Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 5

Sau khi nhìn thấy Hạ Khuynh khiêu vũ, vũ sư quyết định chọn nàng làm người múa chính trong lần này, chọn khúc Loạn Thế để biểu diễn trong ngày gặp Cửu Phượng Thiên Vương. Khúc Loạn Thế sẽ do cầm sư Lữ Nghiêm đảm nhiệm tấu thập lục cầm, hắn mười mấy năm nghiêm cứu về khúc nhạc này, đương nhiên tấu sẽ có thần thái hơn nhiều ngươi khác.

Khúc Loạn Thế là do nhạc sư Trương Từ của Liên Hạ quốc viết ra, hắn trước đây là người chép sử trong cung, ghi lại một đoạn tình nghiệt ngã giữa một vị cầm sư và một vị công chúa. Dã sử ghi lại, hai người yêu nhau sâu đậm, quyết định cùng nhau bỏ trốn, nào ngờ bị hoàng đế phát hiện, tru di cửu tộc nàng cầm sư kia. Ngày đó đất trời như nghiêng ngả, tất cả đều chìm vào bóng tối thê lương.

Từ khi ái nhân chết, vị công chúa đó trở nên độc ác tàn nhẫn, nàng giết cả phụ hoàng của mình, lên ngôi năm hai mươi hai tuổi, triều đình đều do một tay nàng làm loạn. Lên ngôi chưa đầy một năm, công chúa bị lật đổ, trước khi chết nàng tấu lên một khúc đàn đầy thê lương ai oán như kể lại những năm tháng đau khổ trước đây, cũng như kể lại những ngày tháng hạnh phúc bên cạnh tình nhân.

Chép sử gia năm đó là Trương Từ, hắn cảm động trước mối tình nghiệt ngã này nên đã chép khúc nhạc này vào một quyển sách, gọi là Loạn Thế Ca. Khúc nhạc này ra đời cũng hơn một trăm năm, nhưng đến giờ vẫn không có khúc nhạc nào hay hơn Loạn Thế, khi thì sầu bi, khi thì hoan hỉ, khi thì dứt khoát tuyệt tình, khi thì ẩn nhẫn chờ đợi. Tuyệt tác Loạn Thế Ca sau này được Diệp Vũ nương tử của Yên Tuyết lâu sáng tác ra một điệu múa, gọi là Loạn Thế Vũ, một điệu múa đi sâu vào lòng người, khắc khoải và cảm nhận đau đớn thật chậm rãi.

Loạn Thế vũ khúc chủ yếu là dùng kiếm, Hạ Khuynh đối với kiếm cũng không lạ lẫm gì, chỉ vài canh giờ liền có thể múa thành thục khúc Loạn Thế, so với Diệp Vũ nương tử chỉ hơn chứ không kém.

Vũ sư nhìn Hạ Khuynh khiêu vũ liền há hốc mồm, nàng mười mấy năm khiêu vũ khúc Loạn Thế này cũng không được đẹp như vậy, không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Tiếng nhạc dừng lại, Lữ Nghiêm vỗ tay nói: "Hạ mỹ nhân, ta có cảm giác khúc Loạn Thế này là dành riêng cho ngươi."

Hạ Khuynh thu kiếm lại, bất động thanh sắc, nhã nhặn đáp: "Đa tạ."

Vũ sư ha hả cười: "Hạ mỹ nhân nhất định sẽ khiến Cửu Phượng Thiên Vương yêu thích đây, các công chúa đều yêu thích khúc Loạn Thế này, nhất là Phượng Thái công chúa đấy."

Đường Doanh Doanh hừ lạnh: "Chỉ có như vậy mà các ngươi xem là giỏi?"

Vũ sư hơi liếc nhìn Đường Doanh Doanh, nàng ta là con gái của Đường Thái sư, không chỉ nàng mà tất cả mọi người đều đối với nàng ta có chút kiên dè.

Đường Doanh Doanh đoạt lấy song kiếm trên tay Hạ Khuynh, tự mình khiêu vũ, Lữ Nghiêm bất đắc dĩ mà phối hợp theo, tấu khúc Loạn Thế Ca cho nàng ta múa.

Không biết có phải do bản thân là kim chi ngọc diệp, ngón tay không chạm qua xuân thủy hay không mà Đường Doanh Doanh ngay cả cầm kiếm cũng cầm không nổi. Chẳng mấy chốc gương mặt nhỏ của Đường Doanh Doanh tái đi, lập tức buông tay ra.

Vũ sư trong nội điện hốt hoảng, đó là song kiếm Phượng Hoàng mà Phượng Thái công chúa yêu thích nhất, các nàng đều cẩn thận để nó ở Tàng Trân Các, vỡ một góc nhất định sẽ bị trảm thủ a!!!

Tuy nhiên rơi lâu như vậy vẫn không có bất kỳ tiếng động gì vang lên, mọi người từ trong hoảng sợ vực dậy nhìn thấy song kiếm Phượng Hoàng hoàn hảo đang nằm trong tay Hạ Khuynh, một chút sứt mẻ cũng không có.

Vũ sư vội vuốt ngực thở hắt ra, xém chút là đi chầu ông bà rồi!!!

Lữ Nghiêm cũng bị dọa cho tái mặt, hét lên: "Phượng Hoàng kiếm! Phượng Hoàng kiếm có sao không?"

"Không có sao đâu."

Hạ Khuynh đặt hai thanh kiếm lên bàn, nàng cũng đặc biệt thích hai thanh kiếm Phượng Hoàng này, đương nhiên cũng không muốn nó bị vỡ.

Đường Doanh Doanh xém chút ngồi bệt xuống đất, may mắn... may mắn song kiếm Phượng Hoàng chưa bị vỡ!!!

Bạch Thiện che miệng, kích động nói: "Hạ tỷ tỷ thật giỏi, chỉ một tay cũng đón được hai thanh kiếm!"

Hạ Khuynh cũng không xem đó là vinh dự, đừng nói kiếm, ngay cả chùy nặng vài chục cân nàng cũng có thể đón lấy chỉ bằng một tay.

"Hôm nay đến đây thôi."

Lữ Nghiêm nhìn Hạ Khuynh nói: "Hạ mỹ nhân, cảm ơn ngươi vì chuyện khi nãy."

"Không có gì."

Hai vị sư phụ cũng nhanh chóng rời đi, tất cả mỹ nhân đều cúi đầu chào. Khi hai người vừa đi khuất thì Đường Doanh Doanh liền hừ lạnh, phất tay áo bỏ đi, gương mặt đỏ bừng đầy tức giận.

Hạ Khuynh liền cười khẩy, nữ nhân này vừa điêu ngoa vừa ngạo mạn, ở hậu cung rất khó sống đây!

...

Trong đình vang lên tiếng đàn trong trẻo, Lữ Nghiêm tấu thập lục cầm, vài cầm sư còn lại ngoài bao vây xung quanh, kẻ nâng sáo ngọc người gảy tỳ bà, đều cố gắng tấu thật hay để các mỹ nhân múa.

Cách đó không xa, Chu Điềm dõi mắt về phía tiểu đình viện phía đông, cũng là nhìn toàn bộ giang sơn Liên Hạ này, trong đôi mắt nàng là vô vàn mỹ cảnh rực rỡ dưới ánh nắng.

Một tiếng vù vang lên, một tên sát thủ mặc áo đen quỳ xuống: "Phượng Tinh công chúa đã bức hoàng đế thoái vị, Phượng Dân công chúa đang có ý phế tất cả cung phi của hoàng đế."

Chu Điềm khẽ nhíu mày, gió thổi làm mái tóc đen của nàng hơi lay động, đưa mắt nhìn bầu trời trong xanh trên đầu: "Chu Cửu dã tâm so với Chu Quân chỉ hơn không kém, chuyện bức vua thoái vị nàng ta cũng dám làm, xem ra lại sắp nổi lên một hồi phong ba bão táp."

Tên sát thủ cung kính hỏi lại: "Chủ nhân định làm gì tiếp theo?"

"Hiện tại cứ để yên cho hai đứa nó muốn làm gì thì làm, hoàng đế thoái vị sẽ khiến quần thần trong triều nghi ngờ, nhất là Chu Quân, ta nghĩ nó cũng sắp hành động rồi."

"Vâng."

Một cơn gió khẽ lướt qua, tên hắc y biến mất, chỉ có những tán cây xanh rì lay động.

---------------------------------------------

Mặt trời vừa mới nhô một góc nhỏ lên thì Trần công công đã gióng chống khua chiêng inh ỏi. Tất cả mọi người chưa kịp hiểu gì đã bị Trần công công lùa đi như lùa vịt, bắt các nàng thay đồ, trang điểm thật đẹp, còn cẩn thận bắt đeo mạng che mặt, sau đó thì dẫn các nàng đến Đông viện.

Có vài tiếng trao đổi nho nhỏ vang lên, một số người cho rằng là do hoàng đế có ý thoái vị nên phải thúc đẩy nhanh chuyện tuyển tú cho cửu vị công chúa. Hạ Khuynh khẽ nhíu mày, nếu có chuyện này hẳn nàng phải được Chu Tĩnh nói cho biết từ sớm, sao một chút tin tức cũng không có vậy?

Các nàng đều được đưa đến Đông viện, trong sân được đặt một cái bàn lớn, cửu vị công chúa đều có mặt, liếc nhìn các nàng từ trên xuống dưới giống như đang đánh giá một món hàng, cũng giống như đang xem ai hợp khẩu vị của mình.

Hạ Khuynh một chút lo lắng cũng không có, nàng vẫn giữ nguyên biểu cảm lãnh đạm trên mặt, vô tình lại bắt gặp một ánh mắt dán chặt trên người nàng. Hạ Khuynh khẽ nhướn mày, bốn mắt nhìn nhau, vạn vạn không ngờ chủ nhân ánh mắt kia lại là nữ nhân hôm trước nàng gặp ở buổi thi.

Bình thường Hạ Khuynh ít khi gặp các vị công chúa, nàng chỉ biết Phượng Quốc công chúa và Phượng Tinh công chúa, ngoài ra những người khác đều không nhận ra. Khi thấy nữ nhân này ngồi cạnh Phượng Quốc công chúa, nàng biết, nàng ta chính là Phượng Thái công chúa Chu Quân, cũng là kẻ thù mạnh nhất của Phượng Dân công chúa.

Có vẻ như Chu Quân cũng nhận ra nàng, khóe môi nhếch lên nở nụ cười đắc ý, là nụ cười của một con thú săn nhìn thấy con mồi mình yêu thích. Hạ Khuynh không thích nụ cười này của Chu Quân, nàng chuyển ánh mắt sang hướng khác, lại bắt gặp ánh nhìn của Chu Tĩnh.

Chu Tĩnh khe khẽ cười, mấp máy môi: Sợ rồi sao?

Hạ Khuynh lắc đầu: Không có.

Chu Tĩnh nói tiếp: Đừng lảng tránh, cũng đừng quá lộ liễu tiếp cận, Chu Quân không phải loại người dễ dàng yêu thích người khác.

Hạ Khuynh hơi gật đầu: Vâng.

Trần công công đứng trước các nàng, nói: "Phượng Thái công chúa đặc biệt muốn gặp tất cả các mỹ nhân trong ngày tuyển tú hôm trước."

Xung quanh bắt đầu nổi lên từng đợt xôn xao, tất cả đều không hiểu tại sao Phượng Thái công chúa muốn gặp các nàng!?

"Đừng lo lắng." Chu Cửu vội lên tiếng trấn an các nàng: "Chúng ta chỉ muốn hỏi các nàng một vài câu thôi."

Chu Phẫn vẫn giữ nguyên nét cười trên môi: "Không trả lời được xem như bị loại nhé."

Không đợi bên dưới kịp hiểu hết câu nói, Trần công công vội nói: "Theo thứ tự nhé, Thừa tướng đại tiểu thư Tôn Tử Y."

Tôn Tử Y khẽ nhíu mày, cũng không lộ quá nhiều cảm xúc ra ngoài, tiến đến cạnh Trần công công.

Chu Điềm nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: "Tâm nàng có bao nhiêu sâu?"

Nàng thật sự muốn biết, trái tim của nữ nhân này sâu đến đâu, đến khi nào nàng mới chạm đến được tận cùng...

Tất cả mọi người đều bất ngờ trước câu hỏi của Chu Điềm, nhưng Tôn Tử Y vẫn bình thản như cũ, đáp: "Thế phải hỏi tâm người có bao nhiêu ngăn?"

Chu Điềm trước là ngẩn người, sau lại phì cười, nói: "Được rồi, thua nàng, tâm ta làm sao có thể chứa được nhiều hơn một kia chứ?"

Tôn Tử Y liếc nhìn nàng, xoay người đi, khóe môi hơi cong lên vẽ nên nét cười tuyệt mỹ.

"Mặc tiểu thư Mặc Kiều."

Khi Chu Xương định hỏi thì Chu Nhật vội khoát tay ngăn lại, nói: "Để ta."

Chu Xương khẽ nhướn mày, Chu Nhật là muốn làm cái gì đây?

Chu Nhật cũng không chút để ý đến Chu Xương, mỉm cười nói: "Mặc tiểu thư, ngươi xem, ngoài kia tuyết đã bắt đầu lạnh rồi."

Mặc Kiều khẽ nhíu mày, hoàn toàn nhìn ra ý đùa giỡn của Chu Nhật, nhưng ánh mắt vẫn chuyên chú dán trên người Chu Xương: "Kỳ thật, tim trong ngực cũng đã bắt đầu rung động rồi."

"Ồ~"

Chu Nhật thúc khủy tay Chu Xương: "Hoàng tỷ ngươi xem, tiểu mỹ nhân rung động rồi a~"

Chu Xương liếc nhìn nàng, sau đó nói với Mặc Kiều: "Hảo, ta đợi nàng."

Mặc Kiều mỉm cười, xoay người đi.

Lần lượt từng người tiếp theo đi lên, Bạch Thiện lo lắng không ngừng, cuối cùng tên nàng cũng được gọi đến. Người hỏi nàng chính là Chu Cửu, nàng có chút bất an, Phượng Tinh công chúa am hiểu thơ phú, nàng lại ngu ngốc không biết nhiều chữ, nhất định sẽ khiến mọi người chê cười rồi.

Chu Cửu thấy nàng căng thẳng vội lên tiếng trấn an: "Đừng lo lắng, cứ thả lỏng người."

"Ân."

"Trăng trên trời là trăng dưới nước."

Bạch Thiện cắn môi dưới, đáp lại thật khẽ: "Hoa trong gương là hoa trong lòng."

Chu Phẫn bật cười: "Hay, phải có hoa trong lòng mới có thể nhìn thấy trong gương, Phượng Tinh ngươi nghĩ sao?"

Chu Cửu gật đầu hài lòng: "Tốt."

Cuối cùng Bạch Thiện cũng có thể an toàn vượt qua, số mỹ nữ được chọn càng ít đi, không quá ba mươi người. Cái tên cuối cùng được gọi là Hạ Khuynh, người hỏi nàng là Chu Tĩnh, nàng tương đối yên tâm, nhưng Chu Tĩnh chưa kịp hỏi thì Chu Quân đã hỏi nàng.

"Vị mỹ nhân này, nàng tên gọi là gì?"

"Hạ Khuynh."

Chu Quân nghiêng đầu cười: "Nói rõ ra xem."

"Hạ của Liên Hạ, Khuynh của khuynh thành."

Nghe xong, Chu Quân liền phì cười, nói: "Đúng là kiêu ngạo..."

"Công chúa điện hạ quá khen."

"Được rồi." Chu Quân ngã người ra sau, nói: "Vừa nãy hoàng muội của ta đã nói, tuyết ngoài sân cũng đã bắt đầu lạnh rồi, vậy thì tuyết có bao nhiêu lạnh đây?"

Hạ Khuynh không chút nao núng, nhàn nhạt đáp: "Vậy thì Hạ Khuynh lại mượn câu nói của Mặc tiểu thư, phải hỏi công chúa lòng của ngài có bao nhiêu yêu đây?"

Chu Quân nhìn sâu vào mắt Hạ Khuynh, nàng vẫn nhớ rõ gương mặt của nữ nhân trước mặt, chỉ là hôm nay được che lại bằng một mảnh khăn mỏng, mơ hồ thấy được hình vẽ hồ điệp bên gò má trái.

Trong mắt Hạ Khuynh không hề dậy sóng, thản nhiên và bình tĩnh đến kỳ lạ, Chu Quân bỗng muốn khám phá con người lạnh lùng trước mặt, xem thử đến lúc nào hay hoàn cảnh nào mới khiến nàng ấy thay đổi cách nhìn.

Nàng vươn tay nắm lấy lọn tóc trước ngực Hạ Khuynh, hôn nhẹ một cái, chậm rãi lên tiếng: "Tốt, hỏi rất hay."

Hạ Khuynh khẽ gật đầu, xoay người bước đi, lọn tóc dài chậm rãi trượt khỏi tay của Chu Quân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com