chuyện, trao đổi. Cho dù đến Bắc Kinh anh vẫn thường gọi điện cho em ấy. Bây giờ em ấy cũng lên Bắc Kinh rồi nên cũng thuận lợi hơn. Nếu được khi nào dẫn Trác Thành cùng Vu Bân tới thăm nơi em ấy ở.

                   

                 Hoàn Bản Gốc: 11/2019
              Hoàn Chỉnh Sửa: 1/9/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com