Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Đêm lạnh (19+)


Xe chạy thẳng đến biệt thự Tây Sơn, cô xuống xe, đứng chờ ở cửa, thấp thỏm bất an nhìn Viên Soái. Hoàng hôn tĩnh lặng, còn có thể nghe tiếng quạ kêu văng vẳng, một tiếng lại một tiếng, quanh quẩn trong không gian. Hắn ôm một cái "Vào đi thôi", rồi kéo cô đi vào trong viện.

"Làm điếu thuốc cái đã."

"Em muốn chết thảm hại hơn thì cứ việc, đừng kéo anh theo!" Hắn mở rộng căng cứng đôi bàn tay, hận không thể bóp chết cô.

Cô chấp hành mệnh lệnh, bị hắn kéo lên lên bậc thang, mới vừa đi đến một nửa thì cửa mở.

"Giám đốc, tôi còn có việc, xin phép đi trước."

"Ăn cơm rồi hãy đi."

"A__"

Viên Soái nhìn một hàng phụ nữ đang nước mắt ngắn nước mắt dài, chợt thở dài. Người phụ nữ ngồi ở ngay ngoài cùng sô pha "Viên Soái, lần này cần cảm ơn con a, Quân Quân đứa nhỏ này tính tình chúng ta đều biết, một khi đã hứng lên, tám con ngựa đều kéo không trở lại, làm cho con phải lo lắng rồi."

"Chú Chung à, nha đầu này đã sớm muốn trở về rồi, chỉ là mặt mũi quá mỏng. Hiện tại mọi thứ đều đã ổn rồi không phải sao?

"Ba, đứa nhỏ này quay về rồi, người cũng đừng tức giận, đợi lát nữa kêu con bé quỳ xuống nhận sai với người."

"Đều là chuyện trong nhà, đừng có bậy bạ." Lão ông cầm lấy cái tẩu ở trên bàn gõ gõ, chú Chung nhanh tay đem một túi vải nhung đưa cho Viên Soái, ra hiệu ánh mắt.

Viên Soái ngầm hiểu bước lên, giúp ông lão cuộn mấy sợi thuốc lá, châm diêm.

"Cái con bé này cũng thật là, nó không hiểu chuyện mà còn bênh vực chiều chuộng nó, chừng nào nó mới trưởng thành đây?"

"Giám đốc à, Giang Quân mấy năm như thế nào bác cũng biết đó. Con bé đã chịu đựng rất nhiều vất vả ở bên ngoài. Không phải là vì sợ người trong nhà mất mặt, mà vì con bé sợ người ta nói nó không biết cố gắng. Nó đã sớm biết sai rồi."

"Đúng vậy đó ba, người không phải lúc trước từng nói đứa nhỏ với ba đều tính tình y chang nhau, trong xương cốt đều có dòng máu Sơn Đông Đại Hán chảy trong tim, còn nói nếu là xuyên không, nó chắc hẳn phải là Quán Trung nữ hiệp." (Quán Trung nữ hiệp: nhân vật hiệp sĩ trong phim La Quán Trung)

"Đừng có mà giải vây cho nó, tự ta hiểu rõ ràng cháu gái mình tính nết ra sao. Đúng rồi, các ngươi hai người xảy ra chuyện gì đều đã biết rồi, tốn thời gian kể lể làm gì."

"Ay dà, giám đốc à."

Chú Giang cười nói, "Còn gọi giám đốc gì nữa? Kêu ông đi."

"A?"

"......."

"Vâng, thưa ông."

Lão ông cười cười giải thích với chú Chung:


"Mấy ngày nữa, mời chú Viên cùng với tiểu Viên lại đây cùng nhau ăn một bữa cơm, đã đem ngày giờ đi xem rồi, gả sớm thì bớt lo sớm."

"Dạ."

"Gọi cái con bé hư đốn kia ra, nấu ít đồ ăn, chuẩn bị ăn cơm."

"Dạ."

Giang Quân hồng cái con mắt, như thỏ con trốn phía sau bà nội.

"Nha đầu ngốc, ông nội con còn dám ăn thịt con hay sao."

Cô cúi đầu, từng bước một cọ đến ông nội trước mặt "Ông à, con đã trở về."

"......."

"Ông à, con sai rồi"

"...."

Cô thấy bà nội bĩu môi với cô, lập tức bùm một tiếng quỳ xuống.

"Ông à, con xin lỗi mà con biết sai rồi~"

".........."

"Ông nội, hay ông đánh con mắng con đi, con biết con sai rồi làm ông phải thương tâm vì con."

Lão ông ý bảo người khác kéo cô lên, ngón tay gõ cái bàn.

"Cách này có ích sao? Từ nhỏ đến lớn, nhà con biết bao lần không đòn thì sẽ quên?"

"Con thật sự biết sai rồi, nếu không con viết giấy cam đoan? Viết huyết thư cũng được!"

"Chung Giang Quân, con ngứa da ngứa thịt có phải hay không"

"Ông đánh con đi, con cam tâm tình nguyện, ông à, nếu không ông ném con sang Tây Tạng tham gia quân ngũ đi, con hứa nhất định bảo vệ quốc gia thật tốt."

"Không hiểu sao ta lại mắc nợ cái đồ quỷ nhà con." Lão ông tay cao cao giơ lên, phát cho cô một cái vào mông. Tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, cười cười rồi vào phòng khách ăn cơm, Viên Soái theo ở phía sau, thấy Giang Quân đắc ý hướng hắn giơ ngón tay chữ V.

Sau khi ăn xong Viên Soái không thèm để ý tới cô, làm mặt quỷ rời đi.

Giang Quân bị lôi vào phòng họp chung. "Con ở bên ngoài náo loạn đủ rồi đi, nên thu hồi tâm tính. Viên Soái là đứa nhỏ không tồi, hiếm có người nào quan tâm đến con như vậy, một thời gian nữa hai đứa nên về một nhà đi."

"Bà à, con mới lớn có chút chút thôi a."

"Con còn nhỏ sao, bằng tuổi con bây giờ thì ta đã nuôi con học tiểu học rồi."

"Mẹ, hiện tại như vậy kết hôn quá sớm rồi!!"

"Đường đường là đứa con gái, ở bên ngoài hồ nháo giống bộ dáng gì?"

"Bà à, con không hề chơi bời hồ nháo, cháu chuyên tâm công tác, mỗi ngày đều hướng về phía trước. Bà không phải đã dạy con đừng học đòi ăn chơi trác táng, phải tiến về phía trước sao?"

"Chú ý nói chuyện, đừng có không lớn không nhỏ như vậy." Mẹ của Giang Quân trừng mắt liếc cô một cái.

"Con cũng không có đem cái chức danh lão Chung của ba ra ngoài rêu rao nha, con tự lực cánh sinh thật đó."

"Không ai cấm con làm việc, nhưng phải kết hôn."

"Đúng vậy, ta còn muốn ôm chắt mình, chúng ta già cả rồi, còn có thể chờ bao lâu. Con nếu còn biết thương bà nội, thì mau mau sinh chắt cho bà nội bế đi."

"Không cần chắt đâu, bà nội có người khác rồi sẽ quên con ngay." Cô ăn vạ bà nội, cọ cọ vào bà như chó con.

"Thật vớ vẩn!"

"Chung Giang Quân, con lại muốn ăn đòn đó?"

Cô thấy lão ông trợn tròn đôi mắt, lập tức chạy tới

"Ông nội yêu à, con thành thật kiên định bên cạnh ông hiếu kính hai năm, không tốt sao? Một mạch đem con biến thành khuê nữ nhà người khác, ông có thể nhẫn tâm vậy sao?"

Lão ông dùng sức véo véo cái mũi cô "Con béchết tiệt kia, ông ước gì đưa được cái đồ ôn thần nhà con ra khỏi cửa."

"Được rồi, việc này về sau lại thương lượng đi, con mấy ngày nay tốt nhất ở nhà chờ tin từ ta, đừng có mà ra ngoài làm ba cái trò điên."

"Vâng, thưa giám đốc!"

Đêm đã khuya, cô nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại ngủ không được, lấy di động nhắn tin hỏi Viên Soái đã ngủ chưa?

Rất nhanh có tin nhắn trả lại 

"Mọi thứ ổn thỏa rồi hả?"

"Xong lâu rồi, anh đang làm gì?"

"Nằm thôi." 

Vừa nhận được tin nhắn thì điện thoại vang lên. Cô chạy nhanh nhìn ngó xung quanh.

"Làm gì vậy, mọi người đều ngủ rồi." Cô nhỏ giọng nói. Điện thoại đầu bên kia truyền đến tiếng Viên Soái thấp giọng cười.

"Anh đang ở phòng riêng sao?"

Hắn cũng hạ giọng, "Ừ."

"Nhà của anh bên đó sấm bom gì đánh cũng chẳng hề hấn rồi."

Hắn bỗng nhiên cao tiếng, cười to "Rồi rồi biết em đang ngán ngẩm rồi..."

Cô nghĩ lại chuyện chiều naay, cười rộ lên.

"Nhớ anh không?" Hắn đột nhiên hỏi khiến cô trở mình đem mặt vùi vào gối đầu.

"Nhớ." Cô nghe thấy từ trong sâu thẳm trái tim mình đang gọi tên hắn, nhớ, rất, rất nhớ.

Cô mặc xong quần áo, như kẻ trộm rón ra rón rén xuống lầu, vừa đấm vừa xoa mà bắt bảo vệ trực ban mở cổng cho cô.

Cô chạy vội vàng trong đêm lạnh, thân thể cùng tâm linh đều vô cùng khát vọng tình yêu của người đàn ông kia, trong bóng đêm lại càng yếu ớt, chạm vào là sẽ nổ tung.

Xe của Viên Soái dừng ở công viên bên cạnh, tránh đi đèn đường, như bóng ma ẩn núp trong lặng yên.

Cô mở cửa xe, tay hắn cầm vô lăng, mắt nhìn cô, không rõ biểu tình. Cô nhào vào hắn, dây dưa ở bên nhau. Viên Soái áp mặt Giang Quân, dày vò kịch liệt, hôn thật sâu rồi lái xe đưa cô đi như tia chớp. Trong xe Viên Soái nắm chặt hết thảy cơ hội âu yếm, tay Giang Quân nắm chặt khí quan cứng rắn của hắn, buộc hắn phải vượt đèn đỏ này đến đèn khác, bế cô lên vai rồi chạy thật nhanh về phòng. Hai người họ quỳ gối trên giường, xé rách lột bỏ quần áo của nhau, như dã thú liếm láp từng tấc da thịt trần trụi trên người đối phương.

"Kêu tên của anh." Hắn thở hổn hển nhìn cô, mồ hôi đọng lại trên khuôn mặt cô đang ẩn mình dưới thân hắn, cùng hắn mười ngón tay giao nhau triền miên.

"Viên Soái" Cô si mê nhìn hắn, thân thể cũng hướng lên nghênh đón.

"Kêu thêm lần nữa"

"Viên Soái"

"Tiếp tục kêu"

"Viên Soái!"

Hắn mãnh liệt va chạm cô, tiếng hắn xé tan cô kêu lên vang động, đồng thời đạt tới cao trào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com