Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39

Bách Lý Hoằng Nghị nhớ lại, lần cuối cùng gặp Hà Tuấn là ở bên ngoài tẩm cung của mẫu phi, nghe bọn họ trải đường cho Bách Lý Hoằng An.

Khi đó, Hà Tuấn nói tính tình Bách Lý quá mạnh, một khi trở thành thái tử, sẽ bị các hoàng tử khác liên hợp lại nhắm vào, họ làm như vậy, là để đồng thời cả hai huynh đệ, đi đến nước này, không thể quay đầu lại.

Xa cách nhiều ngày, Bách Lý Hoằng Nghị trải qua đau khổ ở địa lao, chịu tang mẫu phi, kéo được nửa cái mạng trốn đến nơi này, hiện giờ gặp lại cữu cữu, cứ cảm thấy như đã cách cả đời người.

"Hoằng Nghị." Hà Tuấn nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Bách Lý Hoằng Nghị vẫn như cũ nửa nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm Hà Tuấn thật lâu, chung quy cũng không thể tiếp tục gọi một tiếng "cữu cữu".

"Con không nói lời nào, có phải còn đang trách ta không?"

"Ta sớm đã không oán không hận, chỉ là không hiểu, nên đối mặt với người thế nào. Thời điểm ta bị nhốt trong lao, Bách Lý Hoằng Lê nói người dẫn theo một đội binh lính rời khỏi kinh thành, cữu cữu vì sao không đi theo tam ca, ngược lại còn chạy đến tìm phế nhân như ta làm gì."

Hà Tuấn dùng ánh mắt nghi hoặc hỏi: "Con đã biết chuyện Hoằng An vẫn còn sống?"

Bách Lý Hoằng Nghị khó hiểu, "Lần trước tướng lĩnh bắc cảnh bịa đặt tình hình chiến sự, dẫn dắt Bách Lý Hoằng Lê hãm hại ta, không phải là kế sách của cữu cữu cùng tam ca sao?"

Hà Tuấn lắc đầu, nói: "Ta mang theo đội quân này, vốn là vì con."

"Cữu cữu đây là có ý gì?"

"Hoằng An là người có tâm tư vô cùng kín đáo, nó ở bắc cảnh lãnh binh nhiều năm, tôi luyện nhiều, đã sớm không còn là Hoằng An mà ta cùng mẫu phi con có thể chi phối được nữa. Nó chưa bao giờ tín nhiệm qua ta, đại khái lo ta sẽ mềm lòng, cuối cùng lại quay đầu phò trợ con, cho nên ngụy tạo quân tình đều là chủ ý của nó. Bách Lý Hoằng Lê vu oan cho con, đêm đó trong cung đại loạn, ta vốn muốn dẫn binh vào cung, nhưng như vậy sẽ khiến tội danh mưu phản của con trở thành sự thật, ta chỉ có thể rời khỏi kinh thành trước, chờ đợi thời cơ. Chỉ tiếc, ta không thể cứu được mẫu phi con, là ta có lỗi với Thuần nhi. . ."

"Là phụ hoàng tự mình hạ chỉ xử tử mẫu phi, việc này không phải lỗi của cữu cữu, người không cần tự trách."

Hà Tuấn bất đắc dĩ nhắm mắt, vươn tay sờ vết thương trên chân Bách Lý Hoằng Nghị, lắc đầu nói: "Hoằng Nghị, cữu cữu xin lỗi con, che giấu con nhiều năm như vậy. Con yên tâm, nếu lần này sự thành, ta sẽ từ quan ly kinh, không can dự triều chính, để con yên lòng."

"Bây giờ không phải thời điểm nói mấy lời đó, người làm cách nào phát hiện ra dã tâm của tam ca?"

"Trước khi nó trở về bắc cảnh, ta đã cài cắm thân tín của mình vào trong binh mã, để tùy thời báo tin bảo đảm nó được an toàn. Sau đó, một tướng sĩ suốt đêm hồi kinh, trên đường gặp phải mấy lần đuổi giết, báo tin cho ta xong liền chết. Hắn nói, Hoằng An không dẫn binh theo lộ tuyến đã định, mà chệch sang hướng khác, vào một ngọn núi sâu. Khi đó ta đã đoán được, bắc cảnh căn bản không có chiến sự, hết thảy đều là một màn kịch, chờ ta phản ứng lại muốn vào cung gặp Thuần nhi, Bách Lý Hoằng Lê đã động thủ. . ."

Bách Lý Hoằng Nghị cười khổ, ngửa đầu thở dài một hơi: "Tam ca bày ra ván cờ lớn thế này, xem ra, hắn là tình thế bắt buộc."

"Hoằng An tay nắm binh phù, có sự phò trợ của toàn bộ binh lính bắc cảnh, đối với hắn nói gì nghe nấy. Hoằng Nghị, binh lính không có tư tưởng, tướng lĩnh hạ lệnh, binh lính chấp hành, bọn chúng đều là người của Hoằng An, ta sợ nó sẽ tới bắc cảnh điều binh, nếu đúng như vậy. . ."

"Cữu cữu an tâm, ta đã thu được tin tức, bắc cảnh hết thảy đều yên ổn không điều động nhân mã. Tam ca có điên cũng phải biết sợ, nếu chúng ta thực sự có giặc ngoại xâm, mới là đại họa giáng đầu. Hắn giữ biên nhiều năm, không thể không hiểu đạo lý này."

Hà Tuấn phá lên cười, vuốt trán, "Trước đây ta đã quá coi thường nó, mới có kết cục ngày hôm nay. Hoằng Nghị, con có lẽ không thể tưởng tượng ra, thế cờ này nó đã cất công bày kế rất nhiều năm, thậm chí từ lúc nó chấp nhận đến đóng quân ở bắc cảnh, cũng đã động thủ rồi."

Bách Lý Hoằng Nghị mắt trừng lớn, "Cái gì?"

"Trong phủ của ta, trong quân lính, bên người mẫu phi con, đều có tai mắt của nó, có thể nói, mấy năm nay con cùng ta hay là cùng mẫu phi chạm mặt bày kế sách bao nhiêu lần, nó đều thám thính được hơn phân nửa, cho dù là Ngọc Hương lâu, cũng như vậy."

"Cái gì? Ngọc Hương lâu có người của tam ca?"

"Phải, đây đều là từ sau khi ly kinh ta mới phát giác ra, Hoằng An hành sự từ trước đến nay nhất mực cẩn thận, ẩn náu nhiều năm như vậy, ta lại không nhìn ra nổi nửa điểm manh mối."

Bách Lý Hoằng Nghị cúi đầu, nhớ tới thời điểm còn ở Du Hoan các, Thời Ảnh từng nhắc tới nhị hoàng tử nhận được mảnh giấy."

"Cữu cữu, trước đây Lâm công tử bên cạnh Bách Lý Hoằng Lê nói với ta, hôm đó Ngôn Chí dẫn Xích Vũ vệ tới bao vây Ngọc Hương lâu, là bởi vì có người để lại mảnh giấy truyền tin trong tẩm điện của Bách Lý Hoằng Lê. Khi đó ta vẫn đinh ninh là thái tử điện hạ động tay động chân, hiện giờ nghĩ lại, người biết được tin tức quan trọng như vậy, còn ai ngoài tam ca chứ."

"Cái gì. . . Bách Lý Hoằng An vì đối phó với con, lại liên thủ cùng Bách Lý Hoằng Lê?!"

"Bách Lý Hoằng Lê không biết giấy là do ai để lại, cho nên bọn họ không được tính là liên thủ, Bách Lý Hoằng Lê chẳng qua chỉ là một quân cờ của tam ca mà thôi. . ."

Nói đến đây, Bách Lý Hoằng Nghị đột nhiên ngừng lại, cơ mặt nhăn cả lại một chỗ.

"Hoằng Nghị", Hà Tuấn sốt ruột đỡ lấy vai hắn, "Con làm sao vậy? Không thoải mái ở đâu?"

"Ngọc Hương lâu có người của Bách Lý Hoằng An, hắn đã một lần báo tin cho Bách Lý Hoằng Lê, Thời Ảnh. . . Nguy rồi!"

Bách Lý Hoằng Nghị giãy giụa xuống giường, lao ra viện liền gặp Giang Ngộ Phong cưỡi kỵ mã trở về, phía sau chỉ có một mình A Bưu, không có Thời Ảnh.

"Giang Ngộ Phong, Thời Ảnh đâu?!"





Đến khi được tháo vải che mắt, Thời Ảnh đã đứng trong cung thái tử.

Trời đã về khuya, trong điện thắp rất nhiều đèn, thập phần sáng sủa, không khác nào Du Hoan các ngày trước, nhưng đây không phải Du Hoan các, thoạt nhìn đại khái chính là tẩm điện của Bách Lý Hoằng Lê, tứ phía bày trí tinh xảo, treo nhiều thư họa, trên bàn là điểm tâm tối thịnh soạn, nhưng Thời Ảnh không có lòng dạ ăn uống.

Không gian tráng lệ thế này, đối với y mà nói, cùng lao ngục sâu thẳm dưới nền đất lại có gì khác nhau.

Cửa mở, Thời Ảnh không quay đầu lại, nghe tiếng bước chân liền biết là Bách Lý Hoằng Lê.

Bách Lý Hoằng Lê nhẹ nhàng ngồi xuống bên bàn, nhìn Thời Ảnh đứng đưa lưng về phía hắn, nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.

Thời Ảnh trầm mặc xoay người, hỏi: "Thái tử điện hạ hao tổn tâm tư đón ta trở về, không phải chỉ để cùng nhau ăn một bữa thôi đó chứ."

"Thời Ảnh, ngươi nên biết, mẫu phi ta lùng sục ngươi khắp kinh thành, nếu để bà ấy tìm được ngươi trước, ngươi chỉ có đường chết. Ngươi trốn được lâu, sớm muộn gì cũng bị bắt lại thôi."

Thời Ảnh lẳng lặng không nói, bước lên hai bước, "Vậy hiện tại ở trong tay điện hạ, điện hạ tính toán xử trí ta thế nào?"

"Ta chỉ muốn bảo hộ ngươi."

"Ta không cần loại bảo hộ như vậy, điện hạ giữ ta ở đây, cũng chỉ khiến quan hệ giữa điện hạ cùng mẫu phi thêm căng thẳng hơn thôi. Điện hạ vẫn là mau chóng thả ta ra đi, như vậy với ai cũng tốt."

Thời Ảnh vốn tưởng rằng Bách Lý Hoằng Lê sẽ dễ dàng tức giận giống như trước đây, không ngờ hắn lại im lặng ngồi yên tại chỗ, thở ra một hơi nói: "Thời Ảnh, ngươi rốt cuộc làm sao mới chịu hài lòng, ngươi nói cho ta biết đi, ta sẽ làm."

"Điện hạ, ta không muốn người làm gì cho ta cả. Cho dù muốn, hiện giờ một thân một mình bị vây khốn trong thâm cung, làm được cái gì chứ?"

"Thời Ảnh, ngươi hận ta như vậy sao?"

Thời Ảnh nhàn nhạt cười một tiếng, "Điện hạ nghĩ nhiều rồi, ta không hận điện hạ, ta chỉ không thích người mà thôi."

"Thời Ảnh. . ."

"Điện hạ hẳn là bộn bề nhiều việc, đừng mải lo lắng chuyện của ta. Đêm đã khuya, điện hạ nếu không để ta xuất cung, vậy tìm cho ta một gian phòng, điện hạ cứ ở lại tẩm điện của mình nghỉ ngơi là được rồi."

"Không", Bách Lý Hoằng Lê đứng dậy chuẩn bị rời đi, "Ngươi ở lại, ta đến chỗ khác."

Phụng Hải cầm đèn canh giữ bên ngoài, thấy Bách Lý Hoằng Lê đi ra liền vội vội chạy tới hỏi: "Điện hạ, người đây là. . ."

"Theo ta tới thiên điện, sắp xếp thêm người canh giữ ở đây, không được để người của mẫu phi ra vào."

"Nhưng mà điện hạ, người để Lâm công tử ở trong cung thái tử, làm sao giấu được quý phi nương nương, đến lúc đó. . . ."

"Đến đâu thì tính đến đấy. Phụng Hải, làm tốt chuyện của mình, đừng quản ta."

"Nô tài biết rồi, điện hạ an tâm."





Giang Ngộ Phong đi vào trong, Bách Lý Hoằng Nghị còn đang nghiên cứu binh thư, hắn đặt khay trà xuống định bụng rời đi, Bách Lý Hoằng Nghị liền gọi hắn.

"Làm sao vậy?"

"Huynh đệ Tùng Lâm bang khi nào thì đến?"

"Muộn nhất là chiều ngày mai."

"Thời gian không cách lúc binh mã cữu cữu an bài vào kinh bao nhiêu. Ta vốn còn muốn trì hoãn, nhưng hiện tại Thời Ảnh đã ở trong tay Bách Lý Hoằng Lê, chúng ta không cần cân nhắc nữa."

"Ta biết. Ngươi yên tâm đi, huynh đệ Tùng Lâm bang đều cho ngươi sai khiến, một lòng phò trợ."

"Ta có việc quan trọng cần ngươi làm giúp, trừ ngươi ra, ai ta cũng không yên tâm."

"Việc gì?"

"Ngươi dẫn theo một đội võ sĩ lẻn vào cung, bảo hộ Thời Ảnh. Ta sợ Hòa quý phi bên kia có động tĩnh."

"Yên tâm, giao cho ta đi."

Chạng vạng ngày tập kết, Bách Lý Hoằng Nghị mặc áo giáp Hà Tuấn đã chuẩn bị sẵn, đeo bội kiếm nhảy lên ngựa.

Hà Tuấn cùng mặc mũ giáp, đi trước một đội quân lính.

"Giang Ngộ Phong đâu?"

"Ta phái hắn đi làm việc khác, lúc này đại khái đã đi rồi."

"Được, chúng ta xuất phát."

A Bưu giúp Giang Ngộ Phong thắt chặt bao cổ tay, lật mặt có chữ thêu vào bên trong, kết một nút thật chắc.

"A Bưu, tối nay có thể rất nguy hiểm, ngươi phải thực cẩn thận."

A Bưu ngây ngô nở nụ cười, đáp: "Bang chủ, Ảnh công tử là ân nhân của chúng ta, huynh đệ Tùng Lâm bang không sợ chết, có vong cái mạng này, cũng phải đón Ảnh công tử bình an trở về."

"Được, chúng ta cùng nhau đón y về nhà."

-------------------

Chiến tranh xảy ra, đáng thương nhất vẫn là những người vô tội :((
Bận quá chưa beta được, hoan nghênh soát lỗi chính tả nhaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com