"Thanh Huyền, ngươi, đi với ta."
"C—Cái gì?? Minh...Hạ công tử, ngươi... ngươi nói cái gì vậy?!!"
Hoang mang cực độ, Thanh Huyền vẻ mặt vô cùng khó hiểu, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì. Tự nhiên Hắc Thủy quỷ vương đến ngôi đền này kêu y đi với hắn. Thanh Huyền thầm nghĩ: "Đi? Đi đâu? Không phải là lần đó hối hận vì đã thả ta đi đó chứ? Không, không, không thể nào. Hạ công tử chắc chắn không phải loại quỷ đó. Nhưng mà, là lý do gì?"
Nghĩ rồi nghĩ, tay chân hắn luống cuống chỉ trỏ lung tung, cái gì mà ta rồi ngươi.
Hạ Huyền lướt xuống người hắn nhìn, chân mày như có như không hơi cau vào.
"Đi, đi chữa chân tay cho ngươi."
Thanh Huyền lại chỉ vào mình nói: "Ta, chân ta? Tay ta? " Sau đó liền ngợ ra, chân tay y đều 1 bên bị y tự phế đi, sau đó hiểu ý liền liều mạng huơ huơ tay liên tục: " Không, không cần. Hạ công tử, tay chân do ta tự phế, không phải do huynh, một chút liên quan cũng không có. Huynh không cần phí công sức đến đây kêu chữa cho ta. Hahahaha, ta, ta quen rồi. Huống chi đã nhiều tháng như vậy, ta giờ cũng chỉ là phàm nhân, căn bản không thể hồi phục được nữa đâu. Không chữa được đâu, không chữa được, ta cũng không cần chữa, ta không muốn huynh lãng phí thời gian vào ta như vậy. Hahahaha, bây giờ ta rất ổn mà, huynh xem..."
Nói nhiều như vậy, hắn lại thấy bản thân lại vậy rồi, nói nhiều như vậy. Thanh Huyền hắn vốn dĩ không thể đi cùng Hạ Huyền đi chữa, một phần là nguyên do kia, một phần là do những gì hắn và anh trai đã gây ra với Hạ Huyền. Chột dạ chứ, hối hận chứ. Thế nhưng, giờ hắn có thể làm gì để bù đắp cho người ta đây? Chi bằng giữ khoảng cách một chút, cùng Hắc Thủy không còn quan hệ gì nữa. Hắc Thủy hắn lần đó từ đảo Hắc Thủy cho y trở về nguyên vẹn, không làm gì cả. Là tự mình khiến bản thân thành ra thế này, sao có thể lại còn bắt hắn chữa trị cho mình?
Bên cạnh nhau ít nhiều đã mấy trăm năm, Thanh Huyền lại không phải kẻ hay để chuyện trong lòng bận tâm nhiều, cái gì cũng kể cho hắn, không giấu giếm, không che đậy thứ gì, hết lòng tin tưởng hắn. Bây giờ cũng vậy, cho dù là một năm, mười năm, trăm năm, vạn năm nữa chưa chắc đã thay đổi. Vì vậy, liền nhìn là thấy hẳn Thanh Huyền đang xuy nghĩ trong đầu đủ thứ, nghĩ cái gì, chắc cũng không cần nói nữa. Hắn nhíu mày thêm chút nữa, nét mặt nghiêm nghị có đôi phần dữ tợn, khiến người ta không khỏi thêm phần sợ hãi.
"Không nói nhiều. Đứng lên, đi."
Thanh Huyền vẫn chưa hiểu được, mặt vẫn lớ ngớ như người mất hồn. Nhân vật chính chưa lên tiếng, liền thấy mấy vị bô lão đằng sau lên tiếng.
"Đúng đó lão Phong, người ta có ý tốt, muốn giúp ngươi chữa trị, ngươi còn chờ cái gì?"
"Lão Phong ngươi mau đi đi, đừng phí lời. Ngươi nhìn ngươi xem một ngày được 24 tiếng thì ngươi lải nhải quanh tai bọn ta 23 tiếng, nghe đến lòi lỗ tai luôn rồi."
Sau đó mọi người tựa như có sợi dây gắn kết lại, đồng lòng đều muốn đuổi y đi nhanh nhanh. Thanh Huyền bỗng đứng phắt người dậy, đứng dậy gấp quá, lại cùng một chân què quặt, lúc đứng dậy có chùng người xuống đau điếng một tiếng sau đó liền chỉnh lại nét mặt, quay lại phía họ, cùng họ cãi nhau một hồi:
"Mấy người quá đáng nhá. Ta chăm sóc các ngươi mỗi ngày, ta kể chuyện, các ngươi lại chê ta phiền, ta tức á..."
Lời còn chưa nói xong đã cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, như đang bay trên không. Hắc Thủy quỷ vương thế nào đã nhân lúc y đang bận tâm chửi nhau đã bế y lên, một tay vòng qua lưng, một tay vòng qua hai khớp đầu gối phía sau. Hắc Thủy đương nhiên đã thu về ánh mắt cùng biểu cảm khi nãy của Thanh Huyền, một cảm giác khó chịu bừng lên. Thanh Huyền mặt đột nhiên đỏ bừng, tim đập loạn xạ, mồm lắp ba lắp bắp bô bô ba ba đang định nói gì đó liền ngậm họng.
"Câm miệng."
Đám người ăn mày như thành công kế hoạch, phù phù vuốt mồ hôi trán, thờ phào một tiếng.
"Vị này, gọi như nào nhỉ? Hạ công tử? Hạ công tử, từ giờ phiền ngươi chăm sóc hắn nha."
Như phát hiện mình rơi vào lưới, Thanh Huyền cọ quậy người, định động tay động chân: "AAAAAAAAAAAAA, mấy người, mấy người cư nhiên lừa ta!!!!!"
Hạ Huyền: "Nằm yên."
Thanh Huyền: "Hạ công tử, ta không cần thật mà. Ta không cần, thật đó, hiện tại ta rất ổn, không có......----"
Vẫn là không để Thanh Huyền nói hết câu, Hạ Huyền nhẹ nhàng đặt lên trán y một nụ hôn nhẹ nhàng, giọng trầm thấp nói: " Ổn rồi, ngủ một giấc đi. "
Cái gì mà có thể ổn? Hắn vừa hôn ta đó??????????????? Mặt càng đỏ hơn, tim cũng đập nhanh hơn như muốn chạy ra ngoài, chỉ e hai thân thể dán chặt vào nhau như vậy, Hạ Huyền đã sớm cảm nhận được nhịp tim điên loạn của Thanh Huyền. Nụ hôn đó, nghĩ thế nào tùy mấy người, hiểu cách nào cũng đều đúng. Hai tay hắn bế Thanh Huyền, Thanh Huyền lại không nghe hắn đi chữa trị, hắn cũng chỉ có thể dùng cách này, nếu không chăng lẽ lấy đầu chọi đầu, chọi đến khi y ngất đi? Không thể được!!
Nụ hôn đó được Hắc Thủy truyền linh lực vào, đặt lên trán người kia liền tỏa ra cảm giác ấm áp vô cùng, làm người ta thấy thật ấm lòng trong ngày đông giá rét như này. Sau đó, liền chìm vào giấc ngủ ngay.
Những người còn lại trong đền đương nhiên câm nín, liền hiểu ra đây là cái tình huống gì, ho khan mấy tiếng liền cố gắng lờ đi để khỏi làm bóng đèn. Qua một lúc, một người đàn ông gầy gò nhìn ngoài lục tuần, đi ra trước mặt Hạ Huyền nói:
"Hạ công tử, lần này cảm ơn ngươi rất nhiều. Lão Phong sau này giao cho ngươi đó, phải chăm sóc cho tốt. Lão Phong con người này thật là cái gì cũng muốn giấu bọn ta. Hắn luôn tự mình băng bó vết thương, không cho bọn ta động vào, luôn miệng nói không sao. Miệng ngày nào cũng cười nói nhưng ta biết hắn không vui vẻ được như thế. Chân tay tàn phế, đi đứng luôn bất tiện, hắn hay ngã té dập mặt lắm, vì thế vết bầm tím trên người chắc chắn không ít. Bọn ta muốn giúp hắn cũng không cho bọn ta cơ hội giúp. Haizzz."
"Đúng vậy, lão Phong thường ngày rất tốt với bọn ta, luôn chăm sóc bọn ta. Hắn luôn để mọi người ngủ hết mới an tâm đi ngủ. Có lần bọn ta giả vờ ngủ, hắn tưởng thật, sau đó lặng lẽ mà đi ra sau đền tháo bỏ băng cũ mà thay băng khác. Thật ra cũng không có nhiều băng mới đến vậy, đều là hắn tự đem đi giặt giũ rồi dùng lại. Cũng không hiểu sao mấy tháng rồi nhưng chỗ tay vào chân hắn thỉnh thoảng lại chảy máu, hẳn là vết thương chưa lành hẳn đã bị rách tiếp, vẻ mặt hắn rất thống khổ. Những đêm mùa đông thì còn đau buốt lợi hại hơn."
"Hắn có rượu một cái là lại uống, chả hiểu sao uống mãi cũng chẳng thấy say."
Những người khác cũng lên tiếng, mỗi người một ý, không kể tật xấu Thanh Huyền thì khen y này kia.
Một đứa bé gái chừng lăm–sáu tuổi rón rén lại gần kéo kéo mép áo Hạ Huyền, tay còn đang ôm một con thú bằng vải bố, trông rách nát, nhưng lại được cô bé ôm như bảo vật mà trân quý.
Cô bé nói : " Ca ca, Phong ca ca sẽ khỏi bệnh đúng không? "
Cô bé nhìn vào con thú vải mà mình yêu thích, nhìn có vẻ luyến tiếc, nhưng vẫn dũng cảm đưa con thú cho Hạ Huyền nói : "Ca ca, cái này, San San là do mẹ ta làm cho ta, ta rất thích. Thường ngày Phong ca ca đối với A Trúc rất tốt. Ừm ừm. A Trúc cũng muốn giúp. A Trúc tặng San San cho Phong ca ca, mong ca ca mau chóng khỏi bệnh." Nói xong liền kiễng lên đặt San San vào lòng Thanh Huyền rồi chạy vào trong, có lẽ là về với mẹ.
Sau một hồi, lão gia kia lại nói:
"Chúng ta cũng hết cách rồi,may lần này có công tử."
Hạ Huyền gật đầu. Mọi người chào tạm biệt hai người họ đồng thời cũng chúc Thanh Huyền thêm vài câu:
"Lão Phong mau khỏi bệnh nha."
"Lão Phong mau khỏi bệnh."
"Lão Phong về khỏe mạnh rồi đừng quên bọn ta đó haha."
"Lão Phong sớm cùng ý chung nhân động phòng nha hahahahaha."
.....
"Lão Phong sắp thành thân à?"
"..."
"..."
"..."
"Ngươi nói cái gì đấy? Lão Phong đi chữa bệnh cơ mà. Thành thân cái đầu ngươi."
"À, ta lại tưởng lão Phong chuẩn bị thành thân... tại thấy người ta hôn lão Phong cơ mà..." Câu nói càng lúc càng nhỏ. Tuy là mùa đông nhưng ai lấy đều nóng bừng, sau đó cười hùa át đi câu nói vừa
rồi.
Cuối cùng, hai người họ cũng dời khỏi đền.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com