Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Bách hợp] Tổng giám đốc, xem xong hãy kí (Chương 26 - 28)

Chương 26

Nhìn đến giọt máu nhỏ thấm trên giường, lại nhìn thấy Mộ Tịch dĩ nhiên mê man, tâm Thượng Chi Phong lúc này thật có thể nói ngũ vị lẫn lộn, cuồn cuộn không thôi, chính là, ai~, lưu luyến đứng dậy, lấy khăn tay đem mồ hôi trên người Mộ Tịch lau đi, tuy rằng giúp nàng tắm rửa hiệu quả sẽ tốt hơn, nhưng chỉ sợ ngày hôm sau bệnh càng nặng.

Sau khi chà lau xong, Thượng Chi Phong lại mở tủ quần áo Mộ Tịch, lấy ra một bộ áo ngủ hồng nhạt, mặc vào cho nàng, sau đó chính mình cũng cởi áo khoác nằm bên cạnh, một tay ôm eo Mộ Tịch, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, khi ánh mặt trời chiếu xuống trên người, Mộ Tịch mơ mơ màng màng cảm giác có cái gì đó ở trên mặt chuyển động, một lúc thì lông mi, một lúc thì cái mũi, thậm chí còn lưu lại trên miệng nữa, Mộ Tịch cảm thấy thật sự ngứa nhịn không được, mở mắt ra, thì thấy một khuôn mặt phóng to ở trước mắt , tập trung nhìn vào, là Thượng Chi Phong. Trải qua một đêm nghỉ ngơi, Mộ Tịch thân thể đã muốn tốt không sai biệt lắm , tiếp theo trí nhớ như thủy triều vọt tới —— từ chức, mưa rơi, An Bình, Chi Phong, sau đó là ...

Để làm chi đều phải nhớ lại hết a, hiện tại ngay cả giả bộ ngủ đều không có khả năng , Mộ Tịch đỏ mặt đem chính mình vùi vào trong chăn .

"Trước khi cưng trở thành con tằm, có phải hay không có lời hẳn là muốn nói cho ta?"

Nghe được Thượng Chi Phong nói, nguyên bản tâm tình thẹn thùng đột nhiên trở nên chua sót. Đúng vậy, trải qua chuyện tối hôm qua, nàng nên biết , kế tiếp muốn nói gì đây? Lời chia tay là trong dự liệu, nhưng vẫn là buồn a, những kỷ niệm tình yêu đầu của nàng.

"Ngươi yên tâm, ta sẽ không quấn quít lấy ngươi, phía trước ta nói chia tay, coi như vẫn tính." Nghẹn ngào nói ra lời nói không muốn nói nhất, cũng không nguyện nhìn Thượng Chi Phong, không muốn bắt gặp ánh mắt thất vọng của nàng, càng không muốn thấy biểu tình coi thường của nàng.

Chính là, giây tiếp theo, chăn đã bị người kéo ra, chỉ thấy Thượng Chi Phong vẻ mặt giận dữ lại cực lực ẩn nhẫn nhìn mình, thật lâu, rốt cục hóa thành một tiếng thở dài "Ta thật sự bị ngươi đả bại . . . Ngươi muốn nói với ta chính là việc này?"

"..."

Quên đi, ta không nên trông cậy vào ngươi sẽ nói cho ta biết "Ta không biết đêm đó ngươi cùng Tạ Tâm Dĩnh xảy ra chuyện gì, nhưng ta khẳng định, nếu ngươi không phải thích nàng, như vậy ngươi không có lý do phải cùng ta chia tay!" ... "Huống hồ, cho dù ngươi thật sự thích nàng, nhưng ngươi đã muốn là người của ta , ngươi cho rằng ta sẽ thả ngươi đi sao?" Thượng Chi Phong nâng cằm Mộ Tịch, chọn mi nhìn nàng "Nếu ta không có đoán sai, như vậy lý do ngươi cố ý chia tay... là này sao?" Thượng Chi Phong đem chăn hoàn toàn xốc lên, chỉ hướng sàng đan kia một vệt màu đỏ.

"A! Này, này là! ?” Mộ Tịch nghĩ muốn động thân, lại bị bụng dưới truyền đến một trận đau nhức biến thành không thể động đậy —— loại cảm giác này, ngày đó buổi sáng Mộ Tịch nhìn bản thân, lại nghe đến Tạ Tâm Dĩnh nói những lời này lời nọ, cảm thấy kinh hoàng lúng túng, chỉ cảm thấy buồn muốn chết, lại hoàn toàn không phát hiện có cái gì không thích hợp, nguyên lai, hiện tại mới nhớ tới, ngày đó tỉnh lại, ngoại trừ đầu có chút lâng lâng, thân thể đích xác không có gì thay đổi.

Ngày hôm qua phảng phất cảm giác đau tê tái đến bây giờ nghĩ lại hãy còn mới mẻ, trước mắt lại là loại tình huống này —— trời ạ, cho dù đối với cái kia không hiểu biết nhiều ít, coi như mình trì độn thế nào đi nữa ( huống chi không phải ), hiện tại cũng hiểu được .

Chính là, kia. . . Ngày đó cái gì cũng chưa phát sinh? Ít nhất là không thật sự phát sinh. Người kia vì cái gì phải làm như vậy? Nói là thích mình, hiện tại xem ra không phải, như vậy. . .

Lâm Mộ Tịch yếu yếu nhìn về phía Thượng Chi Phong, thẳng thắn hết thảy "Ta làm sao có thể thích nàng, kỳ thật. . . ngày đó..."

Ở Mộ Tịch đứt quãng thuật lại, Thượng Chi Phong rốt cục biết rõ phát sinh chuyện gì, cùng chính mình lường trước không sai biệt lắm. Nhưng mà, chính tai nghe được chuyện Tạ Tâm Dĩnh nhằm vào Mộ Tịch, Thượng Chi Phong vẫn là hận không thể đem nàng bầm thây vạn đoạn, chết tiệt, trong khi chính mình trước đó còn chưa thấy qua thân thể Mộ Tịch, nàng dám. . . Cho dù không thật sự làm cái gì, cũng đủ để Thượng Chi Phong chân chính ý nghĩa sinh khí.

Nhìn Thượng Chi Phong trong mắt chợt lóe mà qua một tia ngoan lệ, Mộ Tịch giống như hiểu được cái gì, vội vàng ôm lấy Thượng Chi Phong, nàng không muốn bởi vì mình, để cho Thượng Chi Phong làm ra chuyện gì quá khích "Cái kia, nếu ta không sao, chuyện này coi như xong được không?"

"..." Quên đi? Có ngốc cũng hiểu được chuyện này hoàn toàn là hướng về phía chính mình tới, nếu không Tạ Tâm Dĩnh chẳng lẽ nhàm chán làm những chuyện này sao? Lấy chính mình hiểu biết nàng thì chuyện này là không có khả năng. Nhưng mà Tạ Tâm Dĩnh khi nào thì biết quan hệ của mình cùng Mộ Tịch? Hơn nữa vì cái gì phải làm như vậy? Những thứ này Thượng Chi Phong là nhất định phải biết rõ ràng, về phần cái khác, nếu như chỉ nhằm vào mình thì cũng thôi, nhưng là liên lụy đến Mộ Tịch, chính là chạm đến nghịch lân của nàng "Trước mặc kệ người khác. Ngươi —— hai lần ba lượt cùng ta nói chia tay, xem ra ta nếu không lập một chút uy tín của mình, cũng quá không dậy nổi chính mình ." Thượng Chi Phong nói xong, cười quyến rũ, trong khi Mộ Tịch đang ngốc sửng nghe những lời kia của Thượng Chi Phong, cùng với cực ít khi thấy cái loại này tươi cười , bất ngờ bổ nhào vào người Mộ Tịch, một bên tinh tế hôn lên cổ Mộ Tịch, một bên giải khai áo ngủ của nàng —— tiếp tục buổi tiệc lớn tối hôm qua. . .

Kết quả là, ngày đó Mộ Tịch thẳng đến tối mới xuất môn cùng Thượng Chi Phong đi ăn bữa tối, bất đồng chính là, một cái thần thanh khí sảng, một cái ai oán phiêu linh ( ngay cả khí lực thẹn thùng cũng đều không có , quần áo là do người ta mặc, đi đường là bị người giúp đỡ, ăn cơm là từ người ta uy —— không thể không cảm thán một câu, này Tổng giám đốc thật đúng là mang thù! Đắc tội ai cũng không muốn đắc tội nàng a ~~~)

(chậc chậc tiểu Tịch Tịch bị ăn sạch sẽ)

-----------------------------------------

"Lý do." Thượng Chi Phong đem phần điều tra báo cáo ném đến trước mặt Tạ Tâm Dĩnh, mặt không chút thay đổi hỏi.

"Xem ra ngươi đã biết , bất quá chuyện này giống như cùng ngươi không liên quan? Ta cùng Lâm Mộ Tịch lưỡng tình tương duyệt, ngươi dựa vào cái gì ở trong này chất vấn ta?" Tạ Tâm Dĩnh thản nhiên hỏi lại, khẩu khí đều mang vẻ trào phúng.

"Mặc dù không biết tại sao ngươi như vậy ghét ta , ta cũng không có hứng thú biết . Nhưng ngươi dám động nàng , như vậy cũng có thể chịu đựng được hậu quả. Vân Thượng cùng Tạ thị hợp tác xem như chấm dứt, tương lai cũng sẽ không có . Xem ngươi chẳng qua là diễn trò, cũng nhìn đến mặt mũi phụ thân ngươi, ta bỏ qua cho ngươi một lần. Nhưng nhớ kỹ, có chuyện gì có thể hướng ta tới, ngươi nếu lại có chủ ý đến Mộ Tịch, ta có thể làm cho ngươi mất đi cũng không chỉ là một Tạ thị ."

"Nguyên lai các ngươi đã làm hòa, không nghĩ tới nhanh như vậy, vốn đang nghĩ muốn xem thêm một lát trò hay, thật sự là đáng tiếc a ~~" Tạ Tâm Dĩnh trong lòng quả thật có chút kiêng kị lời cảnh cáo của Thượng Chi Phong, nhưng từ nhỏ tới nay đều là chán ghét Thượng Chi Phong, cùng với lúc này nàng đối với Tạ thị, đối lòng tin của mình để cho nàng tiếp theo cũng bất kể hậu quả đi kích thích Thượng Chi Phong.

"..." Thượng Chi Phong cái gì cũng đều không có nói, khóe miệng giơ ra một cái cơ hồ nhìn không tới độ cong, lại nhìn thoáng qua Tạ Tâm Dĩnh rời đi . Theo như ý nghĩ nào đó mà nói, Thượng Chi Phong quả thật đã nhìn nàng, lúc này đây Tạ Tâm Dĩnh cũng rốt cục như nguyện chiếm được cái "nhìn thẳng" của Thượng Chi Phong.

Sau khi nhìn thấy Thượng Chi Phong rời đi, Tạ Tâm Dĩnh rốt cục thở phào nhẹ nhõm, cảm giác áp bách vừa mới rồi nếu không phải cố gắng chống đỡ, chỉ sợ sớm đã muốn chạy trốn .

Nói như vậy Thượng Chi Phong là thật sự quan tâm tiểu tình nhân kia. Bằng vào nhiều năm kinh nghiệm nhìn người của bản thân, nàng nhìn ra được Lâm Mộ Tịch là loại người thực ngây thơ đơn giản, dùng dược hôn mê nàng, cởi sạch y phục của nàng, lại nói ra những lời nói đó, không ngoài dự đoán làm cho Lâm Mộ Tịch tưởng rằng đã thất thân với mình. Như vậy y theo tính cách Lâm Mộ Tịch, nhất định sẽ không thể tiếp tục cùng Thượng Chi Phong tình cảm lưu luyến.

Như thế, cũng là đạt tới mục đích đả kích Thượng Chi Phong.

Thượng Chi Phong cho tới bây giờ đối với người bên cạnh cùng mọi chuyện đều không quá mức để ý, như vậy có cái gì có thể chân chính xúc phạm tới nàng? Cho tới nay Tạ Tâm Dĩnh đều đang tìm đáp án này, thẳng đến ngày đó ở nhà ăn nhìn thấy Thượng Chi Phong cùng Lâm Mộ Tịch hai người, đó là một Thượng Chi Phong mà chính mình chưa bao giờ thấy qua, miệng cười vui vẻ, động tác thân mật, ánh mắt ôn nhu —— vì thế nàng biết, đáp án rốt cục tìm được rồi.

Nếu Lâm Mộ Tịch đúng như những gì mình nghĩ, như vậy Thượng Chi Phong nhất định sẽ là từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên thất bại. Nhưng nếu như Lâm Mộ Tịch có thể giả bộ ngay cả mình cũng bị lừa, thì người như vậy cũng đồng dạng chính là một thất bại trong cuộc sống của Thượng Chi Phong.

Nói như thế nào thì chính mình cũng sẽ là người thắng, lại không nghĩ rằng sự tình nhanh như vậy đã bị bại lộ , rốt cuộc là vấn đề nằm ở chỗ nào?

Kỳ thật đêm đó nếu Tạ Tâm Dĩnh lộng thật sự thì sự tình có lẽ sẽ không giống như vậy, nhưng nàng đầu tiên là chỉ có hứng thú với nam nhân, thứ hai là nàng chỉ muốn đả kích ‘dáng vẻ kiêu ngạo’ của Thượng Chi Phong một chút, cũng không muốn làm quá mức loại chuyện xấu này, về phần thứ ba, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng đáy lòng nàng đến tột cùng vẫn là có chút kiêng kị Thượng Chi Phong, chuyện lấy lửa đốt bản thân thì nàng cũng không muốn làm, vì thế mới lưu cho mình một cái đường sống. 

Chương 27

Từ sau sự kiện lần đó, Thượng Chi Phong cùng Mộ Tịch hai người càng ngày càng dính cùng một chỗ, ở trong mắt những người khác, mọi người chỉ biết Lâm Mộ Tịch trở thành tâm phúc bên người Thượng tổng, cùng ra cùng vào, nhưng là ở trước mặt Hàn đồng chí đã biết chuyện ( ngươi xác định là duy nhất? Giống như đã quên một cái nữ vương đi? ), quả thực không có...chút nào cố kỵ, thoải mái ở tại đó ra sức diễn thanh xuân luyến ái —— đương nhiên , cũng chỉ có Thượng Chi Phong là tự nhiên , mà tiểu trợ lý bị người ta ‘quấy rầy’ cũng chỉ có thể nữa ngọt ngào nữa bất đắc dĩ thỏa mãn tâm nguyện của Tổng giám đốc đại nhân, nhưng ở trước mặt Tri Giai tỷ, nàng vẫn sẽ cố gắng để ý, kiên quyết chụp lại cái tay không an phận của Thượng Chi Phong, ai ~~~ không có biện pháp, cho dù nàng cùng Thượng Chi Phong có quan hệ thân mật, thì da mặt cũng vẫn là trước sau như một mỏng a.

"Kia cứ như vậy, không có việc gì ngươi đi ra ngoài trước đi." Thượng Chi Phong đối với Hàn đồng chí đang cầm biểu đồ hạch toán hạ lệnh trục khách, ánh mắt nhưng vẫn dừng lại ở trên người Lâm Mộ Tịch vừa mới may mắn tránh thoát khỏi cái ôm của nàng. Bị Thượng Chi Phong không có hảo ý dùng ánh mắt lướt qua, nếu bây giờ là mùa đông, có lẽ còn có thể nhìn thấy Mộ Tịch khuôn mặt đã muốn đỏ bừng lên.

"Hừ, ta mới ngồi một lát a, đã vội vả đuổi ta đi! ? Ngươi này cái người đồng tính không ai ưa, qua cầu rút ván, ngươi thật sự là được chim quên ná, được cá quên nơm, có mới nới cũ, điểu hình đại biểu đế vương từ xưa luôn vô tình, ta đại biểu đông đảo dân chúng giai cấp vô sản cực khổ, đại biểu giai cấp công nhân tiên phong vĩ đại, đại biểu hết thảy chủ nghĩa cộng sản vĩ đại kiến thiết giả cùng người ủng hộ ở trong này khinh bỉ ngươi, thảo phạt ngươi, công khai lên án ngươi..." Hàn Tri Giai nhìn đến khuôn mặt Thượng Chi Phong mang vẻ ‘trong mắt của ta chỉ có ngươi’ đã khí không thể thoát, ban đầu muốn làm, là ai cổ vũ ngươi, dẫn đường ngươi, trợ giúp ngươi theo đuổi tiểu Tịch Tịch a!? Hiện tại đâu, thật là có vợ quên nương ( ngươi xác định? ), có lão bà sẽ không cần bằng hữu, cái tên vô tình vô nghĩa ~~~ nhìn xem một bên ‘tiểu hồng thỏ’ đáng thương hề hề, không biết làm sao, Hàn Tri Giai cảm thấy được xuất phát từ đáy lòng còn sót lại một chút tinh thần trọng nghĩa, lúc cần thiết hay là muốn bảo vệ con thỏ nhỏ không bị đại hôi lang ăn hết, vì thế "Ai nói ta không có việc gì? Coi như không có, tỷ tỷ ta cũng không có thể nhìn tiểu Tịch Tịch nhà ta bị ‘người xấu’ khi dễ không phải sao?" Hàn đồng chí một bộ hôm nay ta cứ lưu lại nơi này. 

Mộ Tịch lúc này tâm tình nhưng là ứng với một cụm từ —— thê thê thảm thảm rất bi ai, một cái 囧tự không phải sao? rõ ràng biết Giai tỷ là nhằm vào Chi Phong nói, vì sao chính mình lại cảm thấy được lạnh run run đây? Ai ~~ bất quá hoàn hảo Tri Giai tỷ kéo lực chú ý của Chi Phong qua đó, bằng không nàng tiếp tục bị Thượng Chi Phong 'nhìn', rồi thì nàng sẽ sớm hay muộn mà tử a ~~~

"Nhà ngươi. . . ?" Thượng Chi Phong nghe được hai chữ này, nheo lại mắt nhìn hướng Hàn Tri Giai, trên người còn tản mát ra một cỗ hơi thở nguy hiểm.

Ách ~~~ này cổ hàn khí thình lình xảy ra lập tức đóng băng lòng đầy căm phẫn của Hàn Tri Giai, "Cái kia, ta giống như phải đi công trường xem xét, đi trước ha." Hàn đồng chí chợt bỏ chạy tránh xa khỏi hiện trường —— cái này đầy đủ thuyết minh, tinh thần trượng nghĩa có nhiều cỡ nào cũng là sẽ khuất phục dưới cường quyền.

Rốt cục, người duy nhất có thể cứu Lâm Mộ Tịch khỏi nước sôi lửa bỏng, nga, không đúng, là bóng đèn cũng đi mất. Nhìn cái kia tổng giám đốc vẻ mặt lại đầy ý cười, ai ~~~ Mộ Tịch cuối cùng vẫn là nhận mệnh ngồi trở lại cái ôm ấp kia. 

Để cho Mộ Tịch ngồi ngang trên đùi mình, tay Thượng Chi Phong thật là dị thường an phận, một bàn tay ôm eo Mộ Tịch, một bàn tay nghịch ngợm sợi tóc trên đầu vai Mộ Tịch, cằm cũng đặt trên vai ngửi lấy mùi tóc truyền đến từng trận thơm mát, "Ngày mai nghỉ, ngươi muốn đi nơi nào chơi?" Trong khoảng thời gian này vẫn đều bề bộn nhiều việc, từ lần hai người xem điện ảnh lần đó xong, vẫn không có cơ hội đi hẹn hò, vừa lúc hiện tại mọi chuyện đều an bài không sai biệt lắm , Thượng Chi Phong thầm nghĩ cùng Mộ Tịch hảo hảo với thế giới riêng của hai người.

"Ân, chúng ta đi công viên trò chơi đi? Ta cũng thật lâu rồi chưa đi." Mộ Tịch suy nghĩ trong chốc lát, đề nghị nói.

"Công viên trò chơi? . . . Được rồi." Lần trước đi công viên trò chơi là khi nào đây? Hình như là lúc sinh nhật bảy tuổi ngày đó, mẫu thân mang theo nàng cùng ca ca cùng đi, cái ôm ấm áp, ánh mắt cưng chìu cùng nụ cười ôn nhu, những ký ức tốt đẹp vẫn là tồn tại sâu trong nội tâm Thượng Chi Phong, chính là phần tốt đẹp này sớm... Thượng Chi Phong chìm vào trong ký ức, ánh mắt xa xăm mà tịch mịch, lại xem lẫn một tia ưu thương.

Chỉ tiếc Lâm Mộ Tịch dựa lưng vào Thượng Chi Phong nên không có nhìn đến được..

_____________________________________________________________________________

"A...A....A!..." Bên trái là thuyền hải tặc trên không, bên phải là tàu lượn siêu tốc, tiếng thét chói tai liên miên không ngừng của mọi người rơi vào tai Mộ Tịch, nàng lôi kéo tay áo Thượng Chi Phong "Cái kia, nơi này kích thích nhất chính là hai thứ này, chúng ta chơi cái nào trước?" Mộ Tịch nuốt nuốt nước miếng khẩn trương hỏi Thượng Chi Phong.

Thấy Mộ Tịch trong mắt lộ ra sợ hải "nếu sợ thì chơi cái khác a, tới nơi đây cũng không nhất định chơi loại trò chơi kích thích này, như là lái xe đuổi bắt hoặc là đi bánh quay trọc trời cũng có thể a."

"Ai, ai nói ta sợ! Lại nói, tới nơi này mà không chơi một chút kích thích thì có ý nghĩa gì nữa chứ? Hừ, ta đã biết, là ngươi đang sợ đi!" Mộ Tịch trừng mắt Thượng Chi Phong, vẻ mặt bộ dáng ta chính là muốn chơi.

". . . Vậy chơi tàu lượn siêu tốc trước đi, ta đi mua vé." Thượng Chi Phong thấy Mộ Tịch dáng vẻ rất là kiên quyết, lại thêm từ lúc bảy tuổi đến giờ mình cũng chưa có tới công viên trò chơi lại lần nào, lúc đó những thứ này cũng giới hạn tuổi tác nên cũng chưa chơi qua, vậy thử một chút xem sao.

Nhìn đến Thượng Chi Phong đang ngồi vẻ mặt bình tĩnh nói xong, nguyên bản Mộ Tịch vốn đã muốn lâm trận bỏ chạy cũng tự mình thôi miên để quên đi sợ hãi, lại nói đến lúc trước, cứ việc An Bình mấy người các nàng luôn giựt giây chính mình, nhưng bởi vì sợ hãi, cuối cùng vẫn là ngồi ở ghế dài xem những người khác chơi. Nhưng là hiện tại nàng thật sự rất muốn cùng Thượng Chi Phong cùng nhau thể nghiệm cái loại cảm giác kích thích điên cuồng này—— sợ gì chứ? Dù sao có kinh hoàng đến đâu cũng không có nguy hiểm.

"..." Quả thật, Mộ Tịch từ đầu tới đuôi ngay cả một tiếng la hét cũng đều không có.

"Mộ Tịch, đứng lên thôi." Thượng Chi Phong rời khỏi chỗ ngồi thấy Mộ Tịch vẫn còn ngồi ở kia không hề nhúc nhích, tò mò đi qua thì thấy "Ngươi như thế nào rồi? Không thoải mái sao?" Có nói Mộ Tịch bây giờ là vẻ mặt chết lặng một chút cũng không khoa trương.

"Không có việc gì, ta. . . ta hình như đứng lên không nổi." Mộ Tịch con mắt chuyển động, nhìn Thượng Chi Phong đáng thương hề hề nói.

-_-|| Thượng Chi Phong vội vàng thay Mộ Tịch tháo dây an toàn, cẩn thận giúp đỡ nàng đi ra ngoài. . . Cái này ngồi bất động thì hoàn hảo, vừa bước ra Mộ Tịch đã cảm thấy là ngũ tạng bốc lên, choáng váng. A~~~ không có việc gì tự đi tìm tội, tự làm bậy không thể sống a!

Thượng Chi Phong đem Mộ Tịch ngồi ổn định ở ghế dài, lại đi mua đồ uống lạnh cho nàng, còn vỗ nhẹ lưng nàng, làm giảm bớt cảm giác khó chịu.

"Không biết phải nói với ngươi làm sao nữa? Thân thể không chịu nổi cũng không cần chơi a." Thượng Chi Phong ngữ khí nhìn như trách cứ, mà càng nhiều là đau lòng.

". . . Đều đã nói phải chơi, ta sẽ không bỏ dở nửa chừng." Hơn nữa trước khi chơi ta làm sao biết sẽ thế này? Mộ Tịch sau khi uống ngay đồ uống, dịu đi rất nhiều, mạnh miệng nói đến.

"..." Thượng Chi Phong đem toàn bộ lực chú ý đều đặt trên người Mộ Tịch, dĩ nhiên đã không có giống như bình thường cảnh giác.

Mà cách các nàng không xa có một người mặc áo gió màu xám, đội kính râm, nam nhân lặng lẽ lấy ra một thanh súng lục có chứa ống hãm thanh nhắm ngay một người trong các nàng.

Chương 28

"Ta biết ngươi sẽ không bỏ dở nửa chừng, đối với suy nghĩ ngươi. . . Ân..." Thượng Chi Phong ngồi bên cạnh Mộ Tịch, đang muốn thay Mộ Tịch lau đi vệt mồ hôi đang chảy xuống trên trán, bất ngờ kêu lên một tiếng đau đớn ngã vào người Mộ Tịch. 

Mộ Tịch bất thình lình bị Thượng Chi Phong áp tới, nghĩ đến Thượng Chi Phong lại muốn ‘làm chuyện xấu’, nhưng là đang khi mặt đỏ tim đập, lại không thấy Thượng Chi Phong có bước hành động tiếp theo."Chi Phong, Phong?" Mộ Tịch cảm thấy có điều gì đó, một tay khoát lên sau vai Thượng Chi Phong, một tay nhẹ nhàng đẩy nàng ra.

Bàn tay đặt sau vai cảm giác có một cỗ chất lỏng sềnh sệch, nhìn lại, là máu! Lại nhìn Thượng Chi Phong, thế nhưng đã ngất đi "Chi Phong, ngươi làm sao vậy? Tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại! . . ."

Thấy Thượng Chi Phong không có bất kì phản ứng gì , Mộ Tịch càng hoảng hốt , nàng buộc chính mình phải tỉnh táo lại, gọi xe cứu thương, tận lực vì Thượng Chi Phong che miệng vết thương đang chảy rất nhiều máu...

Khi Hàn Tri Giai chạy tới ( trong lúc Mộ Tịch ở trên xe cứu thương đến bệnh viện cùng Thượng Chi Phong, đã gọi cho Hàn Tri Giai ), thì nhìn đến đèn phát sáng ở phòng cấp cứu, mà Mộ Tịch ngồi ở bên ngoài vẫn đang vùi đầu khóc, "Mộ Tịch, đừng khổ sở , Chi Phong sẽ không có việc gì. Ngươi trước nói cho ta biết có chuyện gì xảy ra được không?" Hàn Tri Giai tuy rằng cũng sốt ruột, nhưng vẫn là hiểu được hiện tại trước mắt phải làm cái gì.

Mộ Tịch nghẹn ngào đem sự tình nói cho Tri Giai tỷ "... Thầy thuốc nói Chi Phong nàng bị trúng đạn, ta, ta thật sự không biết vì cái gì lại như vậy. . . Oa oa. . ."

Hàn Tri Giai sau khi nghe xong, đi đến một bên đánh vài cái điện thoại. Lại quay trở về bên cạnh Mộ Tịch vỗ vỗ vai nàng muốn an ủi Mộ Tịch, tuy rằng như vậy cũng không có ích gì. Mộ Tịch thân thể run rẩy , trong lòng sợ hãi cực kỳ, nàng thật sự rất sợ, rất sợ Thượng Chi Phong có cái gì nguy hiểm.

Không biết qua bao lâu, ngoài phòng cấp cứu đèn báo hiệu tắt, bác sĩ đi ra.

"Bác sĩ, nàng không có việc gì chứ! ?" Lâm Mộ Tịch vừa thấy bác sĩ đi ra thì vội vàng chạy qua lôi kéo người ta hỏi.

"Vị tiểu thư này, ngươi có thể yên tâm. Tuy rằng vị trí viên đạn là ở phía bên trái ngực gần sát tim, nhưng trái tim bệnh nhân này lại khác hẳn với người thường, là ở bên phải, hơn nữa may mắn chính là viên đạn cũng không có thương tổn đến những bộ phận khác. Ta đã đem viên đạn lấy ra, bất quá thuốc tê trên người bệnh nhân vẫn còn, bây giờ vẫn đang hôn mê, nhưng là nàng sẽ không có việc gì."

"Cám ơn bác sĩ, thật sự cám ơn ngài!" Mộ Tịch căng thẳng nãy giờ cuối cùng cũng thả lỏng một chút.

Sau đó Thượng Chi Phong được di chuyển đến phòng bệnh đơn, mà phụ thân Thượng Chi Phong cũng tới, bên cạnh còn có bốn hắc y bảo tiêu đi theo.

Thượng Thiên Dật nhìn một chút người đang nằm trên giường bệnh, nữ nhân với đôi môi tái nhợt, đang muốn cùng Hàn Tri Giai nói gì đó, lại nhìn thấy bên cạnh là Mộ Tịch ánh mắt hồng hồng nhìn Thượng Chi Phong, Thượng Thiên Dật nhíu mày, rất nhanh lại khôi phục như cũ.

"Chủ tịch, bên ngoài có hai người cảnh sát đến đây muốn đi vào." Một bảo tiêu canh giữ ở bên ngoài đi vào thông báo.

"Được, tiểu Hàn theo ta cùng đi." Thượng Thiên Dật cũng không quay đầu lại rời khỏi phòng bệnh.

Hàn Tri Giai lo lắng nhìn thoáng qua Mộ Tịch, sau đó đi theo Thượng Thiên Dật đi ra ngoài.

Lúc này, Mộ Tịch mới dám đi đến bên cạnh Thượng Chi Phong, nắm chặt tay nàng, nước mắt lại một lần nữa nhịn không được rơi xuống.

Thượng chủ tịch cũng không nói gì, chính là lưu lại hai cái bảo tiêu canh giữ ở ngoài phòng bệnh.

Hàn Tri Giai ngồi một lát bên cạnh Mộ Tịch, sau đó cũng rời đi.

Thẳng đến tối, Thượng Chi Phong mới từ từ chuyển tỉnh, mở mắt ra thì nhìn thấy Mộ Tịch ngồi sấp ngủ bên cạnh nàng, tay vẫn còn nắm tay nàng. Thượng Chi Phong nở nụ cười, loại cảm giác này thật ấm áp, được lo lắng, được yêu thương, được bảo hộ, đã bao lâu rồi không có loại cảm giác này? Trong trí nhớ mẫu thân cũng là như thế này, vẫn luôn chăm sóc khi chính mình bị bệnh, cho đến khi mình tỉnh lại, khỏe mạnh...

Cho tới nay, Thượng Chi Phong làm cho người ta luôn ấn tượng đều là thực kiên cường, độc lập, người ở bên ngoài nhìn đến, thậm chí ở trong mắt cha nàng, nàng vẫn luôn là hoàn mỹ ——thiên tài , bất luận người ngoài cho đến người thân trong nhà, vô luận phát sinh chuyện gì đều có thể bình tĩnh quyết đoán xử lý tốt, nhìn như không cần bất luận kẻ nào giúp đỡ. Nhưng là kỳ thật, một người bề ngoài càng kiên cường, trong sâu thẳm nội tâm càng yếu ớt, mà trong lòng Thượng Chi Phong duy nhất chỗ hổng chính là, nàng cũng cần người khác quan tâm, nhất là được người nàng để ý, người nàng yêu nhất quan tâm.

Khi tâm trí từ từ nhớ lại, tay Thượng Chi Phong không tự giác nắm chặt lấy ngọn nguồn ấm áp kia. (là Mộ Tịch)

Mộ Tịch vốn ngủ không sâu, tay đột nhiên cảm nhận được một chút lực, lập tức tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn thấy Thượng Chi Phong mở to mắt đang suy nghĩ cái gì đó.

"Chi Phong, ngươi rốt cục tỉnh! Thật tốt quá, ngươi có hay không cảm thấy nơi nào không thoải mái?" Mộ Tịch khẩn trương nhìn Thượng Chi Phong.

"Thực xin lỗi, ta hình như đem ngươi đánh thức rồi." Thượng Chi Phong ý thức được động tác vừa rồi của mình đánh thức Mộ Tịch.

"Đừng nói cái này, mau nói cho ta biết ngươi có hay không cảm thấy nơi nào không thoải mái?" 

"A a, yên tâm, ta cảm giác tốt lắm." Nhìn thấy Mộ Tịch vẻ mặt lo lắng nhìn mình, Thượng Chi Phong tâm so với khi nãy càng thêm ấm áp, mỉm cười hướng Mộ Tịch ý bảo chính mình thật sự tốt lắm.

"Chi Phong, ngươi thật sự là làm ta sợ muốn chết ngươi biết không? Nếu ngươi có chuyện gì không hay xảy ra, ta nên làm cái gì bây giờ, nếu. . . oa oa. . ." Mộ Tịch nói không được nữa, ngay cả nghĩ đến cũng không dám nghĩ, vừa nghĩ tới thì đau lòng phải chết, người cũng nhịn không được nức nở.

Thượng Chi Phong vỗ về Mộ Tịch, ôn nhu nói "Đồ ngốc, ta như thế nào sẽ có chuyện gì chứ, ngươi xem, ta hiện tại không phải là ở trong này nói chuyện với ngươi sao. Yên tâm, ta còn muốn cùng ngươi cùng một chỗ, chiếu cố ngươi, yêu thương ngươi, như thế nào có thể bỏ lại một mình ngươi chứ?"

"Thật sự? Ngươi không có gạt ta?" Mộ Tịch nắm lấy tay Thượng Chi Phong , đặt lên hai má chính mình, cảm động nhìn Thượng Chi Phong.

"Thật sự."

"Như vậy, ngươi vì sao bị trúng đạn, là ai muốn. . . ?" Mộ Tịch thật cẩn thận hỏi Thượng Chi Phong.

"Ta đại khái đoán được, nhưng còn không có xác định. Ân. . . Hôm nay có những ai đến?"

"Người đầu tiên ta báo là Tri Giai tỷ, sau lại chủ tịch cũng tới , còn dẫn theo bảo tiêu, hiện tại còn có hai bảo tiêu ở bên ngoài, nga, còn có cảnh sát, nhưng là không có vào, là chủ tịch cùng Tri Giai tỷ đi ứng phó."

"Như vậy a, nếu vậy sự tình rất nhanh sẽ làm rõ ràng, ngươi đừng lo lắng, đã khuya , ngươi đi về trước đi."

"Không muốn, ta phải ở trong này cùng ngươi." Vừa nghe đến Thượng Chi Phong muốn đuổi mình về, Mộ Tịch bật người mân mê miệng, mất hứng từ chối.

"Nhưng là mẹ ngươi ở nhà sẽ lo lắng." Tuy rằng rất muốn Mộ Tịch lưu lại bên cạnh mình, nhưng vẫn khẩu thị tâm phi khuyên nhủ.

"Không quan hệ, ta đã gọi điện thoại về, nói là cùng với đồng sự hát một đêm, mẹ ta cũng đồng ý rồi." Mộ Tịch sớm có chuẩn bị muốn ở bệnh viện chăm sóc Thượng Chi Phong một đêm.

". . . Vậy được rồi, ngươi lên đây cùng ta cùng nhau ngủ đi." Thượng Chi Phong dịch người sang một bên, chừa lại một chỗ trống cho Mộ Tịch, giường ở phòng bệnh cao cấp so với giường thường lớn hơn, cũng đủ hai người ngủ.

"Này sẽ đụng đến vết thương của ngươi, ta nằm sấp như thế này là được."

"Tướng ngủ của ngươi thế nào ta rất rõ ràng, sẽ không có việc gì. Nếu ngươi không đáp ứng, vậy trở về đi. Ta sẽ không làm cho bạn gái của ta chịu khổ ~~ "

"....." Không xem là lời nói rất buồn nôn, vì cái gì cố tình có thể làm cho người ta mặt đỏ tim đập cơ chứ? "Ta, ta đã biết." Mộ Tịch cuối cùng vẫn là thỏa hiệp , chầm chậm lên giường, cẩn thận cùng Thượng Chi Phong kéo ra khoảng cách —— không phải là bởi vì thẹn thùng, mà là sợ không cẩn thận sẽ đụng tới miệng vết thương củaThượng Chi Phong.

Nhìn đến hành động của Mộ Tịch, Thượng Chi Phong cũng không nói gì, sau đó hai người nắm tay chậm rãi tiến vào mộng đẹp —— tin tưởng các nàng cũng sẽ có một giấc mơ đẹp, nếu như trong mơ còn có lẫn nhau vậy thì càng tốt.

Tác giả có lời muốn nói: Ta thực không hiểu, vì sao tất cả mọi người hy vọng tiểu Tịch Tịch sẽ thay tiểu Phong Phong chặn viên đạn chứ?

Chẳng lẽ tiểu Tịch Tịch bị thương, mọi người sẽ không đau lòng?

Dù sao ta đều là đau cả hai~~~

Cái gọi là ngược, kia cũng chỉ là để làm cho cảm tình thêm sâu đậm mà thôi a!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: