Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5.

warning: chap hôm nay có chứa từ ngữ thô tục, cân nhắc trước khi xem‼‼

_______________________

ấy thế mà cả học kì đã trôi qua, tôi và isagi đã thân thiết nay càng thân thiết hơn. sau kì thi cuối học kì một căng thẳng đã qua, đám học sinh chúng tôi được tận hưởng kì nghỉ hè dài hai tháng.

điểm số của chúng tôi phải nói là tệ gần nhất khối, tôi học hành tệ lắm, tôi chỉ thích bóng đá thôi. nhưng cũng may mắn là không phải thi lại môn nào.

những ngày hè oi bức, tôi rủ hàng xóm của tôi - isagi chơi bóng đá gần như mỗi ngày. tôi đã không còn phải tự chơi một mình, vậy có nghĩa là tôi không còn cô độc như những ngày hè trước kia nữa.

khoảng thời gian tôi được ở cùng isagi, từng giây từng phút đều rất tuyệt vời. cậu ấy mang cho tôi cảm giác an toàn y như ở với mẹ. chơi bóng cùng cậu ấy khiến tôi rất vui dù tiết trời nóng bức khó chịu.

cậu ấy là người bạn thân nhất của tôi,

sẽ luôn luôn là như vậy.

tôi tận hưởng ngày hè cùng với isagi, ngày nào cũng lặp đi lặp lại việc chơi bóng đá, chơi xong thì qua quán kem đối diện sân bóng và nhâm nhi từng thìa kem mát lạnh cùng với hương vị ngọt ngào.

ước gì ngày nào cũng vậy, không cần phải đến trường nữa.

tất nhiên là điều ước viễn vông này của tôi sẽ không thành hiện thực được. chúng tôi đều phải đến trường sau kì nghỉ và giao nộp đống bài tập hè dày hơn cả đôi bánh giầy việt nam cho giáo viên. nghĩ đến toán, hóa, lý, tiếng anh khiến tôi mệt mỏi và rầu rĩ kinh.

đến những ngày cuối cùng trước khi bước vào học kì hai, tức là phải quay về trường học, tôi không rủ isagi chơi đá bóng nữa. à, ý tôi không phải là nghỉ chơi với isagi đâu, mà là tôi muốn làm gì đặc biệt hơn thay vì ngày nào cũng chơi bóng đá. nhưng với đầu óc khô khan ngày đó thì tôi chẳng nghĩ được gì ngoài bóng đá cả. thế là tôi quyết định đi nhờ tư vấn từ người chị hàng xóm tôi quen biết từ nhỏ. mặc dù kể từ khi lên sơ trung thì tôi và chị cũng không còn trò chuyện nhiều như trước nhưng chúng tôi vẫn giữ liên lạc với nhau.

sáng thứ bảy cuối cùng của kì nghỉ hè, tôi quyết định sang nhà chị ấy để nhận sự giúp đỡ về buổi hẹn đặc biệt này của tôi và isagi. tôi biết tính chị ấy rõ, thế nên lúc nào tôi qua cũng mang theo một túi ni lông từ cửa hàng tiện lợi, trong đó gồm có snack khoai tây và nước trái cây cho tôi, soda cho chị ấy.

tôi vào nhà và chào bố mẹ chị ấy, sau đó thì bước lên cầu thang gỗ nhà chị ấy rồi gõ cửa phòng, nói vọng vào:

- chị kanae ơi em bachira đây, chị mở cửa cho em với.
- đợi xíu ra liền.

tôi đứng đợi ở đó tầm ba mươi giây thì chị ấy mở cửa cho tôi vào. tôi đặt túi đồ ăn xuống sàn, nhẹ nhàng ngồi lên tấm đệm màu xanh bạc hà của nhà chị ấy và cố gắng bình tĩnh nói:
- chị kanae, chị biết em là thằng mê bóng đá thứ hai thì không ai thứ nhất rồi mà đúng không? em đang muốn hẹn bạn đi chơi nhưng ngoài việc chơi bóng đá ra thì em chẳng còn nghĩ được hoạt động gì khác nữa. kanae - san có thể nào gợi ý cho em vài nơi hấp dẫn và thú vị được không?
- bachira nay muốn rủ người đi chơi cùng luôn sao? thú vị đấy. nếu em muốn gây ấn tượng với con gái thì nên hẹn ở những quán cà phê nhẹ nhàng hay mấy tiệm bánh ngọt ấy, đảm bảo chúng nó mê ly mày luôn.
- nhưng vấn đề ở đây là người bạn đó của em còn không phải con gái nữa đó kanae-san ạ...

chị ấy bắt đầu nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, nhưng rồi lại cất nó đi và nói tiếp:
- thế-thế là bạn mày là thằng đực rựa nào hả?
- isagi yoichi. cách nhà em hai căn nhà. chỉ cần đi ngang qua nhà của bác trai fumikage và nhà bác gái kaneshiro là tới nhà cậu ấy rồi ạ.
- ồ oke. nếu là con trai thì nên rủ mấy chỗ nào mà nó vui vẻ, sôi động tí. theo chị biết thì con trai tuổi này thích tò mò và năng động cực.
- tả cứ như kiểu là quán bar ấy chị à.
- ai bảo mày vào bar bủng bao giờ. có nước mới tới cổng bị bác bảo vệ nắm áo xách ra ngoài đường rồi. ý tao là mày dẫn cậu ấy ra mấy chỗ game center trong trung tâm thương mại hay là quán net đấy, tao thấy bọn con trai ở lớp tao hay đến đấy tụ tập lắm.
- ổn không ấy ạ?
- bao ổn luôn.

tôi ngồi nhâm nhi ly nước đào của mình, còn chị ấy thì vừa cầm gói khoai tây chiên vừa uống soda. tôi nuốt miếng nước rồi hỏi chị tiếp:
- thế buổi hẹn này em nên ăn mặc như thế nào ạ?
- nếu đi game center thì nên mặc gì thoải mái thôi.
- vậy em mặc bộ đồ đá bóng đi đến đấy được không?
- đm không cưng, không ai vào trung tâm thương mại mà mặc đồ đá banh vào hết, kì cục lắm.
- vậy quần áo đồng phục thì sao?
- đcm lại càng không. mày muốn bị thầy cô nhận ra là học sinh của họ à?
- vậy em nên mặc gì?
- một chiếc áo phông và một cái quần dài là ổn rồi đấy.
- dạ oke. vậy em nên chuẩn bị bao nhiêu tiền ạ?
- mày có bao nhiêu thì mang bấy nhiêu. nhưng đối với tao thì nên mang tầm năm đến sáu nghìn yên đi. nhỡ đâu lòi ra thiếu tiền hay có ăn thêm gì thì còn có tiền xoay sở.
- okela. còn gì nữa không chị kanae?
- ừ hửm, sao tao biết được. cứ chill thôi.

tôi ở nhà chị ấy đến năm giờ chiều. tôi chào chị ấy và bắt đầu về nhà. ăn cơm xong, tôi chạy lên phòng và lục lọi tủ đồ xem có bộ quần áo nào như chị kanae nói không. thật đáng tiếc là tôi chẳng có nổi bộ đồ đàng hoàng để đi ra ngoài nữa. nhìn cái tủ quần áo toàn đồ đá bóng xanh đỏ vàng mà tôi đau đầu không thôi. tôi đi qua đi lại trong căn phòng nhỏ, để tay lên thái dương chỉ để suy nghĩ về buổi đi chơi của hai đứa sẽ như thế nào.

rối não quá đi, thôi giờ để nhắn tin cho isagi cái đã.

à, chắc rằng bạn đang thắc mắc tại sao tôi lại có điện thoại đúng không? thật ra tôi dùng ké điện thoại của mẹ tôi chứ ngày đó làm sao mà tôi được cả một chiếc điện thoại nắp gập riêng chứ. tôi nhắn tin rủ cậu ấy đi game center ở trung tâm thương mại cách xóm chúng tôi tầm năm ki-lô-mét. tôi chần chừ trước việc bấm nút gửi đoạn tin nhắn, suy nghĩ giữa việc xóa đi và gửi cho cậu ấy. cuối cùng, tôi bấm nút gửi đoạn tin nhắn cho isagi.

"sáng ngày mai lúc mười giờ chúng ta đến game center ở trung tâm thương mại gần đây chơi được không isagi?"

chỉ vài giây sau, tôi đã nhận được câu trả lời của cậu ấy.

"được thôi, gặp cậu ngày mai nhé! sao không đi chơi bóng đá nữa vậy nhỉ? không giống bachira chút nào"

tôi hơi bất ngờ trước câu hỏi của isagi qua màn hình điện thoại. tôi chầm chậm gõ phím đáp:

"tại tớ muốn thay đổi không khí(?), tớ muốn làm gì đó thật khác so với ngày trước á(・∀・)"

"ok, vậy hẹn gặp cậu lúc chín giờ rưỡi nhé, tớ sẽ chờ ở nhà cậu rồi chúng ta đi cùng nhau ra đó"

"okieeeee"

tôi cầm trên tay điện thoại của mẹ tôi nắm chặt lại và phấn khích đến mức lăn lộn trên giường liên tục không ngừng nghỉ. tôi cố gắng thử lần cuối tìm kiếm một bộ đồ trông có vẻ ổn để đi "date" với isagi.

sau gần nửa tiếng đồng hồ, tôi tìm được đâu ra cái áo phông đen với cái quần dài màu be trông cũng ổn áp phết, tôi lấy hai cái móc treo quần áo lên sào đồ trong phòng tôi rồi leo lên giường và nằm ngủ luôn.

________

đến sáng, sau một đêm đánh một giấc thật dài thì tôi tỉnh dậy với đầu óc mơ màng và đôi mắt chưa kịp mở lên hết, tôi bắt đầu ngước nhìn lên chiếc đồng hồ báo thức nhỏ trên đầu giường của tôi. khi tôi nhìn kĩ chiếc đồng hồ, đôi mắt thẫn thờ của việc buồn ngủ đã trở nên tỉnh táo hơn tức thì.

vì tôi nhận ra,

tôi trễ mẹ giờ rồi.

isagi có nói với tôi chín giờ rưỡi cậu ấy sẽ đến nhà tôi và chờ tôi để đi cùng.

và bạn đoán xem, tôi tỉnh dậy lúc mấy giờ?

9h55, chín - giờ - năm - mươi - lăm - phút đó.

tôi lao tức tốc chạy vào nhà vệ sinh để vệ sinh cá nhân rồi tắm rửa cho đỡ mùi. khi tôi tắm xong ra thì mười giờ đã điểm. tôi hoảng loạn thay đồ cà chải chuốt tóc tai một cách qua loa rồi vội vàng chạy xuống nhà.

ừ, tôi có đeo tất. từ trên lầu, tôi đã nghe tiếng isagi ở bên dưới nên càng làm tôi lo lắng hơn. tôi phi xuống từ trên lầu xuống dưới nhà. do tôi vội vàng quá, mà cầu thang nhà tôi là cầu thang gỗ. sắp đến lúc tôi đáp đất để vào được phòng khách rồi

và đm,

tôi trượt ngã sấp mặt,

ngã trước mặt isagi đang uống tách trà.

cậu ấy bật cười nhìn tôi rồi đặt tách trà xuống và nói:

- dậy rồi đấy à bachira? mười giờ mười phút rồi nhá.

ôi thôi lúc này thì quê khỏi phải nói. ngã sấp mặt trước crush như vậy thì không quê mới lạ chứ. tôi chỉ dám đứng dậy. phủi phủi tay rồi nói với isagi:

- hờ hờ, xin lỗi nhé. ta đi thôi nào.
- ok, đi.

và thế là, chúng tôi đã có một ngày với nhau rất tuyệt. thật ra, đói với tôi thì ngày nào được ở bên isagi đều tuyệt hết, nhưng được làm việc mà trước đây chưa từng làm thì nó còn thú vị hơn gấp trăm lần cơ.

được cái là suốt buổi đi chơi, isagi cứ nhìn tôi rồi cười mãi vụ tôi té lúc ở nhà làm tôi muốn dỗi cậu ta chết đi được.

mà dễ thương quá nên không nỡ dỗi mới hay. tự thấy bản thân thiếu nghị lực ghê.

thôi kệ, thiếu nghị lực trước isagi thì tôi chấp nhận.

đáng lẽ ra là hôm đó là một ngày tuyệt vời. đúng là tuyệt vời thật, nhưng nó còn hòa quyện thêm hương vị của sự "quê" ở đấy nữa. không biết nói gì thêm.
________________

hôm nay tui lại up muộn=))) xin lỗi cả nhà vì đã chờ chap này quá lâu đi. tui cả tuần nay bị bí ý tưởng á, khổ quá trùi 😢

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com