Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3 + 4




Chương 3:

Độ Khánh Tú ngồi ở trong phòng thu dọn đồ đạc.

Đây chính là phòng của thiếu niên Thập Tứ kia, sau khi Biện Bạch Hiền rời đi, y theo Huyền Uy ra khỏi nhà tù, lần đầu tiên nhìn thấy thế giới hiện tại y đang ở.

Xanh thẳm, giống như hôm đó khi Biện Bạch Hiền rơi vào sông Lan Thương, cũng là một mạt xanh thẳm.

Cho dù thế giới này có do bản thân y vì ái náy với Biện Bạch Hiền mà nằm mơ, y cũng không muốn tỉnh lại nữa. Huống chi lúc nãy khi Biện Bạch Hiền dùng cây quạt chạm vào dưới cằm y, cảm giác rõ ràng rất chân thực.

Độ Khánh Tú cho đến bây giờ đối với những điều mình nhìn thấy vẫn còn có chút lờ mờ, vừa rồi hỏi Huyền Uy, hiện tại đúng là thời điểm lão môn chủ của Thánh Môn vẫn còn tại vị, Biện Bạch Hiền lúc này là mới bước qua tuổi mười bảy.

Không thể tưởng tượng nổi y nhảy xuống sông Lan Thương tự sát, thế nhưng rốt cục lại quay trở về mười năm trước.

Cũng không biết... ở tương lai chuyện gì xảy ra sau khi Biện Bạch Hiền nhảy sông, hay phải chăng vốn dĩ chưa từng sống? Tuy rằng cách nghĩ này thật sự quái dị, nhưng so với tình cảnh trước mắt, cũng là rất có khả năng.

Vô luận như thế nào, y cũng không thể để bi kịch đã qua lại tái diễn.

May mắn y không phải là Độ Khánh Tú của ngày hôm qua, nếu đã có phép màu kỳ lạ này giúp y sửa chữa sai lầm, y nhất định phải hảo hảo quý trọng, để Biện Bạch Hiền không bao giờ phải chịu bất cứ thương tổn nào nữa.

Nghĩ đến Biện Bạch Hiền lúc còn trẻ, bộ dáng kia so với lúc trưởng thành thiếu một chút trầm ổn, nhưng lại hơn một tia linh động. Y yên lặng hồi tưởng lại hình ảnh Biện Bạch Hiền khi mười bảy tuổi, ở trong giang hồ đã từng gây ra những đại sự nào.

Đúng rồi, nếu bây giờ là mười năm trước, như vậy Độ Khánh Tú đang ở nơi nào?

Còn nữa, y hiện tại đang sống dưới thân phận ảnh vệ đang được huấn luyện tên Thập Tứ, nhưng căn bản một chút võ công của ảnh vệ y đều không biết, sẽ không dễ dàng bại lộ thân phận chứ.

Tính tình cùng thói quen của Thập Tứ đến tột cùng là như thế nào, y một chút cũng không biết. Nhớ đến Huyền Uy rất sủng ái thiếu niên ảnh vệ này, chỉ vì quá lo lắng nên bị loạn thôi, nếu ở chung lâu ngày, nhất định sẽ phát hiện có điểm không đúng.

Nếu bại lộ thì không biết nên giải thích như thế nào, dù sao loại quái lực loạn thần chi thần này, cho dù là người trong giang hồ, cũng không có khả năng tiếp thu được toàn bộ.

Cũng may Biện Bạch Hiền chỉ gặp mặt y một lần liền phái y đi Quỷ Cốc, chắc hẳn ở Quỷ Cốc không ai nhận biết y, như vậy cũng tốt hơn.

Miễn là ở đây có thể tiếp tục lấy cớ dưỡng thương để không tham gia huấn luyện, ít giao tiếp, ngủ nhiều giác, hẳn là sẽ không bị nhìn ra sơ hở.

Huyền Uy sau khi vào cửa, nhìn thấy Thập Tứ đang ngẩn người, túi hành lý nằm trên đầu gối, trong túi cũng chỉ có vụn vặt vài bộ y phục nửa mới nửa cũ, ngoài ra không có cái gì đáng giá.

Huyền Uy đóng cửa, Độ Khánh Tú nghe tiếng vang, lúc này mới hồi phục tinh thần, đứng dậy hành lễ, nói: "Huyền thúc."

Huyền Uy vội vàng ngăn lại: "Ngồi xuống, dưỡng thương quan trọng hơn."

Độ Khánh Tú gật gật đầu, rót cho Huyền Uy một tách trà rồi mới một lần nữa ngồi xuống.

Huyền Uy nhìn Thập Tứ từ trên xuống dưới, có chút cứng ngắc nói: "Tới Quỷ Cốc rồi, ngàn vạn lần đừng làm rộn chuyện. Lấy cẩn thận làm đầu, không được hành động theo cảm tính, mới có thể bình an trở ra. Nhớ rõ vô luận ngươi ở nơi nào, thủy chung vẫn là một ảnh vệ, ảnh vệ xuất sắc nhất, phải biết che giấu tài năng, như vậy mới có thể thời thời khắc khắc bảo hộ chủ tử."

Độ Khánh Tú gật gật đầu, Huyền Uy nhìn qua là hung thần ác sát, nhưng thực chất lại là một người ngoài rắn trong mềm, khi tỏ vẻ hung hăng giáo dục người khác lại vô cùng khả ái.

"Thập Tứ hiểu được."

Huyền Uy ừ một tiếng, từ trong lồng ngực lấy ra một bình ngọc đặt lên bàn, "Đây là Hữu Sinh Cơ Cao tốt nhất, mỗi ngày ba lần thoa lên miệng vết thương, qua mấy ngày nữa sẽ không còn vấn đề gì."

"Cảm ơn Huyền thúc."

Cầm lấy bình ngọc, thấy Huyền Uy phải đi, Độ Khánh Tú nghĩ nghĩ, hỏi: "Đúng rồi Huyền thúc, người có biết Mộc Đường đường chủ hiện giờ là..."

Huyền Uy ngẩn ra, "Ngươi hỏi cái này làm gì? Ngươi biết Trầm Ngọc?"

"Trầm Ngọc?" Độ Khánh Tú vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, thanh âm có hơi cao, Thánh Môn lấy ngũ hành để phân chia năm Đường, kim mộc thủy hỏa thổ, trong đó Mộc Đường đường chủ rõ ràng là Sở gia nhà y, từ khi nào lại nhảy ra một kẻ tên Trầm Ngọc? Nói như vậy, Độ Khánh Tú hiện giờ là không có tồn tại sao?

Đến tột cùng là do sinh mệnh của y gặp bất trắc nên bị biến hóa, hay kỳ thật nơi này là một thế giới khác?

Nhưng Biện Bạch Hiền như cũ vẫn là Biện Bạch Hiền, ngay cả tư thái đạm mạc, biểu tình tựa tiếu phi tiếu đều giống nhau như đúc.

... Như vậy cũng tốt, nếu tự bản thân mà nhìn thấy mình thời trẻ, thật không biết lúc đó sẽ là tư vị gì. Một khi nghĩ đến tương lai "Độ Khánh Tú kia" sẽ bức chết Biện Bạch Hiền, như vậy còn gay go hơn nữa.

"Tiểu tử, đừng nói với ta là ngươi cũng đã gây họa với Mộc Đường nha. Cẩn thận da của ngươi." Huyền Uy thấy biểu tình của y bất thường, nghiến răng nghiến lợi nói.

Độ Khánh Tú sờ sờ đầu, mạnh cười, "Không có đâu mà. Ta chỉ là nghe nói Mộc Đường đường chủ võ nghệ cao cường, ngưỡng mộ thôi."

"Như vậy thì tốt."

Ban đêm, Độ Khánh Tú nằm trong phòng của Thập Tứ, trằn trọc cả đêm, trong đầu tới tới lui lui đều là mình và Biện Bạch Hiền của kiếp trước, tận cho tới hừng đông mới có thể chợp mắt chốc lát.

Hủ Sinh Cơ Cao quả thật hữu dụng, vết thương nhìn qua rất nặng, qua bảy tám ngày đã tốt lên rất nhiều, gần như đã khôi phục như trước.

Độ Khánh Tú biết Huyền Uy nhìn như xuống tay rất nặng, nhưng thực tế rất có chừng mực.

Đáng tiếc ngoài Huyền Uy ra thì những người khác sẽ không như vậy thương hại y, lại vì ganh ghét y được Huyền Uy xem trọng, ngầm dùng vài thủ đoạn bỉ ổi, kết quả làm cho Thập Tứ bị tra tấn đến thiếu chút nữa đoạn khí [tắt thở].

Mười ngày sau, Độ Khánh Tú cầm hành trang, được Huyền Uy dẫn đến Quỷ Cốc.

Thánh Môn ở Điền Nam, Quỷ Cốc cùng tổng đàn cách nhau không xa, ẩn nấp ở bên trong thâm sơn rừng già, dọc theo đường đi có vô số kỳ hoa dị thảo, trong tầm mắt ngập tràn một màu xanh biếc, quả thực giống như một nhà giam lục sắc.

Bởi vì khí hậu, cây cối nơi này đều cao cực đại, gần như có thể che lấp cả mặt trời.

Huyền Uy mang theo Độ Khánh Tú vòng qua vòng lại nhiều hướng, cũng không biết đã đi bao lâu, ban đầu còn nhớ rõ đường đi, nhưng rốt cục đối diện muôn vàn kỳ hoa dị thảo làm hoa cả mắt, đã không còn phân rõ phương hướng.

Cứ như vậy đi đến gần qua giờ Ngọ, cây cối rốt cục dần dần thưa thớt đi, trước mặt hiện ra một mảnh đất trống, một tảng đá lớn được dựng thẳng ở nơi này, dùng thuốc màu màu đỏ khắc lên hai chữ to tướng "Quỷ Cốc", là loại chữ chìm bình thường rất ít khi gặp, liếc mắt một cái liền khiến người cảm thấy rùng mình.

Hai người còn chưa đến gần, trong sơn cốc bỗng nhiên có tiếng người vang lên.

"Kẻ nào tự tiện xông vào Quỷ Cốc?"

Giọng nam trầm thấp với nội lực thâm hậu vang vọng trong sơn cốc, chấn động khiến Độ Khánh Tú có chút khó chịu.

Huyền Uy mặt không đổi sắc, nhìn Độ Khánh Tú một cái, thấp giọng nói: "Người này chỉ là thủ vệ ngoài cốc, võ công bình thường." Ý bảo y không cần lộ ra thần sắc hoảng loạn như vậy.

Độ Khánh Tú thất kinh, nếu như vậy còn gọi là võ công bình thường, thật không biết người trong cốc võ công còn cao đến cái loại nào.

Huyền Uy lui về sau một bước, bật hơi giương giọng: "Thánh Môn Huyền Uy, đưa tới một hài tử."

Trong cốc im lặng một lát, lại thay đổi một người khác trả lời: "Hiện tại không phải thời điểm Quỷ Cốc thu người."

"Hài tử này là Thiếu chủ tự mình tuyển, muốn đưa đến Quỷ Cốc huấn luyện."

Lúc này trong cốc lại trầm ngâm trong chốc lát, sau đó mới không tình nguyện nói: "... Nếu như thế, để hắn tiến vào, ngươi trở về phục mệnh đi."

Huyền Uy vỗ vỗ Độ Khánh Tú, ý bảo y mau đi vào, nghĩ nghĩ lại thét lên: "Thiếu chủ đã chọn hắn làm ảnh vệ của mình, xin hãy chiếu cố một chút."

Có người hừ lạnh một tiếng, "Hừ, vào Quỷ Cốc của chúng ta, muốn trở ra chỉ có thể dựa vào bản lĩnh. Nếu không dù có là lời của Thiên Vương lão tử cũng vô dụng."

Độ Khánh Tú âm thầm lắc đầu, nghĩ thầm nếu người đứng ở đây không phải y mà là Thập Tứ còn chưa rõ sự đời kia, có lẽ đã bị khí thế này dọa chết khiếp. Còn y, việc sinh tử gì cũng đã trải qua rồi, thật không có cái gì bận tâm.

Y hướng Huyền Uy khom người, cảm tạ sự chiếu cố của đối phương, sau đó xốc lên hành trang, cũng không quay đầu lại hướng thẳng phía trước mà đi.

Huyền Uy vẫn nhìn theo cho đến khi không còn thấy thân ảnh Thập Tứ, lúc này mới xoay lưng trở về.

Độ Khánh Tú một mình đi chưa được bao lâu, trong rừng liền xuất hiện một thiếu nữ xinh đẹp uyển chuyển, phiêu phiêu bay đến, không nói một tiếng đi lên phía trước dẫn đường. Độ Khánh Tú vốn không phải người nói nhiều, thấy đối phương không nói lời nào, vì thế cũng chỉ yên lặng đi theo phía sau.

Vô ý nhìn thấy bước chân của nàng rất mơ hồ, xem kỹ, bàn chân nhìn như chạm đất, kì thực chỉ là nhè nhẹ lướt qua phía trên ngọn cỏ, đủ biết khinh công người này đã đạt đến cấp bậc siêu phàm.

Không nghĩ tới tại Quỷ Cốc này chỉ tùy tiện đi ra một người, cũng có thể là tuyệt đỉnh cao thủ như vậy.

Chỉ chốc lát hai người đã đi tới trước một căn phòng trúc, nhưng không nhìn thấy bóng dáng người nào.

Thiếu nữ bảo Độ Khánh Tú dừng ở trước cửa, cất cao giọng: "Cốc chủ, có người mới đến."

Độ Khánh Tú vội vàng thu khí nín thở, cốc chủ Quỷ Cốc mặc dù là người trong Thánh Môn nhưng lại rất cách biệt, vô cùng thần bí, tuy kiếp trước y là thân tín của Biện Bạch Hiền nhưng cũng không có cơ hội gặp gỡ, không ngờ hôm nay có thể dưới danh nghĩa này mà nhìn thấy hắn.

Chờ giây lát, trong phòng rốt cục vang lên một giọng nam dày, mang theo cảm giác chưa tỉnh ngủ thấp giọng nói: "Dẫn vào đi."

Thiếu nữ ứng thanh, dẫn theo Độ Khánh Tú nhẹ đẩy cửa trúc ra, toàn bộ đồ dùng trong phòng đều được làm từ trúc, thoang thoảng tỏa ra mùi vị tươi mát.

Ngoài ra không có đồ dùng vàng ngọc gì, so với trong tưởng tượng của y vô cùng bất đồng.

Trong phòng có một màn trúc, bên trong màn trúc mơ hồ thấy được một chiếc giường, phía trên giường có một người đang nằm, hư hư ảo ảo không thể nhìn rõ.

Thiếu nữ dẫn Độ Khánh Tú đi đến, dừng ở bên ngoài màn trúc, bảo y bái kiến cốc chủ.

Trong phòng yên lặng đến trâm rơi cũng có thể nghe, chỉ có tiếng hơi thở của chính mình quanh quẩn bên tai. Người nọ tựa hồ luôn luôn chăm chú nhìn Độ Khánh Tú, khiến trong lòng y có chút bất an.

Qua một hồi lâu, người bên trong màn trúc mở miệng phân phó, "Lãm Nguyệt, cốc quy."

Thiếu nữ nãy giờ vẫn đứng ở một bên liền đối Độ Khánh Tú nói: "Về quy củ của Quỷ Cốc chúng ta, chi tiết sau này ta sẽ chậm rãi nói cho ngươi biết. Chỉ có một điều tối quan trọng, ngươi hãy nghe cho kỹ. Người trong Quỷ Cốc, lục thân [người thân] không nhận. Nhận được mệnh lệnh, dù kẻ phải giết là người thân thiết nhất, cũng không được phép do dự."

Độ Khánh Tú không chút do dự liền gật đầu, trong lòng thầm nghĩ để có thể được tuyển làm ảnh vệ, tất cả đều là không cha không mẹ, vì như vậy sẽ không cần lo lắng cho người thân. Cho nên điều này cũng không phải khó làm.

Người sau màn trúc thấy y đáp ứng rất nhanh, có chút hứng thú nói: "Ngươi tên là gì?"

"... Thập Tứ."

"Thập Tứ, ngươi vừa rồi không cần nghĩ ngợi đã đáp ứng, chắc hẳn trong nhà đã không còn thân nhân đúng không?"

Độ Khánh Tú cả kinh, không ngờ vị cốc chủ Quỷ Cốc này có thể tinh tế nắm bắt lòng người như vậy, chỉ một chút động tác đã có thể cho ra kết luận, vội ứng thanh nói phải.

"Nếu mệnh lệnh là kêu ngươi giết ta thì sao?" Hắn tiếp tục hỏi.

Độ Khánh Tú ngẩn ra, không nghĩ tới hắn sẽ hỏi vấn đề như vậy, bất quá tình thế không cho y chần chờ, có chút lo lắng trả lời: "Chỉ cần mệnh lệnh là thật, Thập Tứ tuyệt đối sẽ dốc hết khả năng."

Lời vừa dứt, người sau màn trúc nhẹ giọng cười, cũng không biết đối với câu trả lời của y là vừa lòng hay không vừa lòng.

Chờ hắn cười đủ, Độ Khánh Tú nghĩ hẳn là đã không có vấn đề gì, lại nghe hắn sâu kín hỏi: "Nếu kêu ngươi đi giết Thiếu chủ của mình thì thế nào?"

Vừa nghe sự tình liên quan đến Biện Bạch Hiền, Độ Khánh Tú lập tức kích động, "... Điều đó không có khả năng! Trong Thánh Môn, ai sẽ hạ lệnh giết Thiếu chủ?"

"Ngươi chỉ cần trả lời cho ta biết, giết hay không giết."

Độ Khánh Tú ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào bóng người sau màn trúc, vô cùng kiên định nói: "Thập Tứ không giết."

Cốc chủ còn chưa nói gì, sắc mặt Lãm Nguyệt đã thay đổi, tiến lên tát một cái vào mặt Độ Khánh Tú, âm thanh thanh thúy vang lên, gò má trái của Độ Khánh Tú lập tức sưng đỏ.

Y cũng không ôm mặt, xoay đầu trở về tiếp tục quật cường nhìn màn trúc, trầm giọng nói: "Ta tuyệt đối sẽ không giết Thiếu chủ."

Lãm Nguyệt hừ lạnh một tiếng, "Người trong Quỷ Cốc lục thân không nhận, ngươi không phải nói ngươi nghe hiểu sao? Nhanh như vậy đã đem cốc quy quên mất, đã vào nơi này, không có gì là thân nhân!"

Độ Khánh Tú không đáp lại, nhưng đương nhiên cũng là không tuân phục.

Kêu y làm gì cũng được, nếu muốn y tái tổn thương Biện Bạch Hiền, vĩnh viễn cũng không có khả năng.

Song phương giằng co một hồi, người sau màn trúc nhìn Độ Khánh Tú, tuy rằng y đang quỳ, nhưng sống lưng trước sau vẫn thẳng tắp như tùng [cây tùng], không một chút tuân phục, rốt cục lạnh lùng nói: "Ta đã quên, quy củ quan trọng nhất của ảnh vệ là trung thành. Nếu đã vậy, ném vào hàn đàm đi, khi nào hiểu được thì trở lên."

Lãm Nguyệt hành lễ: "Vâng."

Sau đó liền kéo Độ Khánh Tú ra ngoài, Độ Khánh Tú không nói câu nào nghiêng ngã lảo đảo đi theo, y mới vừa quỳ lâu, thân thể này lại vừa mới khỏi thương, trước mắt khó tránh biến thành màu đen, lại thủy chung không chịu nói cái gì.

Cứ như vậy bị kéo đi trong khoảng thời gian một chun trà, bỗng nhiên thân mình chợt nhẹ, cả người bị Lãm Nguyệt nhấc lên, bùm một tiếng ném vào trong nước.

Độ Khánh Tú chưa kịp phản ứng, hàn thủy đã ngập qua đầu.

Cảm giác này quả thực so với tình cảnh trước đây y nhảy vào sông Lan Thương có chút giống nhau, sợ hãi trong lòng cũng tương tự, chẳng lẽ rốt cuộc vẫn là phải chết ở trong nước?

Không được! Biện Bạch Hiền còn đang chờ y trở về!

Nước ở nơi này không chảy siết như sông Lan Thương, nhưng lại âm lãnh vô cùng, giống như xuyên qua từng lỗ chân lông mà ngấm vào xương, như tiểu châm châm vào da thịt, làm cho người ta từ trong ra ngoài đều rùng mình.

Lãm Nguyệt đứng ở trên bờ, nhìn Độ Khánh Tú ở trong hàn đàm không ngừng giãy giụa, nhưng vẫn thủy chung không một tiếng cầu cứu.

Nàng liếc mắt một cái liền biết người này không rành kỹ năng bơi, nhưng mà tức giận vì y ngỗ ngược với cốc chủ, không cứu, cứ như vậy đứng nhìn, muốn nhìn y có thể chống cự được bao lâu.

Cho tới bây giờ, người bị phạt ném vào hàn đàm, đều là không chịu được bao lâu mà ngoan ngoãn cầu xin tha thứ.

Mắt thấy thời gian từng giây từng giây trôi qua, Độ Khánh Tú đã chìm đến không thấy người, trên mặt nước chỉ thấy bốc lên một chuỗi bong bóng, lại thủy chung không hề nghe được một tiếng cầu cứu.

Lãm Nguyệt thấy y thà chịu chết chứ không bằng lòng nói ra một câu nguyện ý giết Thiếu chủ — phải biết rằng, bất quá cũng chỉ là một câu nói thôi, dù sao Quỷ Cốc vẫn là thuộc Thánh Môn, ai lại thực sự bảo y đi giết người kế nhiệm môn chủ chứ.

Cứng rắn đến mức như vậy, Lãm Nguyệt cũng miền cưỡng có chút khâm phục, tay áo lăng không phóng ra, vải lụa mềm mại mang theo nội lực, thẳng tắp bay vào trong nước, rất nhanh liền đem Độ Khánh Tú gần như hôn mê quắn thành một con nhộng kéo nổi lên mặt nước.

Nhưng cốc chủ đã nói, phải đợi người này hiểu được mới cho phép trở lên, vì thế nàng đem tay áo quắn lên một thân cây bên bờ hàn đàm, làm cho nam nhân kia vẫn bảo trì ngâm ở trong nước nhưng cũng không chìm đến nỗi mất mạng, sau đó trở về phục mệnh.

Độ Khánh Tú mê man ngâm ở trong nước, cả người vô cùng rét lạnh, toàn thân đều run rẩy. Thân thể này vốn dĩ đã không đủ sức khỏe, như vậy không chừng sẽ tổn thương đến da, để lại di chứng về sau.

Trong lúc chìm nổi hoa mắt ù tai, y mơ mơ màng màng thấy lại chuyện trước kia, miệng thì thầm nói cái gì đó, trên gương mặt bị Lãm Nguyệt đánh một cái tát vẫn chưa hết sưng đỏ, hiện tại hàn độc công tâm, rất nhanh liền biến thành đỏ sẫm.

-------

Chương 4

Ngâm trong hàn đàm một đêm.

Ngày hôm sau, thời điểm có người đến đưa cơm, phát hiện Độ Khánh Tú ở trong hàn đàm cuộn mình thành một khối, cả người sốt cao.

Thị nữ gọi y vài tiếng, Độ Khánh Tú trước sau không phản ứng, tựa hồ đã lâm vào hôn mê, da thịt toàn thân nổi lên những điểm trắng, bởi vì ngâm trong nước quá lâu, đã có chút bông da, nhưng trên mặt vẫn đỏ ửng dị thường.

Thân thể mười bốn mười lăm tuổi vừa mới bắt đầu phát triển, hồng hồng thập phần đáng yêu, nhưng đến gần xem xét lại không khỏi làm người ta đau lòng.

Nàng buông thực hạp, đem người kéo vào gần bờ đưa tay kiểm tra, cái trán nóng hổi, chỉ sợ là đã sốt đến hồ đồ.

Thế nhưng không giống người bệnh bình thường hay làm ầm ĩ, thiếu niên chỉ im lặng giống như con thú nhỏ bị thương, gắt gao cau mày, một tiếng cũng không kêu rên.

Cái dạng này, người mù cũng nhìn ra được tình hình Độ Khánh Tú đã không ổn.

Nàng vỗ vỗ mặt Độ Khánh Tú làm cho y tỉnh, nhìn đối phương mơ mơ màng màng, nhẹ giọng hỏi: "Quy củ của Quỷ Cốc, đã hiểu được chưa?"

Nghe được bên tai có người nói chuyện, ánh mắt Độ Khánh Tú dần dần thanh tỉnh, đầu tiên nhìn đến người trước mặt, lại theo tay nàng rơi xuống thực hạp bên cạnh —— y đã một ngày một đêm không ăn cái gì, hàn đàm này quả thực ngay cả một con cá cũng không có.

Nắp thực hạp đóng kín, nhìn không ra bên trong có những gì, nhưng mùi thơm vẫn truyền ra, một mực hướng mũi y mà bay đến, biểu tình không khỏi liền lộ ra vài phần khát vọng.

Thị nữ kia biết y căn bản không có nghe rõ câu hỏi lúc nãy, dằn lòng ôn hòa hỏi lại một lần nữa.

Lúc này Độ Khánh Tú mới nghe rõ ràng, cũng không cao hứng, không tái phản ứng nàng.

Thị nữ kia vốc một chút nước hàn đàm, đặt ở ngón tay vân vê, thở dài, đem thực hạp đặt ở bên bờ, cũng không quay đầu lại, đề khí chậm rãi rời đi.

Cứ như vậy mê man qua thêm một đêm, Độ Khánh Tú cảm thấy trong người nóng lên, phảng phất như có lửa luôn luôn cháy ở trong lòng, đốt cho tới khi xương cốt đều hóa thành tro tàn, người đưa cơm lần trước lại tới một lần nữa.

Lúc này để làm cho Độ Khánh Tú tỉnh phải mất một phen công phu, y gần như đã lâm vào hôn mê sâu, chân khí trong cơ thể vận chuyển thập phần chậm chạp, cơ hồ đang ở trạng thái ngưng trệ.

Đợi cho thị nữ lại hỏi câu hỏi chẳng khác hôm qua, Độ Khánh Tú một lần nữa nhờ vậy mà thanh tỉnh, bất quá cũng chỉ mơ mơ màng màng lầm bầm khe khẽ, vẫn như cũ lắc đầu tỏ vẻ không rõ.

Người tới như trước vô công mà trở về.

Đem thực hạp hôm qua đã lạnh ngắt trả về trù phòng, chờ nàng trở lại trúc cư của cốc chủ, mới vừa vào cửa, phòng trong đã có người tiến lên đón, chính là Lãm Nguyệt.

Nàng vừa định mở miệng, Lãm Nguyệt đưa tay ngăn lại, ý bảo nàng không nên nói, đè thấp thanh âm ở bên tai nàng nói nhỏ: "Cốc chủ đang nghỉ ngơi."

Thị nữ hiểu ý, hai người đi ra xa chút, đến góc phòng thì đứng lại, như vậy vừa không quấy rầy Cốc chủ, vừa có thể đúng lúc đáp ứng phân phó của Cốc chủ.

Lúc này hai người mới bắt đầu không tiếng động nói chuyện với nhau.

Lãm Nguyệt ngắm nghía móng tay của mình, mới vừa dùng nước phượng tiên hoa* nhuộm qua, đỏ au một mảnh, "Trích Tinh, người ở hàn đàm đã hiểu được chưa?" [*cây lá móng]

Trích Tinh giương mắt nhìn màn trúc, lắc đầu, nhỏ giọng trả lời: "Lãm Nguyệt tỷ tỷ, ta xem y sắp không ổn, lại cứ không chịu nhận sai, sao lại quật cường như vậy!"

Lãm Nguyệt chế giễu cười một tiếng, "Ngươi biết cái gì. Đây chính là chuẩn mực đối với chủ nhân, bọn họ là ảnh vệ, luôn luôn tự cho mình rất giỏi, trong quy củ, trung thành so với tánh mạng còn quan trọng hơn. Nhưng dù thế nào thì rốt cuộc, bọn họ cũng chỉ là hộ vệ mà thôi. Giết người phóng hỏa diệt trừ tai hoạ ngầm, những việc này còn không phải người Quỷ Cốc chúng ta đang làm hay sao? Nếu y đã vào Quỷ Cốc còn muốn tuân thủ quy củ của ảnh vệ, chịu như vậy cũng là xứng đáng".

Trích Tinh nghe xong trên mặt tràn ngập u sầu, trong lòng chung quy vẫn cảm thấy người ở hàn đàm nhìn không ra là loại "Tự cho mình rất giỏi", gọi là quật cường thì đúng hơn.

Hai người khe khẽ rầm rì trong chốc lát, bên trong màn trúc bỗng nhiên vang lên thanh âm của Cốc chủ.

"Trích Tinh."

"Tỳ nữ có mặt."

"Người trong hàn đàm, vẫn chưa hiểu ra?"

Lòng Trích Tinh có chút hồi hộp, sợ Cốc chủ nhất thời mất hứng, sẽ đem người giết chết, nhưng lại không dám nói dối, đành phải đem sự thực bẩm báo.

Cốc chủ sau một lúc trầm mặc, cười nói: "Lãm Nguyệt, Trích Tinh, nếu đem hai người các ngươi ném vào hàn đàm kia, các ngươi mỗi người phải mất bao nhiêu canh giờ, mới có thể đối Cốc chủ Quỷ Cốc ta đây phản bội?"

Tuy rằng nghe như là lời nói đùa, sắc mặt hai người vẫn đại biến, đồng loạt quỳ xuống sợ hãi nói: "Tỳ nữ không dám, người trong Quỷ Cốc nếu rơi vào tay kẻ khác, nhất định trước tiên tự sát, tuyệt không dám để hỏng việc."

"Nếu nhiệm vụ của các ngươi chưa hoàn thành thì vẫn không được chết đúng không? Lãm Nguyệt, ngươi nói, ngươi có năng lực ở trong hàn đàm kiên trì bao lâu?"

Gặp Cốc chủ chỉ định nàng trả lời, Lãm Nguyệt sợ hãi, nàng vốn muốn nói tuyệt đối sẽ không, lại biết Cốc chủ nhà mình ghét nhất nghe người ta nói dối, là thật là giả vừa nghe liền biết, ấp úng nửa ngày, bất đắc dĩ trả lời: "Tỳ nữ... Không biết."

Người bên trong màn phát ra tiếng cười khẽ, cũng không tỏ rõ ý kiến, chỉ nghe được chút thanh âm, có lẽ là rời giường .

Hai người vẫn quỳ trên mặt đất không dám hành động thiếu suy nghĩ, quả nhiên chỉ chốc lát sau, thanh âm kia lại vang lên, lần này kêu đến chính là Trích Tinh.

"Trích Tinh, ngươi đi hàn đàm đem người mang lên đi, đưa tới đệ tử phòng, đừng để người chết."

Trích Tinh mạnh thở ra một hơi, trong đó có vài phần là vì mình, còn có vài phần là vì Độ Khánh Tú.

Xem ra hôm nay tâm tình Cốc chủ không tồi, nàng mừng rỡ ứng thanh, nửa khắc cũng không dám trì hoãn, vội vàng đi dẫn người.

Khi Độ Khánh Tú một lần nữa tỉnh lại, đã không còn cảm giác được loại băng hàn đến thấu xương quanh người kia nữa.

Nhưng mà trong người tồn trữ hàn độc vẫn như trước làm cho đôi môi y trắng bệch, lạnh run, hai mắt trừng lớn thẳng tắp nhìn nóc nhà. Thân thể theo bản năng cuộn lại, hai tay ôm lấy chính mình.

Tóc không biết bị ai lộng phạm [nói chung là chạm qua], buộc thành một bó to trải ra trên gối đầu, giống như lọ mực bị lật đổ lan tràn mực ra.

Lúc này y mới nhận ra bản thân là đang nằm ở trên giường.

Rốt cục cũng gắng gượng qua được... Hoàn hảo không chết ở trong hàn đàm kia.

Chính lúc đang phát ngốc, chỉ nghe "Chi nha" một tiếng cửa phòng bị mở ra, y cũng không còn khí lực nghiêng đầu nhìn xem là ai, ước chừng trong chốc lát, liền có thứ gì đó mềm mại đặt lên người mình, nhìn qua, là một thiếu niên so với y lớn hơn hai ba tuổi, đang đắp chăn lên cho y.

Thấy Độ Khánh Tú trợn tròn mắt, khóe miệng hắn cong lên, lộ ra ý cười vui mừng, "Ngươi tỉnh?" Thấy Độ Khánh Tú giãy dụa muốn ngồi xuống, vội vàng ấn người y lại —— "Ngươi trước đừng nhúc nhích, toàn thân đều bị nước lạnh phá hủy, đợi ấm trở lại hãy nói sau. Chờ chốc lát ta nấu chút nước ấm cho ngươi."

Thấy ánh mắt Độ Khánh Tú lộ ra nghi vấn hoang mang, người nọ nhét hảo góc chăn cho y, giải thích: "Không có việc gì đâu, ngươi hiện tại xem như đã thông qua khảo nghiệm nhập môn của Quỷ Cốc. Nơi này là đệ tử phòng, hai ta cùng ở một phòng, ta gọi là Trường Nguyên."

Giọng nói của Trường Nguyên rất hay, người cũng rất sáng sủa.

Độ Khánh Tú vốn là người không thích nói chuyện, nhưng cũng vui vẻ nghe hắn giải thích, trong chốc lát không mất nhiều công phu, Trường Nguyên đã đem đại sự tiểu sự trong Quỷ Cốc đều nói rõ ràng.

Nguyên lai Cốc chủ Quỷ Cốc tên là Lâm Độc Ảnh, ngoại hiệu Bách Quỷ Dạ Hành.

Ở Điền Nam kỳ thuật vu cổ vốn rất nhiều, võ công của hắn cũng là quỷ trung chi quỷ, minh đao minh thương đánh nhau nhưng không ai từng gặp qua hắn, chỉ có truyền thuyết nói rằng trên đời này không có người hắn giết không được.

Mà ngay cả bốn thị nữ bên cạnh hắn: Lãm Nguyệt, Trích Tinh, Bộ Phong, Trục Vân, đi ra ngoài giang hồ đều là nhất đẳng cao thủ, khinh công trên cả tuyệt vời.

Về phần Quỷ Cốc, lúc này vốn đang thu nhận ba mươi hài tử dưới mười tám tuổi nhập cốc, hiện tại thêm vào Độ Khánh Tú, tổng cộng là ba mươi mốt.

Nơi này hằng ngày huấn luyện thiên kì bách quái [vô cùng kỳ quái], ai cũng không thể biết rõ ngày mai sẽ phải trải qua những điều gì.

Người huấn luyện của bọn họ cũng không cố định, điểm giống nhau duy nhất chính là toàn bộ đều dùng hắc sa che mặt, dấu diếm hình dạng.

——

Độ Khánh Tú từ trong hàn đàm đi ra, tu dưỡng suốt nửa tháng, mới khôi phục lại tinh thần.

Không biết như thế nào, thị nữ Trích Tinh bên cạnh Lâm Độc Ảnh luôn cố ý vô tình đi đến đây, giúp đỡ chăm sóc Độ Khánh Tú, hoặc là cho y một ít dược vật kỳ quái.

Nhưng nếu ngày nào là Lãm Nguyệt đi ngang qua, thì tất yếu sẽ đối Độ Khánh Tú "Nũng nịu" châm chọc khiêu khích một phen.

Gần ba ngày bị ngâm trong hàn đàm cũng không phải hoàn toàn không có ưu đãi, sau khi uống không ít nước hàn đàm, Độ Khánh Tú phát hiện mình cư nhiên trở nên phá lệ nhẹ nhàng khi ở trong nước, lập tức liền như vậy học được bơi lội. (Lôi Uyển: vậy phải cảm tạ Cốc chủ rồi =]] )

Cứ thế an tĩnh vô sự trôi qua từng ngày, chờ y khôi phục toàn bộ, liền bắt đầu theo ba mươi người cùng được nhận vào Quỷ Cốc tham gia huấn luyện.

Trừ bỏ Trường Nguyên cùng phòng, những người khác hiển nhiên đều đối kẻ đột nhiên xuất hiện này nổi lên cạnh tranh không chút hảo cảm, đại thể như là tỏ thái độ khó chịu, hoặc là âm thầm ngáng chân y.

Độ Khánh Tú cũng không lên tiếng, toàn tâm toàn ý luyện võ.

Kiếp trước võ công của y vốn không tồi, ban đầu đối với võ công của Thập Tứ không rõ lắm, nhưng sau một thời gian cũng quen với nội lực quỷ dị trong cơ thể này, võ công dần dần khôi phục, cũng không để cho người ta dễ dàng khi dễ.

Nghĩ đến vô luận là Thập Tứ ngày trước hay Độ Khánh Tú hiện tại, đều không phải kẻ nhu nhược.

Bọn họ một người dám đánh thương Biện Bạch Hiền, một người lại liên thủ người khác bức tử Biện Bạch Hiền, có thể thấy được ghê gớm đến cỡ nào.

Đương nhiên chuyện này đối với Độ Khánh Tú cũng không phải cái gì hay ho có thể đem ra khoe công tích, mà là khúc mắc.

Liền như vậy an tĩnh qua vài ngày, Độ Khánh Tú phát hiện Quỷ Cốc khi huấn luyện đệ tử đều dùng âm ngoan sát chiêu, mỗi bộ võ công đều tuyệt đối không lưu nửa phần đường sống, luôn bức người vào chỗ chết không ngừng nghỉ.

Thậm chí có rất nhiều chiêu thức là đồng quy vu tận [cùng chết chung] vô cùng thảm liệt, dùng để áp dụng với đối thủ quá mạnh mẽ, không thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ sẽ sử dụng đến.

Mặc dù trong lòng rất nghi vấn, nhưng nghĩ đến Biện Bạch Hiền đưa y tới nơi này, tất nhiên có thâm ý của chính hắn, vì thế vẫn như cũ tận tâm tận lực luyện tập.

Dù sao vào Quỷ Cốc, một trận đường thập tử vô sinh còn chờ ở phía trước, y cũng không hy vọng chính mình cuối cùng biến thành oan hồn vô danh trong cốc này.

Thẳng đến một ngày, y phát hiện trong đội ngũ tập hợp huấn luyện, chỉ còn lại có ba mươi người.

Mà những người khác giống như hoàn toàn không phát hiện có một người mất tích, toàn bộ hờ hững bắt đầu ngày huấn luyện, duy nhất làm cho người ta cảm thấy kỳ quái chính là không khí quá mức áp lực, một người nói chuyện cũng không có.

Ngay cả người huấn luyện của bọn họ cũng không tỏ vẻ chú ý đối với sự mất tích của người kia.

Đêm đó Độ Khánh Tú rốt cục nhịn không được hỏi Trường Nguyên, Trường Nguyên kỳ quái nhìn y một cái, thản nhiên nói: "Tám phần là đã chết rồi, có lẽ bị độc chết, có lẽ bị ám tiễn xuyên tim, cũng có lẽ bị ngân châm đâm vào tử huyệt, ai biết được? Thủ pháp ám sát luôn nhiều vô số kể."

Độ Khánh Tú càng nghe càng kinh hãi, hỏi lại Trường Nguyên: "Đây là trong cốc, đang yên lành sao hắn lại bị người giết? Người cấp trên cũng không hỏi sao?"

"Hỏi?" Trường Nguyên giống như lần đầu tiên nhìn thấy Độ Khánh Tú, cao thấp đánh giá Độ Khánh Tú thật lâu, mới thầm nói: "Nguyên lai ngươi không biết. Ngươi còn sống tới lúc này thật sự là may mắn."

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

"Ngươi cho rằng vì cái gì mọi người đều nói Quỷ Cốc 'Thập tử vô sinh'? Mỗi một người đệ tử được chọn, sau khi toàn bộ nhập cốc, quá trình sàng lọc cũng chính thức bắt đầu. Trong lúc đó các đệ tử có thể dùng tài nghệ chính mình học được, dùng phương thức ám sát, đi giết đồng bạn của mình, cấp trên tuyệt đối không hỏi đến. Người cuối cùng sống sót, mới xem như thành tài được xuất sư. Đầu độc, ám khí, mê dược, cái gì cũng có. Tóm lại chưa đạt được mục đích có thể không từ thủ đoạn. Càng âm ngoan càng tốt. Ngươi không biết mà còn có thể sống đến hiện tại, thật sự là may mắn."

—————–

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com