Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 57

Sau cơn mưa trời lại có thể đón ánh sáng ấm áp, xua tan tất cả mây mù âm u bủa vây các nàng suốt nhiều ngày qua. Hạ Khuynh hôm qua chỉ là một quân kỹ giờ đã trở về vị trí ban đầu, sủng phu nhân của đại vương – Hạ phu nhân.

Vất vả nhiều ngày cuối cùng cũng đến được Bắc Mạn, kịp thời mang quân lương tiếp ứng, số lương thảo này có thể dùng được ít nhất là hai tháng.

Hiện tại quân của Thái Phồn vẫn còn chưa có hành động gì, họ vẫn đợi Chu Quân thực hiện yêu cầu, giao thủ cấp Hạ Khuynh và phong Mẫu Đơn làm hậu. Kiên trì đến mức trong một tháng qua liên tục cho mật thư, bất quá Chu Quân một lá cũng chẳng thèm liếc nhìn.

Quân Thái Phồn chưa đến ba quân tướng sĩ lại phải đau đầu nghĩ cách dẹp yên chiến loạn không đáng có này. Mất rất nhiều đêm quân thần họp kín vẫn chưa nghĩ ra được cách nào được xem là vẹn trò đôi đường.

Đánh bách tính chịu khổ, không đánh thì bách tính cũng chẳng đỡ khổ hơn. Sự tình còn kéo theo cả Hạ Khuynh nên chỉ có duy nhất một con đường, là đánh. Chu Tĩnh và Chu Cửu sớm đã nung nấu âm mưu tạo phản, kế hoạch lập ra phi thường tỉ mỉ kỷ lưỡng, muốn thắng không phải chuyện dễ dàng gì.

Lại một đêm Chu Quân trở về khi trống canh tư đã điểm.

Hạ Khuynh cả đêm không ngủ nhất quyết ở trong trướng bồng chờ đợi, thấy nàng về liền chạy đến đỡ ngồi xuống giường: "Đại vương cực khổ, đến nay vẫn chưa tìm được cách sao?"

Chu Quân vươn tay đem Hạ Khuynh kéo vào trong lòng, tì cằm lên đỉnh đầu nàng than thở: "Nơi này bá tánh tập trung quá đông, nếu Thái Phồn đánh tới sợ rằng con số tử thương không nhỏ.

"Nơi này bách tính tập trung đông? Thần thiếp còn nghĩ nơi này thâm sơn cùng cốc không ai muốn lưu lại."

"Nơi này đúng là thâm sơn cùng cốc nhưng ở gần đây có một thôn trang rất lớn, tên gọi là Bạch Cư Thôn hơn một ngàn người sinh sống. Sinh kế chủ yếu là trồng lúa nuôi gia súc, và đây là nơi cung cấp lương thực cho quân ta cầm cự trong mấy ngày nay. Chưa kể xung quanh còn có dân du mục, nếu tính ra thì có khoảng hai ngàn người sống ở địa phương này làm ăn sinh sống."

"Đông như vậy sao?" Hạ Khuynh nhìn cát trắng cuộn bay bên ngoài doanh trướng: "Nơi này đất cát khô cằn, trồng trọt gì để ăn đây?"

"Ở gần Bạch Cư Thôn có một cái giếng nước rất lớn, bên phải có một ngọn núi dốc và cao. Trước đây chúng ta đã phá núi để xây dựng một dạng ruộng giống như bậc thang mà nàng từng nói qua."

"Nguyên lai là áp dụng hình thức ruộng dạng bậc thang, thần thiếp cứ mãi nghĩ nơi này bốn phía sườn dốc làm gì có thể trồng trọt được." Hạ Khuynh chợt nghĩ ra một chuyện, tủm tỉm cười nói: "Đại vương, thần thiếp đột nhiên nghĩ ra một cách."

Chu Quân nheo mắt nhìn, nửa đùa nửa thật nói: "Nếu nàng nói không ra kế hoạch, quả nhân nhất định khiến nàng không xuống giường được."

Mặt ngọc đỏ bừng bừng xấu hổ, thẹn quá hóa giận vung đánh Chu Quân một cái như phủi bụi: "Thần thiếp trộm nghĩ, Bạch Cư Thôn là nơi cung cấp lương thực lớn nhất ở đây, không chỉ chúng ta mà Thái Phồn cũng muốn chiếm lấy. Vậy thì chi bằng chúng ta chặn đứt đường lui, đem Bạch Cư Thôn biến thành tử thôn, khi đó dù Thái Phồn có chiếm được thì vẫn không đủ lương thực nuôi quân!"

"Ý nàng là? Vườn không nhà trống?"

"Thiếp đã từng ở Tuyết Sơn thôn, thời gian đó có rất nhiều mã tặc đến cướp bóc. Để thoát khỏi chuyện này, người trong thôn đã dùng kế vườn không nhà trống, cứ vài lần nữa thế bọn mã tặc cũng không dám đến quấy nhiễu nữa." Hạ Khuynh chỉ tay về phía Bạch Cư Thôn, đôi lưỡng sắc mâu lóe lên một tia sáng: "Bạch Cư thôn là nơi sản xuất lúa gạo nhiều nhất ở địa phương lại có kha khá người sinh sống, nhất định tiền bạc ít nhiều cũng có. Nếu có giao tranh người sẽ chọn nơi nào để đánh chiếm đầu tiên?"

"Đương nhiên là Bạch Cư thôn."

Giống như kẻ say được dẫn đường trở về, Chu Quân bắt kịp ý nghĩa của nàng nói: "Có phải nàng muốn biến Bạch Cư Thôn thành tử thôn đợi khi quân Thái Phồn đến sẽ không có lương thực để ăn, cũng chẳng biết nước ở đâu sẽ kiệt sức mà chết đúng hay không?"

Hạ Khuynh gật đầu liền hai cái, mỉm cười nói: "Kế sách này giúp chúng ta có thể không đánh mà cũng giành được lợi thế."

"Hảo, tất cả đều theo ý nàng."

Nếu có thể giúp đại vương phân ưu tất nhiên nàng sẽ tận lực mà giúp đỡ, trong lòng thập phần hoan hỉ, chí ít nàng cũng không vô dụng đến mức chỉ biết dựa dẫm vào đối phương.

Chu Quân thấy nàng bộ dáng đắc ý như vậy liền buồn cười, đôi khi nàng nhìn thấy trong nàng ấy chứa đựng rất nhiều tính cách khác nào. Sẽ trẻ con ngang bướng tùy hứng, sẽ lãnh đạm che giấu cảm xúc tận sâu trong lòng, đôi khi nhu nhược điềm mật như một viên kẹo ngọt, Chu Quân sắp không phân biệt rõ rõ đâu mới là con người thật của Hạ Khuynh.

Mắt đảo vài vòng, nhân lúc tâm tình Chu Quân tốt đẹp mà tiến sát lại nói: "Đại vương, người vẫn chưa có nói nếu thần thiếp giúp được sẽ thưởng cho thiếp cái gì a?"

"Hửm? Nàng muốn quả nhân ban thưởng lễ vật gì?"

Hạ Khuynh trong lòng vui sướng, vừa định mở miệng nói thì Chu Quân đột nhiên khoát tay lại: "Quả nhân nghĩ ra rồi, món quà này nhất định nàng sẽ rất thích."

"Thật sao?"

Hạ Khuynh nghĩ mãi cũng chưa biết mình thích cái gì, càng tò mò không biết Chu Quân muốn tặng lễ vật gì cho nàng.

Chu Quân tựa tiếu phi tiếu, phất nhẹ tay áo khiến màn che hai bên rơi xuống, tất cả đèn đuốc trong ngoài đều bị thổi tắt. Cảm thấy có gì đó không ổn, Hạ Khuynh sợ đến ngây người. Vừa nhìn thấy đèn tắt không cần hỏi cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, theo bản năng lập tức lùi về sát giường.

"Đại vương, thần thiếp không muốn được thưởng nữa, thần thiếp tối qua không có ngủ bây giờ mệt mỏi rồi a!!!"

"Nhưng quả nhân thấy nàng hoàn toàn không có mệt mỏi, khi nãy còn đòi quả nhân cho lễ vật kia mà."

"Ách... thần thiếp..."

Không một lời báo trước Chu Quân trực tiếp đem Hạ Khuynh ấn ngã xuống giường, động tác thuần thục trút bỏ từng kiện y phục ném xuống đất. Hơi thở phảng phất mùi hoa lan, cơ thể nóng ấm nhẹ nhàng ma sát phủ lên trên người đối phương.

Hạ Khuynh mặt mũi đỏ bừng bừng như phát sốt, vừa định vùng vẫy bỏ chạy đã bị ấn xuống giường lần nữa, hai tay bị cố định ở trên đỉnh đầu khóc không ra nước mắt.

"Đại vương, thần thiếp thật sự rất mệt mỏi, hôm khác có được hay không?"

Chu Quân đương nhiên không đồng ý, hôn lên trán nàng an ủi: "Đừng lo, quả nhân sẽ nhẹ nhàng với nàng, nàng chỉ cần nằm đó hưởng thụ là được."

Hạ Khuynh có chết cũng tin Chu Quân, mỗi lần đối phương nói nhẹ nhàng đều khiến nàng sống dở chết dở mới chịu buông tha.

Không khác suy nghĩ của Hạ Khuynh là bao, mãi khi đến quá giờ dùng tảo thiện Chu Quân mới chịu buông tha cho nàng. Cả đêm không ngủ lại còn la hét rên rỉ đến giọng nói cũng bị ách, chẳng mấy chốc đã vùi đầu vào nệm vải ấm áp ngủ thiếp đi.

Chu Quân đích thânôm nàng đi tắm rửa thay y phục, còn đợi ở bên giường chờ nàng tỉnh dậy mới đi tìm Đinh Thần nói về chuyện thực hiện kế 'vườn không nhà trống' của Hạ Khuynh.

Vài ngày bàn bạc kế hoạch nhanh chóng được thông qua, Đinh Thần cùng một số quân sĩ đến từng nhà một ở Bạch Cư Thôn khuyên họ dời đi. Còn đặc biệt dặn dò những đồ quý giá, lương thực và nước uống đều phải mang theo không được để lại bất cứ thứ gì.

Không quá năm ngày những người trong Bạch Cư Thôn đều di tản đi hết, một vài người lưu lại thu hoạch nốt đợt lúa năm nay rồi cũng nhanh chóng đến nơi an toàn cùng gia đình. Ngay sau khi người Bạch Cư Thôn dời đi hết thì quân triều đình cũng vội vã chuyển sang nơi ẩn náu khác. Chu Quân chọn một cánh rừng sâu phá một góc rừng làm doanh địa để binh sĩ tập kết ở đây.

Mười ngày sau quân Thái Phồn tràn vào địa giới Bạch Cư Thôn, vạn vạn không ngờ quân Liên Hạ vẫn chưa đến còn để Bạch Cư thôn dễ dàng rơi vào tay Thái Phồn quốc.

Ngày thứ hai trôi qua, quân Thái Phồn vẫn cầm cự ở Bạch Cư thôn, Đinh Thần đem chuyện này bẩm báo đại vương, binh sĩ trên dưới biết tin hết sức vui mừng. Thái Phồn vương trúng kế, Chu Quân chỉ còn chờ đợi thời cơ đến là được, tốt nhất chính là nửa tháng sau phải đánh vào Bạch Cư Thôn diệt gọn quân địch.

Chu Quân hoan hỉ đem chuyện này nói cho Hạ Khuynh nghe, đối phương vừa nghe xong cũng mừng rỡ thay nàng: "Thật sao? Không ngờ kế 'vườn không nhà trống' này cũng có thể thực hiện được, thần thiếp còn sợ Thái Phồn vương chẳng tin chuyện Bạch Cư Thôn dễ dàng chiếm đóng được."

Tùy tiện cầm một quyển sách binh pháp lên xem, tiếp lời: "Bây giờ việc của chúng ta là chờ đợi, lần này bắt được Thái Phồn vương thì Chu Tĩnh và Chu Cửu cũng sẽ xuất đầu lộ diện."

Hạ Khuynh tâm trạng tuột dốc đột ngột, ngày trước nàng may mắn được Chu Tĩnh cứu mạng còn đưa nàng về phủ công chúa nuôi giưỡng. Nếu không bây giờ có lẽ đã chết ở đâu đó trên đường phố Liên Hạ tấp nập, bây giờ trơ mắt nhìn đối phương bị bắt chẳng khác nào kẻ vong ân bội nghĩa.

Chu Quân tất nhiên hiểu được nàng đang suy nghĩ điều gì, nhỏ giọng trấn an: "Đừng lo lắng, có nhiều chuyện quả nhân tự biết cân nhắc."

Trong lòng Hạ Khuynh đánh cái giật mình, cũng chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Nếu nàng đoán không lầm, có lẽ Chu Quân đã biết tất cả mọi chuyện, nếu có dịp chính miệng nàng sẽ đem toàn bộ sự việc nói ra hết cho nàng ấy.

Không còn chuyện gì đáng lo Chu Quân mới tiếp tục xem binh pháp, bâng quơ nói: "Khi đi nàng cũng chưa có nói gì với Túc Nhi, tiểu nha đầu đó nhất định sẽ lo lắm đây. Quả nhân mấy hôm trước đã sắp xếp người đưa tin cho nha đầu rồi, nàng có muốn nhắn gì không?"

Đợi mãi cũng không có tiếng trả lời, Chu Quân ngẩng đầu lên nhìn thử: "Khuynh nhi..."

Vừa vặn nhìn thấy Hạ Khuynh ôm ngực nôn ra máu, thân thể trượt dài trên bức tường rồi ngã sõng soài trên sàn nhà lạnh lẽo. Chu Quân hốt hoảng ném quyển binh pháp ném qua một bên, chạy đến bên cạnh xốc người nàng lên ôm vào lòng.

Thất khiếu chảy máu, móng tay hóa đen... là Liễu Tán Độc!

"Q-Quân..." Hạ Khuynh siết chặt lấy bàn tay của Chu Quân, thống khổ buông ra từng chữ: "Thần thiếp không thể, có phải thần thiếp sẽ chết đúng không?"

"Không có, Khuynh nhi của quả nhân sẽ không chết! Nàng yên tâm quả nhân lập tức gọi quân y vào cho nàng."

Chu Quân đem Hạ Khuynh bế xốc đặt lên giường, hướng ra ngoài gọi to: "Truyền quân y! Nhanh lên!!"

"Quân, thiếp nhất định sẽ chết... Liễu Tán độc không có giải dược..." Hiện tại Hạ Khuynh cố sức thở ra từng nhịp dồn dập, hình ảnh trước mắt cũng nhòe đi: "Dù thế nào, người cũng phải bảo vệ Túc Nhi..."

"Nàng đừng nói gì nữa, cố gắng nghỉ ngơi đi, quân y sắp vào rồi."

"Không kịp rồi..." Hạ Khuynh dùng cả hai tay nắm lấy tay Chu Quân, nước chảy chảy xuống cũng hồn nhiên không biết: "Bảo vệ Túc Nhi, nó là hài tử của chúng ta... Quân, người cũng phải bảo vệ mình, đừng làm thần thiếp lo lắng..."

Lời chưa dứt ngọc thủ đã buông thõng, sàn đan trắng tinh khôi thấm đẫm máu tươi.

Chu Quân chết sững, hai vai run rẩy không ngừng, phiến môi khô khốc va chạm vào nhau: "Khuynh nhi đừng bỏ ta, nàng đã hứa với ta những gì đều quên rồi sao?"

Quân y từ bên ngoài xốc mành chạy vào, vội vội vàng vằng bắt lấy cổ tay Hạ Khuynh kiểm tra mạch đập, hai chân mày dần dần nhíu chặt vào nhau.

Kiểm tra xong, quân y thở dài chỉ nói duy nhất một câu: "Thỉnh xin đại vương đừng quá thương tâm."

"Ngươi thì biết cái gì? Hạ phu nhân chính là sinh mạng của quả nhân! Cả đời này quả nhân đều là vì nàng mà cố gắng, ngươi lấy cái gì để khuyên quả nhân đừng thương tâm!?"

"Thiên ý nan vi, đại vương là nhất quốc chi quân không thể vì một nữ nhân mà..."

"Ngươi câm miệng!!" Chu Quân giận dữ chỉ tay vào mặt quân y mà đay nghiến từng câu: "Ngươi nếu không trị khỏi bệnh cho nàng, quả nhân tru di cửu tộc nhà ngươi!!"

"Đại vương, thỉnh xin người tam tư suy xét! Hiện tại Liên Hạ và Thái Phồn diễn ra giao tranh ác liệt, đại vương lại vì một nữ nhân mà giết chết những người xung quanh, hỏi thử xem có còn ai đủ lòng tin để phò trợ cho người?"

"Quả nhân không quan tâm! Nếu nàng thật sự có mệnh hệ gì, không chỉ ngươi mà quả nhân bắt cả thiên hạ này phải bồi táng cùng nàng!!"

"Đại vương!"

"Cút khỏi đây cho ta!"

Trước đây quân y từng là lão sư của Chu Quân, dạy không được đứa học trò ngỗ nghịch này thì hắn cũng không muốn dạy nữa, trực tiếp xoay người rời đi.

Chu Quân run rẩy quay trở về giường đem Hạ Khuynh ghì chặt vào lòng: "Khuynh nhi, nàng bảo quả nhân đừng bỏ rơi nàng, tại sao bây giờ nàng lại muốn bỏ rơi quả nhân?"

Đinh Thần biết chuyện vội vã chạy vào xem thử, nào ngờ nhìn thấy đại vương ôm chặt phu nhân mà khóc. Nước mắt đế quân nào dễ dàng tuôn rơi, thời khắc buông bỏ tôn nghiêm vì một người mà khóc cũng là thời khắc nỗi đau đã choáng ngợp cả lồng ngực.

Hắn đứng yên lặng ngoài cửa, ban nãy chỉ mới vừa báo tin tốt cho đại vương thì Hạ phu nhân đã xảy ra chuyện. Xem ra đúng là thiên ý nan vi, có chạy trốn thế nào cũng không thể thoát khỏi số phận đưa đẩy.

Chu Quân biết rõ Đinh Thần đã đến, yếu ớt mở miệng: "Quả nhân có chuyện cần ngươi."

"Đại vương cứ nói, thần nhất định sẽ tận lực hoàn thành việc người giao phó."

"Người ở lại đây bảo vệ cho phu nhân, tuyệt đối không được để cho nàng ấy biết quả nhân đã đi đâu."

"Vậy đại vương muốn đi đâu?" Đinh Thần miên man suy nghĩ một hồi, nghĩ đến gì đó chợt giật mình: "Người muốn đột nhập Bắc Phàm?"

"Từ đây đến Bắc Phàm mất ít nhất nửa tháng, ta sợ Khuynh nhi không cầm cự nổi. Ngươi ở đây tìm mọi cách giúp nàng cầm cự trong nửa tháng tới, còn ta sẽ vào cung trộm dược."

Đinh Thần hít một hơi thật sâu, chậm rì rì nói: "Vi thần nghe nói quân Bắc Phàm đã đến biên giới Liên Hạ được hai ngày, có lẽ đang ở cách xa Bạch Cư Thôn không quá mười dặm với lý do đòi công đạo cho Thiên Thiên công chúa."

"Hảo! Tốt lắm!!"

Chu Quân phục đỡ đặt Hạ Khuynh nằm ngay ngắn xống giường, cẩn dực kéo chăn đắp lại cho nàng, dịu dàng giúp nàng vén mấy sợi tóc bất tuân: "Khuynh nhi đợi quả nhân, quả nhân nhất định sẽ mang giải dược về."

"Đại vương, người thực sự muốn đi?"

Chu Quân không trả lời, lạnh lẽo nói: "Ngươi chuẩn bị ngựa, tối nay quả nhân sẽ lên đường."

"Nhưng..."

"Mau đi."

Đinh Thần thở dài, đành gật đầu đáp ứng: "Vâng."

==============================

ỦNG HỘ BÁN BẰNG CÁCH VOTE VÀ FOLLOW Ở CẢ 2 ACC NHÉ ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com