Chương 37: Ta đau, ngươi sẽ để ý sao?
Chương 37: Ta đau, ngươi sẽ để ý sao?
Mạn Yêu hơi mỉm cười, bỗng nhiên đầu ngón tay chuyển động, một chuỗi âm phù chậm rãi truyền ra nghe vào tai như là tùy ý, nhưng lại có thể khiến tâm hồn người dao động. Một chuỗi rất ngắn rất ngắn, ở trong cảnh đêm, ánh trăng bao phủ, bóng đèn cung đình lay động, hoa sen đầy hồ, nghe tựa như mờ ảo, ngắn ngủn một chuỗi trong nhu có cương, giống như muốn trực tiếp tiến vào đáy lòng người, rồi lại ở giữa chừng đột nhiên dừng lại, khiến cho người nghe chưa đủ thỏa mãn, thực khó chịu.
Một chuỗi âm phù này, Mạn Yêu là muốn nói cho người khác biết, nàng không phải là tài nghệ vụng về mới tìm người thay thế. Cũng là đang cảnh cáo những người đó, nàng tuy thản nhiên xử thế, không thích cùng người tranh phong nhưng cũng không có nghĩa là người khác tìm tới cửa, nàng sẽ nén giận, tùy ý cho người khinh nhục.
Nếu ai có ý khiến nàng khó xử, tất sẽ tự rước lấy nhục!
(Tranh phong: tranh dành phần thắng)
(Khinh nhục: khinh khi cùng vũ nhục)
Gác mái đối diện, trên mặt Tôn Nhã Lê một lát xanh một lát trắng, đã biết đối phương cũng không tầm thường, nhưng giờ phút này nàng ta muốn hối hận cũng không kịp rồi, chỉ có thể căng da đầu đi về phía trước. Ít nhất, phải thắng qua cái tỳ nữ kia.
Mạn Yêu ngước mắt nhẹ nhàng cười nói: "Cầm này có chút không hợp tay, phiền vị công công này lấy một cái khác tới. Còn cái này thì đặt ở nơi này, ta còn muốn so sánh thử xem."
Vị công công đó lĩnh lệnh rời đi, không đến một lát liền đưa tới một cây cầm khác, Mạn Yêu gật đầu nói: "Các ngươi đều lui ra đi. Linh nhi đánh đàn, không quen có người khác bên cạnh."
Cung nữ thái giám chung quanh đều nghe lời lui ra, nơi này chỉ còn lại ba người Mạn Yêu, Phó Trù, và Linh nhi.
Vị trí hai tòa gác mái đối diện nhau đều là kiến trúc rộng mở, ngồi ở bên trong đại điện có thể nhìn thấy tình cảnh phía trước màn che ở phía đối diện.
Mạn Yêu nhìn nhìn chung quanh, nhỏ giọng dặn dò Linh nhi vài câu, khe khẽ đem một cây cầm đến phía sau cầm án, đi đến sau lưng màn che, sau đó mới đi tới tấm bình phong khắc hoa che đậy cửa cầu thang, lại lặng lẽ đem tấm bình phong chuyển tới sau lưng tấm màn che.
(Cầm án: cái bàn để đặt cầm lên trên.)
Phó Trù đi theo bên cạnh nàng, lẳng lặng mà nhìn nàng. Thẳng đến khi thấy nàng khoanh chân cố định, đem cầm đặt ở trên người, y mới hiểu được dụng ý của nàng. Phó Trù lúc nãy rất buồn bực, lấy tính tình của Linh nhi có được cầm nghệ cao siêu khả năng không lớn, thì ra nàng chỉ là lấy Linh nhi ra để ngụy trang cho mình. Y lại một lần nữa cảm thán sự thông minh của nàng, cũng giống như màn bố cục một năm trước kia, đối với tình thế cùng với lòng người đều hiểu rõ, nắm chắc trong lòng bàn tay. Chẳng qua, lúc này đây, nàng đối với chính mình cũng rất tàn nhẫn!
Tiếng đàn vang lên, nhìn nàng hết sức chuyên chú đánh đàn, thần sắc trên mặt thật nghiêm túc, mười ngón tay nhiễm máu tươi ở trên dây đàn bay múa, không chút nào bận tâm đến thương thế trên vai trái. Một màn này, khiến Phó Trù bỗng nhiên nhớ tới rất nhiều năm trước, y mới vào quân doanh, một mình chiến đấu hăng hái, vì muốn đoạt quân công, vừa muốn trốn tránh sự tranh đoạt ngoài sáng của đối phương, cũng vừa muốn đề phòng ám tiễn mà người của mình bắn ra, chung quanh không có một người nào có thể tín nhiệm tin tưởng, mà có thể dựa vào, cũng chỉ có chính mình.
Đời người là tàn khốc như vậy, có đôi khi, vì hoàn cảnh ép buộc, mà tàn nhẫn đối với chính mình, cũng là một loại thủ đoạn bất đắc dĩ. Nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, vai trái nhiễm máu, ánh mắt nàng bình tĩnh thê lương, khóe miệng mang ý cười lãnh khốc, đã tác động đến sự thương tiếc được chôn sâu ở trong lòng Phó Trù.
"Dung Nhạc, trên người nàng có thương tích, để ta đàn." Sau khi kết thúc một đoạn âm phù, Phó Trù đè lại tay nàng.
Mạn Yêu ngẩng đầu, nhìn thấy đáy mắt Phó Trù hiện lên ôn nhu cùng thương tiếc, không giống như ngày thường một mặt nạ ôn hòa vĩnh viễn cũng nhìn không thấu. Nàng nao nao, nhàn nhạt cự tuyệt nói: "Tiếng đàn của nam tử cùng nữ tử, có khác biệt."
Phía trước màn che, Linh nhi rất có lễ phép mà nói: "Tôn tiểu thư, đến phiên ngài!"
Tiếng đàn của Tôn Nhã Lê, vận luật du dương thanh nhã, như nước chảy róc rách, khiến người lần giác(*) thoải mái. Quả nhiên là kỹ pháp thành thục, chỉ tiếc thiếu đi một phần nội tâm điềm tĩnh cùng thản nhiên, nghe đến tuy hay lại không đủ để người động tâm.
Mà tiếng đàn của Mạn Yêu, khiến người như gần kề đỉnh núi cao, đột nhiên lòng dạ khai nháo, nhiệt huyết sôi sục, nỗi lòng mênh mông. Nhưng mỗi khi sắp tới đỉnh là lúc, lại dần dần thu thế, tóm lại cho người ta một loại cảm giác không thể hoàn toàn tận hứng.
Cao sơn lưu thủy, núi cao nước chảy, tiếng đàn của hai người nghe vào giống như nhau, đều có ưu có khuyết. Nhưng nếu là cao thủ chân chính, nhất định có thể nghe ra sự khác biệt trong đó. Một người thì toàn lực đánh đàn, một người thì giữ lại một chút.
Sắc mặt mọi người trong Quan Hà điện không đồng nhất, có kinh ngạc, có hoài nghi, có tán thưởng, cũng có số ít không hiểu tiếng đàn không cho là đúng.
Một nữ tử có cầm nghệ không tầm thường cảm khái nói: "Không thể ngờ được một tỳ nữ nho nhỏ bên người Dung Nhạc trưởng công chúa đã có cầm nghệ như vậy, vậy thì cầm nghệ của Dung Nhạc trưởng công chúa chẳng phải là đăng phong tạo cực(*)?"
Một nữ tử khác nói: "Nghe nàng vừa rồi đàn một đoạn ngắn kia, thì đã biết rồi!"
Một nữ tử đối với Tôn Nhã Lê trước đó đoạt hết tất cả nổi bật rất là bất mãn nói: "Tôn tiểu thư tự cho là cầm nghệ đệ nhất kinh thành, không người nào có thể so sánh, ai ai nàng ta cũng không bỏ vào mắt, hôm nay còn nghĩ mọi cách khiêu chiến với Dung Nhạc trưởng công chúa, không thể ngờ được...... lại là tự rước lấy nhục! Hừ! Xem nàng ta về sau còn kiêu ngạo như vậy không!" Nói xong che miệng phát ra tiếng cười nho nhỏ. "Ha ha"
Tôn Nhã Lê cắn môi, trở lại chỗ ngồi, trên mặt lúc đỏ lúc trắng. Trận tranh tài cầm nghệ này, ai thắng ai thua, nàng ta so với bất luận kẻ nào càng hiểu rõ hơn.
Yến tiệc bề ngoài gợn sóng lăn tăn nhưng bên trong thì lại thủy triều cuồn cuộn ồ ạt, cuối cùng ở trong tiếng đàn mà hạ màn, nhưng Ly Vương cùng Vương tử Trần Phong quốc đều còn chưa có thể định ra người được chọn làm phi tử.
***
Phó Trù cùng Mạn Yêu đi vào tẩm cư được an bài dành riêng cho bọn họ, kêu ngự y tới xem bệnh, kê phương thuốc, Phó Trù kiên trì tự mình bao lại vết thương cho nàng. Mạn Yêu mỏi mệt dựa vào đầu giường, nhắm mắt lại, tâm thần thả lỏng, đau đớn càng thêm rõ ràng.
Linh nhi thật khó hiểu hỏi: "Chủ tử, nô tỳ không hiểu, ngài rõ ràng có thể thắng Tôn Nhã Lê, nhưng vì sao..."
"Vì sao ta muốn cố ý khống chế cùng trình độ với nàng ta?" Mạn Yêu chậm rãi mở mắt ra, nói tiếp một câu, lại không có câu sau.
Nàng có thể thắng Tôn Nhã Lê, khiến cho nữ tử không biết trời cao đất rộng này thua đến khó coi, nhưng nàng lại không thể làm cho Lâm Thiên Hoàng mất mặt được. Chỉ cần bảo trì ngang nhau, kia đó đã là thắng Tôn Nhã Lê, lại không đến nỗi khiến cho Lâm Thiên Hoàng ở trước mặt người của Trần Phong quốc mất hết mặt mũi. Phải nắm bắt đúng mực, xác thật không dễ, thậm chí so với toàn lực mà làm còn muốn khó hơn rất nhiều. Huống chi, cầm nghệ của một tỳ nữ vốn chỉ là như vậy, nếu làm quá mức, sẽ tỏ rõ trong đó có dị.
Ánh mắt Phó Trù sâu thẳm, rơi xuống trên người nàng, đã là tán thưởng, cũng là ôn nhu đến cực điểm. Hắn đắp chăn lên cho nàng, nói "Không thắng, đã là thắng rồi!"
Không thắng đã là thắng, người sáng suốt, ai mà không hiểu?
Nàng nhẹ nhàng cười, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ, không có một tia thắng lợi vui sướng.
Linh nhi cái hiểu cái không, Phó Trù đỡ Mạn Yêu nằm xuống, lại nói: "Nàng nghỉ ngơi trước, ta đi một lát sẽ trở về."
Mạn Yêu nhẹ nhàng gật đầu, mới vừa nhắm mắt lại không đến một lát, một cung nữ tiến vào bẩm báo: "Phu nhân, Vương tử Trần Phong quốc tới thăm."
Hai hàng lông mày của Mạn Yêu nhíu lại, nhàn nhạt nói: "Cứ nói ta đã nghỉ ngơi."
"Vâng."
Linh nhi nói: "Không ngờ ngài ấy chính là Vương tử Trần Phong quốc! Ngài ấy nhất định là lo lắng thương thế của chủ tử, cho nên đến đây hỏi thăm. Chủ tử vì sao không muốn gặp ngài ấy?"
Mạn Yêu thở dài: "Đã trễ như thế, tướng quân lại không có ở đây, lấy thân phận của ta cùng hắn, lén gặp mặt, vô cớ trở thành đề tài cho người đàm tiếu."
Dứt lời nàng lại nhắm mắt lại, Linh nhi biết điều không hề lên tiếng.
Lại qua không đến nửa khắc, ngoài cửa vang lên tiếng ngăn cản vội vàng của cung nữ: "Cửu hoàng tử, phu nhân nhà ta đang nghỉ ngơi, ngài không thể đi vào, Cửu hoàng tử."
Linh nhi nghe được tiếng bước chân, vội vàng đi ra cửa cản lại, Mạn Yêu thở dài, muốn thanh tĩnh một chút cũng không được, nàng xua tay nói: "Bỏ đi, để y vào đi, ngươi cản cũng cản không được."
Cửu hoàng tử cười cười mà nhanh bước vào "Đúng vậy mà! Vẫn là Li Nguyệt hiểu ta."
Mạn Yêu được Linh nhi đỡ ngồi dậy, dựa vào song cửa sổ, "Cửu điện hạ đêm khuya đến đây, có chuyện quan trọng sao?"
"Ta còn có thể có chuyện gì, đương nhiên là đưa linh đan diệu dược cho ngươi." Y giơ giơ cái bình bạch ngọc trong tay lên, đưa tới trước mặt nàng.
Mạn Yêu hơi hơi mỉm cười, "Cảm ơn ngươi, ta đã đắp thuốc rồi."
Cửu hoàng tử nói: "Những cái thứ dược đó của ngự y sao có thể cùng dược này của ta đánh đồng! Ngươi cầm đi, ta chính là chịu sự phó thác của người khác mà tới, cho dù ngươi không cần cũng phải thu nhận."
Mạn Yêu hơi chút giật mình, Cửu hoàng tử đã đem bình dược nhét vào trong tay nàng, lại nói: "Ngươi lại không phải không biết Thất ca huynh ấy, huynh ấy nếu là hai mắt trừng ta, ta cho dù nửa đêm đã ngủ rồi, cũng sẽ bị huynh ấy doạ tỉnh."
Y làm một cái động tác cực kỳ khoa trương, dẫn tới Mạn Yêu nhịn không được mà cười lên, trong lòng lại tràn ra chua xót. Nàng rũ mắt nhìn bình dược tinh xảo nằm ở trong lòng bàn tay mình, ngơ ngẩn.
Cửu hoàng tử dọn một cái ghế ngồi ở trước giường nàng, thu hồi thần thái vui đùa bình thường, thăm dò, nhẹ giọng trò chuyện: "Li Nguyệt, ngươi thật sự không thèm để ý đến Thất ca cưới vương phi sao?" Ánh mắt y, vài phần thử, vài phần chân thành, vài phần chờ mong.
Bàn tay tinh tế trắng nõn khẽ run lên, tươi cười bên môi nàng nhạt nhẽo mà chua xót, cúi đầu nhàn nhạt nói: "Nam cưới nữ gả là chuyện bình thường, ta nên chúc mừng hắn."
Cửu hoàng tử nhíu mày, lắc đầu làm như một oán phụ: "Đây không phải là lời nói thiệt tình của ngươi. Li nguyệt, ngươi không coi ta là bằng hữu à."
Mạn Yêu giương mắt nhìn y, nhìn một hồi lâu, nhìn đến trong lòng Cửu hoàng tử chột dạ, mới nói: "Cửu điện hạ muốn từ nơi của ta nghe được đáp án như thế nào?"
Cửu hoàng tử tươi cười hơi sửng sốt, Mạn Yêu lại nói: "Cửu điện hạ không cảm thấy hỏi cái vấn đề này lỗi thời sao? Cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì. Ngươi hẳn là so với bất kỳ ai càng rõ ràng hết thảy mọi chuyện giữa ta và hắn, ở một năm trước cũng đã toàn bộ kết thúc. Hiện tại ta, là thê tử của Phó Trù. Hắn có cưới phi hay không, cùng ta không có bất kỳ quan hệ gì."
Cửu hoàng tử sửng sốt, nàng nói thật bình tĩnh lãnh đạm như vậy, nhưng y lại nhớ rõ một năm trước khi nàng xoay người rơi xuống giọt lệ kia, khi đó y liền suy nghĩ, nàng là một nữ tử kiêu ngạo như vậy thế nhưng lại ở lúc còn không kịp rời đi tầm mắt bọn họ, khống chế không được mà chảy nước mắt, thật là thương tâm thấu xương đến thế nào. Hắn cho rằng người nàng tâm nàng cả đời này trốn không thoát Thất ca, lại như thế nào cũng đoán không đến, nàng sẽ lựa chọn gả cho Phó Trù, dùng phương thức quyết tuyệt như vậy chặt đứt dây dưa giữa nàng với Thất ca.
Nàng rốt cuộc là một nữ tử như thế nào? Gả cho Phó Trù, chẳng lẽ không phải muốn làm cho Thất ca hối hận sao? Nếu không phải, vậy hạnh phúc của Thất ca, thật là xa xôi không thể với tới.
Trong lòng Cửu hoàng tử bỗng nhiên liền trở nên trầm trọng nặng nề, lại vẫn cứ cười nói: "Ai nói không quan hệ? Quan hệ rất lớn nha, chỉ cần một câu của ngươi, Thất ca nhất định sẽ không cưới nữ nhân khác. Li Nguyệt, ta không muốn Tôn Nhã Lê nữ nhân kia làm tẩu tử ta, ngươi cũng đã thấy đó, phụ hoàng vừa ý nàng ta."
Móng tay của Mạn Yêu bấm vào lòng bàn tay, "Ngươi quá đề cao ta! Không muốn hắn cưới Tôn tiểu thư, ngươi hẳn là tìm Ly Vương nói đi, người cưới vợ là hắn, lấy tính cách của hắn, hắn nếu không muốn, ai có thể ép được hắn, ta là phụ nữ có chồng, người mà ta để ý, nên là chỉ có phu quân của ta."
Cửu hoàng tử bắt được một câu cuối cùng của nàng, hai chữ "nên là", cười đến sáng lạn: "Li Nguyệt, ngươi nói chính là 'nên là' mà không phải là 'nhất định' hoặc là 'duy nhất'! Tư tưởng của con người rất nhiều thời điểm cũng không phải 'nên là như thế nào', thì ngươi liền sẽ 'như thế ấy'. Ngươi không nên để ý người khác(ý nói Phó Trù), thật sự sẽ không để ý sao (ý nói chuyện TCVU cưới vợ)? Ta không tin!"
Nàng nói chính là 'nên là' sao. Không suy nghĩ liền nói ra, quả nhiên không tốt. Nàng hơi quay đầu, nói: "Tin hay không tùy ngươi! Đã khuya, ta muốn nghỉ ngơi, Cửu điện hạ cũng sớm trở về nghỉ ngơi đi."
Cửu hoàng tử bĩu môi, đứng dậy, cố ý thở dài một hơi, bỗng nhiên làm như nhớ tới cái gì, vỗ tay cười nói: "Nếu không, ta cũng giúp ngươi viết phong hưu thư, đem Phó Trù hưu bỏ, như vậy ngươi sẽ không phải là phụ nữ có chồng! Thì không có 'nên' hoặc 'không nên', tùy tâm tùy ý mà làm, cuộc sống mới vui vẻ!"
Mạn Yêu nhìn y, có chút dở khóc dở cười, ý kiến ngốc như vậy y cũng dám nói ra, y cho rằng Phó Trù giống với nhi tử Tiêu Dao Hầu dễ dàng đáp ứng sao? Nàng bất đắc dĩ mà lắc đầu, ngã người nằm xuống. Phó Trù không phải là một người đơn giản, cho dù trong tay Phó Trù không có binh quyền, Phó Trù cũng không phải là một nam nhân sẽ để nữ nhân tùy ý hưu bỏ . Hơn nữa, nàng có quyền gì hưu Phó Trù? Y nhìn qua là một trượng phu hoàn mỹ như vậy, ôn nhu săn sóc mọi lúc mọi nơi, đối với nàng che chở đầy đủ, cho dù thỉnh thoảng có chỗ...... y cũng có thể làm đến một giọt nước cũng không lọt, khiến cho người muốn chỉ trích đều tìm không ra......
Cửu hoàng tử đi rồi, mặt nàng nghiêng hướng vào bên trong, nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra thân ảnh màu trắng hướng về phía nàng chạy như bay mà đến, mang theo phẫn nộ nôn nóng, đem nàng ôm tiến vào trong lòng ngực. Tâm nàng bỗng dưng đau xót, lúc này, bỗng nhiên có một đôi tay từ sau lưng đem nàng ôm lấy.
Phó Trù khi nào trở về, nàng thế nhưng hoàn toàn không biết.
Hơi thở ôn hòa từ đỉnh đầu nàng truyền đến đem nàng vây quanh, tay Phó Trù ôm eo nàng, đem thân thể mềm mại của nàng tiến vào trong lòng ngực mình.
"Dung Nhạc, sau này, bất luận gặp được chuyện gì, cũng đừng thương tổn mình nữa."
Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ hình thoi, chiếu vào vách tường màu xám nhạt bên trong tẩm các hoa mỹ, trong bóng đêm yên tĩnh, bên trong hoa lệ có thêm mấy phần lạnh lẽo.
Nàng vẫn không nhúc nhích mà mặc cho Phó Trù ôm chặt nàng, vết thương trên vai trái truyền đến đau đớn bén nhọn, xung quanh miệng vết thương phảng phất còn tàn lưu nóng rát của nước trà nóng bỏng tưới qua.
Nàng gợi lên khóe miệng lãnh đạm, nhợt nhạt cười hỏi: "Ta đau, tướng quân ...... ngươi sẽ để ý sao?"
Thân hình người sau lưng chấn động, nháy mắt trở nên cứng đờ.
Qua hồi lâu, lúc sắp ngủ, bên tai truyền đến âm thanh cực nhẹ cực nhẹ giống như chỉ là thở dài "Ta để ý! Dung Nhạc, thực xin lỗi!"
****
Ngày thứ hai giữa trưa, Mạn Yêu dùng thương thế làm cớ, không đi Quan Hà điện tham gia Tuyển Phi yến, đêm qua không ngủ ngon, hiện giờ đầu óc có chút nặng nề.
Cho mọi người lui ra, một mình ngồi dưới hành lang dài trong viện, bên cạnh có một gốc cây Thạch lựu nở hoa, màu sắc có chút khô héo, gió vừa thổi qua, đóa hoa không có sức sống rơi xuống, ủy mĩ ủ rũ ở trên ngón tay tái nhợt của nàng. Trong tay nàng còn nắm bình sứ bạch ngọc kia, lưng dựa vào cột hành lang, nàng nâng lên tầm mắt nhìn về phía lầu các trùng trùng điệp điệp, ánh mắt mờ ảo phiêu diêu.
Qua nửa ngày này, Tôn tiểu thư sẽ không còn là Tôn tiểu thư nữa? Người mà Lâm Thiên Hoàng vừa ý, cũng là nhân tài kiệt xuất trong đám nữ tử kia. Về sau mọi người sẽ gọi nàng ta là Ly Vương phi, nàng ta sẽ cùng nam tử kia cùng nhau xuất hiện ở các nơi trong kinh thành, sẽ cùng hắn đồng sàng cộng tẩm, cầm sắt hòa minh. Tông Chính Vô Ưu sẽ giống tối hôm qua ôm nàng như vậy mà ôm lấy Tôn tiểu thư, Tôn tiểu thư sẽ không giống như nàng ngốc lăng hoảng hốt, mà là e lệ vui sướng, tim đập như trống đánh.....
Tim nàng bỗng dưng đau xót, nàng nhắm mắt lại, ngăn không được suy nghĩ quay cuồng, cuồng loạn trào dâng. Vốn tưởng rằng đã cách một năm, nàng có thể làm được tâm như nước lặng, nhưng chỉ ngắn ngủn hơn mười mấy ngày, bởi vì hắn trở về, tâm nàng tựa hồ bị đảo loạn vô số lần. Thì ra nàng cũng không có kiên cường bình tĩnh như trong tưởng tượng của mình!
"Chủ tử, ngài sao dậy rồi?"
Linh nhi đã trở lại, Mạn Yêu chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy gương mặt đơn thuần của Linh nhi hiện lên sự quan tâm lo lắng đi đến trước mặt nàng, nàng trong lòng vừa động, đột nhiên hỏi: "Linh nhi, ngươi có muốn rời đi nơi này không?"
Linh nhi nói: "Chủ tử là muốn hồi phủ Tướng quân trước sao?"
Mạn Yêu lắc đầu, phủ Tướng quân không phải là nhà nàng.
"Rời khỏi kinh thành." Nàng nhàn nhạt nói.
Ánh mắt Linh nhi sáng ngời, hưng phấn nói: "Chủ tử phải về Hoàng thành?" Theo như lời Linh nhi nói Hoàng thành là thủ đô của Khải Vân quốc.
Mạn Yêu lại lần nữa lắc đầu, nơi đó cũng không phải là nhà nàng.
Linh nhi ngẩn người, "Vậy chủ tử muốn đi nơi nào?"
Đi nơi nào? Mạn Yêu cũng không biết, chỉ là đột nhiên muốn rời đi, rời đi đến một nơi rất xa. Nàng nói: "Đi đến một chỗ không ai quen biết chúng ta, rời xa hoàng quyền, rời xa âm mưu đấu tranh, trôi qua cuộc sống bình an yên tĩnh, khiến cho người khác đều tìm không thấy chúng ta......"
Nàng nói ra thê lương mà lại cười rộ lên, thế giới này sẽ có một nơi như vậy sao? Một nơi yên ổn có thể dung nạp một công chúa hòa thân tự ý rời khỏi nơi hòa thân.
Linh nhi cuống quít nói: "Khó mà làm được, Hoàng Thượng sẽ không đáp ứng."
Mạn Yêu nhàn nhạt nói: "Ta không cần hắn đáp ứng."
Linh nhi ngơ ngẩn, nhắc nhở nói: "Chủ tử ngài là nghiêm túc sao? Ngài đã quên rồi à? Dược mà mỗi tháng dùng để ức chế chứng đau đầu của ngài, chỉ có Hoàng Thượng mới có."
Mạn Yêu trong lòng trầm xuống, lúc này mới nhớ tới nàng còn có chứng đau đầu, không ai có thể trị chứng đau đầu này của nàng, chỉ có dược trong tay hoàng huynh. Nàng tự giễu mà cười, từ bỏ, nhìn trời một hồi, mới lại mở miệng nói: "Linh nhi, ngươi không phải thích nhất xem náo nhiệt sao? Sao không đi Thánh Liên Uyển?"
Linh nhi trả lời: "Nô tỳ đi rồi, Tuyển Phi yến kết thúc nô tỳ mới trở về."
Mạn Yêu ngạc nhiên, kết thúc nhanh như vậy sao? Hình như còn chưa đến một canh giờ. Nàng nhìn đóa hoa khô héo trên tay, màu sắc nâu thẫm làm hiện rõ lên làn da tái nhợt của nàng, có vẻ phá lệ thê lương. Ánh mắt tối lại rũ xuống, nàng nhẹ nhàng nắm chặt bình dược trong lòng bàn tay, thuận miệng hỏi câu: "Là Tôn tiểu thư sao?"
Cái nữ tử trăm phương nghìn kế muốn cho nàng khó coi, đơn giản là vì nàng cùng Tông Chính Vô Ưu từng có một đoạn nghiệt duyên dây dưa.
Nàng lại thấy Linh nhi lắc đầu.
Mạn Yêu tò mò hỏi: "Không phải nàng ta? Thì là ai?"
Linh nhi nói: "Ai cũng không phải. Chủ tử, Ly Vương hắn...... Ai cũng không tuyển."
Mạn Yêu kinh ngạc giương mắt, đứng dậy hỏi: "Vì sao?"
Lần này Tuyển Phi yến không phải trải qua sự đồng ý của hắn sao? Hắn lâm thời đổi ý như vậy, chỉ sợ Lâm Thiên Hoàng phải nổi trận lôi đình rồi.
Linh nhi lắc đầu nói: "Nô tỳ cũng không biết nguyên nhân. Dù sao nghe nói lúc ấy có vị tiểu thư đang chuẩn bị ca hát, Ly Vương đột nhiên kêu người bày cờ tướng ra, nói ai có thể cùng hắn đánh một ván cờ, hắn sẽ tuyển người đó làm thê tử của hắn."
"Cờ tướng?" Mạn Yêu trong lòng chấn động, trực giác hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, những tiểu thư đó đều không biết đánh cờ, cả cờ này là gì cũng không biết. Các đại thần đều đang ngầm nghị luận, nói Ly Vương là cố ý làm khó dễ, trong lòng bọn họ có giận cũng không dám phát tác, sắc mặt rất khó coi. Lâm Thiên Hoàng gọi người đưa Vương tử Trần Phong quốc trở về nghỉ ngơi, khiến các đại thần đều giải tán hết, còn cho tất cả cung nữ thái giám đều thối lui ngoài mười trượng."
Ngoài mười trượng? Mạn Yêu trong lòng kinh động, Lâm Thiên Hoàng lúc này là thật sự tức giận rồi! Tông Chính Vô Ưu cũng thực kỳ lạ, nếu là ngay từ đầu không muốn tuyển phi, vì sao lại phải đồng ý bày ra cái Tuyển Phi yến này?
****hết chương 37
lần giác(*) : phá lệ mà cảm nhận cảm xúc nào đó.
đăng phong tạo cực(*) : kỹ năng đạt đến cảnh giới tối cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com