Chương 46.
Gió đông thổi nhẹ mang theo hương se lạnh.
Dưới bóng cây anh đào đại thụ, hai bóng hình một lớn một nhỏ đang áp nhau vào thân cây. Bầu trời bắt đầu xám xịt, đổ tuyết xuống mặt đất một cách dồn dập, dường như đang rất vội. Những bông tuyết hòa quyện với cánh anh đào tạo ra sắc hồng nhàn nhạt, thật lãng mạn mà cũng thật buồn.
"DaeHwi, nếu em không muốn thì mình về."
DaeHwi lắc đầu, vòng tay ôm lấy anh, ngả đầu vào ngực anh. Cảm giác Park WooJin mang đến cho em khác hoàn toàn với Bae JinYoung. Hơi ấm của anh, em đã quen thuộc suốt mấy năm qua. Đối với anh, đó là sự dịu dàng, cảm giác an toàn, sự ấm áp, quan tâm dìu dắt nhưng đối với JinYoung, đó lại là sự rung động của trái tim, cảm giác vừa đắng vừa ngọt, giống như bị tát một cái thật đau rồi lại hôn thật mãnh liệt.
"WooJin hyung, đối với anh, em là gì?"
Còn là gì được nữa? Đồ ngốc này!
WooJin xoa đầu em, lén lút hôn lên tóc em thật ngọt. Tuyết rơi ngày càng dày hơn, nếu không nhanh về, cả hai sẽ chết rét mất.
"DaeHwi à, mình về thôi, tuyết rơi dày rồi."
Sau tất cả em nhận được, trở về và nhìn thấy anh, em có chịu nổi không? DaeHwi siết chặt WooJin, hai mắt đã bắt đầu đỏ hoe, môi mím chặt.
"WooJin hyung, đối với anh, em thật ra là gì?"
Nếu anh không trả lời thì em sẽ không về. Lee DaeHwi vẫn trẻ con như thế đấy. Anh sẽ để em lại đây một mình sao? Cũng tốt, khung cảnh đẹp thế này, sao em có thể bỏ qua. Đôi mắt anh kiên định, sự im lặng bao trùm toàn bộ không gian, chỉ còn tiếng gió thổi bên tai. Em là gì đối với anh, chẳng lẽ anh lại không biết? Park WooJin, em muốn nghe chính từ anh nói.
"WooJinie..."
Park WooJin quả quyết áp hai tay mình vào má em, đặt đôi môi mình phủ lên nơi mềm mại.
Lee DaeHwi là gì đối với Park WooJin?
Lee DaeHwi là gia đình.
Lee DaeHwi là... đứa em trai bé bỏng mà anh nhất mực yêu thương.
Phải, chỉ có vậy thôi.
Park WooJin rời khỏi môi em, vùi em vào lòng mà thủ thỉ.
"Lee DaeHwi, người mà em thương nhất là ai?"
DaeHwi nhìn vào mắt anh, rung động khi thấy bóng mình trong đó. Đôi mắt anh thật buồn, em có thể cảm nhận được anh đang cầu xin mình nói điều đó. Tại sao vậy Park WooJin? Tại sao anh phải làm thế? Tại sao phải nhún nhường đến mức độ này?
DaeHwi nhắm mắt lại, hai tay siết chặt áo anh, một dòng nước ấm chảy dài nơi gò má.
"Người em thương nhất là... Bae JinYoung."
Anh đã hài lòng chưa, Park WooJin ngốc nghếch?
Nhưng Lee DaeHwi lại càng ngốc hơn.
Park WooJin mỉm cười. Vậy là nhiệm vụ của anh đã hoàn toàn thành công.
Bên tai anh bỗng vang vọng một giọng nói ngọt ngào, mang hương lạnh của tuyết và vị ngọt ngào của hoa anh đào. Giọng nói đó thì thầm vào tai anh rằng: "Park WooJin, hãy cố gắng lên nhé."
Anh gỡ tay DaeHwi ra, không nhìn em cũng không nói gì liền quay đầu đi.
Qua làn tuyết trắng rơi dày đặc, em dường như không thể nhìn rõ gương mặt của anh.
Anh lặng lẽ đan từng ngón tay vào bàn tay lạnh buốt của em nhưng lại chẳng hề nhìn em một cái.
Trái tim Lee DaeHwi đau nhói, Park WooJin, tại sao lại như vậy?
Park WooJin chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng Lee DaeHwi một cách mờ nhạt, cho dù anh đang nắm chặt tay em.
Gần ngay trước mắt, xa tận chân trời.
Lee DaeHwi bé nhỏ này từ nay giao lại cho em đấy, Bae JinYoung à.
Park WooJin đưa tay đánh vào ngực mình cười nhạt.
"Trái tim ngốc nghếch này... đừng đau nữa."
Hai người về tới khách sạn cũng đã quá trưa, mọi người đều đang tụ tập trong phòng của JiSung mở tiệc đồ ngọt linh đình. Yoon JiSung uống không nhiều, chỉ thấp thỏm đợi hai anh em này về. Ha SungWoon rất bực mình vì sáng nay DaeHwi đã không thèm bôi thuốc, muốn đi đâu thì cũng phải lo cho vết thương của mình đầu tiên chứ. Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, ngay khi hai người vào đến cửa, Ha SungWoon đã lập tức lao ra hỏi tội đứa em nhỏ. WooJin cũng bị JiSung "nhắc nhẹ" vì tội trời sắp đổ bão mà không chịu về.
Nhận ra sự thâm trầm lạ thường của WooJin, JiSung len lén liếc sang DaeHwi, thấy mắt em hơi sưng, con ngươi đỏ hoe, nhìn là biết ngay vừa khóc. Lại cãi nhau rồi? Yoon JiSung chỉ biết thở dài, bọn trẻ thời nay thật rắc rối.
"Ủa? Đông đủ thế?"
JinYoung mở cửa phòng bước vào, trên người vẫn vương lại sắc trắng của tuyết. Đã lâu lắm rồi DaeHwi chưa được nghe giọng nói này, chưa được nhìn thấy thân ảnh này. Khuôn mặt nhỏ nhắn kia hình như được Hine chăm rất tốt, đã mập mạp đáng yêu hơn rất nhiều. Hoặc là do Lee DaeHwi nghĩ thế.
"Trời sắp có bão tuyết đấy mấy đứa, tại sao không về sớm hơn hả? Điểm danh xem có thiếu ai không!"
JiHoon nhìn vòng quanh rồi đưa tay đánh dấu từng người trên không trung, đếm xong liền mỉm cười.
"Đủ hết rồi JiSung hyung. "
Lúc này JiSung mới được thở phào nhẹ nhõm. SeongWoo kéo JinYoung ngồi xuống bên cạnh, đưa cho anh cái cốc rồi rót đầy rượu vào đó.
"Ngồi xuống, chúng ta cùng nhau ôn lại kỉ niệm."
Park WooJin cầm cốc rượu vừa được DaNiel rót đầy, mơ màng nhìn vào miệng cốc, tâm hồn sớm đã lơ lửng trên chín tầng mây. Dưới sàn nhà đã xuất hiện vài vỏ chai rượu, tất cả đều là Whisky Scotland nồng độ mạnh. MinHyun và JiHoon uống đã kha khá, mặt dần đỏ lên. Căn phòng ồn ào tiếng cười và tiếng nói kể chuyện của JaeHwan cùng với GuanLin. Từng kỉ niệm khi còn ở Produce 101, tập luyện khó khăn ra sao, áp lực thế nào,... Những câu chuyện riêng tư của từng người dần hé mở, ai cũng đã cố gắng hết sức rồi.
Wanna One à, cảm ơn mọi người đã cố gắng đến như vậy.
"Yoon JiSung, Ha SungWoon, Hwang MinHyun, Ong SeongWoo, Kim JaeHwan, Kang DaNiel, Park JiHoon, Park WooJin, Bae JinYoung, Lee DaeHwi, Lai GuanLin, cảm ơn mọi người đã cùng nhau debut!"
JiSung sụt sịt nói, tay khoác vai SungWoon. Leader của Wanna One đã làm rất tốt rồi, cảm ơn Yoon JiSung rất nhiều. DaNiel và SeongWoo đã say khướt, bắt đầu hát lớn. WooJin uống hết cốc này đến cốc khác, đến khi cảm thấy cơ thể lâng lâng mới xin phép vào phòng nghỉ.
Mượn rượu giải sầu. Nhưng rượu lại càng làm anh thêm đắng.
—————
16/06/2019
#HAPPYWANNAONE'SDAY
Hôm nay các nàng vui chứ?😊
Vậy là đã hai năm rồi.
Thời gian trôi nhanh thật.
ALL I WANNA DO!💖
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com