CHƯƠNG 86
Nét chữ đều thẳng tắp trên trang giấy tuyên thành, cẩn thận đặt bút xuống bàn, tiếp tục cầm tấu chương khác lên xem. Chưa đọc được một nửa đã thấy đầu choáng mắt hoa, hai tay vô lực thả lỏng tấu chương rơi xuống đất, thống khổ xoa vuốt thái dương đau nhức âm ỉ. Mấy ngày nay Chu Quân hoàn toàn không ngủ được, sớm muộn cũng không trụ nổi mà ngã bệnh. Chỉ mong tiểu đông tây sớm bình an đến được Yên Sư, và Túc Nhi mau mau trưởng thành để các nàng có cơ hội đoàn tụ với nhau.
Trần công công thấy hoàng đế lao tâm khổ tứ nhiều ngày, tận trung bước lên nhắc nhở: "Đại vương đã mấy ngày không nghỉ, chi bằng người nghỉ một chút rồi hẵn tiếp tục xem tấu chương."
Chu Quân an tĩnh nhìn tấu chương xếp thành núi, lắc đầu hai cái rồi nhặt lại tấu chương ban nãy lên xem. Công việc của nàng còn nhiều như vậy, nếu không giải quyết sẽ lại tồn đọng, đến lúc đó muốn xem hết cũng lực bất tòng tâm.
Trần công công đè nén tiếng thở dài, cúi thấp người hỏi khẽ: "Đại vương, hay là nô tài mang trà sâm lên cho người?"
Tùy tiện gật đầu lại tiếp tục bận rộn phê tấu chương, không rõ Chu Quân có nghe Trần công công nói gì hay không. Mà Trần công công cũng không dám làm phiền, lưu loát xoay người đi ra ngoài cố gắng không để phát ra tiếng động lớn.
Vừa ra cửa đã bắt gặp Hướng Khâm và Tiểu Nhan một thân phong trần trở về, dáng vẻ bảy phần chật vật, gương mặt hoảng hốt giống như đang lo sợ điều gì đó.
"Hướng đại nhân, Tiểu Nhan cô nương, hai người về sớm thế?"
Chu Quân dù ở xa nhưng thính lực tốt nghe rất rõ ràng, ngẩng đầu lên nhìn quả đúng là Hướng Khâm và Tiểu Nhan, mạc danh kỳ diệu mở miệng: "Sao lại về đây rồi?"
"Đại vương, nô tỳ có tội! Nương nương bị tú nương bắt đi rồi, vẫn chưa biết được tung tích."
Tấu chương trên tay nay lại đáp thẳng xuống đất, Chu Quân sững sờ nhìn hai người hồi lâu, phiến môi nhợt nhạt thoáng run rẩy vì đè nén quá nhiều ở trong lòng.
"Ngươi vừa nói cái gì?"
Hướng Khâm vội quỳ xuống dập đầu: "Là do vi thần bảo vệ nương nương không chu, đã để nương nương bị bọn xấu lừa bắt đi, xin đại vương trị tội!"
"Người đâu! Mau giam Hướng Khâm vào đại lao, giờ ngọ ngày mai xử quyết!"
"Đại vương, không nên!"
Từ bên ngoài Đinh Thần hoảng thủ hoảng cước xộc thẳng vào Phượng Tôn điện, quỳ xuống trước long nhan mà khấu đầu.
"Vi thần đã tìm được người bắt mất nương nương!"
"Mau dẫn vào đây!"
Đinh Thần nhanh chóng đứng dậy, đối thuộc hạ ngoài cửa quát to: "Dẫn phu phụ Tứ Nương vào đây."
Thuộc hạ nghe lệnh áp giải phu phụ Tứ Nương tiến vào, dùng sức xô ngã hai người bọn họ. Tứ Nương hốt hoảng ôm chầm lấy phu tế của mình, nước mắt chảy nhem nhuốc trên khuôn mặt. Vạn vạn không ngờ người mà nàng đem bán lại là hoàng hậu nương nương, nếu biết nhất định có chết cũng không dám làm!
Chu Quân chưa từng tức giận đến như vậy, lưu loát rút thanh kiếm treo trên giá, vung một kiếm cắt đứt lìa đầu phu phụ Tứ Nương. Tiểu Nhan hoảng sợ hét thảm một tiếng suýt chút ngất đi, tay chân run rẩy lùi về một góc. Hướng Khâm và Đinh Thần đều là võ tướng, giết không biết bao nhiêu địch nhân nhưng nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải chấn kinh một phen.
"Đại vương bình tĩnh, nương nương hẳn vẫn chưa đi đâu xa."
"Ngươi bảo quả nhân bình tĩnh?" Chu Quân chĩa kiếm về phía hắn, trong đôi hắc đầu lộ ra một tia sát khí: "Hoàng hậu đối với quả nhân còn quan trọng hơn cả giang sơn Liên Hạ, nếu nàng xảy ra bất trắc gì, không chỉ Hướng Khâm mà từng ngươi trong các ngươi đều phải bồi táng!"
Đinh Thần nuốt một ngụm nước bọt, run giọng mở miệng: "Vi thần minh bạch, hiện tại đã điều động bảy trăm binh sĩ tinh nhuệ đi tìm kiếm khắp nơi, nhất định sẽ có kết quả."
Đúng lúc A Lệ về đến, y phục dính đầy bụi cát sa mạc, mái tóc đen bị cát phủ kín dường đã hóa bạc. A Lệ không kịp thở ra một hơi, lấy trong tay áo một mảnh ngọc bội dâng lên cho hoàng đế.
Chu Quân cầm lấy xem thử, nguyên lai là ngọc bội mà ngày trước Hạ Lan đưa cho Hạ Khuynh. Thứ này vốn là vật bất ly thân của nàng, sao giờ lại trong tay A Lệ?
Nhìn ra nghi hoặc trong mắt hoàng đế, A Lệ chậm rãi mở miệng: "Nô tỳ tìm được thứ này ở cồn cát phía bắc gần biên giới Liên Hạ và Bắc Phàm. Chính Mộ Dung trang chủ của Tốn Lãng sơn trang mới là người tìm ra kẻ đã mua nương nương, qua tra hỏi biết được hắn tên là Trình Sâm, kẻ chuyên buôn bán muội lậu, hắn nói đã bán cho một nữ nhân giàu có nhưng hỏi thêm thì không nói."
"Nữ nhân giàu có?" Càng nghĩ càng không thông suốt, Chu Quân nổi trận lôi đình quát: "Phía bắc nước ta chỉ có dân du mục, làm sao tìm được nữ nhân giàu có?"
"Nô tỳ vẫn chưa điều tra rõ, sẽ cố gắng thu thập thông tin lần nữa."
"Mau đi đi!"
A Lệ vừa xoay người định đi thì gặp ngay Chu Tĩnh bế theo Chu Bình đi vào, bên cạnh còn có một đứa trẻ mười ba, mười bốn tuổi. Đứa nhỏ này dáng vẻ lanh lợi, hai mắt sáng như tinh tú, thấy người lạ không những không sợ còn bày ra dáng vẻ cao ngạo uy vũ.
Đứa nhỏ đứng trước Chu Quân khẳng khái xưng tên: "Mộ Dung Ly Tranh khấu kiến đại vương!"
"Mộ Dung Ly Tranh? Ngươi là con gái thứ hai của Mộ Dung trang chủ?"
"Phải, là ta."
"Ngươi đến đây để làm gì?"
Chu Tĩnh phát hiện Chu Quân bắt đầu nổi giận liền lên tiếng cắt ngang: "Mộ Dung Ly Tranh biết ai đưa Tử Điệp đi."
Không chỉ Chu Quân, mà ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào nha đầu này.
"Ở phía bắc Liên Hạ có người của Tốn Lãng sơn trang hoạt động, thân phụ để ta quản lý ở địa phương này. Vài ngày trước người của Tốn Lãng sơn trang phát hiện có một con thuyền lớn hoa lệ xuất phát từ Mạn Bắc Hà về Bắc Phàm quốc, họ còn thấy một nữ nhân mặc trường bào hắc sắc mang hoàng hậu nương nương lên thuyền."
"Bắc Phàm quốc? Diệp Phong!"
"Đại vương người mau cứu nương nương đi a!" Tiểu Nhan thê thảm khóc lóc không ngừng: "Phù Kính công chúa oán hận hoàng hậu nương nương đến tận xương tủy, nhất định sẽ làm hại đến nương nương, thỉnh xin đại vương mau đi cứu nàng a!"
"Chúng ta còn bao nhiêu quân ở kinh thành?"
"Hơn bảy vạn."
"Được, ngươi và Hướng Khâm điều năm vạn đi theo ta đến Mạn Bắc, sau đó kết hợp với ba vạn quân với Mạn Bắc, bảo quân sĩ chuẩn bị sẵn chiến thuyền đến Mạn Bắc lập tức khởi hành đến Bắc Phàm."
"Vâng."
Đinh Thần, Hướng Khâm nghe phân phó xong liền chạy đi chuẩn bị điều quân.
Chu Quân nhìn ra ngoài, lạnh giọng gọi: "Cầm Kỳ Thi Họa Nguyệt!"
Ngũ vị sát thủ từ trên mái nhà nhảy xuống, Tố Cầm lãnh đạo chấp tay hồi đáp: "Đại vương có gì phân phó?"
"Các ngươi chuẩn bị sáng mai lên đường đến Mạn Bắc."
"Vâng."
"Nhưng đại vương..." Tố Thi nhìn sang Tố Nguyệt, ấp úng nói: "Nhưng..."
"Chuyện gì?"
"Tố Nguyệt đang hoài thai không thể đi được, nàng và Tấn hầu gia thành thân đã lâu, mà hắn lại lớn tuổi phải cầu khẩn nhiều đền tự mới có được một đứa con. Bây giờ nếu nàng đi xảy ra mệnh hề gì nhất định khiến Tấn hầu gia đau lòng, đứa nhỏ trong bụng cũng sợ bị liên lụy."
Chu Quân nhìn tiểu phúc đội to của Tố Nguyệt, phất tay: "Tố Nguyệt không cần đi, còn các ngươi mau chuẩn bị."
Các nàng đồng thanh nhận mệnh, rất nhanh lại biến mất.
Đưa mắt nhìn Tiểu Nhan và A Lệ phân phó: "Các ngươi ở lại trong cung bảo vệ thái tử, tuyệt đối không được để xảy ra sơ suất gì."
"Nhưng nô tỳ muốn đi cùng..."
Không để Tiểu Nhan nói hết, Chu Quân khoát tay ngăn lại: "Đủ rồi, việc của các ngươi là bảo hộ Thái tử."
"Lần trước Diệp Phong đã biết thân phận Tiểu Tuyết, lần này ta muốn đưa Chu Bình và Mộ Dung Ly Tranh giả làm đoàn thương nhân đi vào địa phận Bắc Phàm quốc, ngươi thấy thế nào?"
"Có thể chỉ mang Ly Tranh đi thôi có được không?" Chu Tĩnh nhìn Chu Bình trong lòng mình, có chút không nỡ mở miệng: "Khỏa thịt béo này đi còn ngã lên ngã xuống, làm sao có thể giúp được gì."
"Quả nhân chính là cần dáng vẻ ngây ngô của Chu Bình, như vậy mới có thể dễ dàng đi vào Bắc Phàm quốc mà không bị hoài nghi." Chu Quân tiến đến vỗ vai Chu Tĩnh, ôn hòa mở miệng: "Yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ Bình nhi bình an quay về, tuyệt không để nha đầu xảy ra bất cứ sơ sót nào."
"Nếu vậy bản vương cùng đi, có được hay không?"
"Ngươi muốn đi?"
"Tử Điệp là do một tay ta nuôi dưỡng, càng không thể nhìn nàng bị bắt đi như vậy, chi bằng ta đi theo có thêm một người lại đỡ một người.
"Vậy ngươi hảo hảo hồi phủ chuẩn bị, nhắn vương phi nhàn rỗi thì vào cung. Ngươi cùng Chu Bình đều đi nàng nhất định sẽ tịch mịch, ở đây có Túc Nhi và Tiểu Tuyết nàng ấy sẽ đỡ buồn hơn."
"Được rồi."
Chu Tĩnh bế Chu Bình, tay kia thì nắm lấy tay của Mộ Dung Ly Tranh, ba người chầm chậm rảo bước rời khỏi đại điện. Đến khi chẳng còn ai trong Phượng Tôn điện, Chu Quân mới mệt mỏi ngồi xuống long ỷ, nàng đưa mắt nhìn xa xăm ra bên ngoài.
Khuynh nhi, rốt cuộc bây giờ nàng đang ở đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com