Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20🔞🔞

Bạch Vô Thường đang nhâm nhi ly rượu, Thú Vương nói gì vào tai nàng khiến nàng nheo mắt ngẩn lên, hắn nhìn nàng.

- Cảm ơn ngài

- Ta làm vì Quỳnh Anh

- Tôi sẽ bảo vệ cô ấy, ngài an tâm

Bạch đặt ly rượu xuống chạy đến bên bàn Quỳnh Anh, cô đang ngồi ăn cùng Mạnh Bà, bà nựng cô cưng chiều.

- Quỳnh Anh, nay lần đầu gặp mặt, ta mời cô một ly

- À được, cảm ơn bà Tây Vương Mẫu

- Quỳnh Anh

Bạch cầm ly rượu của Tây Vương Mẫu, Quỳnh Anh ngạc nhiên nhìn nàng, cả bàn đều nhìn nàng khó hiểu, Bạch liền lấy ly rượu của bà ấy cười khẽ.

- Mẹ, cô ấy uống cũng nhiều rồi. Con thay cô ấy

Bạch dứt câu đã uống hết hơi ly rượu, Tây Vương Mẫu im lặng nhìn nàng liền đặt ly rượu sang Ngọc Hoàng.

- Tiểu Bạch, cả ngày nay em uống nhiều lắm rồi

- Nó nói đúng đấy, mày còn đang bệnh dạ dày đấy

- Tiếp bàn của gia đình uống nhiều chút cũng không sao đâu.

Tây Vương Mẫu nhìn Bạch nhấn từ gia đình liền tối sầm mặt, Bạch cười với Quỳnh Anh liền cảm giác Tây Vương Mẫu nhìn nhưng nàng không nhìn bà ấy.

- Tiểu Bạch

- Dạ Nguyệt Lão

- Lại đây

- Vâng

Bạch đi tới, Nguyệt Lão xoa đầu nàng cười nhẹ rồi đặt phong bao lì xì vào tay Bạch, nàng nhìn nó mỉm cười.

- Ông à lần tới con đám cưới mong nó cũng dày thế

- Đứa nhỏ này

Bạch cười nhẹ rồi đem phong bao lì xì ấy đặt cạnh Quỳnh Anh, cô nhìn nàng liền cười nhẹ nhướng mày.

- Nguyệt Lão bảo tặng cho người

- Cảm ơn ông

- Không có gì, hai đứa vui là được

Bạch bỗng nhiên nhăn mặt ôm bụng, nàng khuỵ xuống khiến Quỳnh Anh và Mạnh Bà lo lắng, cô cúi xuống xem nàng, Bạch ôm bụng nhăn mặt.

- Tiểu Bạch

- Em..em không sao..đ..đưa em đi đã tiểu Anh

- À ùm được. Bà cháu xin phép, mọi người tôi xin phép

- Tự nhiên

Bạch ôm vai cô liền rời đi cùng Quỳnh Anh, Mạnh Bà lo lắng nhìn cháu mình, Tây Vương Mẫu tức giận nhìn Thú Vương, hắn nhìn bà rồi lẳng lặng uống hết ly rượu rồi bỏ đi.

Bạch vừa ra khỏi cổng Ngân Hàng liền nhanh chân bế Quỳnh Anh lên chạy, cô hoang mang chưa biết gì ôm cổ nữ nhân ấy.

Nhân Giới

Vô Cữu thả nhẹ nữ nhân ấy liền cố gắng kìm chế bản thân, Quỳnh Anh nhìn sân nhà của nàng chớp mắt quay sang nhìn nữ nhân ấy.

- Tiểu Bạch...đây là nhà ta mà sao em có chìa khoá?

- Mua

- Mua?

- Là quà của em tặng người

- ..Nhưng nhưng mà

- Đừng lo lắng

Vô Cữu nắm tay Quỳnh Anh kéo vào trong, cô không dám đến đây vì nơi này đã bị chính tay tên chồng ấy cướp sạch.

- Mở mắt ra

- Không

- Tiểu Anh em không có lừa người

Quỳnh Anh lấy hết dũng khí ra xem căn nhà liền đơ ra nhìn chúng được tu sửa và hoàn toàn giống với căn nhà của ba mẹ cô từ bức tranh đến chậu hoa, cô vô thức bước vào trong, Vô Cữu cởi hai nút áo đầu ra thầm mắng ly rượu chết tiệt kia.

Lát sau

Quỳnh Anh nhún nhún trên giường cách thoải mái, Vô Cữu ngâm nước cả tiếng chưa thấy dấu hiệu ra, bình thường nàng tắm nhanh mà nhỉ, cô liền đi xuống giường đến phòng tắm gõ cửa.

- Tiểu Bạch

- A..em nghe

- Làm gì trong đó? Em bệnh cảm bây giờ

- Ưm..hưm..em ra ngay

Quỳnh Anh cau này nghe có gì lạ nên ra giường đợi nàng, hơn cả tiếng Vô Cữu mới ra ngoài, cô nhìn nàng từ trên xuống dưới chớp mắt ngoắc lại, Vô Cữu nhìn nữ nhân mặc đầm ngủ kia liền nuốt bọt không dám bước đến.

- Em sao vậy?

- K..Không có gì

- Tiểu Bạch

Quỳnh Anh cao giọng, Vô Cữu vội quỳ xuống khoanh tay, cô nhìn nàng liền cau mày, nàng hơi mím môi.

- Chuyện gì?

- L..Ly rượu của mẹ có thuốc

- Thuốc?

- Xuân dược

- Hả? Vậy nãy em ở trong đó la..làm cái đó?

Vô Cữu gật đầu, Quỳnh Anh ngượng vậy tiếng lúc nãy cô nghe là tiếng rên của nàng, cô ho nhẹ vài cái liền vỗ giường bên cạnh, Vô Cữu trèo lên giường liền chụp gối che đùi.

- Sao không nói?

- Cả ngày tiểu Anh tiếp khách rồi, chắc chắn là rất mệt

- Ngốc này, sao Tây Vương Mẫu lại muốn bỏ thuốc ta?

-...Mẹ thấy chuyện ở trong nhà vệ sinh rồi, em với mẹ có cãi nhau. Sau đó hình như mẹ nói gì với Diêm Vương, em nghĩ bà ấy muốn tiểu Anh trúng thuốc để tác hợp cho Diêm Vương

- Bà ấy là mẹ em

- Chỉ là mẹ nuôi. Bà ấy cần thể diện hơn là em, em cũng hiểu tính bà ấy, chuyện này hụt. Chắc chắn bà ấy không bỏ qua

- Nhưng làm sao em biết?

- Thú Vương nói

Quỳnh Anh nhìn nàng rồi dựt cái gối, Vô Cữu đỏ mặt che thứ đang nhô lên, cô đoán không sai nữ nhân này chưa hết thuốc.

- E..Em đi tắm

- Bệnh

- Nhưng mà

- Em chê ta?

- Không có tiểu Anh

Quỳnh Anh nhìn Vô Cữu xua tay liền thở ra cười nhẹ, cô nhướng người tới ôm cổ nữ nhân ấy, Vô Cữu nuốt nước bọt nhìn xương quai xanh của cô phơi bày trước mắt, Quỳnh Anh nhướng tới gần đến khi môi chưa chạm, cô cố tình thả nhẹ hơi nóng phà vào mũi vào môi cô.

Máu nóng trên người Vô Cữu chạy từ đại não lan ra toàn thân, Quỳnh Anh nhìn nàng liền dùng ngón trỏ đặt nhẹ lên môi của nàng, Vô Cữu cảm nhận được ngón tay mát mẻ của cô liền nhắm hờ mắt cảm nhận ngón tay ấy vẽ vời lên đôi môi của mình.

Vô Cữu liền lao tới như hổ vồ mồi, Quỳnh Anh nằm xuống giường nhìn, cô chưa kịp nói đã bị nữ nhân ấy chặn bằng môi của nữ nhân ấy, Quỳnh Anh nhắm hờ mắt đón nhận.

Vô Cữu mút nhẹ đôi môi của cô, Quỳnh Anh liên tục nút nhẹ môi trên của nàng, Vô Cữu cầm tay Quỳnh Anh đè xuống giường, tay nàng lướt nhẹ lên đan vào đôi bàn tay mềm mại và nhỏ nhắn của cô.

Quỳnh Anh nắm chặt tay nàng mơ màng, Vô Cữu đưa lưỡi vào bên trong khoan miệng, Quỳnh Anh như đang chờ đợi nàng vào mà vồ lấy, cả hai quấn quýt bên nhau không rời.

- Ưm..tiểu Bạch

Vô Cữu tạm thời rời xa môi cô, nàng dịch xuống ngậm lấy phần cổ trắng nút nhẹ, tay nàng rảnh rỗi đến mức đem chiếc áo ngủ cô đang mặc cởi vội ra, Quỳnh Anh dường như tê liệt với những cái hôn nhẹ nhàng của nàng, Vô Cữu dang tay ra sau bế cô lên nằm thẳng trên giường khiến Quỳnh Anh đơ ra nhìn nàng.

Vô Cữu bắt đầu đưa tay lên sờ soạng bầu ngực Quỳnh Anh, nàng tựa như con hổ đói đang gặp mồi ngon nên cúi xuống bầu ngực của Quỳnh Anh hôn lấy hôn để, hôn hết bên này rồi bên kia, hôn thật lâu vào đầu ngực, xong nàng lại kề miệng vào mút như một đứa trẻ đang khát sữa mẹ vậy

Lưỡi của Vô Cữu đánh xoành xoạch lên hai đầu ngực đỏ hồng của Quỳnh Anh làm cho cô cong người lên ép bầu ngực vào miệng nàng như muốn xin thêm chút nữa vậy, cô lần đầu trãi nghiệm tình dục mạnh bạo này khiến cô sung sướng đê mê, nhắm nghiền mắt lại, lim dim tận hưởng từng đường hôn của nàng.

- Aaaa...em..ưm..ưm..khó chịu quá...aaa...đừng...cắn đừng cắn...aaa

Vô Cữu dừng lại một chút rồi mở miệng ra nuốt trọn một bên bầu ngực cắn mạnh khiến Quỳnh Anh bị kích thích liên tục, cô mở mắt nhìn Vô Cữu thì thấy nàng say sưa trên cặp ngực căng tròn, Quỳnh Anh nhìn vẻ mặt lúc này rất phong tình lại càng khiến cô cảm thấy tim mình đập lỗi nhịp vì nàng lần nữa.

Miệng của Vô Cữu thì nút cả bầu ngực, lưỡi nàng rà rà vào phần đầu ngực của Quỳnh Anh, tay thì mân mê vừa bóp vừa rờ, vừa se se lấy phần núm còn lại, khiến cô cảm thấy vừa khoan khoái vừa nhột nhạt vô cùng, người Quỳnh Anh đờ đẫn ra, tay cô nắm chặt lấy ga giường oằn mình ra để nàng nghịch ngợm, chân cô co duỗi vô chừng, thân cô rũ ra không còn chút sức lực chống cự chỉ muốn Vô Cữu tiếp tục mút liếm phần ngực của mình nhiều hơn nữa.

- A...A...A...Tiểu Bạch....khó chịu..khó chịu...a....ưm....a...ưm....ưm

Vô Cữu nhìn bộ dáng kích tình của Quỳnh Anh liền cười khẽ rồi vén tóc của Quỳnh Anh.

- Làm thế này có sướng không hả tiểu Anh?

-...S...sướng

Mặt Quỳnh Anh đỏ bừng mặt, Vô Cữu liền cười nhẹ rồi mở nhẹ hộc tủ lấy một cái còng bằng da, cô còn ngượng khi nó, đây chẳng phải đám đồ chơi cô nghịch ngợm đặt trên mạng lúc còn trẻ.

- E..Em tìm nó ở đâu?

- Tủ đồ ai đó có cái vali bí ẩn nào đó nhụi sâu lắm đó, không ngờ nữ nhân nào đó thích những thứ này

- K..Không phải, đo..đó là lúc trẻ đặt nhầm

- Vậy đã thử dùng?

-...Vài lần

- Vậy à, vậy để em giúp người làm thêm vài lần

Quỳnh Anh kinh ngạc chưa tiêu hoá lời nói của Vô Cữu, nàng đã nhanh tay còng chặt tay cô, cô đơ ra nhìn thứ còng tay bằng da đen này. Quỳnh Anh nuốt bọt khi thấy nàng cười khẩy như trêu chọc mình liền thẹn quá hoá giận, cô đá đá đùi nàng.

- Em dám cười nữa ta đánh chết em

- Đánh chết em? Oh nhưng mà phải đợi em " đâm " chết ai đó đã

Quỳnh Anh kinh ngạc khi nghe những lời thì thầm của nàng, còn biết nhấn nhá, cô nhìn nữ nhân khác lạ so với bình thường, " cừu non" của cô đâu?! Vô Cữu cười khẩy một cái rồi đeo bịt mắt đi ngủ, bàn tay của nàng như có điện, sờ đến đâu Quỳnh Anh rờn rợn người đến đó, thân thể cô bây giờ không kìm hãm được bao nhiêu lăn lọn nẩy lên uốn éo như một con rắn.

- Aaa...aa..đ..đừng che...ư..ư..ưm..khó chịu

Miệng của Vô Cữu mút nhẹ đầu ngực không rời, xong lại bên kia, tay nàng sờ mó vô cùng điệu nghệ, cô không chịu nổi những kích thích của nàng nữa nghiêng qua cau cổ Vô Cữu trong bóng tối, Vô Cữu bật cười thành tiếng rồi cúi xuống cố ý để cậu nhỏ cứng đơ vào giữa hai chân cô và cạ qua cọ lại.

Quỳnh Anh cũng cảm thấy cả người nóng lên, hạ thể cảm giác trống trãi như muốn được ai dó được lấp đầy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com