Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 19

Mưa ngoài sân ngày một lớn, nặng nề bao phủ lên vạn vât chúng sinh.

Trong mắt của Bạch Thiện chỉ còn một mảng tang thương mờ mịt, bỗng nhiên nàng rất muốn về, về đâu cũng được đơn giản là nàng không muốn ở lại đây nữa. Dù cho nơi đó thật sự không xa hoa bằng An Như cung, cũng không được hưởng thụ cẩm y ngọc thực, nhưng chỉ nơi đó mới mang cho nàng cảm giác của gia đình.

Mái tóc vốn dĩ dài quá thắt lưng giờ đây miễn cưỡngquá đầu vai, Bạch Thiện an tĩnh vuốt tóc mình, trong lòng rối như tơ vò.

Đối với mỗi nữ nhân mái tóc có biết bao quan trọng, giờ đây bị người khác đoạn đi vừa nhục nhã vừa xấu hổ lại càng không dám nhìn mặt ai. Nước mắt bất giác trào ra, thâm tâm dần sợ hãi địa phương này rồi, tuyệt không muốn ở lại đây dù chỉ là một khắc nào.

Hà Nhi mang chăn mới đặt lên giường, nhìn thấy nàng như vậy không khỏi đau lòng, vừa định lên tiếng an ủi thì bên ngoài vang lên tiếng thông truyền.

"Phượng Tinh công chúa giá đáo."

Bạch Thiện giật mình, vội nhảy lên giường đắp chăn trùm kín đầu lại.

Vừa vặn để Chu Cửu nhìn thấy, nàng khẽ trút tiếng thở dài, phất tay áo cho lui tất cả cung nữ nội giám.

Hà Nhi cẩn thận đóng cửa, vẫn lo lắng nhìn lại thêm một lần nữa mới chịu rời đi.

Ánh nến le lói mờ ảo, soi tỏ đôi hàng mi thật dài của Chu Cửu, phản chiếu sắc xám xanh u uất thê lương...

Thâm tâm Chu Cửu hiểu rõ nhất, căn bản không phải nàng cố ý thiên vị Ngô Thừa Yến, mà Bạch Thiện mới là người nàng thật tâm muốn bảo hộ.Nếu không phải nàng xem trọng phụ thân của Ngô Thừa Yến từng là khai quốc công thần thì rất từ lâu đã phế bỏ nàng ta.

Nhưng nhân sinh luôn tồn tại hai chữ 'nếu như' đầy tiếc nuối, chính bởi vì lần lựa không dứt khoát mới xảy đến ngày hôm nay Bạch Thiện bị Ngô Thừa Yến bức đếnđường cùng.

Chu Cửu nhìn Bạch Thiện rất lâu,lồng ngực một trận tê buốt, nắm lấy bàn tay lộ ra khỏi chăn của nàng nhưng đối phương lại lạnh lùng rút trở về.

"Thiện nhi, nàng tức giận với bản công chúa?"

Bạch Thiện không trả lời, chỉ có tiếng nức nở nho nhỏ vang lên trong tẩm cung rộng lớn ngày một nhiều. Dù nàng có cố mạnh mẽ thế nào, ở trước mặt nữ nhân này đều đem tất cả yếu đuối bộc lộ ra ngoài, không còn giữ lại nổi chút tôn nghiêm nào.

"Nàng có thể về nhà." Chu Cửu áp tay lên tấm chăn ấm áp, nhẹ giọng nói: "Trở về nghỉ ngơi thư giản một thời gian cũng không tồi."

Bạch Thiện đánh một cái giật mình, vội kéo chăn xuống, kích động hỏi: "Thật?"

"Ân." Chu Cửu xoay người ngồi xuống giường, vươn tay đem nàng ôm vào lòng: "Nhưng chỉ được đi vài ngày thôi, ta sẽ đi cùng nàng về thăm phụ mẫu."

"Không cần, ta muốn về một mình."

Nếu đã dứt khoát, thì nên một lần cắt đứt toàn bộ, càng day dưa chỉ càng khiến trái tim trong lòng ngực thêm đau.

"Bản công chúa không chuẩn nàng một mình trở về."

Bạch Thiện cắn môi dưới nghĩ ngợi, vẫn kiên quyết nói: "Ta muốn về một mình, không cần công chúa điện hạ lo cho ta."

Bắt gặp dáng vẻ kiên định kia, Chu Cửu chỉ có thể thở dài một tiếng, khuynh thân vén mái tóc dài của Bạch Thiện ra sau, dịu dàng đặt lên môi nàng một nụ hôn phớt qua.

"Thiện nhi, bản công chúa biết nàng chịu rất nhiều ủy khuất. Chỉ lần này thôi, tin bản công chúa lần này thôi, ta nhất định sẽ không để nàng chịu khổ nữa."

Lời nói kia có biết bao mê hoặc, Bạch Thiện chống đỡ lý trí đang dần bị trái tim chế ngự, yếu ớt đem Chu Cửu đẩy ra: "Bây giờ nói những lời này còn có ý nghĩa gì, tình cảm ta dành cho người chết rồi, công chúa điện hạ. Ta vốn dĩ chẳng còn lưu luyến gì ở nơi đây, nếu được người có thể phế bỏ ta hay không?"

"Thiện nhi, là nàng cố tình không hiểu hay là thật sự không hiểu?"

"Ta cái gì cũng không muốn hiểu, mẫu thân dạy ta một điều, ta cảm thấy rất đúng đắn." Bạch Thiện ngẩng đầu nhìn nàng, đau đớn nói: "Cái gì kết thúc được thì kết thúc, níu kéo không phải hạnh phúc mà làm đôi bên khổ sở gấp vạn lần."

Chu Cửu chua xót nói: "Tâm nàng vốn dĩ không hướng về ta, Thiện nhi, thứ nàng cần là tự do."

"Không phải như vậy, nếu người nói ta cần tự do thì từ lâu ta đã rời đi rồi, ta ở lại chính vì... ta thật sự thích người..." Bạch Thiện cắn môi dưới, như than thở: "Đáng tiếc bây giờ mọi thứ đều kết thúc rồi, ta mệt mỏi nhiều rồi, lúc này cũng chỉ muốn trở về nhà."

"Bản công chúa cùng nàng trở về." Không để Bạch Thiện phản đối, nàng nói tiếp: "Ta là phu quân của nàng, người nói từ bỏ chỉ có thể là ta, nàng không có quyền từ chối."

Bạch Thiện nhìn Chu Cửu hồi lâu, buông rũ làn mi dài: "Tùy người."

"Thiện nhi."

Mở to mắt nhìn nữ nhân trước mặt, đối phương như mọi khi dịu dàng ấn nàng xuống giường, thuận tay kéo thả tấm rèm hoa mỏng manh.

Bạch Thiện khẽ vùng vẫy, Chu Cửu liền giữ lấy hai tay nàng, dịu dàng hôn xuống.

Nước mắt Bạch Thiện liền chảy xuống, nàng đã cố buông bỏ, sao Chu Cửu vẫn không buông tha cho nàng, sao vẫn bắt nàng đối diện với trái tim yếu đuối của mình?

"Thiện nhi...ta yêu nàng... Thiện nhi..."

Bạch Thiện khóc nấc lên từng hồi, lắc đầu: "Lừa dối..."

"Tin ta, Thiện nhi." Chu Cửu hôn lên mắt nàng, siết chặt vòng tay mình: "Ta không thể mất nàng, Thiện nhi..."

Ngoài sân mưa vẫn nặng nề rơi từng hạt, gió thổi tắt ngọn nến, rèm nhung lay động che đi cảnh xuân trong đêm mưa mùa hạ...

---------------------------------------------

Âm thanh vỗ cánh trở nên hối hả, con chim anh vũ theo lối cũ đậu ở bệ cửa sổ, dùng có mỏ nhỏ của nó gõ vào bình sứ trắng phát ra tiếng động.

Hạ Khuynh buông bỏ quạt lụa trong tay, chậm rãi đi tới lấy mảnh giấy gấp trên chân chim anh vũ.

Gần một tháng nay nàng nhận được hơn trăm tờ giấy hối thúc đẩy nhanh nhiệm vụ hành thích Chu Quân. Không phải Hạ Khuynh không muốn hạ sát Chu Quân, mà là một tháng nay nàng ta không hề lưu lại Hạnh Hoa cung, muốn thực hiện kế hoạch còn khó hơn cả lên trời.

Chán nản đem vo mảnh giấy tròn, thuận tay ném vào rương trang sức.

A Lệ chẳng biết từ đâu chạy về, hớt hơ hớt hải nói: "Khởi bẩm nương nương, có chuyện rồi a!!!"

"Chuyện gì mà trông ngươi gấp gáp vậy?" Tiểu Nhan suy nghĩ một hồi, bỗng hét lên: "Đừng nói tiện nhân Đường Doanh Doanh lại đi gặp Phượng Thái công chúa nha!"

"Không phải, chuyện này còn quan trọng hơn nhiều!"

Hạ Khuynh chậm rãi xoay người lại, nghi hoặc hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

A Lệ kích động hét lên: "Hôm nay đoàn sứ giả của Thập Tam quốc đều đã về, Hướng hộ vệ đến báo cho tiểu nhân tối nay Phượng Thái công chúa sẽ đến Hạnh Hoa cung đó!!!"

"Thật sao?"

Tiểu Nhan vui vẻ chống hông, ngửa đầu hô hố cười lớn: "Ta đã nói rồi mà, nhất định Phượng Thái công chúa chỉ yêu mỗi nương nương thôi, vừa xong công vụ liền đến chỗ của nương nương ngay~"

Nhíu mày suy nghĩ một lúc, Hạ Khuynh đột nhiên bật cười dọa A Lệ và Tiểu Nhan giật mình, A Lệ tò mò đến hỏi nàng: "Nương nương, công chúa đến người vui như vậy sao? Mấy tháng rồi A Lệ mới thấy người cười đó."

Hạ Khuynh không đầu không đuôi gật đầu nói: "Vui lắm."

"A Lệ ngươi xem kìa, nương nương vui ra mặt, nhất định tâm trí đều đặt ở chỗ của công chúa điện hạ rồi."

"Tiểu Nhan, A Lệ, hai người các ngươi bảo ngự thiện phòng không cần nấu bữa tối, ta sẽ chuẩn bị bữa tối cho công chúa điện hạ."

Dừng lại một chút, Hạ Khuynh ngoắc tay gọi A Lệ đến, nói vào tai nàng: "Mang cái thứ hương liệu ngươi mang từ Nam Man về cho ta."

"Sao?" A Lệ che miệng mờ ám cười: "Nương nương định..."

"Mau lên!"

"Vâng."

A Lệ khúc khích cười, kéo Tiểu Nhan chạy đi chuẩn bị những gì được phân phó.

Còn Hạ Khuynh thì ra ngoài sân lấy một ít Thập Tam Tình, tất cả nguyên liệu đều đủ, chỉ có thiếu hương liệu thôi tình từ Nam Man của A Lệ.

Trong lúc rảnh rỗi Hạ Khuynh đọc được trong một quyển sách cổ có hướng dẫn cách làm một loại độc mà thần không biết quỷ không hay. Không khó đoán ra được, chính là hỗn hợp xuân dược và Thập Tam Tình trộn lẫn vào nhau.

Căn bản trong Thập Tam Tình đã có sẵn độc nhưng không đủ để giết người, thêm xuân dược vào sẽ tăng gấp mười lần số độc đó lên. Nếu trong lúc chưa phát độc mà người trúng độc còn cùng người khác ân ái thì sẽ dễ dàng khiến độc chạy vào tim, đột tử mà chết.

Tuy cách này có hơi thiệt thòi cho bản thân, bất quá Hạ Khuynh chỉ có thể dùng cách này, căn bản Chu Quân chẳng bao giờ từ chối chuyện ân ái, nhất định sẽ dễ dàng sa vào bẫy.

Chuẩn bị xong xuôi Hạ Khuynh chạy đến ngự thiện phòng chuẩn bị bữa tối, để cho chắc chắn kế hoạch sẽ thành công nên tiện taybỏ rất nhiều xuân dược từ Nam Man vào.

Thấy nương nương cho quá nhiều xuân dược, A Lệ có chút lo lắng, một lượng nhỏ cũng có thể khiến người ta thất điên bát đảo một ngày một đêm quấn quít. Vậy mà nương nương dám cho cả gói nhất định phải ba ngày ba đêm mới tan hết xuân dược!!?

Trong quá trình chuẩn bị Hạ Khuynh không cho ai vào trong phòng, nàng bắt đầu giã nhỏ Thập Tam Tình pha với hai chén nước, sau đó cho thêm xuân dược Nam Man. Bước cuối cùng là cho vào giá đốt, cảm thấy có hơi ít, sợ Chu Quân không chết hẳn mà còn thoi thóp thì lần sau khó mà hạ sát được nàng. Suy nghĩ một chốc Hạ Khuynh liền cho cả gói, đem tất cả Thập Tam Tình trong sân giã nhỏ cho vào cùng.

Tuy có hơi nguy hiểm nhưng nếu chỉ hít một chút thôi thì không sao, Hạ Khuynh đánh liều lần nữa, thật sự nếu chết thì thôi cũng không có gì to tát cả.

=========================

ỦNG HỘ BÁN BẰNG CÁCH VOTE VÀ FOLLOW Ở CẢ 2 ACC NHÉ ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com