Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Huyết Mạch Cấm Kỵ - Ký Ức Thanh Diệp Và Đêm Si Mê Của Đại Định


Thời Nam Cung, năm Đại Định thứ nhất. Năm năm đã trôi qua kể từ khi chiếc xe lăn bằng vàng ròng lăn qua ngưỡng cửa Thái Hòa điện, biến Mộ Dung Bách Lý từ một hoàng tử tật nguyền thành vị hoàng đế trẻ tuổi nhất lịch sử. Niên hiệu Đại Định – tên gọi mang ý "định đoạt số phận" – không phải ngẫu nhiên. Nó là lời thề trên máu mẹ, trên da thịt chị, trên ngai vàng còn dính mùi tử thi. Kinh thành đã thay đổi: Huyền Vũ quân giờ là Cấm Vệ Thiết Kỵ, phủ An Lạc trở thành Tử Cấm Thành mới, và Thùy Dương – nay là hoàng hậu – sinh hạ ba hoàng tử, mỗi đứa đều mang đôi mắt hổ phách của nàng và nụ cười lạnh lẽo của chàng. Nhưng đằng sau lớp vàng son, ký ức vẫn rỉ máu như vết thương chưa lành. Và đêm nay, dưới ánh trăng rằm, những ký ức ấy sẽ hòa quyện với dục vọng cấm kỵ, tạo nên một đêm si mê đẫm mồ hôi và tinh dịch.

Ký Ức Thanh Diệp – Tình Yêu Đã Thành Máu

Mười chín năm trước, trong Thụy Tĩnh điện – nơi giờ chỉ còn là đống tro tàn được Bách Lý đốt sạch để xây cung mới – Thanh Diệp quỳ trước hoàng đế Mộ Dung Triệt, áo lụa trắng thấm nước mắt, tay ôm bụng bầu tám tháng.

"Hoàng thượng," giọng nàng run rẩy nhưng kiên định, "thiếp mang long thai. Nhưng thiếp không muốn con chúng ta sinh ra trong bóng tối. Hãy cho thiếp một danh phận. Hãy để thế gian biết: thiếp là người phụ nữ duy nhất yêu người bằng cả linh hồn."

Hoàng đế nhìn nàng – người phụ nữ không màng quyền lực, không tranh sủng ái, chỉ lặng lẽ chờ ông mỗi đêm trong điện hoang phế. Ông yêu nàng, yêu đến mức đau đớn. Nhưng ngai vàng là lưỡi dao: hoàng hậu đã biết, đã mua chuộc thái y, đã rêu rao rằng Thanh Diệp "trộm tình với thái giám, sinh ra quái thai".

"Ta không thể," ông thì thầm, tay chạm vào bụng nàng. "Nếu ta phong nàng làm phi, hoàng hậu sẽ giết nàng. Sẽ giết con ta."

Thanh Diệp cười buồn, nước mắt rơi xuống tay ông:

"Vậy thiếp sẽ sinh. Thiếp sẽ dạy con trai người cách sống mà không cần ngai vàng. Nhưng hoàng thượng... hãy hứa: nếu con thiếp sống sót, hãy cho nó một cơ hội trả thù."

Ông gật đầu, hôn lên trán nàng. Đó là nụ hôn cuối cùng.

Đêm sinh nở, khi tiếng khóc trẻ sơ sinh vang lên – Mộ Dung Bách Lý – một toán sát thủ của hoàng hậu ập vào. Chúng đâm dao vào bụng nàng, xé toạc da thịt, để máu phun như suối. Thanh Diệp ôm con, dùng thân mình che chắn, máu hòa lẫn sữa mẹ thấm ướt vải lụa.

"Đừng... giết nó..." nàng thều thào, tay siết chặt cuống rốn. "Nó... là máu của người thiếp yêu..."

Sát thủ cười khẩy: "Hoàng hậu lệnh: giết mẹ, giữ con làm trò cười."

Nhưng trước khi dao hạ, Thanh Diệp dùng chút sức cuối cùng, cắn lưỡi tự vẫn. Máu phun vào mặt chúng, và trong cơn hấp hối, nàng thì thầm lời nguyền: "Con ta... sẽ trở lại... bằng máu của các ngươi..."

Xác nàng bị vứt vào giếng sau điện, không mộ, không tên. Nhưng linh hồn nàng – theo lời đồn – vẫn lang thang trong Thụy Tĩnh điện, chờ ngày con trai trả thù.

Bách Lý, giờ là hoàng đế, vẫn mơ thấy giấc mộng ấy mỗi đêm. Và mỗi lần tỉnh giấc, chàng ôm chặt Thùy Dương, thì thầm: "Mẹ... con đã làm được."

Tuổi Thơ Trong Bóng Tối – Thùy Dương, Người Che Chở

Năm Bách Lý lên ba, Thụy Tĩnh điện là địa ngục: không lò sưởi, không thức ăn, chỉ có gió lạnh và những lời chế nhạo từ các hoàng tử khác. Chúng gọi cậu là "quái vật què", ném đá vào xe lăn, thậm chí tiểu vào bát cháo của cậu. Hoàng hậu cười nhạo: "Để nó chết dần đi, tiết kiệm ngân khố."

Nhưng Thùy Dương – mười ba tuổi, đại công chúa bé nhỏ – lén trốn khỏi cung, mang theo bánh hoa quế và một chiếc áo lông cũ.

"Lần đầu gặp, tỷ thấy đệ ngồi một mình dưới gốc liễu," nàng nhớ lại trong hồi ức. "Đệ không khóc, chỉ nhìn trời. Tỷ nghĩ: 'Đây là em trai tỷ. Tỷ phải bảo vệ.'"

Nàng đẩy xe lăn cho cậu, kể chuyện cổ tích: "Ngày xưa, có một hoàng tử què chân, nhưng dùng trí tuệ đánh bại rồng. Cuối cùng, hắn cưới công chúa và làm vua."

Bách Lý, non nớt, nắm tay nàng: "Tỷ... đừng đi. Chúng nó đánh đệ."

Thùy Dương ôm cậu, dùng thân mình che gió: "Tỷ sẽ ở đây. Tỷ sẽ đánh chúng nếu chúng đến."

Một đêm, Mộ Dung Hạ (sáu tuổi) dẫn đám thái giám xông vào, cầm roi quất cậu. Thùy Dương lao tới, dùng roi quất lại: "Đánh em tỷ, ta giết ngươi!"

Hạ khóc chạy. Nhưng từ đó, hoàng hậu phạt nàng cấm túc. Dù vậy, Thùy Dương vẫn lén đến, ngủ bên cậu, hát ru: "Huynh muội ta, không rời không phụ..."

Những năm ấy, trong bóng tối, Thùy Dương là ánh sáng. Nàng dạy cậu đọc sách, dạy cậu mưu lược, dạy cậu yêu – dù tình yêu ấy sau này sẽ biến chất thành dục vọng cấm kỵ. Và Bách Lý, từ một đứa trẻ im lặng, bắt đầu mỉm cười – chỉ với nàng.

Hiện Tại – Năm Năm Sau: Đại Định Hoàng Đế Và Hoàng Hậu Si Mê

Năm năm trôi qua như giấc mộng đẫm máu. Bách Lý, nay 14 tuổi, đã là một thiếu niên cao lớn, cơ bắp săn chắc từ những buổi luyện võ bí mật (dùng dây treo và xe lăn cải tiến). Chàng vẫn ngồi xe lăn trước thiên hạ – biểu tượng của sự kiên cường – nhưng trong cung riêng, chàng có thể đứng, thậm chí đi khập khiễng vài bước nhờ dược thảo từ Tây Vực. Niên hiệu Đại Định đánh dấu sự thống trị: Huyền Vũ quân mở rộng thành 50 vạn thiết kỵ, kinh thành là pháo đài bất khả xâm phạm, và hoàng hậu Thùy Dương – 24 tuổi, thân hình nở nang sau ba lần sinh nở – là người phụ nữ quyền lực nhất hậu cung.

Họ không giấu tình yêu cấm kỵ. Trong mắt bá quan, Thùy Dương là "con nuôi" được nhận từ dân gian, không huyết thống. Nhưng trong Tử Cấm Thành, họ là chị em ruột – và là vợ chồng si mê đến điên loạn.

Hoàng đế Mộ Dung Triệt đã băng hà hai năm trước, do bệnh nặng. Ngai vàng giờ thuộc về chàng, và Thùy Dương là hoàng hậu chính thất, sinh hạ ba hoàng tử: Liệt (5 tuổi), Huyền (3 tuổi), và Thanh (1 tuổi) – những đứa trẻ mang dòng máu loạn luân, nhưng được nuôi dạy như thái tử tương lai.

Đêm nay, rằm tháng năm, trong điện Đại Định – cung điện mới xây trên nền Thụy Tĩnh – Bách Lý ngồi bên bàn, lật tấu chương. Thùy Dương bước vào, áo lụa mỏng ôm sát bộ ngực đầy đặn, eo thon sau sinh, và cặp mông tròn lẳn khiến chàng nuốt nước bọt.

"Bệ hạ," nàng thì thầm, quỳ bên xe lăn, tay vuốt ve đùi chàng qua lớp vải. "Đêm nay... thiếp nhớ ký ức tuổi thơ. Nhớ những đêm tỷ ôm đệ trong điện lạnh."

Bách Lý đặt bút, kéo nàng lên đùi: "Và giờ, tỷ là hoàng hậu của trẫm. Nhưng trong tim, tỷ vẫn là... chị gái si mê."

Nàng cười, hôn lên vết sẹo tai chàng: "Và đệ là em trai... nhưng cũng là người đàn ông đệ đã đụ tỷ đến chảy máu."

Cảnh Đặc Biệt: Đêm Si Mê Loạn Luân – Dục Vọng Đẫm Mồ Hôi Và Tinh Dịch

Ánh nến vàng vọt soi lên giường ngọc khổng lồ, nơi chăn gấm đỏ thẫm như máu. Thùy Dương cởi áo, để lộ thân thể trần truồng: bộ ngực nặng trĩu, núm vú sẫm màu từ những lần cho con bú, bụng phẳng lì với vết sẹo mờ từ lần sinh Thanh, và vùng kín lông mu đen nhánh, vẫn ướt át từ cơn thèm khát.

Bách Lý, từ xe lăn, dùng tay kéo mình lên giường – chân teo quắt giờ đã linh hoạt hơn nhờ dược, nhưng chàng vẫn thích nàng thống trị. "Tỷ... cưỡi trẫm đi. Như đêm tỷ bị thuốc, nhưng lần này... là tình yêu."

Thùy Dương rên rỉ, đẩy chàng nằm ngửa, tay xé toạc long bào của chàng. Con cặc của Bách Lý – nay đã dài và cứng như thép, 18 phân, gân guốc từ tuổi dậy thì – bật tung ra, đầu khấc đỏ au rỉ nước nhờn. Nàng liếm môi: "Em trai... cặc đệ to quá. Tỷ thèm nó từ khi đệ còn nhỏ... giờ nó sẽ đụ lồn tỷ đến rách."

Chàng nắm tóc nàng, kéo đầu xuống: "Hút nó đi, chị gái dâm đãng. Hút cặc em trai ruột của tỷ."

Thùy Dương há miệng, nuốt trọn con cặc vào họng, lưỡi quấn quanh thân, hút mạnh đến mức tiếng ọc ọc vang lên. Nước miếng nàng trào ra, nhỏ xuống bi chàng. Bách Lý rên: "Đụ mẹ... tỷ hút giỏi quá. Như con điếm cung đình... nhưng là chị ruột của trẫm."

Nàng ngẩng lên, mắt long lanh dục vọng: "Tỷ là con điếm của đệ. Loạn luân với em trai... tỷ ướt lồn rồi." Tay nàng luồn xuống, ngón giữa thọc vào lồn mình, rút ra ướt nhẹp: "Thấy không? Nước lồn tỷ chảy vì cặc đệ."

Bách Lý lật người, dùng tay và lưng đẩy nàng nằm sấp, mông chổng lên. Chàng quỳ sau, dù chân yếu, nhưng cặc chàng vẫn đâm thẳng vào lồn nàng – phập! – xé toạc thành âm đạo ướt át. Thùy Dương hét lên khoái lạc: "Aaa! Cặc em trai... đụ sâu quá! Đụ lồn chị đi! Đụ đến tử cung!"

Chàng nhấp mạnh, mỗi cú dập làm bi chàng đập vào mông nàng bạch bạch, tinh dịch tiền xuất trào ra lẫn với nước lồn. "Lồn tỷ chặt khít... dù sinh ba con rồi. Tỷ sinh con cho em trai ruột... tỷ là con quỷ dâm!"

Nàng quay đầu, hôn chàng cuồng nhiệt, lưỡi quấn lưỡi: "Đụ mạnh nữa! Tỷ muốn mang thai lần nữa... con thứ tư của loạn luân! Đổ tinh vào lồn tỷ đi!"

Bách Lý tăng tốc, tay bóp vú nàng, vắt sữa còn sót từ lần cho bú: "Vú tỷ... sữa cho con trẫm... giờ trẫm bú!" Chàng cúi xuống, ngậm núm vú, hút mạnh trong khi cặc vẫn dập lồn phập phập. Thùy Dương co giật, lồn siết chặt cặc chàng: "Sắp ra... em trai... tỷ ra vì cặc đệ!"

Chàng gầm lên, bắn tinh – dòng tinh nóng hổi phun sâu vào tử cung nàng, đầy ứ đến tràn ra. "Tỷ... nhận tinh em trai đi! Mang thai quái thai nữa!"

Họ ngã vật ra, cơ thể dính bết mồ hôi, tinh dịch và nước lồn. Thùy Dương nép vào ngực chàng, tay vuốt cặc còn mềm: "Em trai... yêu tỷ không?"

Bách Lý hôn trán nàng: "Yêu. Si mê. Dù là loạn luân... trẫm sẽ đụ tỷ đến chết."

Nàng cười, thì thầm: "Và ký ức mẹ... sẽ chứng kiến. Bà yêu phụ hoàng đến chết... chúng ta yêu nhau đến... vĩnh cửu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com