Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 92

Theo sự chỉ dẫn của cung nữ, Hạ Khuynh chậm rãi bước vào Thiên Y Cung, trong lòng nom nóp lo âu, âm thầm phỏng đoán dáng vẻ bệnh tật của Triều Thống công chúa. Chưa đi được bao lâu đã thấy Tống hậu chạy ra đón tiếp, mắt đỏ hoe như vừa mới khóc xong, bước đi cũng có vài phần xiêu vẹo.

Việc đầu tiên Tống hậu làm chính là quỳ xuống: "Liên Hạ hậu cầu ngươi, cầu ngươi cứu giùm Triều Ca của bản cung, ngươi muốn thế nào bản cung đều đáp ứng!"

"Bắc Phàm hậu đừng làm như vậy." Hạ Khuynh nhanh tay đỡ Tống hậu đứng dậy, mực thước hồi đáp nhiệt tình: "Bản cung đường xa đến quý quốc không thể thấy chết mà không cứu, hơn nữa còn là Triều Thống công chúa của đương triều sinh mệnh lại càng thêm quý báu."

"Nghe được câu nói này của Liên Hạ hậu, bản cung chết cũng có thể nhắm mắt!!"

"Bắc Phàm hậu khách khí rồi, không biết bản cung vào trong được chăng?"

"Liên Hạ hậu tự nhiên." Bắt gặp Tình Nhi đang dìu đỡ Liên Hạ hậu thì Tống hậu nhanh hơn một bước chủ động yêu cầu: "Để bản cung dìu Liên Hạ hậu, ngươi cứ ở bên ngoài đợi đi."

"Vâng."

Tình Nhi cũng không nán lại lâu, xoay người lui ra ngoài canh chừng.

Lúc này Tống hậu mới dẫn Hạ Khuynh đi thẳng đến ngọa phòng của Triều Thống công chúa, không quên nhắc nhở nàng nơi nào có bậc thang, nơi nào có bàn trà, chẳng mấy chốc đã vào đến nơi.

Suốt đường đi Hạ Khuynh phát hiện địa phương này tương đối ngộp ngạt, giống như đang đứng trong một cái hộp vuông bịt kín đầu và đáy không có nửa điểm không khí chen vào được. Còn chưa đặt chân vào ngọa phòng đã nghe tiếng khóc thê lương của tì thiếp, bọn họ dường như chưa từng biết mệt, khóc đến đặc biệt có tinh thần.

Tống hậu di chuyển đến bên giường, lay người nàng gọi khẽ: "Triều Ca, Triều Ca."

Diệp Triều Ca nửa tỉnh nửa mê thì thào mấy tiếng trong cổ họng: "Tố Hồng..."

Nước mắt Tống hậu giàn ra ướt đẫm gương mặt đã mang dấu tích của thời gian, nắm lấy bàn tay của Diệp Triều Ca mà nghẹn ngào không nói nên lời.

"Triều Ca, mẫu hậu chỉ còn lại duy nhất một mình ngươi, nếu ngươi xảy ra mệnh hệ gì thì mẫu hậu biết phải sống thế nào đây?"

Đáng tiếc Diệp Triều Ca cũng chẳng nghe thấy được, nửa tỉnh nửa mê không phân biệt được ngày hay đêm, thoáng chốc lại chìm vào trong giấc mộng của mình.

"Liên Hạ hậu, cầu ngươi cứu lấy Triều Ca."

"Bản cung sẽ thử thử, phiền Bắc Phàm hậu đưa bản cung đến gần bắt mạch cho Triều Thống công chúa."

Tống hậu nhanh chóng bước đến dìu Hạ Khuynh ngồi xuống mép giường Diệp Triều Ca, rồi lặng lẽ đứng sang một bên quan sát. Hạ Khuynh đưa tay sờ soạng trên sàn đan một lúc thì tìm được cổ tay của Diệp Triều Ca, nhẹ nắm lấy cổ tay nàng bắt mạch.

Hạ Khuynh không dám nói mình tinh thông y thuật, nhưng từ nhỏ đã được thân nương dạy dỗ kỹ lưỡng. Không những biết bắt mạch mà còn biết bốc thuốc kê đơn, chỉ có điều không tinh thông y dược bằng thân nương.

Cảm giác mạch tượng Diệp Triều Ca ổn định, chẳng có gì giống người đang mắc bệnh. Ban đầu còn cho là mình hồ đồ chẩn đoán sai, nhưng bắt mạch hai lần kết quả vẫn như cũ thì có chút kỳ quái.

"Triều Thống công chúa như vậy bao lâu rồi?"

"Hơn một tháng."

Hạ Khuynh áp tay lên trán Diệp Triều Ca kiểm ra nhiệt đột: "Thời điểm sinh hạ thì công chúa có mao bệnh gì không?"

"Bị suyển từ nhỏ."

An tĩnh cảm nhận không khí đang bị rút dần đi, trong lòng Hạ Khuynh minh bạch vài phần.

"Triều Thống công chúa mắc bệnh suyển bẩm sinh lại phải sống trong tẩm cung phong bế kín kẽ như vậy dù không bệnh cũng thành bệnh."

"Ý tứ của Liên Hạ hậu là?"

"Bệnh của Triều Thống công chúa vốn không nặng, lúc đầu chỉ là khó thở và phát sốt nhẹ. nhưng vì thời gian dài sống trong môi trường thiếu không khí và ánh sáng nên dẫn đến tái phát bệnh cũ, tay chân lạnh cóng nhưng cả người lại phát sốt."

"Vậy phải chữa trị như thế nào?"

"Bệnh này không phải một sớm một chiều là có thể chữa khỏi."

Hạ Khuynh chạm nhẹ lên đầu vai của Diệp Triều Ca, kéo nhẹ vạt áo đối phương xuống, ngón tay vừa vặn chạm trúng thương khẩm ẩm ướt. Dựa theo cảm giác tháo lớp băng vải trắng, cả bàn tay đều nhớt nháp, theo nàng phỏng đoán vết thương này ít nhất cũng phải được hơn một tháng.

"Triều Ca!?"

Vết thương không được chữa trị dẫn đến nhiễm trùng phát sốt, nếu kịp thời chữa trị sẽ không thành vấn đề. Còn về bệnh của Triều Thống công chúa, chỉ cần để nàng nghỉ ngơi ở nơi thoáng đãng nhiều không khí, còn phải liên tục thay chăn gối và y phục, nhớ kỹ đừng đặt quá nhiều cây cối vì ban đêm chúng sẽ lấy hết không khí trong tẩm điện."

"Hảo, hảo! Tạ ơn Liên Hạ hậu giúp đỡ, ngươi đúng là Vu nữ mà thượng thiên ban xuống giúp đỡ cho chúng sinh a!"

"Bắc Phàm hậu đừng nói như vậy, bản cung không dám nhận. Chỉ cần hảo hảo làm theo lời ta dặn và đừng làm trái thì bệnh tình của Triều Thống công chúa sẽ sớm ngày thuyên giảm."

"Hảo, bản cung đều hảo hảo ghi nhớ."

Cảm giác thời gian không còn sớm, Hạ Khuynh nhanh chóng đứng dậy: "Bản cung cũng phải trở về Lưu Ly Cung rồi."

"Để bản cung tiễn Liên Hạ hậu một đoạn."

"Không dám làm phiền Bắc Phàm hậu, hôm sau ta lại đến bắt mạch cho Triều Thống công chúa, Tống hậu cũng không cần phải ra đón bản cung như khi nãy."

Bắc Phàm hậu có chút không hài lòng mở miệng: "Liên Hạ hậu là ân nhân cứu mạng của Triều Ca, bản cung là thân mẫu của nàng thay nàng đón tiếp ngươi là chuyện nên làm. Sáng mai bản cung sẽ cho người đưa xe ngựa đến đón Liên Hạ hậu, làm phiền Liên Hạ hậu ngày mai đến nữa."

"Không vấn đề, bản cung xin phép cáo từ."

Tuy Hạ Khuynh nói không cần tiễn nhưng Tống hậu vẫn kiên quyến tiễn nàng ra đến tận cửa, đợi Tình Nhi đưa Hạ Khuynh đi rất lâu mới chịu quay về phòng.

Hạ Khuynh vừa đi vừa miên man suy nghĩ, giống như có muôn vàn phiền muộn. Chẳng biết giờ này Chu Quân đang ở đâu, liệu có tưởng niệm nàng như hiện tại nàng đang tưởng niệm đối phương?

Trút một tiếng thở dài phiền muộn, Hạ Khuynh thật muốn ngắm nhìn khoảng trời rộng, tìm lại chân chính đôi cánh của mình. Đi trên con đường lộng gió, mái tóc dài khẽ tung bay, phảng phất hương hoa tháng ba tao nhã.

Chưa bao lâu đã nghe thấy tiếng Tình Nhi: "Phù Kính công chúa vạn an."

Hạ Khuynh thoáng chau mày, Diệp Phong đến đây để làm cái gì?

Nhìn thấy nữ nhân này bình an trở về Diệp Phong mới an tâm đôi chút, nhanh chóng đứng dậy đi ra dìu nàng ấy vào Lưu Ly Cung.

"Nàng vừa đi đâu về?"

Hạ Khuynh dùng lòng bàn tay đỡ lấy chén trà vừa được cung nữ phao sẵn, nhấp một ngụm trà rồi nhàn nhạt mở miệng: "Đi dạo."

"Một mình?"

"Có Tình Nhi."

"Tâm trạng có tốt lên không?"

Đặt lại chén trà xuống bàn, lạnh nhạt khai khẩu: "Không vui."

"Tại sao?"

"Mắt không nhìn thấy, cảnh đẹp đến đâu cũng bằng thừa."

Diệp Phong chạm nhẹ lên mặt vải trắng che mắt Hạ Khuynh, thấp giọng mở miệng: "Đôi mắt nàng đẹp như vậy, nếu mù lòa thì thật là uổng phí một bảo vật của tạo hóa."

Những lời này Hạ Khuynh cũng không mấy để tâm, an tĩnh thưởng thức chén trà của mình.

"Đây là thuốc giải, chỉ cần dùng liên tục vài tháng sẽ khỏi."

Dùng ngón cái ve vuốt gói giấy trong tay, Hạ Khuynh miên man suy nghĩ, cuối cùng lại đặt trở về tay Diệp Phong.

"Nàng sao vậy?"

"Bản cung không muốn nợ ngươi."

"Đây không phải chuyện để đùa, nếu còn kéo dài mắt của nàng thật sự không thể chữa khỏi nữa."

"Cũng tốt, khỏi phải nhìn thấy những thứ không muốn nhìn thấy."

"Hạ Khuynh!" Diệp Phong tức giận đứng bật dậy: "Sức chịu đựng của bản công chúa cũng có giới hạn, nàng còn quá quắc như vậy đừng trách bản công chúa tuyệt tình!"

"Ta sống đến hôm nay khác gì đã chết? Diệp Phong, ngươi vốn dĩ rất tuyệt tình, với tất cả mọi người và với cả ta nữa!"

Diệp Phong giận đến phát run, tay siết chặt cạnh bàn đến rướm máu. Vẫn là nàng thua cuộc, chọn hạ xuống tôn nghiêm, chí ít còn giữ lại được nữ nhân này ở bên cạnh.

"Tùy ý nàng, bản công chúa không quản."

Nói rồi Diệp Phong liền xoay người bỏ đi, khắp người tỏa ra sát khí cấm kẻ khác đến gần. Hạ Khuynh nghe tiếng bước chân xa dần, lập tức chụp lấy gói giấy ngửi thử một chút, xác thật không phải là độc dược mới yên tâm cất vào tay áo.

"Đúng là không có lừa ta."

"Nương nương, ngài chỉ kiểm tra xem có độc hay không đâu cần phải chọc giận công chúa điện hạ."

"Ngươi không hiểu, mau mang một cái bát đến đây, tối nay ta sẽ nghĩ cách làm ra loại giải dược này."

"Ách... vâng..."

Tình Nhi lắc đầu ngao ngán, rốt cuộc nữ nhân này có phải Liên Hạ hậu đoan trang, thông minh mà nàng biết hay không a?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com