Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 6

Sau một hồi lựa chọn, từ một trăm ba mươi mỹ nữ cuối cùng số mỹ nữ tham gia tuyển tú chỉ còn hai mươi bảy người, số còn lại đều được cấp một ít ngân lượng để về quê.

Sư Viên và Thất Điệp đều vượt qua vòng đó, cùng với Đường Doanh Doanh và Liễu Hân Nhược, còn có Ngô tiểu thư Ngô Thừa Yến. Các nàng được mỗi người một viện tử, trước mắt phải tập trung luyện tập ca vũ chờ đến ngày tuyển tú chính thức của cửu vị công chúa.

Ngày đó cuối cùng cũng đến, Hạ Khuynh vẫn trung thành với tử y, nàng khoác thêm ngoại bào ngân bạch, tay cầm song kiếm Phượng Hoàng cùng đoàn mỹ nữ đi ra.

Hoàng đế vẫn như cũ, vẫn nằm dài trên trưởng kỷ, đôi mắt đục ngầu dần chuyển sang vàng sẫm, môi tái nhợt nứt nẻ, chẳng biết có sống qua hết năm nay hay không.

Lữ Nghiêm ngồi phía bên trái, ngón tay thanh mảnh đặt trên dây đàn, ra hiệu cho các tú nữ, chầm chậm lướt qua dây đàn phát ra âm thanh réo rắt.

Hạ Khuynh liền vung kiếm, mỗi động tác đều thập phần uyển chuyển nhưng không thiếu mạnh mẽ dứt khoát, tay áo tím mỏng tang lay động lộ ra da thịt trắng ngần. Tiếng đàn du dương, lúc trầm lúc bổng, đôi lúc lơ đễnh Hạ Khuynh liếc nhìn Chu Tĩnh, ngập lập tức nhận được lệnh phải giết chết Chu Quân.

Hai chân mày Hạ Khuynh nhíu chặt lại, nàng siết chặt kiếm trong tay, nàng không nghĩ mình có thể giết chết Chu Quân ngay tại đây, cấm vệ binh còn ở đây, nếu nàng manh động nhất định sẽ chết. Nhưng Hạ Khuynh là sát thủ, nàng không sợ chết, nàng chỉ sợ không giết được Chu Quân sẽ đả thảo kinh xà khiến chuyện ám sát nữ nhân này càng thêm khó khăn.

Trong đầu chợt nghĩ ra một cách, Hạ Khuynh cực kỳ tin tưởng vào chính bản thân mình, nàng tuyệt đối có thể ám sát thành công Chu Quân. Nghĩ là làm, Hạ Khuynh liền vung kiếm thật uyển chuyển, cố gắng từng bước tiến về phía Chu Quân, khóe môi nhếch lên nở nụ cười mê hoặc.

Chu Quân dường như vẫn không nhận ra điều gì bất thường, nhàn nhã cầm chén rượu nhấp một ngụm nhỏ, đôi mắt đen thăm thẳm vẫn dõi theo đừng động tác của Hạ Khuynh.

Mũi bàn chân nhỏ nhắn điểm nhẹ trên mặt đất, Hạ Khuynh thướt tha trong bộ tử y mỏng manh, cổ chân đeo một chiếc lắc nho nhỏ, mỗi khi di chuyển vang lên tiếng tinh tang.

Hạ Khuynh đặc biệt thích con mồi của mình vẫn có thể thản nhiên mỉm cười, hoàn toàn không biết rằng hôm nay là ngày cuối cùng của mình, và nàng sẽ là người ra tay kết thúc sinh mạng mỏng manh đó.

Phượng Hoàng kiếm bao bọc bởi sắc vàng diễm lệ, nếu dính máu nhất định sẽ càng thêm rực rỡ, nàngthực sự muốn nhìn thấy thanh kiếm trong truyền thuyết thấm đẫm máu tươi, là dòng máu của những kẻ trong hoàng tộc đầy cao quý và ngạo mạn!

Chu Nhật hít phải một ngụm lãnh khí, nói với Chu Quân: "Nhị tỷ, ngươi xem có phải vị mỹ nhân đó đặc biệt bạo dạn hay không?"

Chu Quân khe khẽ cười, hỏi: "Ngươi nghĩ như vậy sao?"

"Không phải sao?" Chu Nhật lắc đầu ngao ngán: "Dám nhìn ngươi đầy khiêu khích như vậy thật sự rất can đảm đó!"

Nghe xong cũng cảm thấy không có gì đặc biệt, Chu Quân hơi liếc nhìn Chu Tĩnh, hỏi: "Ngươi nghĩ sao? Có phải hay không nàng ta đặc biệt can đảm, dám tiếp cận ta?"

Chu Tĩnh nhíu chặt hai chân mày, cố gắng nặn ra nụ cười méo mó: "Có lẽ là vậy."

Có vẻ không hài lòng với câu trả lời này, Chu Quân nhếch môi cười, hơi ngả người về phía sau, nâng chén rượu lên, nhàn nhạt nói: "Ta muốn xem thử khả năng của nàng ấy tốt đến đâu."

Trong lòng tê lạnh, Chu Tĩnh siết chặt tay, nàng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Hạ Khuynh đã đến rất gần Chu Quân. Đôi tay cầm kiếm của nàng ấy không chút run rẩy, chỉ cần chờ đúng thời điểm thuận lợi sẽ ra tay.

Lúc này Hạ Khuynh ở khoảng cách quá gần, còn đang đưa lưng về phía nàng nên Chu Tĩnh không thể ra hiệu cho nàng, không nghĩ nhiều vội hất tay làm ngã ly rượu trên bàn.

Âm thanh vang lên không nhỏ, Hạ Khuynh liếc nhìn về phía Chu Tĩnh, nhìn theo khẩu hình môi của nàng ấy, lập tức thu kiếm lại.

Chu Tĩnh liền thở hắt ra, nàng vừa vặn phát hiện phía sau nàng và xung quanh đây có rất nhiều thuộc hạ của Chu Quân. Chỉ cần Hạ Khuynh chạm trúng một sợi tóc của Chu Quân liền bị những tên thuộc hạ đắc lực đó giết ngay tại chỗ.

Hạ Khuynh khẽ nhíu mày, nàng đoán không sai, ngoài cấm vệ quân còn có cả thuộc hạ của Chu Quân. Đến lúc này mới phát hiện tất cả đều do nàng chỉ tập trung chuyện ám sát Chu Quân mà ra.

Trong lúc Hạ Khuynh mất tập trung, Chu Quân liền vươn tay nắm lấy cánh tay nàng, chỉ dùng một chút lực liền có thể kéo ngã Hạ Khuynh vào lòng mình.

Qua bao nhiêu ngày, Chu Quân chưa thể quên nữ nhân này, vừa nãy còn huy kiếm về phía nàng muốn một kiếm đem đầu nàng cắt xuống.Hành động không chỉ ngoan độc mà còn tàn nhẫn, lại vô cùng lạnh lùng, nhất định là sát thủ tài giỏi nhất Liên Hạ quốc.

Chu Quân chưa từng gặp qua một sát thủ như vậy, muốn thử xem rõ dung mạo của nàng, lập tức nâng tay tháo mạng che mặt của Hạ Khuynh ra.

Đối phương khe khẽ cười, siết chặt lấy vạt áo trước ngực của Chu Quân, rướn người lên nhìn thẳng vào mắt nàng ấy.

Lần đầu gặp loại sự tình này, Chu Quân thoáng ngây người, từ trước đến nay nàng chưa hề nhìn thấy một đôi mắt hai màu, là lưu ly và sắc đại dương xanh biếc, xinh đẹp đến mức khiến nàng mê mẩn ngắm nhìn.

Chỉ chờ có vậy, Hạ Khuynh lập tức vịn vào đầu vai Chu Quân, dùng một ít sức liền có thể thoát khỏi vòng tay của nàng ấy.

Người rời đi đã rất lâu, Chu Quân mới chợt bừng tỉnh, nàng liếc nhìn nữ tử ở giữa đang vung từng đường kiếm tuyệt đẹp, không khỏi bật cười, nàng sao lại có thể bị một nữ tử trêu đùa kia chứ?

Chu Tĩnh hơi liếc nhìn Chu Quân, thở hắt ra một hơi, may mắn nàng ta không có nghi ngờ gì.

Tiếng đàn nhỏ dần rồi dừng lại hẳn, Hạ Khuynh chậm rãi thu kiếm về, theo vị trí được sắp xếp từ trước, đừng yên chờ kết quả.

Bầu không khí đang tốt đẹp, Chu Nam đột nhiên cất giọng hỏi: "Hoàng hậu, người nghĩ sao về các mỹ nhân ở đây?"

Hoàng hậu giật mình, không nghĩ sẽ bị gọi đến, có chút sợ hãi mà nói: "Các nàng đều rất tốt, rất đẹp."

Chu Nam gật đầu hài lòng, lại hỏi: "Vạn quý phi, người cảm thấy các nàng thế nào?"

Vạn quý phi siết chặt khăn vải, giọng nói có hơi run: "Các công chúa thích thì tốt rồi."

Ở bên cạnh Chu Đình khẽ nhướn mày: "Hậu cung vốn là nơi vô cùng phức tạp, các nàng có thể lựa chọn đi hoặc ở thì tùy."

Rất lâu cũng không có ai bước ra, các nàng đến đây đều có lý do và mục đích của riêng mình, đến được đây ai lại muốn trở về?

Trần công công thấy không ai có ý định rút lui liền nói: "Chúc mừng các mỹ nhân đều được sắc phong tài nhân."

"Thỉnh mời Phượng Quốc công chúa chọn phi."

Tất cả tài nhân đều bắt đầu run rẩy, ai cũng mong được trở thành phi tử của Phượng Quốc công chúa, vì nếu được chọn làm phi tử của nàng ấy thì khả năng các nàng được chọn làm hoàng hậu cao hơn.

Chu Điềm đi đến trước mặt từng người, cuối cùng thì dừng lại ở chỗ Tôn Tử Y, nhẹ rút một khối ngọc như ý trong tay áo đưa cho nàng.

Chu Điềm không nhanh không chậm nói: "Tôn phu nhân Tôn Tử Y, ban thưởng Thúy Yên cung."

Trần công công vui mừng nói: "Chúc mừng Thừa tướng tiểu thư Tôn Tử Y!"

Tôn Tử Y nhận lấy khối ngọc như ý, kính cẩn hành lễ: "Đa tạ Phượng Quốc công chúa."

Sau khi được chọn làm phu nhân, chính thức bước vào hậu cung, Tôn Tử Y được quyền chọn một cung nữ theo hầu mình, nàng quyết định chọn nha hoàn Tiểu Khánh theo hầu mình mười mấy năm qua. Tiểu nha hoàn Tiểu Khánh lập tức đưa nàng đến Thúy Yên cung, phía sau còn có rất nhiều người bưng khay vàng, khay bạc, lụa là gấm vóc, tất cả đều dành cho tân phu nhân.

Trần công công vừa định gọi thì Chu Nhật đã đi ra trước, nhìn mỹ nữ mặc thanh y trước mặt, khẽ hỏi: "Nàng tên gì?"

Nữ tử hơi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng đáp: "Tiểu nữ họ Tề, là Tề Thư."

"Hảo, cấp Tề tiểu thư thành Tề tiệp dư, ban thưởng Trúc Diệp cung."

Tề Thư nhận lấy mảnh ngọc như ý, cùng tiểu nha hoàn theo mình trở về Trúc Diệp cung.

Không cần Trần công công gọi, Chu Quân đã tự đi đến, liếc nhìn Đường Doanh Doanh, mỹ nhân mi mục như họa, bế hoa tu nguyệt, đôi mắt xinh đẹp đưa tình, liền ban thưởng cho nàng ấy một khối ngọc như ý.

Đường Doanh Doanh vội cảm tạ, nhận lấy khối ngọc như ý, phong là Đường tiệp dư, được ban thưởng Phi Ánh cung cùng vô số vàng bạc châu báu. Càng về sau, nữ tử càng thêm xinh đẹp nhưng Chu Quân lại chẳng lựa được ai, cuối cùng thì dừng trước Hạ Khuynh, khóe môi nhếch lên nở nụ cười tuyệt mỹ.

"Hạ tài nhân phong thành Hạ tiệp dư, ban thưởng Hạnh Hoa cung."

Hạ Khuynh nhìn khối ngọc như ý trước mặt, có chút không vui, nhưng cũng nhận lấy, chậm rãi đáp: "Đa tạ Phượng Thái công chúa."

Xem như một nửa kế hoạch đã hoàn thành, Hạ Khuynh liếc nhìn Chu Cửu, nàng nhất định phải khiến nàng ấy chọn mình.

Nhưng Chu Cửu đột nhiên lên tiếng: "Ta nhìn trúng nàng ấy lại bị nhị tỷ chọn trước rồi, vậy ta chọn Bạch tiểu thư, phong nàng làm Bạch tiệp dư vậy."

Bạch Thiện có hơi bất ngờ, nàng cứ nghĩ sẽ không ai chọn mình, nào ngờ Phượng Tinh công chúa lại chọn nàng, có chút kích động không nói nên lời.

Chu Cửu đưa nàng khối ngọc như ý, ban cho nàng cả cung nữ và thái giám theo hầu, bố trí cho nàng ở An Như cung. Còn phong thêm cả Ngô Thừa Yến thành Ngô tiệp dư, ban cho Khánh Hoài cung.

Hạ Khuynh cắn chặt răng, kế hoạch của Phượng Dân công chúa chỉ còn cách một bước lại bị hủy rồi sao?

Chu Tĩnh nhìn ra tức giận của nàng, liền nói: Không sao, cứ tập trung vào chuyện của Phượng Thái đi.

Hạ Khuynh hơi gật đầu, nhưng vẫn rất khó chịu.

Các vị công chúa còn lại đều chọn tài nhân mình thích, Chu Xương thì chọn Mặc Kiều, phong nàng làm Mặc phu nhân, Chu Tĩnh thì chọn Sư Viên, phong nàng ấy thànhSư phu nhân. Phượng Nguyệt công chúa Chu Đình thì chọn Thất Điệp tài nhân, phong nàng ấy làm Thất tiệp dư, còn Chu Phẫn và Chu Nam thì chọn vài mỹ nữ còn lại.

Buổi tuyển tú cũng nhanh chóng kết thúc, Trần công công được thoải mái thở, hắn mấy ngày nay mất ăn mất ngủ, bây giờ chỉ cần lo cho số mỹ nữ không được chọn trở về quê là xong chuyện.

Hoàng đế giận đến run người, nhưng một lời cũng không thể nói, lẽ ra hắn phải là người giúp con trai của mình tuyển phi, sao lại có chuyện giúp nhi nữ tuyển tú hoang đường như thế chứ?

Các vị quý phi cũng không dám nói gì, tất cả đều sợ mình sẽ bị một trong cửu vị công chúa giết chết, tốt nhất vẫn là nên yên lặng để cho buổi lễ tuyển tú diễn ra suông sẻ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com