Chiến tranh lạnh - 2
Chu Di Hân cuối cùng cũng đến được Giang Tô. Em lê thân xác nhỏ bé đang dần bị chính em bào mòn đến nhà Bách Hân Dư
Đến rồi, chuông cửa chỉ còn cách em mấy bước chân nữa. Em ấn chuông liên hồi nhưng không ai mở cửa. Có vẻ chị đã ra ngoài rồi.
Không còn cách nào, Chu Di Hân đành ngồi ngoài cửa đợi chị về. Trời cũng trở lạnh, may mắn là Chu Di Hân có mặc áo khoác. Nếu không thì không còn tỉnh táo ngồi đợi chị đâu
1 tiếng sau thì Bách Hân Dư quay về, trước mặt chị là người mà chị xem là bảo bối đang gục đầu ngủ trong thời tiết lạnh. Bách Hân Dư chậm rãi lại gần kiểm tra. Đúng rồi, công chúa nhỏ của chị đây rồi.
Cảm nhận được tiếng động Chu Di Hân cũng lờ mờ tỉnh giấc, Bách Hân Dư đang ở trước mặt em. Tiểu cẩu ngốc nhà em đang ở trước mặt em. Mặc dù rất mệt nhưng nhìn thấy chị, Chu Di Hân vui đến phát khóc. Em nhảy bổ vào lòng chị ủy khuất mà khóc òa lên
"oaa.Bách Bách..hic của em đây rồi..oaaa~"
Bách Hân Dư muốn ôm em lắm nhưng nghĩ đến chuyện đó thì lại cắn răng đẩy em ra
"Em về đi" Một câu nói bình thường nhưng lại mang sát khí rất lớn
Em sợ chứ, nhưng nếu lần này bỏ lỡ cơ hội. Em và chị có thể kết thúc
"Bách Bách nghe em giải thích đi mà..hic"
Bách Hân Dư nhìn em ốm đi nhiều, mới có 2 ngày thôi mà. Nhìn em như vậy Bách Hân Dư lại càng thêm đau lòng. Cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà hạ giọng kêu em vào nhà
"Vào nhà đi"
"Bách Bách..."
"Tôi nghe"
Đây là lần đầu chị xưng tôi với em. Chu Di Hân cảm thấy lạ lẫm và xa cách vô cùng
"Chị hiểu lầm rồi...hic"
"Vậy em giải thích cho tôi nghe, tấm ảnh này là sao chứ?" Bách Hân Dư ném điện thoại xuống trước mặt em
"Chuyện này.."
Chu Di Hân kể lại cho Bách Hân Dư nghe mọi chuyện. Từng câu em nói ra chua xót đến nỗi ai nghe được đều thắt lòng. Bách Hân Dư không tin vào tai mình. Chị hiểu nhầm em rồi sao? Chị làm em khóc rồi sao?
"Em đau lắm đó...chị biết không hả..oaaa"
"Chu Chu..."
"Chị có biết mấy ngày nay em như thế nào không hả..hic"
"Em mất ngủ 2 đêm liền là vì chị đó..hic..hic"
"Đừng khóc nữa mà.." Chị đưa tay lau nước mắt em
Khi thấy chị hạ giọng rồi. Chu Di Hân mới tuôn hết nhưng ủy khuất mà em đã chịu trong 2 ngày qua.
Em vùi mặt vào lòng chị khóc nức nở. Bách Hân Dư sai rồi, chị sai rồi. Chị ôm em vào lòng dỗ dành, miệng không ngừng xin lỗi
"Chị xin lỗi, xin lỗi bảo bối của chị...chị xin lỗi"
"Chị hứa không được bỏ em nữa..được..hic..chứ?" Em đưa đối mắt đỏ hoe lên nhìn chị
"Chị hứa, chị cũng hứa rằng sẽ luôn nghe em giải thích, không nóng nảy nữa"
"Nín nha, ngoan nào~"
Chu Di Hân vì khóc quá nhiều nên đã ngủ quên trong lòng Bách Hân Dư. Chị nhẹ nhàng bế em lên phòng. Đắp chăn cẩm thận cho em. Còn bản thân tranh thủ thay đồ rồi lên giường canh em ngủ
Bách Hân Dư nhìn hai cái má phúng phính nay đã ốm đi nhiều. Bình thường cơ thể em vốn đã rất yếu. Trải qua nhiều chuyện như vậy , mà Chu Di Hân vẫn chịu đựng cho đến khi gặp chị .Bách Hân Dư đau xót lắm. Chị không còn nghi ngờ em nữa. Bây giờ và mãi mãi.
Bách Hân Dư ôm em vào lòng. Chu Di Hân cũng cảm nhận được hơi ấm quen thuộc mà càng vùi sâu vào hõm cổ chị hơn. Đây là giấc ngủ ngon nhất của em từ khi chuyện đó xảy ra.
Trời về đêm, cơ thể em đã đến cực hạn mà sốt cao. Chu Di Hân đang nằm trong lòng chị liền cảm thấy khó chịu mà nhăn mặt. Mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt nhỏ của em. Tay báu chặt lấy áo chị. Miệng không ngừng kêu tên Bách Hân Dư
Bách Hân Dư thấy cục bông trong lòng mình nóng ran thì bèn mở mắt kiểm tra.
Vừa mở mắt thấy Chu Di Hân đang khó chịu cựa quậy. Lông mày cũng cau lại, ắt là rất khó chịu. Bách Hân Dư vỗ nhẹ lên cái đầu nhỏ của em mà an ủi.
Bách Hân Dư lo lắng chạy đi tìm thuốc hạ sốt cho em. May mắn là trong nhà vẫn còn dư thuốc cũng như miếng dán hạ sốt
Chị chợp lấy thuốc ngay rồi quay về giường. Bách Hân Dư dán miếng hạ sốt lên trán của cô gái nhỏ đang nằm trên giường.
"Chu chu~ Dậy uống thuốc nè" Chị lay người em
Chu Di Hân khó chịu vùi mặt vào chăn, nhất quyết không chịu ngồi dậy uống thuốc
"Bảo bối của chị ngoan nào. Uống thuốc đi nha?" Bách Hân Dư thấy không có tác dụng liền hạ giọng, nũng nịu khều em
Chu Di Hân dù mệt nhưng nghe Bách Hân Dư nói cái giọng trẻ con như vậy cũng chui ra khỏi chăn, cười cười rồi sờ má chị
Tay của em khá nóng, nếu không muốn gọi là quá nóng. Vì em đang sốt mà
"Bạch...ôm em~" Chu Di Hân tận dụng lúc đang bệnh thì làm nũng với người đang ngồi trước mặt
Bách Hân Dư cũng rất chiều em, giang tay ôm em, rồi đỡ em ngồi dậy thật nhẹ nhàng. Cơ thể của Chu Di Hân như mềm nhũn ra, yếu ớt dựa vào lòng chị. Nhưng đối với em mà nói, nếu khi bệnh mà được Bách Hân Dư sủng như này thì em không ngại bệnh cả đời đâu
Chị đưa ly thuốc cho Chu Di Hân, Chu Di Hân là người không uống được thuốc viên nên hễ mỗi lần bệnh là thuốc sẽ được đập nát rồi chế nước vào.
Và thuốc được đập ra thì luôn luôn đắng hơn thuốc viên bình thường
"Bạch...đắng lắm ~ không uống đâu" Chu Di Hân úp mặt vào vai Bách Hân Dư cố ý ne tránh ly thuốc Bách Hân Dư đang cầm
"Uống đi mới hết bệnh. Em hết bệnh thì chị sẽ về Quảng Châu với em 2 tuần"
Chu Di Hân luôn ước được công ty cho phép chị qua Quảng Châu hơn 1 tuần. Công ty rất khắt khe trong việc chuyển cơ sở. Khi nghe được câu nói của chị. Chu Di Hân hạnh phúc mà cầm ly thuốc uống cạn 1 hơi
Dù nó rất đắng..
Uống xong em nhăn mặt khó chịu vì nó quá đắng. Đắng hơn sức tưởng tượng. Nhưng thuốc phải đắng thì mới giã được tật
Bách Hân Dư trố mắt nhìn em, thấy em đang nhăn mặt vì đắng thì liền phì cười. Ôn nhu mà xoa đầu nhỏ xinh của Chu Di Hân
"Chu Chu của chị giỏi quá aa~"
Chu Di Hân hạnh phúc cười đến híp cả mắt
"Bộ em không sợ chị lừa em sao?" Bách Hân Dư ôm Chu Di Hân nằm xuống thấp giọng hỏi nàng vì chị biết rõ những lời khó tin này thì Chu Di Hân sẽ không tin đâu
"Em luôn tin chị mà ~ Chỉ mình chị" Em nép vào lòng Bách Hân Dư nhắm mắt ngủ nên không hay biết gương mặt của Tiểu Cẩu nào đó đã đỏ bừng lên
Bách Hân Dư nhìn cô gái trong lòng thì vừa thương vừa xót. Chị tự trách bản thân tại sao lại để người này chịu khổ sở đến mức sốt cao như vậy.
Bách Hân Dư nhìn em mà lặng lẻ rơi nước mắt
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com