21. Phấn Hồng Ráng Đỏ
Phong Khởi Tố Ái Ý 21.
___
Sắc trời vừa mới tờ mờ sáng, Diệp Vân cũng đã mở mắt, hắn ngây ngẩn nhìn màn giường trước mặt một hồi, mới hậu tri hậu giác nghĩ đến, bản thân đã xuất giá. Đến khi thân thể ấm áp sau lưng kia lại dựa gần vào, cứng rắn đem bản thân ôm ở trong ngực, đắp chung cái chăn, Diệp Vân lúc này mới tiếp thụ sự thật ngày hôm qua là đêm tân hôn của bản thân, trong đầu nháy mắt thậm chí không khống chế được, nổi lên hình ảnh ngày hôm qua...
Diệp Vân có chút đỏ mặt, nhưng vẫn cố nén ngượng ngùng dưới đáy lòng, quay người sang, chỉ là hơi động một cái, liền cảm giác có chút đau đớn nhức nhối, nhưng hắn vẫn chịu được, xoay qua nhìn Bách Lý Đông Quân sau lưng mình.
Kỳ thực tối hôm qua, hai người cũng không có nhĩ tấn như ma đến quá khuya, chủ yếu là bản thân hắn, nửa đường choáng váng mê man liền ngủ mất, cho nên cũng không biết Bách Lý Đông Quân sau đó ngủ lúc nào.
Màn giường ngăn cách rất tốt ánh sáng bên ngoài, dẫn đến hiện tại Diệp Vân nhìn Bách Lý Đông Quân, giống như có một quầng sáng mơ hồ, hắn không nhịn được, đưa tay ra muốn chạm vào đạo quang loáng thoáng kia. Chỉ là không nghĩ tới, ngón tay cứ như vậy thẳng tắp xuyên qua, bất ngờ đụng phải mặt Bách Lý Đông Quân.
Bóng loáng cùng xúc cảm mềm mại, khiến cho Diệp Vân sờ mấy lần đều cảm thấy không tưởng tượng nổi, rõ ràng y không phải nữ tử, nhưng mà da Bách Lý Đông Quân so với nữ tử trông còn tốt hơn rất nhiều. Diệp Vân có chút buồn bã sờ sờ mặt mình, lại so sánh một chút, thầm nghĩ sẽ truyền tin hỏi nương về chuyện dưỡng nhan này. Sau đó nhìn Bách Lý Đông Quân tựa hồ còn đắm chìm trong mộng đẹp, Diệp Vân tức thì nổi hứng, mặt cười gian nghịch ngợm khuôn mặt y.
Khi Bách Lý Đông Quân bắt đầu mơ hồ chau mày, cẩn thận không động nữa, đến khi y lần nữa bình ổn chìm vào giấc ngủ liền lại động lên, hết lần này đến lần khác lặp lại nhiều lần, Bách Lý Đông Quân rốt cuộc cũng không ngủ được nữa, có chút mê man mở mắt ra.
Nhìn Diệp Vân cạnh bên một giây giả bộ ngủ, Bách Lý Đông Quân có chút dở khóc dở cười, bất đắc dĩ sờ sờ đầu mũi có vẻ như bị niết đỏ của mình, có chút dịu dàng hôn lên trán Diệp Vân. Nhìn thấy Diệp Vân tựa hồ có chút run rẩy với cái hôn chào buổi sáng, trên mặt Bách Lý Đông Quân còn mang theo cảm giác thỏa mãn cùng lười biếng khó hiểu nào đó, như tuyên bố chủ quyền đem hắn ôm càng chặt hơn, dùng thanh âm mới vừa tỉnh lại còn có chút trầm khàn nói bên lỗ tai hắn.
" Chào buổi sáng, phu nhân."
Dẫu vậy, Diệp Vân vẫn kiên trì nhiệm vụ giả bộ ngủ mặc cho khuôn mặt mỹ diễm đã nóng bừng, không dao động. Nhưng mà lỗ tai bị khí ấm của Bách Lý Đông Quân làm cho ửng đỏ vẫn bán đứng hắn. nhìn Diệp Vân hơi rung động bờ mi, cho dù nhắm mắt lại, cũng tựa hồ hiện lên vẻ hết sức xấu hổ, Bách Lý Đông Quân nhất thời nổi hứng, có chút đùa giỡn tiếp tục chôn ở bên tai hắn mở miệng nói:" Vân ca nếu còn tiếp tục giả bộ ngủ, để đánh thức huynh, ta cũng chỉ đành, đem chuyện tối hôm qua làm lại một lần thôi."
Tức thì, khí tức Diệp Vân bất ổn mở mắt, không nhìn thấy ánh mắt hài hước của Bách Lý Đông Quân, hướng về phía y gầm nhẹ nói:" Không được!"
Bách Lý Đông Quân nghe vậy, trong nháy mắt khẽ cười ra tiếng.
Hai người ở trên giường quấn quýt hồi lâu, Bách Lý Đông Quân mới có chút chưa thỏa mãn buông ra Diệp Vân, vén màn lên, mặc vào giày trên bàn đạp, liền bước thẳng xuống đất.
Sau lưng, Diệp Vân còn đắp chăn gấm, muốn cùng Bách Lý Đông Quân nói gì đó, kết quả vén lên màn, liền đối mặt với một cổ thân thể loã lồ trắng lóa, tức thì kinh hô một tiếng, vội vàng buông màn xuống.
Bách Lý Đông Quân đang chuẩn bị lấy đồ trên giá, yên lặng buông xuống y phục, nghe trên giường truyền tới tiếng sột soạt người nào đó lăn cuộn vào lại, có chút kỳ quái nhìn kỹ thân thể mình, làm sao, chẳng lẽ rất hại mắt sao?
Lúc này, nha hoàn bên ngoài có vẻ nghe được động tĩnh bên trong, cẩn thận gõ khung cửa một cái, hỏi:" Hầu gia, phu nhân, các ngươi dậy chưa?"
Diệp Vân nghe được là tiếng của Tiểu Nguyệt, nha hoàn của hồi môn mà nương sắp xếp, đang chuẩn bị bảo nàng tiến vào, lại nghĩ đến Bách Lý Đông Quân không biết đã mặc xong y phục hay chưa, nhưng mà trực tiếp mở miệng hỏi lại có chút co quắp. Nghĩ bụng, lặng lẽ vén màn trướng lên một chút nhìn lén, hẳn sẽ không bị phát hiện mới đúng, nào biết, vừa mới nhấc lên một chút, liền chính diện đối mặt Bách Lý Đông Quân.
Bách Lý Đông Quân nhìn gương mặt xinh đẹp từ trong góc màn lộ ra, lúc này mới chọc ghẹo hỏi nói:" Làm sao, chẳng lẽ thân thể của ta, làm cho Vân ca nhớ mãi không quên sao? Cơ mà cũng không cần lén lén lút lút như vậy, huynh muốn nhìn, ta chẳng lẽ không để cho huynh nhìn sao?"
Diệp Vân “bùm” một cái mặt đỏ lên, vỗ “bốp” một phát lên cánh tay duỗi ra xoa niết eo hông mình của Bách Lý Đông Quân, trừng mắt nhìn y lúc này đã mặc xong trung y, mới lên tiếng để cho người bên ngoài đi vào.
Nghe được trong phòng truyền gọi, Tiểu Nguyệt mang đồ dùng rửa mặt tiến vào, vừa sải bước vào cửa, đã nhìn thấy Hầu gia đang giúp thiếu gia nhà mình mặc y phục, trên giường lớn bên cạnh, vẫn một mảnh bừa bãi. Tức thì thoáng cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim đem đồ vật buông xuống sau, liền bắt đầu dọn dẹp.
Mặc xong y phục, Diệp Vân cảm thấy có chút không thoải mái đỡ eo ngồi xuống ghế, cách đó không xa Bách Lý Đông Quân vừa rửa mặt xong, chú ý tới, có chút lo lắng đi lại, cẩn thận đỡ bả vai hắn khuyên nhủ.
" Vẫn còn cảm thấy không thoải mái sao? Nếu không, huynh trở về giường ngủ thêm một hồi, mẫu thân sau lễ hôm qua liền theo cữu cữu trở về thành trông coi, trong phủ cũng chỉ có hai vị tỷ tỷ, sẽ không ai nói gì huynh."
Diệp Vân lắc đầu, hướng về phía Bách Lý Đông Quân mỉm cười nhẹ:" Cảm ơn phu quân chăm sóc, nhưng thân thể ta thật không có gì đáng ngại, một hồi ta còn phải giúp đệ chủ trì nội vụ một chút."
Nghe được đến hai chữ “phu quân”, Bách Lý Đông Quân tức khắc cười đến ngốc nghếch, phía sau Diệp Vân nói cái gì đều không nghe rõ, trong lòng lại cực kỳ vui sướng sảng khoái, rõ ràng đêm qua chuyện thân mật đều đã làm, hôm nay chỉ đổi cái xưng hô mà thôi, kết quả tim đập rộn lên không cưỡng lại được a!
Sau lại, y từ trong ngăn kéo bên dưới tủ quần áo rút ra một hộp gỗ, đưa cho Diệp Vân.
Diệp Vân sau khi cột tóc, dây đỏ buông theo rũ ở bờ vai thấy vậy, nhận lấy hộp gỗ, có chút tò mò hỏi:" Cái này là gì a?"
Bách Lý Đông Quân mỉm cười, nhìn Diệp Vân nói:" Đừng hỏi ta, huynh tự mở ra nhìn một chút xem."
Thấy Bách Lý Đông Quân một bộ cao thâm khó lường, Diệp Vân mới có chút tò mò mở ra hộp gỗ, đầu tiên đập vào mi mắt, là khế ước bán thân, lật xuống chút nữa chính là trăm mẫu ruộng đứng tên hắn, cùng khế đất, điền trang và khế mua bán biệt phủ này. Diệp Vân trong lòng tính toán một chút giá trị đại khái, tức thì cảm thấy hộp gỗ này nặng dọa người.
Bách Lý Đông Quân giải thích:" Chỗ này chính là toàn bộ gia sản của ta, đã hứa với cha sẽ để huynh đứng tên toàn bộ sau khi thành thân, bây giờ huynh là phu nhân của ta, những thứ này đương nhiên phải giao cho huynh giữ."
Diệp Vân cong khóe mắt sờ sờ hộp gỗ trước mặt, cẩn thận cất kỹ sau, lúc này mới nhìn Bách Lý Đông Quân hỏi:" Hôm nay phải hồi cung sao?"
Bách Lý Đông Quân gật đầu dặn dò:" Ủy khuất Vân ca rồi, ta phải vào cung có chút chuyện, hẳn là chạng vạng mới có thể về, chuyện trong phủ liền nhờ huynh. Đợi ta về, nhất định sẽ bù đắp cho huynh."
" Ừm, biết rồi."
Diệp Vân ngoan ngoãn gật đầu một cái, Bách Lý Đông Quân lại không nhịn được để lại trên trán hắn một cái hôn. Cách đó không xa Tiểu Nguyệt tiếp tục mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim xem bản thân như người vô hình.
Cho đến khi hai người lẫn nhau quấn quýt một hồi mới có chút quyến luyến đi ra ngoài, dùng xong bữa sáng, Diệp Vân mới đem y đưa ra cửa.
( Mẫu thân ở đây chính là Nhan Mộ Lâm lúc trước đem Bách Lý Đông Quân về Minh Dạ thành nuôi dưỡng như con đẻ nhé, cữu cữu là đại thành chủ tiền nhiệm, cũng là ca ca của Nhan Mộ Lâm.)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com