CHƯƠNG 63
Qua một đêm đông dài tĩnh mịch thuyền cũng cập được bến Mạn Bắc. Theo lệnh của Hạ Khuynh đổi sang thuyền nhỏ giả làm thuyền thương nhân để tiện quan sát động tĩnh phía Liên Hạ.
Nắng buông nhạt nhòa trên sàn thuyền, y phục thiển bạch sắc thêu phượng hoàng linh lung tinh xảo. Dưới cái nắng của mặt trời, tay áo nhè nhẹ bay lượn, mơ màng ôm trong lòng một bó bạch hạm đạm.
Sau khi cùng quần thần trao đổi xong Diệp Phong lập tức trở về, vừa vặn thấy Hạ Khuynh đang ngả người trên nhuyễn tháp ngắm nhìn phong cảnh. Nội tâm dâng lên một thứ cảm xúc khó tả, dường như đã rất lâu rồi chưa có ai chờ đợi nàng như thế này.
"Hạ Khuynh."
Đối phương chậm rì rì ngẩng đầu lên nhìn, đôi lưỡng sắc mâu lóe một tia kinh ngạc: "Sao lại sớm thế?"
"Hôm nay cũng không có nhiều việc phát sinh." Diệp Phong bước qua ngồi xuống nhuyễn tháp, tỉ mỉ vòng tay ôm lấy nhân nhi vào lòng: "Nàng làm gì mà trầm mặc vậy?"
"Ta nhớ thái tử..." Hạ Khuynh yếu ớt trút một tiếng thở dài, nghiêng đầu tựa vào vai của Diệp Phong thầm thì: "Nha đầu dù sao cũng là nhi nữ của ta, để nàng lưu lại bên cạnh Chu Quân ta thật sự rất lo lắng."
"Yên tâm, đợi khi ta đánh bại Chu Quân liền mang hài tử trở về cho nàng."
Những lời trấn an này của Diệp Phong không đủ để khiến tâm trạng Hạ Khuynh tốt hơn chút nào. Lặng thầm dõi mắt ra ngoài, vừa vặn phát hiện một tiểu nữ anh đang đi lang thang ven bờ sông Mạn Bắc. Nhìn thoáng qua liền biết nha đầu này là từ nơi khác trôi dạt đến đây, Hạ Khuynh lập tức kéo tay áo Diệp Phong,
Tự khắc hiểu ý tứ của đối phương, Diệp Phong không chút chần chờ đã phân phó hai thủ vệ mang nữ anh kia lên thuyền. Hạ Khuynh hoan hoan hỉ hỉ tiếp nhận nữ anh từ tay thủ vệ, nhẹ nhàng mơ trớn gò má hồng nhuận của nha đầu.
"Hài tử, ngươi tên gọi là gì?"
Tiểu nha đầu có vẻ sợ người lạ, rụt rè mở miệng: "Ta tên là Tuyết, mẫu thân gọi thường gọi ta là Tuyết Nhi."
"Hửm, Tuyết Nhi? Lớn lên khả ái như vậy xem ra rất được mẫu thân thương yêu."
"Không có, mẫu thân bỏ Tuyết Nhi rồi." Tuyết Nhi tròn xoe đôi mắt đỏ hoe nhìn Hạ Khuynh, hai bàn tay nho nhỏ cố gắng siết chặt vạt áo của nàng: "Mẫu thân nói Tuyết Nhi là nghiệt chủng nên bỏ Tuyết Nhi mà đi... hức... Tiểu Nhi thật sự không phải là nghiệt chủng mà."
"Ngoan nào, ta không chuẩn cho ngươi khóc." Hạ Khuynh đem nha đầu ôm lên cao, có chút lúng túng không biết phải dỗ dành hài tử thế nào: "Tiểu nha đầu còn khóc thì ta sẽ đánh đòn ngươi!"
Diệp Phong dở khóc dở cười, có ai lại hống hài tử thô lỗ như vậy a?
Tiểu nữ anh càng khóc càng lợi hại hơn, hai cái tay bẩn ra sức chà xát vào mắt chẳng mấy chốc hai mắt liền đỏ hoe lên. Hạ Khuynh vội chụp lấy cao điểm ở trên bàn dúi ngay vào tay Tuyết Nhi, do sử dụng lực đạo quá mạnh mà một ít vụn bánh rơi xuống nhuyễn tháp.
"Mau ăn đi, tiểu nha đầu khóc nhiều mắt sẽ lòi ra giống con ếch đấy."
Tuyết Nhi ngoan ngoãn tiếp nhận cao điểm cắn một ngụm lớn, hai bên khóe môi dính đầy vụn bánh cũng chẳng buồn lau đi. Hai tai miễn cưỡng an tĩnh một chút, Hạ Khuynh tuy không thích trẻ con nhưng chẳng bài xích Tuyết Nhi, đem nha đầu phủng ở trong lòng che chở bảo hộ.
"Phu nhân."
"Làm sao?"
"Kia..." Tuyết Nhi rụt rè nhìn về phía Diệp Phong, bị nàng liếc một cái thì chui trở vào lòng Hạ Khuynh: "Ngươi đó là ai vậy? Thật đáng sợ..."
"Là phu tế của ta."
Diệp Phong thoáng sửng sốt một chút, khóe môi hơi nhếch lên tựa tiếu phi tiếu nhưng nội tâm sớm đã mừng rỡ muốn chết. Hạ Khuynh liếc nhìn nàng một cái, cũng chẳng mấy để tâm, tiếp tục hỏi tiểu nha đầu ở trong lòng.
"Nếu đã không còn nơi để về chi bằng lưu lại với ta? Ta cũng không thể khả định sẽ nuôi dưỡng ngươi tốt hơn nhưng sẽ không bỏ rơi ngươi như thân mẫu."
Tuyết Nhi tròn xoe mắt nhìn, suýt chút đánh rơi cả khối cao điểm trên tay: "Thật sao? Phu nhân muốn nuôi dưỡng Tuyết Nhi sao?"
"Ngươi nguyện ý không?"
"Nguyện ý!!!" Tuyết Nhi mừng rỡ câu chặt cổ Hạ Khuynh, nũng nịu kêu lên mấy tiếng: "Tuyết Nhi rất muốn ở bên cạnh phu nhân~"
Hạ Khuynh hài lòng mỉm cười, một bên vuốt lưng Tuyết Nhi một bên ngẩng đầu hỏi Diệp Phong: "Ta nhận nuôi dưỡng Tuyết Nhi được không?"
"Được, nàng muốn dưỡng thì dưỡng."
"Đa tạ."
Diệp Phong không hài lòng khiển trách: "Sao lại nói đa tạ? Chẳng phải chúng ta đã là phu thê rồi sao?"
"Vẫn chưa đâu." Hạ Khuynh ảm đạm rũ mắt xuống: "Chỉ khi chính mắt nhìn thấy Chu Quân thảm bại ta mới gả cho ngươi."
"Hảo, ta nhất định sẽ khiến Chu Quân thảm bại, hảo hảo chờ ta."
Hạ Khuynh nhanh chóng đem Tuyết Nhi bế lên cao, đồng thời cúi xuống hôn gò má Diệp Phong một cái: "Ta về phòng thay đồ cho Tuyết Nhi, một lát sẽ ra ngay."
"Được rồi, nàng đi đi."
Hạ Khuynh nhìn thêm một chút mới xoay người bước vào trong khoang thuyền. Tiểu Tuyết Nhi nheo mắt lại nhìn, ôm lấy cổ Hạ Khuynh không chịu buông, còn mè nheo đòi ăn cao điểm. Một mạch dỗ dành nha đầu trở vào trong phòng, thị nữ hầu hạ định giúp thì nàng đã khoát tay ngăn cản.
"Các ngươi lui ra đi."
"Vâng."
Hạ Khuynh đợi mọi người lui ra xong thì đóng cửa lại, Tuyết Nhi lập tức dùng hết tứ chi bám chặt lên người nàng, đổi giọng mè nheo làm nũng.
"Quý phi nương nương, thái tử điện hạ hảo nhớ nương nương."
"Chuyện ở Liên Hạ sao rồi?" Hạ Khuynh nhìn xung quanh một chút rồi hỏi thêm: "Vẫn ổn chứ?"
"Mọi thứ vẫn ổn, đại vương và các vị tướng quân thúc thúc đang chuẩn bị tác chiến, có lẽ sẽ sớm thôi giải cứu nương nương thoát khỏi hiểm cảnh."
"Hảo, Tiểu Tuyết con giỏi lắm."
Hạ Khuynh hài lòng bẹo gò má của Tiểu Tuyết, quả nhiên nàng không trao nhầm nhiệm vụ, nha đầu này còn thông minh lanh lợi hơn nàng đã nghĩ.
"Trận lần này nhất định phải bắt được Phù Kính công chúa, có như đại vương mới an tâm tại vị. Bất quá, còn chuyện của Mẫu Đơn, đại vương xử lý thế nào?"
"Đại vương đã cho người đưa Thiên Thiên công chúa về Thái Phồn, còn cho nàng rất nhiều lễ vật tạ ân giúp đỡ. Bất quá Thiên Thiên công chúa day dưa chẳng chịu về, đại vương buộc lòng mời Thái Phồn vương đưa nàng đi, hôm qua đã rời khỏi đại giới Liên Hạ."
"Nếu vậy thì tốt, dù sao người như Mẫu Đơn cũng không nên giữ bên cạnh quá lâu."
Mọi thứ đương tốt đẹp đột nhiên Tiểu Tuyết lại cúi đầu vò vò tay áo, hai gò má táo đỏ ngượng ngùng phồng tròn: "Đại vương muốn Tiểu Tuyết đến hỏi ý của nương nương."
"Hỏi ý?" Hạ Khuynh bế Tiểu Tuyết đặt lên giường, nghi hoặc nhìn nha đầu từ trên xuống dưới: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Cái này thì không phải, mà là..."
Tiểu Tuyết ấp a ấp úng, gò má nhỏ đã đỏ nay lại càng đỏ hơn: "Đại vương hỏi có thể để thái tử điện hạ lập phi hay chưa?"
"Sao?"
Sửng sốt nhìn chằm Tiểu Tuyết, nàng ngẩn người một lúc lâu cuối cùng cũng hiểu ý tứ của Chu Quân mà phá lên cười. Thật không ngờ Chu Quân như vậy lại để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này, còn đặc biệt bảo Tiểu Tuyết đến hỏi ý kiến của nàng, cốt là chọc cho nha đầu ngượng ngùng.
"Thế bản cung hỏi ngươi, ngươi có thích thái tử điện hạ không?"
Tiểu Tuyết xấu hổ cúi đầu nhìn mũi giày, dù sao nha đầu cũng là khuê tú danh môn sao có thể phóng túng thổ lộ tâm tình?
"Nếu được khi trở về bản cung liền để Thái tử lập con làm trắc phi, thế nào?"
Chẳng kịp đợi Mộ Hoan nói dứt câu, Tiểu Tuyết đã mừng rỡ reo lên: "Thật không?"
"Ngươi vui vẻ như vậy? Lẽ nào đã muốn thành thân rồi sao?"
Tiểu Tuyết càng thêm ngượng ngập, nhưng trong đôi mắt đẹp đẽ kia lộ ra một tia hoan hỉ nho nhỏ.
"Có chuyện gì mà Tuyết Nhi lại tức giận vậy?"
Tiểu Tuyết giật nảy người, theo bản năng ôm chầm lấy Hạ Khuynh, cảnh giác nhìn chằm chằm Diệp Phong đang bước vào. Chính Hạ Khuynh cũng bị Tiểu Tuyết xoay như chong chóng, càng không thể ngờ nha đầu có thể thay đổi cảm xúc nhanh như vậy.
Diệp Phong bước vào đem Tiểu Tuyết bế lên, nhíu mày chất vấn: "Khi nãy ta còn nghe mẫu tử hai người nói chuyện rất vui vẻ sao vừa gặp ta liền sợ hãi như vậy?"
Tiểu Tuyết giống như con thỏ nhỏ sợ hãi mà cụp tai lại, run run né tránh ánh mắt của Diệp Phong.
"Ngươi năm nay niên kỷ bao nhiêu?"
"Bát tuế."
Diệp Phong vén tóc nha đầu ra sau để nhìn kỹ gương mặt thủy nộn, hơi nheo mắt lại mà nói: "Tám tuổi đã thông minh như vậy, nếu nuôi được nuôi dưỡng ở Bắc Phàm nhất định sẽ trở thành bả đao lợi hại nhất của bản công chúa."
Hạ Khuynh theo bản năng đoạt Tiểu Tuyết ôm vào lòng, giọng nói có điểm cao: "Ngươi vào đây làm gì?"
"Ta vào không được sao?" Diệp Phong ngã lưng xuống giường, liếc nhìn Tiểu Tuyết: "Nó lớn hơn một chút có thể bản công chúa sẽ chẳng để nó ở đây đâu."
Hạ Khuynh tự khắc biết được ý tứ trong lời nói của Diệp Phong, nàng đặt Tiểu Tuyết xuống đất, vỗ nhẹ mông bé ý bảo bé ra ngoài chơi còn nàng thì lưu lại.
Tiểu Tuyết có chút lo lắng, đi đến cửa thì quay đầu nhìn lại. Nha đầu được Chu Quân giao phó nhiệm vụ phải bảo vệ cho Hạ Khuynh, nếu nha đầu đi mất mà nương nương xảy ra chuyện gì bé biết làm thế nào a?
Đúng lúc Hạ Khuynh ra hiệu bảo Tiểu Tuyết mau chóng rời đi, nha đầu chỉ còn cách nghe theo mà trong lòng như có lửa đốt. Khi Tiểu Tuyết vừa đi khỏi, Hạ Khuynh thở hắt ra một hơi, chậm rãi ngồi xuống bên giường một lời cũng không nói.
Diệp Phong cứ nghĩ Hạ Khuynh sẽ cố biện hộ che giấu, nào ngờ nàng ấy lại chẳng để tâm gì: "Nàng không có gì để nói với bản công chúa sao?"
"Nói gì? Từ đầu đã không tin thì nói gì cũng vô nghĩa. Tiểu Tuyết là đứa trẻ đơn thuần, có gì nói đó lại bị Phù Kính công chúa hoài nghi chất vấn, vậy thì ta đây chẳng phải là mối họa lớn cần được dẹp bỏ càng nhanh càng tốt sao?"
"Nàng biết bản công chúa sẽ không làm như vậy."
"Chuyện của ngươi ta không hỏi đến, chỉ khi giết được Chu Quân ta mới suy nghĩ về những chuyện ngươi nói."
Diệp Phong khẽ buông tiếng thở dài, nhẹ nhàng ấn Hạ Khuynh xuống giường, phủ lên người nàng thì thầm thật khẽ: "Hạ Khuynh, nàng có yêu ta hay không?"
Hạ Khuynh nhìn thật lâu vào mắt của Diệp Phong, nàng không trả lời, chỉ rướn người hôn nhẹ lên môi đối phương một cái.
Ý cười trong mắt càng thêm đậm, Diệp Phong nhẹ nhàng vén tóc nàng ra sau rồi nói khẽ: "Nàng đã cho ta một cơ hội, ta nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội này."
Hạ Khuynh phát ra giọng mũi nho nhỏ như đồng ý, tựa đầu vào lồng ngực Diệp Phong...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com