Chương 13+ 14
Chương 13
Độ Khánh Tú giãy dụa muốn đem Biện Bạch Hiền đẩy ra bên ngoài, trên tay lại xuất không ra nửa phần khí lực, mềm yếu ngã vào đầu vai Biện Bạch Hiền, trông như một loại cử chỉ yêu thương nhung nhớ.
Biện Bạch Hiền lập tức hiểu được, gần bên còn có kẻ mai phục thứ năm!
Người này ẩn thân chỗ tối, giấu kín thân hình lựa thời cơ mà hành động, chỉ chờ tất cả mọi người bị bốn hắc y nhân kia làm cho phân tán lực chú ý mới lặng lẽ xuất ra một kích trí mạng.
Như vậy xem ra, võ công người nọ tuyệt đối thuộc loại nhất lưu cao thủ, hơn nữa phi thường am hiểu thuật ẩn thân cùng ám khí, mới có thể làm cho cả Biện Bạch Hiền lẫn Độ Khánh Tú đều không phát hiện.
Bọn họ thậm chí còn không phát hiện xe ngựa khi nào thì bị người động tay động chân.
Vẫn là đã quá sơ suất!
Biện Bạch Hiền nhìn xem Độ Khánh Tú trong lòng ngực, y gần như đã đánh mất thần trí lâm vào hôn mê, khí sắc trên mặt phi thường không tốt. Nghĩ đến ám khí kia bay tới rõ ràng là nhắm thẳng vào hắn, lúc ấy người nam nhân này cũng đã sắp ra khỏi xe ngựa, vậy mà bất chấp khoảng cách, không chút do dự nhảy vào thay hắn đỡ lấy ám khí.
Hắn nhớ rõ ánh mắt Độ Khánh Tú khi đó, tràn đầy lo lắng, sợ bản thân không thể kịp lúc cứu hắn.
Quả thật, mỗi một ảnh vệ từ nhỏ đều sẽ được huấn luyện phải bảo hộ chủ nhân, nhưng cảm giác mà Độ Khánh Tú mang đến cho hắn vẫn không hề giống với những ảnh vệ khác.
Độ Khánh Tú vừa mới nói với hắn sự xuất hiện của Mai Yên quá mức đột ngột, rất kỳ quái. Kỳ thật thời điểm y xuất hiện trước mắt hắn hắn cũng có suy nghĩ giống như vậy.
Biện Bạch Hiền nhớ rõ bản thân khi đó ở băng ngục, người nam nhân này đột nhiên xuất hiện, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi* nguyện trung thành với hắn, không vì lý do gì luôn đi theo bảo hộ bên cạnh hắn. [*giúp đỡ người khác khi họ gặp khó khăn].
Thật nực cười, Biện Bạch Hiền hắn là người dễ dàng tin tưởng kẻ khác như vậy sao? Từ khi ra khỏi băng ngục đến Phụng Lý trấn, từ Thanh Hoan Quán đến Trung Nguyên, dọc theo đường đi hắn chưa bao giờ lơi lỏng, liên tục thử Độ Khánh Tú, nhưng trước sau vẫn nhìn không ra chút sơ hở.
Thẳng đến hiện tại, hắn đột nhiên nghĩ đến, lấy mạng đổi mạng chính là phương thức dễ dàng nhất để lấy được tín nhiệm, nếu Độ Khánh Tú quyết định liều mạng như vậy là để có được một cơ hội thực hiện mục đích nào đó thì...
Biện Bạch Hiền cảm thấy thực đáng sợ, bởi vì trong nháy mắt vừa rồi, hắn quả thật đã cảm động.
Thế nhưng, vô luận hoài nghi hay là tín nhiệm, hiện tại Độ Khánh Tú không thể chết, dù sao đến Trung Nguyên chỉ mới là bước đầu tiên, hết thảy chỉ vừa mới bắt đầu.
Tận lực xem nhẹ ý nghĩ "Kỳ thật ta không muốn y chết" trong lòng, Biện Bạch Hiền nắm cằm Độ Khánh Tú, làm cho người đang hôn mê hé miệng ra, sau đó hắn đưa ngón trỏ lên vói vào trong miệng mình, cắn một cái.
Mùi máu tươi lại tràn ngập, mặc dù rất nhạt, nhưng vẫn cùng mùi máu tươi của Độ Khánh Tú ở trong không khí giao hòa cùng nhau.
Biện Bạch Hiền đem máu ở đầu ngón trỏ cho chảy vào miệng Độ Khánh Tú, nhìn đối phương vô thức nuốt xuống.
Tình huống khẩn cấp, hắn không biết Độ Khánh Tú trúng loại độc gì, đành phải dùng máu của chính mình ức chế độc tính, nhìn chất lỏng đỏ tươi theo đầu ngón tay chậm rãi chảy ra, rơi vào trong miệng người trong lòng ngực. Biện Bạch Hiền chậm rãi lộ ra một tia cười lạnh —— mỗi khi bản thân đổ máu, hắn không thể khống chế chính mình không hồi tưởng lại một vài chuyện cũ không vui.
Tấm ván gỗ dưới thân lay động càng ngày càng kịch liệt, theo "Phanh" một tiếng nổ lớn, xe ngựa rốt cục chia năm xẻ bảy.
Biện Bạch Hiền nhanh chóng thu hồi ngón tay, cũng không cầm máu, lập tức rũ bỏ biểu tình phú gia công tử, dùng sức ôm Độ Khánh Tú chật vật ngã lăn vài vòng trên mặt đất, dính một thân bụi bặm.
"Hàn đại ca!" Mai Yên kinh hô một tiếng, bất chấp đang triền đấu, một kiếm ngăn cách trước người người nọ, xoay người vội vàng hướng hai người vừa ngã xuống lao tới.
Kỳ lạ chính là theo tiếng thét kinh hãi của nàng, bốn hắc y nhân bỗng nhiên nhất tề thu đao, giống như thủy triều trong nháy mắt liền thối lui, phút chốc đã không còn thấy bóng dáng.
Thật giống như một giấc mộng, tỉnh lại chỉ còn bốn bề vắng lặng.
Mai Yên ném kiếm, ba bước biến thành hai bước chạy tới bên người Biện Bạch Hiền, ngồi xuống tới tấp hỏi han: "Hàn đại ca, các ngươi không sao chứ? Tặc tử bây giờ lại dám càn rỡ đến như vậy, đáng giận!"
Biện Bạch Hiền giả vờ run run chỉ tay vào Độ Khánh Tú trong lòng ngực, mờ mịt luống cuống nhìn Mai Yên, tựa như một công tử được nuông chiều từ nhỏ ngay cả thái đao đều chưa thái qua đột nhiên gặp minh đao minh thương làm cho hoảng sợ, thanh âm run rẩy nói: "Mai cô nương... A Tú, A Tú y, y bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh!"
Mai Yên vừa thấy sắc mặt Độ Khánh Tú đã biết không tốt, xem qua mạch môn của y liền hiểu được y đã bị ám toán, "Nguy rồi, Việt công tử trúng độc . Kỳ quái......" Ánh mắt nàng hướng Biện Bạch Hiền cùng Độ Khánh Tú quét qua một vòng, "Mẫu thân ta chưa hề nói cho ta biết cường đạo còn có thể hạ độc, bọn họ không phải chỉ cướp của cải sao?"
Biện Bạch Hiền vừa nghe lời này liền biết Mai Yên đã sinh nghi, không đợi Mai Yên nói thêm cái gì, hắn lộ ra vẻ mặt thất vọng ôm lấy Độ Khánh Tú nói: "Không ngờ Trung Nguyên lại là một nơi hung hiểm đến như vậy. Mai cô nương, những người này không phải vì ngươi mà tới chứ?"
Mai Yên nghe vậy sửng sốt.
Nàng mới vào giang hồ, khi ở nhà phụ mẫu cả ngày chỉ đốc xúc nàng luyện công, đôi lúc nhàn rỗi cũng kể cho nàng nghe một chút về sự tích huy hoàng của Việt Nữ kiếm pháp lúc trước.
Mà Việt Nữ Kiếm Mai gia kỳ thật vài năm gần đây ở trong võ lâm đã muốn xuống dốc, bởi vậy nàng cũng không rõ lắm khi xưa gia tộc nhà nàng có kết thù oán gì với người giang hồ hay không, hiện giờ nghe Biện Bạch Hiền nói như thế, thật không biết trả lời như thế nào.
Biện Bạch Hiền đầy mặt u sầu, "Mai cô nương, phải làm sao đây? A Tú đang êm đẹp lại bị trúng độc, lỡ như đây là độc dược chết người, y chẳng phải là......"
Mai Yên nghĩ có thể bởi vì mình nên mới mang đến tai ương cho hai người này, trong lòng tràn ngập áy náy, lại cầm lấy cổ tay Độ Khánh Tú cẩn thận dò xét một phen, bỗng nhiên "A" một tiếng, "Huyệt đạo củA Tú công tử đã bị chế trụ, trì hoãn độc tính lan tràn. Hàn đại ca, ngươi biết điểm huyệt?"
Biện Bạch Hiền vẻ mặt vô tội, "Điểm huyệt?"
Mai Yên nhìn biểu tình mờ mịt của Biện Bạch Hiền không giống như đang giả bộ, chút nghi hoặc trong lòng cũng tạm thời bỏ qua một bên, trước hết nên chiếu cố Độ Khánh Tú đã, độc y trúng tựa hồ độc tính không quá mãnh liệt, nhưng nhìn sắc mặt than chì của y xem chừng vẫn có khả năng mất mạng.
Chỉ mới trì hoãn trong chốc lát, tay chân Độ Khánh Tú đều đã bắt đầu lạnh lẽo.
Mai Yên không biết nội công của Độ Khánh Tú là đặc tính âm hàn, tay chân lạnh lẽo là do nội tức tự phát ra để chống đỡ độc tính, ấn theo tiêu chuẩn gà mờ của nàng, căn bản không thể phát hiện Độ Khánh Tú vốn không phải là "Người thường không biết võ công".
Biện Bạch Hiền nhìn qua vô cùng lo lắng, xe ngựa đã bị hủy, lão bá đánh xe còn nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh, mấy con ngựa bị tiếng nổ mạnh của xe ngựa vừa rồi làm cho hoảng sợ, tất cả đều đã bỏ chạy hết, chỉ còn lại con ngựa Trích Tinh đưa cho Độ Khánh Tú, vẫn như cũ đứng ở gần đó thở phì phì.
Con ngựa nhìn thấy chủ nhân của mình bất động nằm trong lòng ngực người khác, nhịn không được tới gần cúi đầu nhìn nhìn, hai mắt to tròn tựa hồ hiểu được sự tình, lo lắng cọ cọ một bên bả vai Độ Khánh Tú.
Biện Bạch Hiền nhìn con ngựa này, không khỏi cảm thán vận mệnh vô thường, súc vật so với con người thực rất trung thành, dù sao nó cũng đã mấy lần cứu bọn họ thoát ra từ trong nguy nan.
Quan sát xung quanh ngay cả một nơi có thể nằm thoải mái cũng không có, Biện Bạch Hiền lập tức mang Độ Khánh Tú đặt lên lưng ngựa, hướng tới thị trấn mà đi, chỉ bỏ lại một câu bảo Mai Yên chiếu cố xa phu lão bá.
Mai Yên trơ mắt nhìn Biện Bạch Hiền lo lắng sốt ruột mang theo Độ Khánh Tú chạy đi mất, lại không thể vứt bỏ xa phu lão bá ở lại đây mà đuổi theo, dậm chân một cái, đứng tại chỗ hờn dỗi chốc lát, sau đó mới đi gọi tỉnh xa phu, hai người dọc theo đường chậm rãi hướng trong thành mà đi.
Lão bá bị kinh hách vẫn trầm mặc, Mai Yên vẫn dỗi, vì vậy suốt đường đi không ai nói một tiếng.
Thẳng đến khi tất cả mọi người đều rời đi, tại nơi hỗn độn lúc nãy. Dấu vết đánh nhau vẫn như cũ lưu lại, ván gỗ bị vỡ của xe ngựa nằm tứ tung, tùy ý có thể thấy được đao ngân cùng vết kiếm, chứng minh nơi này từng có một trận đánh nhau kịch liệt.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên xuất hiện một người, hắn bước đi thong thả đến bên một thân cây, đem ba mảnh phi đao vừa rồi bắn vào thân cây rút xuống, thu vào trong tay áo, sau đó mới chậm rãi rời đi.
...
Du Vọng thành, Lạc Phượng khách điếm.
Độ Khánh Tú bị lột sạch quần áo, đang lỏa nửa người trên nằm úp sấp ở trên giường, vẫn chưa tỉnh dậy. Trên lưng y có mấy lổ nhỏ, mảng da xung quanh đã hóa thành màu xanh đen, nhìn qua cực kỳ đáng sợ. Máu độc chảy ra đã được cẩn thận lau đi, Biện Bạch Hiền ngồi ở một bên, nhìn mấy cây châm nhỏ trong tay xuất thần.
Đây là do hắn vận công đem ám khí trong cơ thể Độ Khánh Tú bức ra, châm nhỏ giống như sợi tóc của nữ tử, không nhìn kĩ khó có thể phát hiện.
Chất độc trên châm đã hoàn toàn ngấm vào huyết mạch của Độ Khánh Tú, nếu không phải hắn đúng lúc dùng máu chính mình ức chế độc tính mãnh liệt kia, Độ Khánh Tú e rằng giờ phút này chỉ còn là một vong hồn.
Người ra tay đến tột cùng là ai, mục tiêu là ai.
Đối phương liệu có biết loại độc chất này đối với bất luận kẻ nào đều có thể dễ dàng lấy đi tính mạng, nhưng duy nhất đối với Biện Bạch Hiền hắn lại chỉ có thể khiến hắn hao tổn công lực, hành động chậm chạp, bởi vì toàn thân cao thấp của hắn, chính là chảy dòng máu kia.
Nếu đối phương đã biết bí mật này lại còn dùng loại độc chất này ra tay với hắn, như vậy nói đúng hơn cõ lẽ đối phương cũng không muốn giết hắn, mà là muốn lưu lại người sống?
Biện Bạch Hiền chậm rãi sắp xếp lại hết thảy chuỗi sự việc đã trải qua, kéo tơ bác kiển*, nhưng người ẩn nấp ở chỗ tối thực sự rất khó bề phân biệt.[*đem mọi chuyện ra nhìn rõ]
Hắn đưa ngân châm hướng ra ánh nắng xem xét, ánh mặt trời theo khe hở của cửa sổ khắc hoa chiếu vào, một đường ánh sáng nho nhỏ xuyên qua không trung mang theo nhiều điểm bụi bặm.
Ánh mắt Biện Bạch Hiền bỗng nhiên ngưng trọng, đây không phải ngân châm bình thường.
Dưới ánh mặt trời, kim châm hơi cuộn lại, biến thành hình dạng giống như lưỡi câu, nói chính xác hơn thì như là đuôi bò cạp. Mà ở đầu châm, lại có khắc một đóa hoa lan rất đơn giản, tuy rằng nhìn qua thực khó nhận ra, lại thoát không khỏi ánh mắt Biện Bạch Hiền.
Chỉ cần là người trong võ lâm, ở trên vũ khí của mình khắc lên ký hiệu vốn là chuyện rất bình thường, vô luận là môn phái nổi danh hay hiệp khách cô độc, đây chẳng qua chỉ là một loại phương thức cho biết thân phận, biểu đạt chính mình làm việc quang minh lỗi lạc.
Nhưng ám khí vốn chính là loại vũ khí chỉ dùng để hành động ngầm, người đánh lén thế nhưng lại lưu lại dấu hiệu như vậy, chẳng lẽ bởi vì bọn người đánh lén cho rằng Thánh Môn bọn họ xa ở Điền Nam thì sẽ không biết nhiều về võ lâm Trung Nguyên? Hay thực chất là đang cố ý khiêu khích?
Biện Bạch Hiền đem hạt vĩ châm [châm bò cạp] ném lên bàn, đi đến bên giường, yên lặng nhìn Độ Khánh Tú vẫn còn đang mê man.
Người này cho dù đang ngủ vẫn như cũ hơi cau mày, tựa hồ còn đang lo lắng cái gì đó. Biện Bạch Hiền ngồi ở bên giường nhìn trong chốc lát, không biết như thế nào, nhưng lại ma xui quỷ khiến vươn tay xoa lên lưng Độ Khánh Tú.
Ngón tay nhẹ nhàng theo xương bả vai một đường di chuyển xuống, xuống chút nữa, đã bị quần chặn lại.
Ngô, làn da rất trơn nhẵn. Biện Bạch Hiền bỗng nhiên mạc danh kỳ diệu nghĩ như vậy.
----
Chương 14
"Khụ khụ."
Đầu ngón tay Biện Bạch Hiền vẫn còn lưu luyến trên lưng Độ Khánh Tú, da thịt dưới lòng bàn tay lại bỗng nhiên nhẹ run rẩy, hai mắt vốn đang nhắm nghiền của Độ Khánh Tú giật giật, bỗng nhiên bắt đầu mãnh liệt ho khan, ho đến mức làm cho sắc mặt vì ngấm độc đen như than chì của y nổi lên hai mạt đỏ bừng trên gò má.
Biện Bạch Hiền thu hồi tay, lẳng lặng nhìn y thống khổ ở trên giường cuộn chặt người lại, tiếng ho khan một tiếng càng khó khăn hơn một tiếng, lông mi run run cũng càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng rốt cục nhịn không được chậm rãi mở ra hai mắt đẫm lệ mông lung.
Cơ hồ ngay tại trong nháy mắt Độ Khánh Tú tỉnh lại, Biện Bạch Hiền lập tức thu hồi ánh mắt tìm tòi của mình.
Độ Khánh Tú cảm giác được khóe mắt mình có chất lỏng ấm áp tràn ra, là do kịch liệt ho khan nên nước mắt theo bản năng mà chảy ra, không liên quan gì đến cảm xúc, nhưng vẫn khiến y cảm thấy khó xử —— ở trước mặt Thiếu chủ thất thố như vậy, thậm chí còn chiếm đi chiếc giường duy nhất trong phòng.
Y chống mép giường cố gắng ngồi dậy, lấy tay che miệng giương mắt nhìn Biện Bạch Hiền, đáy mắt lóe ra tia sốt ruột cùng hoang mang, "Thiếu... Khụ khụ... Thiếu chủ..."
Biện Bạch Hiền khẽ nhếch khóe môi, đưa tay đỡ lấy bả vai Độ Khánh Tú, giống như hiểu được y đang muốn hỏi cái gì liền lắc đầu nói: "Ta không sao."
Độ Khánh Tú buông lỏng tâm tình, cơn ho khan tới càng thêm mãnh liệt, đồng thời cổ họng cũng dâng lên một cỗ tinh ngọt.
Y nhíu mày, mạnh ngăn chặn bàn tay muốn giúp đỡ của Biện Bạch Hiền, cả người cúi xuống thật sâu, chất lỏng đỏ sậm gần như đen theo khe hở của lòng bàn tay tràn ra ngoài, một giọt rơi trên mặt đất.
Theo một búng máu phun ra này, Độ Khánh Tú phát hiện thứ cảm giác như đảo lộn ngũ tạng trong cơ thể rốt cục thư hoãn [dãn ra, hòa hoãn lại] một chút, cả người cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Y cúi đầu đang muốn lấy tay áo tùy ý lau đi vết máu bên môi, đột nhiên một chiếc khăn tay mang theo mùi hương tươi mát liền đưa tới trước mắt.
Năm ngón tay thon dài như ngọc đang cầm chiếc khăn tay, khớp xương rõ ràng, Độ Khánh Tú sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Biện Bạch Hiền. Ở trong nhận thức của y, Biện Bạch Hiền tuyệt đối không phải loại người dễ dàng ban ân đối với cấp dưới của mình, lại càng sẽ không làm ra hành động thân cận như vậy.
Nhưng mùi thơm của khăn tay cứ lượn lờ ở chóp mũi, người mới từ trong hôn mê thanh tỉnh trở lại có chút phản ứng trì độn, trong đầu một đống rối loạn —— hoặc có lẽ do y thật sự chưa bao giờ hiểu hắn, chẳng qua là đem hình tượng vốn dĩ phải như vậy của một Thiếu chủ làm hình tượng cố định trong đầu của y?
Bên môi bỗng nhiên truyền đến xúc cảm mềm nhẹ, nguyên lai Biện Bạch Hiền thấy y chậm chạp không động, nên tự mình cầm khăn tay giúp y lau đi vết máu bên môi.
Ngón tay cầm khăn lụa nhẹ nhàng lướt qua khóe môi, cảm giác có chút lạnh chút dương [chút lạnh chút ngứa] làm cho cả người Độ Khánh Tú run lên. Cách một tầng lụa mỏng thân mật tiếp xúc, khiến y phản ứng không kịp, thậm chí quên cả ho khan.
Biện Bạch Hiền nhìn bộ dáng ngốc lăng mờ mịt của Độ Khánh Tú, như không có việc gì đem khăn tay nhét vào trong lòng ngực mình, sau đó yên lặng xoay người đi đến trước bàn rót một chén trà nhỏ, bưng đến ngồi ở mép giường, một phen kéo qua Độ Khánh Tú, đưa chén trà đến bên môi y.
Đôi môi khô cạn tiếp xúc với chất lỏng thanh mát, Độ Khánh Tú theo bản năng hé miệng, một hơi nuốt xuống, trong đầu chợt lóe qua vài hình ảnh mông lung nào đó, tựa hồ không lâu trước đó y đã uống qua một thứ chất lỏng còn ngọt ngào hơn, ấm áp hơn, ngọt lành hơn.
Nhưng những hình ảnh kia rất mơ hồ, không biết là mộng hay là thật.
Một hơi uống cạn chén trà nhỏ, Độ Khánh Tú mới chậm chạp khôi phục thần trí, phát hiện tư thế hiện tại của y cùng Biện Bạch Hiền thật sự rất xấu hổ, quan trọng hơn nữa là, y rốt cục phát hiện, y phục trên người mình không biết khi nào đã không cánh mà bay, cả người trần trụi đều bị Biện Bạch Hiền nhìn thấy, hơn nữa bởi vì kịch liệt ho khan mà sắc mặt đỏ ửng —— tình huống quả thực rất giống như nam sủng mới vừa thừa nhận sủng hạnh.
Độ Khánh Tú không được tự nhiên động động thân mình.
Biện Bạch Hiền tùy tay ném một cái, chén trà nhỏ bay ở giữa không sau đó vững vàng đặt trở xuống mặt bàn, thậm chí không có phát ra nửa tiếng vang. Hắn hơi buông lỏng tay, hỏi: "Không thoải mái chỗ nào?"
Độ Khánh Tú vận khởi nội tức, thử dò xét kinh lạc khắp cơ thể, lại phát hiện nội lực như bị tầng tầng lớp lớp thứ gì đó mạnh mẽ ngăn chặn lại, không thể điều động toàn bộ, y giãy dụa muốn xuống giường quỳ ở trước mặt Biện Bạch Hiền, "Thuộc hạ vô năng, nội lực đại khái chỉ còn lại bốn thành."
Biện Bạch Hiền đè lại y, "Đừng lộn xộn...... độc ngươi trúng vẫn chưa được giải, tạm thời ta chỉ có thể ức chế độc tính trên người ngươi, muốn giải độc chỉ có thể tìm ra người hạ độc để lấy giải dược."
"Thiếu chủ, người đánh lén tựa hồ đã sớm có chuẩn bị, trước tiên dùng bốn người võ công bình thường hấp dẫn lực chú ý của chúng ta, sau đó mai phục người thứ năm nhân cơ hội đánh lén. Như thế xem ra, mục tiêu của bọn họ tựa hồ là Thiếu chủ, hành tung của chúng ta chỉ sợ đã bị lộ."
Biện Bạch Hiền không chút động dung, "Tiết lộ hành tung căn bản đã có trong dự kiến, ngoài dự liệu của ta chính là thân phận người tới."
"Thiếu chủ biết người tới là ai?"
Biện Bạch Hiền lấy ra mấy cây hạt vĩ châm được bức ra từ trong cơ thể Độ Khánh Tú, giơ lên trước mặt Độ Khánh Tú để cho y nhìn kỹ.
Bởi vì thân châm nhỏ như sợi tóc của nữ tử, hơi cách xa một chút liền nhìn không thấy sự tồn tại của nó, vì thế động tác của Biện Bạch Hiền lúc này giống như đang chuẩn bị sờ mặt Độ Khánh Tú.
Ngay tại thời khắc tầm mắt Độ Khánh Tú vừa rơi xuống trên đóa hoa lan kia, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy mạnh ra, một mạt hồng ảnh mang theo đầy người phong trần xông vào, đi theo là thanh âm thanh thúy vội vàng, "Hàn đại ca!"
Hai người song song ngẩn ra.
Người vào dĩ nhiên là Mai Yên, nhìn thấy hai người trong phòng mắt nàng liền sáng rỡ, tựa hồ có lời gì muốn nói, nhưng lại bị tình cảnh trước mắt làm cho sửng sốt, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
—— nàng thấy Độ Khánh Tú cởi hết quần áo bị Biện Bạch Hiền ôm vào trong ngực, mà Biện Bạch Hiền còn đang vươn tay, đang muốn sờ mặt của y.
Nếu như nói trước đó ở trên xe ngựa còn có chút khả nghi, như vậy hành vi hiện tại quả thực đã quang minh chính đại tuyên bố quan hệ của bọn họ, Mai Yên không dám tin lui về phía sau từng bước, lắc đầu nói: "Hàn đại ca... Tú công tử... Các ngươi..."
Độ Khánh Tú giật mình, lập tức đẩy Biện Bạch Hiền ra, thân thể vì trúng độc mà trở nên suy yếu mất đi sức lực, hơi lảo đảo, y không thể không cố gắng nắm lấy mép giường mà chống đỡ, liều mạng giải thích, "Mai cô nương, ngươi hiểu lầm rồi, Thiếu... Thiếu gia hắn không phải loại người như vậy."
Biện Bạch Hiền đối với phản ứng khiếp sợ của Mai Yên cùng Độ Khánh Tú chỉ tỏ vẻ thờ ơ, chờ cho hai người đều không còn lời nào để nói sau đó mới thản nhiên phất tay đưa ra hạt vĩ châm, thu hút sự chú ý của Mai Yên.
Ánh mắt Mai Yên quả nhiên liền ngưng trọng, kinh ngạc thốt ra, "Phù Sinh Mộng?"
"Phù Sinh Mộng?" Biện Bạch Hiền lặp lại một lần, đem hạt vĩ châm tới gần trước mắt, không thể tưởng được một loại ám khí dùng để đoạt mệnh người khác lại có cái tên phong nhã liêu nhân như thế, nói vậy kẻ thích dùng loại ám khí này cũng là một người phong nhã chăng.
Quả nhiên, lực chú ý của Mai Yên đã bị ám khí hấp dẫn, hoàn toàn quên mất tình huống xấu hổ vừa rồi, ba bước cũng chỉ còn hai bước đi đến trước mặt Biện Bạch Hiền, tiếp nhận hạt vĩ châm trong tay hắn, cẩn thận quan sát một chút, mới gật đầu nói: "Có hoa lan ấn, quả đúng là 'Phù Sinh Mộng', đây là ám khí của 'Phi Điểu Vô Hoàn' Tiêu Trầm, Hàn đại ca ngươi như thế nào có nó?"
"Tiêu Trầm?"
"Tiêu Trầm?"
Biện Bạch Hiền và Độ Khánh Tú cùng đồng thanh lặp lại cái tên này, nhìn nhau một cái, tình tự trong mắt đều là phức tạp.
Thánh Môn bọn họ tuy rằng xa ở Điền Nam, nhưng không phải đối với võ lâm Trung Nguyên cái gì cũng không biết. Đối với vị cao thủ ám khí có ngoại hiệu 'Phi Điểu Vô Hoàn' này, có lẽ là người trong giang hồ thì không ai không biết, cho dù bản thân của hắn hành tẩu giang hồ phi thường bí ẩn, giống như không muốn người khác biết đến, thế nhưng thanh danh vẫn cứ lan xa.
Nhìn khắp võ lâm, nếu bàn về công phu dùng ám khí, cho tới bây giờ đều là Thục Trung Đường Môn.
Nhưng mà nhiều năm gần đây nhân tài Đường Môn dần dần suy yếu, ngược lại là một Tầm Trâm Các vừa chính vừa tà một đêm quật khởi.
Đây là một tổ chức được xưng vô luận là kẻ nào chỉ cần ngươi trả đủ số tiền theo yêu cầu, Tầm Trâm Các liền có thể làm mọi chuyện cho ngươi. Từ khi Tiêu Trầm — một trong hai vị Phó Các chủ của Tầm Trâm Các xuất hiện, Đường Môn liền mất đi vị trí đệ nhất giang hồ ám khí của mình.
Công phu ám khí của Tiêu Trầm có thể nói đã đạt tới tuyệt hảo, vì vậy mọi người trong giang hồ đã tặng cho hắn một cái ngoại hiệu, xưng là 'Phi Điểu Vô Hoàn', ý nói một khi hắn đã ra tay, không có thứ gì có thể tránh được ám khí của hắn.
Cũng bởi vì như thế, chưa một ai từng gặp qua công phu ám khí của Tiêu Trầm, bởi vì những kẻ gặp qua đều đã hóa thành xương khô. Nhưng tất cả mọi người đều biết, Tiêu Trầm thích trồng hoa, hơn nữa rất thích hoa lan, bởi vậy trên ám khí của hắn đều có hoa lan ấn.
Như thế xem ra, chủ nhân của những cây châm này xác thực chính là Tiêu Trầm không thể nghi ngờ.
Thế nhưng Thánh Môn cùng Tầm Trâm Các vốn không có ân oán, vì sao Tiêu Trầm đột nhiên lại ra tay ám toán Biện Bạch Hiền? Chẳng lẽ Biện Thanh Hà không phái truy binh của Thánh Môn đến bắt bọn họ, ngược lại ngàn dặm xa xôi đến bỏ ra một số tiền lớn mướn sát thủ của Tầm Trâm Các làm thay? Nhưng luận về công phu ám sát, người của Quỷ Cốc không phải còn tài giỏi hơn sao...
Nội tâm hai người đã vòng vo trăm ngàn thắc mắc, trên mặt lại một tia dị trạng cũng không có, chủ tớ hai người nhất tề lộ ra thần sắc sợ hãi hoang mang, giống như thật sự không biết gì về nhân sĩ giang hồ.
Đối diện ánh mắt nghi hoặc của Mai Yên, Biện Bạch Hiền "ba" một tiếng ném xuống hạt vĩ châm, giống như nhìn thấy rắn rết hổ lang mà lùi lùi vào trong giường, hậm hực nói với Mai Yên: "Đây là thầy thuốc lấy ra từ trên lưng A Tú. Nhà của ta từ trước đến nay an phận mua bán, không biết cái gì Phi Điểu cái gì Tiêu Trầm, Mai cô nương, ta thật sự không hiểu người giang hồ các ngươi, cứ thích đả đả sát sát tổn thương hòa khí! Hiện giờ A Tú trúng độc thầy thuốc cũng giải không được, ai..."
Độ Khánh Tú đúng lúc cúi đầu, làm cho người ta nhìn không thấy biểu tình trên mặt y, chỉ dùng thanh âm suy yếu nói: "Thiếu gia, là A Tú bạc phúc, không thể tiếp tục chăm sóc Thiếu gia. Độc này giải không được cũng không phải lỗi của Mai cô nương, ngài không cần trách nặng nàng..."
Mai Yên nghe vậy mặt lộ ra vẻ hổ thẹn, xoắn tóc ngồi xuống cái bàn bên cạnh, trộm liếc nhìn Biện Bạch Hiền, sợ hắn sinh khí. Tự trách mình tùy ý ngồi vào xe ngựa của người bình thường, làm hại bọn họ bị cuốn vào những tranh chấp của giang hồ.
Chờ ngày nào đó trở về nhà, nhất định phải hỏi lại thật kĩ phụ mẫu, Mai gia cùng thứ đồ bỏ Tầm Trâm Các kia rốt cuộc có ân oán gì.
Nghĩ đến loại độc Phù Sinh Mộng kia chỉ có một mình Tiêu Trầm có thể giải, mà hành tung của mấy vị Các chủ cùng Phó Các chủ Tầm Trâm Các đều bí hiểm, căn bản không người nào biết bọn họ có bộ dạng gì. Nên làm thế nào mới tốt đây? Tiêu Trầm... Tiêu Trầm...
Mắt Mai Yên bỗng nhiên sáng ngời, ngẩng đầu nhìn Biện Bạch Hiền mừng rỡ nói: "Có biện pháp! Hàn đại ca, mấy ngày nữa chính là hôn lễ của 'Huyết Đồ Nữ' Tạ Ngữ Đồng, nàng là Phó Các chủ tiền nhiệm của Tầm Trâm Các, đến lúc đó Tiêu Trầm nhất định sẽ tới chúc mừng, chúng ta cũng đến đó xem, chắc chắn có thể tìm được hắn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com