Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9 + 10

Chương 9

Vẻ mặt Độ Khánh Tú mờ mịt, khó hiểu nói, "Trung Nguyên? Thế nhưng Thánh Môn..."

Biện Bạch Hiền không trả lời, chỉ chuyên tâm nhìn đường đi dưới chân, không nhanh không chậm đi về phía trước. Thấy Biện Bạch Hiền không muốn giải thích, Độ Khánh Tú cũng im miệng không hỏi thêm, thân thủ theo sát hắn, thế nhưng không biết vì cái gì, y cảm thấy Biện Bạch Hiền tựa hồ khi cố ý lúc vô tình luôn nhìn ngắm đôi hài dưới chân hắn.

Một đường không nói chuyện.

Thẳng đến khi xuống núi, hai người mới phát hiện một vấn đề nghiêm trọng.

Mai Lý tuyết sơn vị trí hẻo lánh, ven núi đều không có người ở, hẻo lánh hoang vắng đến cực điểm. Nếu không như vậy cũng sẽ không dùng để kiến tạo băng ngục. Cho dù là nơi này cách Thánh Môn không xa, muốn trở về Thánh Môn ra roi thúc ngựa cũng phải mất mấy ngày mấy đêm, càng miễn bàn đến các thành trấn khác.

Mà hai người bọn họ hiện tại không có xe ngựa, gần như nửa bước cũng khó đi.

Biện Bạch Hiền dạo qua một vòng vùng dưới chân núi, quay đầu lại yên lặng nhìn Độ Khánh Tú. Độ Khánh Tú bị hắn nhìn tới liền sửng sốt, đang muốn hỏi, Biện Bạch Hiền bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Ngươi tới đây bằng cách nào?"

"Cưỡi ngựa."

"Ngựa đâu?"

"... Bị thuộc hạ đuổi đi rồi."

"..."

Biện Bạch Hiền thở dài một tiếng, nghĩ thầm hắn rời khỏi băng ngục lúc này có phải là quá sớm hay không? Ảnh vệ này, thật sự đáng tin sao...

Nhìn vẻ mặt thất vọng của Thiếu chủ, Độ Khánh Tú cảm thấy thực tự trách. Ngẫm lại chính mình trải qua hai cuộc đời đều đã là một nam nhân chững chạc, thế nhưng lại làm việc không hề chu toàn, hiện tại khiến cho Thiếu chủ hết đường xoay xở, ngộ nhỡ trì hoãn quá lâu, như vậy thật sự là đáng tội muôn lần chết.

Nếu con ngựa kia không đi xa thì tốt rồi.

Độ Khánh Tú nghĩ như vậy, theo bản năng đem ngón trỏ đưa lên miệng, thử tạo ra âm thanh kêu gọi con ngựa kia.

.

Trong bụi cỏ tiếng dế kêu rất to, nối tiếp thành một mảnh, vì vậy âm thanh mà Độ Khánh Tú tạo ra truyền đi cũng không được xa, Biện Bạch Hiền nhìn y một cái, hai người đều ngưng thần lắng nghe.

Gió thổi qua rừng, cành lá lắc lư, mang đến từng tiếng rì rào nhè nhẹ.

Tiếng huyên náo của côn trùng vô cùng ồn ào, ẩn ẩn từ đằng xa có tiếng vó ngựa đang chạy như bay mà đến, chỉ chốc lát sau, một con tuấn mã vọt tới trước mặt hai người, giơ lên móng trước hí dài một tiếng, sau đó dừng lại dùng móng trước đào đất, vô cùng thân thiết hướng trên mặt Độ Khánh Tú cọ cọ, cái đuôi vung vung, không khỏi khiến người ta cảm thấy rằng nó đang vô cùng đắc ý.

Biện Bạch Hiền vừa lòng, thấp giọng cười nói: "Ngựa tốt."

Độ Khánh Tú thấy Biện Bạch Hiền cười tươi như vậy, thoáng chốc tâm tình cũng trở nên vô cùng tốt.

Y thật sự không ngờ con ngựa Trích Tinh cấp cho lại thông minh như vậy, còn biết tìm chỗ ẩn nấp chờ người, thấy nó đưa cái đầu qua bộ dáng như đòi phần thưởng, Độ Khánh Tú vui vẻ đưa tay sờ sờ đầu ngựa, nắm dây cương quay sang nói với Biện Bạch Hiền: "Thiếu chủ thỉnh lên ngựa."

Biện Bạch Hiền nhảy lên lưng ngựa, tiếp nhận dây cương từ trong tay Độ Khánh Tú, mắt thấy Độ Khánh Tú vỗ vỗ mông ngựa, ý bảo nó mau chạy đi, bản thân y lại không có động tác gì, không khỏi nhìn y.

Độ Khánh Tú cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, ngửa đầu nói: "Thiếu chủ yên tâm, thời điểm ngài cần, ta sẽ lập tức xuất hiện." Nói xong liền muốn đi ẩn nấp vào chỗ tối.

Chức trách của y vốn là âm thầm bảo hộ hắn, huống hồ Thánh Môn cũng đã biết y tới cứu Biện Bạch Hiền, mục tiêu hai người khẳng định so với một người sẽ khiến bọn người kia gặp nhiều khó khăn hơn.

Nhưng mà y còn chưa kịp xoay người, thân mình bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ ngoại lực, còn chưa rõ ràng cái gì, y đã bị Biện Bạch Hiền dùng tay chộp lấy, thong dong xách lên đặt ngồi trên lưng ngựa, hình thành tư thế hai người cùng ngồi chung một con ngựa.

Độ Khánh Tú hoảng sợ, y hiện tại ngồi ở phía trước Biện Bạch Hiền, hai tay Biện Bạch Hiền duỗi ra ở hai bên người y, khống chế dây cương, cảm giác thực giống như đem y ôm vào trong ngực.

"Thiếu chủ, thuộc hạ sao có thể... "

"Hư..." Biện Bạch Hiền kéo dây cương, thân người nhoáng lên một cái, con ngựa lập tức chạy nhanh về phía trước, Mai Lý tuyết sơn cùng băng ngục đã sụp đỗ ở sau lưng càng ngày càng xa. Biện Bạch Hiền thản nhiên nói: "Thời điểm đặc biệt, không cần câu nệ."

Lúc này hai người dựa vào nhau vô cùng gần, Độ Khánh Tú hơi thấp hơn so với Biện Bạch Hiền, cũng không có lòng dạ nào quan tâm đối phương nói cái gì câu nệ hay không câu nệ, hết thảy chỉ cảm thấy hơi thở của đối phương nhẹ nhàng phất qua bên tai, mang đến từng trận cảm giác ấm áp.

Độ Khánh Tú cố gắng bảo trì bình tĩnh —— mặc dù vậy vẫn vô pháp bình tĩnh, chính mình làm cấp dưới, như thế nào có thể cùng Thiếu chủ ngồi chung một con ngựa, đây quả thực là rất vô lễ!

Tay Độ Khánh Tú không biết nên để chỗ nào, vô luận để như thế nào đều đụng tới Biện Bạch Hiền, rối rắm nửa ngày, cuối cùng nắm lấy một dúm lông mao trên cổ ngựa, toàn thân cứng ngắc căng thẳng.

Biện Bạch Hiền nhìn người lúc nãy còn một mình chấn định xâm nhập băng ngục cứu hắn hiện tại lại bởi vì cùng hắn cưỡi chung một con ngựa mà khẩn trương đến chân tay luống cuống, khóe miệng gợi lên, một lần nữa nghĩ thầm người này thật thú vị, thật sự là rất thú vị.

Trăng treo giữa bầu trời sao, bóng tối lờ mờ, hai người một ngựa tuyệt trần đi xa.

.

Sáng sớm, Phụng Lý trấn người thưa thớt, đại bộ phận dân trong trấn đều còn ngủ say. Tiếng vó ngựa vang lên bên đường, vẫn vang cho đến trước cửa một tửu lâu ở trung tâm trấn mới ngừng lại.

Tửu lâu vừa mới mở cửa, tiểu nhị còn chưa tỉnh ngủ mắt nhắm mắt mở, câu được câu không lau chùi bàn ghế, thấy có khách đến, vội vàng phấn chấn tinh thần đem khăn vắt lên trên vai, thần tình tươi cười ra nghênh đón.

Chỉ thấy hai thanh niên từ trên lưng ngựa nhảy xuống, vừa thấy khí chất đã biết là người xuất thân nhà giàu, vì thế biểu hiện càng thêm ân cần, cười đến mắt cũng không còn thấy.

"Hai vị..." Hai chữ 'thiếu gia' còn chưa nói ra, liếc mắt nhìn thoáng qua phối kiếm bên hông đối phương, vội vàng sửa miệng, "Hai vị thiếu hiệp, nghỉ trọ hay là ở trọ? Đã đến nơi này, không dối gạt gì ngài, tửu lâu của chúng ta, chính là tửu lâu tốt nhất Phụng Lý trấn này. Hắc, vô luận là rượu, thức ăn hay là phòng hảo hạng đều sẽ khiến ngài vừa lòng."

Hai người này đúng là Biện Bạch Hiền và Độ Khánh Tú.

Biện Bạch Hiền cũng không lên lầu, Độ Khánh Tú tiếp nhận một cái khăn sạch từ tay tiểu nhị, lập tức tiến đến đem cái bàn cẩn thận lau chùi một lần nữa, mới để cho hắn ngồi xuống, chính mình yên lặng đứng ở phía sau.

Tiểu nhị hàng năm làm việc tại khách điếm, người lui tới rất nhiều, vì thế nhìn qua hai người trước mắt lập tức biết người nào mới nên lấy lòng, vội vàng thay đổi một bộ trà cụ sạch sẽ đến, lấy lá trà tốt nhất ngâm vào nước trà nóng đưa lên cho Biện Bạch Hiền. Lại lén nhìn Độ Khánh Tú vài lần, nghĩ thầm vị tiểu ca này nhìn qua cũng không giống hạ nhân cho lắm.

Biện Bạch Hiền nhấp một ngụm trà, không nói gì nhẹ buông xuống, một ngón tay chỉ ra con ngựa ngoài cửa, nhẹ giọng nói: "Dắt nó xuống hầu hạ tốt, cỏ khô phải là loại tốt nhất."

Tiểu nhị đáp ứng, nhưng lại không vội đi, ánh mắt đánh vòng một cái, Độ Khánh Tú biết hắn đang suy nghĩ gì, chắc chắn là sợ gặp phải những tên nhìn qua phú quý thực tế không có một xu. Y không nói lời nào, từ trong tay áo lấy ra một mảnh vàng lá đưa cho tiểu nhị, dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn.

Tiểu nhị lập tức cao hứng, vô cùng phấn chấn đem ngựa dắt đi chăm sóc, dọc đường đi còn không quên đem vàng đưa lên miệng cắn một cái xác định thiệt giả, nghĩ thầm hôm nay mở cửa thật thuận lợi, liền muốn hầu hạ vị đại gia có tiền kia thật lâu.

Bởi vậy sau đó đối đãi Biện Bạch Hiền vô cùng ân cần, thêm trà châm nước không dứt, kể ra một tràn thức ăn nổi danh của tửu lâu, toàn bộ đều là những món đắt tiền.

Biện Bạch Hiền gọi một bàn rượu và thức ăn, tràn ngập bày ra trước mắt, tiểu nhị quả thật không hề thổi phồng, các món ăn nhìn qua đều là sắc vị đầy đủ, làm người ta liền muốn động đũa.

Biện Bạch Hiền ra hiệu bảo Độ Khánh Tú không cần câu nệ như thế, bảo y ngồi xuống cùng ăn cơm, nhưng cuối cùng bản thân hắn lại chỉ ăn có vài đũa.

Độ Khánh Tú nghĩ thầm Thiếu chủ ăn thật quá ít, khó trách lại trở nên gầy như vậy, đang lúc miên man suy nghĩ, đã thấy Biện Bạch Hiền phất tay gọi tiểu nhị tới, hỏi thăm ở Phụng Lý trấn có nơi nào tốt.

Tiểu nhị kia vỗ đùi, "Thiếu hiệp ngài quả thật đã hỏi đúng người rồi, nói đến Phụng Lý trấn này, có rất nhiều nơi thú vị để đi nha. Tửu lâu của chúng ta rượu và thức ăn là tốt nhất, ở đầu trấn Đông có Tán Thị, chuyên bán các loại đồ vật này nọ mà nơi khác không có, thiếu hiệp có thể đến đó ngao du. Nếu đến buổi tối, hắc hắc, con ngõ nhỏ phía sau tửu lâu chúng ta, có rất nhiều cô nương xinh đẹp a, các nam nhân đều thích đến chỗ đó tìm vui."

Biện Bạch Hiền vốn đang lơ đãng nghe, nghe đến câu cuối cùng kia, thiêu mi, tựa hồ rất hứng thú, đuổi đi tiểu nhị liền mang theo Độ Khánh Tú ra cửa, cũng không nói đi nơi nào, chỉ khoan thai đi dạo.

Độ Khánh Tú đi theo phía sau một lúc, lập tức ngửi được từ phía trước bay tới từng trận hương khí son phấn nồng đậm, liền thấy trước mắt xuất hiện những tòa lâu lộng lẫy, giống như lời nói của tiểu nhị, là nơi các nam nhân tìm đến vui thú.

... Thiếu chủ tới chỗ như thế...

Lúc này chưa đến giờ ngọ, khu làng chơi còn chưa bắt đầu kinh doanh, Biện Bạch Hiền dùng vàng lá đổi lấy khuôn mặt tươi cười của tú bà, lập tức tiến vào một nơi tên là "Thanh Hoan Quán".

Tú bà ân cần theo sát phía sau hai người, hỏi: "Công tử thích tiểu ca nhi loại nào? Hài tử ở chỗ của ta đều là nhất đẳng tuấn tú."

Độ Khánh Tú cả kinh trong lòng, tiểu ca? Trong thanh lâu không phải đều là cô nương sao? Từ từ, nơi này tên là Thanh Hoan Quán... Tựa hồ... Là một tiểu quan quán sao?

Thiếu chủ thích nam nhân?!

Độ Khánh Tú thiếu chút nữa không khống chế được biểu tình, thực cố gắng duy trì bình tĩnh, bắt đầu không ngừng hồi tưởng, nhớ lại xem kiếp trước Biện Bạch Hiền khi nào thì có dấu hiệu đoạn tụ.

Khi đó Biện Bạch Hiền tựa hồ cũng không đối với nam nhân biểu hiện ra hứng thú đặc biệt gì, thế nhưng đồng dạng, hắn đối với nữ nhân cũng không có hứng thú a. Nghĩ kỹ, dường như khi đó y chưa từng chú ý vấn đề này.

Ngay tại lúc y đang cố gắng hồi tưởng, chỉ nghe thanh âm Biện Bạch Hiền nói với tú bà: "Không cần, A Tú nhà ta sẽ ghen, mụ mụ chỉ cần chuẩn bị một gian phòng tốt nhất là được."

Tú bà nghe vậy quay đầu lại, ánh mắt cổ quái cao thấp đánh giá toàn thân Độ Khánh Tú một lần, sau đó mím môi mờ ám cười nói: "Đã hiểu đã hiểu." Nàng nhẹ nhếch miệng, phấn trắng bôi trên mặt rơi rơi xuống, cũng không biết là buồn cười hay đáng sợ.

Cả người Độ Khánh Tú chấn động, nhìn Biện Bạch Hiền, lại nhìn tú bà đang cười tươi như hoa kia, chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối.

--------------

Chương 10

Dưới nhà ăn mùi son phấn dày đặc, những thiếu niên tướng mạo mỹ lệ ở hành lang uốn khúc lượn qua lượn lại, mang theo từng trận gió thơm say lòng người.

Biện Bạch Hiền cùng Độ Khánh Tú mặc y phục trắng thuần đi ở giữa, rất có điểm không phù hợp. Nhất là Độ Khánh Tú luôn giữ bộ dáng đầu gỗ theo sát ở phía sau Biện Bạch Hiền. Không khỏi khiến mọi người xung quanh chú ý, tò mò đánh giá.

Tú bà dẫn hai người tới lầu ba, đang định ly khai để hai người tự tìm hoan mua vui, lại bị Biện Bạch Hiền gọi lại, thấp giọng phân phó một vài thứ.

Độ Khánh Tú chỉ thấy tú bà cười đến nếp nhăn trên mặt đều lộ ra, bôi nhiều son phấn hơn nữa cũng che không hết, nhưng không hiểu thế nào lại một bên gật đầu một bên hướng trên người y nhìn nhìn, trong mắt hiện lên loại ý niệm cho dù là ai nhìn thấy cũng không được tự nhiên.

Khi ly khai còn rất biết điều đem cửa đóng lại, lúc này mới lắc mông lã lướt đi xa. Chỉ chốc lát sau liền có người đưa tới mấy thứ gì đó có màu sắc rực rỡ chói lọi, chất đầy cả gian phòng.

Chờ cho tất cả tạp vụ đều đi hết, Độ Khánh Tú cầm lên xem một kiện quần áo, trang phục màu đỏ thẫm tươi đẹp, ở mặt trên còn có vô số hoa văn mang hơi hướng phong trần —— nhìn qua liền biết đây chính là quần áo của những tiểu quan được sủng ái, nhưng Biện Bạch Hiền cần những loại quần áo này để làm gì.

Lại nhìn tới các đồ vật khác: son bột, túi hương... Miễn cưỡng có một kiện quần áo như đã từng thấy qua, nhưng cũng là mạ vàng khảm bạc, không khỏi khiến người ta liên tưởng đến loại công tử ăn chơi trác táng.

Biện Bạch Hiền đi đến đệm giường lụa đỏ ngồi xuống, tuy nói là giữa ban ngày không có ánh nến, nhưng nhìn chăn mỏng màn the kia cũng không khỏi khiến người ta miên man bất định.

Đương nhiên Độ Khánh Tú hẳn là không nghĩ tới, vấn đề là ở chỗ Biện Bạch Hiền giương mắt chăm chú nhìn y một hồi, nửa câu cũng không nói, chỉ bắt đầu giải khai khuy áo chính mình.

Độ Khánh Tú buông mấy thứ trong tay, nghi vấn hỏi: "Thiếu chủ?"

Không trả lời.

Trong lư hương không biết đốt hương liệu gì, ngọt nị say lòng người, nhưng lại làm cho người ta sinh ra một chút hoảng thần [tinh thần rối loạn], trước mắt mông mông lung lung.

Biện Bạch Hiền cụp xuống mi mắt, thấy không rõ biểu tình, chỉ buông tay nói: "A Tú, cởi quần áo." Khuy áo của hắn đã mở hai cái, lộ ra một đoạn ngắn chiếc cổ thon dài, ngừng động tác, tựa tiếu phi tiếu nhìn Độ Khánh Tú.

Từ lúc Biện Bạch Hiền bắt đầu mở khuy áo Độ Khánh Tú đã cúi đầu, như lão tăng nhập định nghiên cứu sàn nhà dưới chân mình, nghe vậy cũng không nửa phần chần chờ, như cũ duy trì tư thế cúi đầu, đem y phục trên người từng cái từng cái cởi ra, cho đến khi chỉ còn lại áo lót tuyết trắng.

Y biết Biện Bạch Hiền đang nhìn y, nhưng y không biết Biện Bạch Hiền đang suy nghĩ cái gì, nhưng phàm là yêu cầu của Biện Bạch Hiền, y tất nhiên có phải xông pha khói lửa cũng không chối từ.

Biện Bạch Hiền khẽ khép hai mắt, nhưng không lúc nào là không chú ý nhất cử nhất động của Độ Khánh Tú.

Hắn phát hiện ảnh vệ này cùng với những người trước kia không giống nhau, bọn họ đối hắn có lẽ giống như cấp dưới đối đãi cấp trên, đều như nhau có loại xa cách giữa chủ và tớ. Không khỏi khiến hắn cho rằng bọn họ chỉ là làm theo quán tính, ai là Thiếu chủ đều như nhau, người bọn họ phải bảo vệ là người ngồi lên vị trí kia, mà không cần quan tâm người đó là ai.

Mà Độ Khánh Tú....... Biện Bạch Hiền ngưng thần nhìn y, thấy hắn không bảo ngừng nam nhân liền tiếp tục cởi ra áo lót, chung quy có một loại cảm giác, người mà người trước mắt quan tâm đến chính là Biện Bạch Hiền, là Biện Bạch Hiền hắn, chứ không phải thân phận Thiếu chủ Thánh Môn kia.

Theo những gì hắn quan sát từ lúc gặp nhau tới nay, đối phương thành thật gần như không chút sơ hở.

Biện Bạch Hiền nghĩ, nếu người này thật sự đối với mình không có dị tâm, có một người như vậy hỗ trợ sẽ vô cùng tốt, ngụy trang thành công đến mức khiến người ta kinh tâm động phách. Nhân tài như vậy, là người của thế lực phương nào?

Biện Thanh Hà? Hay là...

"A Tú." Biện Bạch Hiền đưa tay, kịp thời ngăn cản Độ Khánh Tú đang chuẩn bị đem bản thân vạch trần, điều này không khỏi khiến Độ Khánh Tú âm thầm thở phào một hơi, tuy rằng y nhìn qua phi thường bình tĩnh, nhưng trong lòng thật sự phi thường khẩn trương, thế nhưng Biện Bạch Hiền lại nói tiếp: "Qua đây giúp ta cởi quần áo."

...

Độ Khánh Tú cúi đầu, tới gần bên giường, thấy Biện Bạch Hiền nhẹ ngẩng đầu lên, chờ y giúp hắn mở khuy áo, tư thế hoàn toàn không đề phòng, nếu hiện tại y muốn gây bất lợi cho Biện Bạch Hiền, gần như dễ dàng có thể cắt đứt cổ họng của hắn.

Độ Khánh Tú rất quy củ giúp Biện Bạch Hiền cởi quần áo, động tác thành thạo trầm ổn, sau đó thấp giọng mở miệng nói: "Thiếu chủ không nên quá mức tín nhiệm người khác."

Biện Bạch Hiền giương mắt nhìn y, hơi híp mắt, "Ân?"

Độ Khánh Tú thật cẩn thận giúp hắn cởi ra áo khoác, sau đó bộ dạng phục tùng cúi mắt nói: "Cả tin rất nguy hiểm. Nếu thuộc hạ vừa rồi muốn gây bất lợi cho Thiếu chủ, chỉ sợ hiện tại Thiếu chủ đã bị người chế trụ. Thiếu chủ nên duy trì cảnh giác mọi lúc, vô luận là đối với ai."

Biện Bạch Hiền không phản bác cái gì, chỉ cười nói, "Nếu ta phải phí sức cảnh giác người bên ngoài, vậy còn cần đến ngươi làm gì?"

Lời này rất nặng, tuy rằng Biện Bạch Hiền nói ra nhẹ nhàng, nhưng ngụ ý giống như đã đem tánh mạng giao thác cho Độ Khánh Tú, loại tín nhiệm này làm cho Độ Khánh Tú sợ hãi.

Ấn theo tính tình vốn có của Biện Bạch Hiền sẽ không dễ tin người như vậy, lời này chỉ sợ ba phần thực bảy phần giả, bất quá là thủ đoạn mua lòng người.

Thế nhưng biểu tình của Biện Bạch Hiền cực kỳ chân thực, làm cho người ta sinh ra một loại lỗi giác không thể không tin.

Độ Khánh Tú kỳ thật cũng không nghĩ nhiều, Biện Bạch Hiền là thật sự tín nhiệm y cũng được, là thử y cũng không sao, tóm lại mục đích y đi theo bên người Biện Bạch Hiền chỉ có một, chính là thay hắn ngăn cản tinh phong huyết vũ, hỗ trợ hắn hoàn thành chuyện hắn muốn làm.

Nhưng mà Biện Bạch Hiền nói như vậy, lại làm cho y nhớ tới trước kia. Tín nhiệm thật sự là một loại tình cảm yếu ớt, hơi không cẩn thận sẽ lập tức vỡ vụn. Cả đời này y sẽ không giẫm lên vết xe đổ một lần nữa, sẽ không phản bội Biện Bạch Hiền, sẽ không cho hắn cơ hội thất vọng vì y.

Độ Khánh Tú lùi ra sau từng bước, quỳ một gối xuống đất, bình tĩnh hữu lực nói, "Thuộc hạ sẽ đem hết toàn lực bảo hộ Thiếu chủ, nếu có người muốn thương tổn Thiếu chủ, nhất định phải bước qua xác thuộc hạ trước. Vô luận Thiếu chủ phân phó điều gì, thuộc hạ muôn lần chết cũng không chối từ."

Hiện giờ ngoại sam của hai người đều đã cởi hết, đều chỉ còn duy nhất một kiện áo lót, một tựa như mây trên núi cao, một giống như lưỡi kiếm trong vỏ, một ngồi ở trên giường cúi đầu nhìn xuống, một quỳ trên mặt đất ngẩng đầu nhìn lên, bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không biết đối phương đến tột cùng đang suy nghĩ điều gì.

Biện Bạch Hiền dựa vào mép giường, nghiền ngẫm nhìn Độ Khánh Tú, thờ ơ nói: "Muôn lần chết cũng không chối từ? Vậy nếu, ta muốn ngươi thị tẩm thì sao?"

Thanh âm của hắn không cao, giống như gió nhẹ dừng ở bên tai Độ Khánh Tú, lại cũng giống như tiếng sấm đầu mùa hạ, cuốn theo giàn giụa mưa to.

Tuy rằng Biện Bạch Hiền vừa rồi dẫn y vào tiểu quan quán, tuy rằng Biện Bạch Hiền vừa rồi lệnh y cởi quần áo, nhưng một khắc trước khi Biện Bạch Hiền nói ra câu nói này, y cũng không cho rằng Biện Bạch Hiền thật sự thích nam nhân.

Cảm tình y đối với Biện Bạch Hiền vô luận là kiếp trước hay kiếp này, vẫn chưa từng đề cập đến khía cạnh tình yêu, ở phương diện này, y hoàn toàn trống rỗng. Nhưng mà y đã nói qua, y nguyện ý vì Biện Bạch Hiền làm bất cứ chuyện gì.

Biện Bạch Hiền không thèm nhắc lại, chỉ nhìn y quỳ trên mặt đất, nhìn y trầm mặc thật lâu, nhìn nét động dung rất nhỏ trên mặt y.

Thật lâu sau, Độ Khánh Tú rốt cục mở miệng, thanh âm không đổi nhưng lại mơ hồ có chút khàn khàn, y nói: "Tùy vào Thiếu chủ phân phó."

Ánh mắt y rất sáng, Biện Bạch Hiền cẩn thận đánh giá y, sau đó thân thủ kéo Độ Khánh Tú qua, trước ánh mắt khó hiểu của đối phương bỗng nhiên đem người ấn lên giường.

Độ Khánh Tú sợ hãi kêu lên một tiếng "Thiếu chủ", thanh âm có chút run rẩy, Biện Bạch Hiền đưa ngón tay lên môi ra hiệu bảo y đừng nói chuyện, sau đó hắn cũng xoay người lên giường, cùng Độ Khánh Tú gần như ôm ấp cùng một chỗ, phất tay kéo ra màn giường, đem chăn mỏng bao phủ thân thể hai người.

Trong bóng đêm thực im lặng, hai người dựa vào nhau cực kỳ thân cận, Độ Khánh Tú cơ hồ có thể nghe được tiếng tim đập của Biện Bạch Hiền. Đương nhiên, tim của y càng đập kịch liệt hơn, trầm ổn hữu lực ở lồng ngực đập đều đều, nhắc nhở y hết thảy đang xảy ra trước mắt.

Biện Bạch Hiền tựa hồ nghiêng đầu, một lọn tóc dừng ở trên mặt Độ Khánh Tú, mang đến chút cảm giác mát lạnh cùng hương thơm. Mùi hương này không giống với mùi thơm của túi hương hoặc một loại hương liệu nào đó, mà là loại mùi hương riêng biệt của Biện Bạch Hiền, mang theo hơi nước của sông Lan Thương nhẹ nhàng khoan khoái, thấm vào ruột gan.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, Độ Khánh Tú bị Biện Bạch Hiền làm tâm tư đại loạn, khả năng quan sát cùng cẩn thận của ảnh vệ tất cả đều không thể phát huy.

Giờ phút này tư thế hai người tuy rằng có chút xấu hổ, nhưng Biện Bạch Hiền lại không hề có thêm động tác gì, Độ Khánh Tú rốt cục nhận thấy có điểm kỳ lạ, gần như không tiếng động đối người phía trên nói: "Thiếu chủ, nóc nhà có người."

Biện Bạch Hiền gật đầu, đè lại hai tay Độ Khánh Tú đang không biết nên đặt ở đâu, ra hiệu cho y không nói chuyện.

Mái ngói trên nóc nhà bị người xốc lên, người nhìn trộm âm thầm quan sát trong phòng, chỉ nhìn thấy trên mặt đất tán loạn quần áo, cùng với phía sau màn lụa đỏ tựa hồ thấy được hai thân ảnh đang ân ái, hắn im lặng nhìn một lát, không nhìn ra được điểm gì bất thường, vì thế lại đem mái ngói đặt trở về, đứng dậy nhẹ nhàng rời đi.

Hai người trong phòng đều có công lực thâm hậu, đương nhiên kẻ nhìn trộm trên nóc nhà rời đi trong nháy mắt liền phát giác, Biện Bạch Hiền một tay vén lên chăn, hơi nâng người lên, nhìn Độ Khánh Tú dưới thân mở to hai mắt trầm ổn nhìn hắn, lỗ tai đã biến thành một màu đỏ sậm.

Tâm tình Biện Bạch Hiền đột nhiên cảm thấy rất tốt, cười nói: "Đứng lên đi. Chuyện thị tẩm, lần tới nói sau."

Vừa dứt lời, chỉ thấy ảnh vệ kia bất động thanh sắc thở ra một hơi, lễ phép đứng dậy giúp hắn mặc quần áo.

Biện Bạch Hiền lắc đầu, chỉ vào kiện quần áo nhìn giống như trang phục của phú gia công tử mà tú bà cho người đưa tới nói: "Đổi cái đó."

Lại chỉ chỉ kiện quần áo đỏ thẫm thêu hoa, "Ngươi đổi kiện quần áo kia."

Chờ đến khi từ Thanh Hoan Quán đi ra, đã không còn thấy ai là Thiếu chủ Thánh Môn Biện Bạch Hiền cùng ảnh vệ Độ Khánh Tú nữa, mà thay vào đó chính là một công tử quần áo lụa là, mang theo nam sủng nhà mình vênh váo tự đắc rời đi.

Biện Bạch Hiền một thân trang phục phú gia công tử, tay cầm một cái quạt lông vũ mềm mại, bên hông treo một mảnh trang sức vàng ngọc óng ánh, khí chất cả người lập tức đều thay đổi, quả thực giống như một phú gia công tử trên mặt viết rõ 'Ta có tiền mau tới nịnh nọt ta đi'.

Ngược lại Độ Khánh Tú, tuy rằng mặc một thân quần áo đỏ thẫm của các nam sủng lẳng lơ, còn bị bôi lên mặt không ít son phấn, đeo trên người đủ loại trang sức, nhưng mà biểu tình kia diễn xuất kia lại thấy thế nào cũng không giống 'Tiểu yêu tinh mê hoặc lòng người', ngược lại càng giống như dân nam bị cường thưởng* hơn. [*con trai nhà lành bị thiếu gia nhà giàu cường đoạt =))]

Vì thế hai người lại càng chiếm được nhiều sự chú ý, dọc đường đi ngang qua các tòa lâu nổi danh khác, các vị tiểu quan gặp Biện Bạch Hiền một bộ phong lưu công tử nhà giàu, lại nhìn đến bộ dáng đầu gỗ không biết nịnh hót của Độ Khánh Tú, liền tự nhận mình trên cơ tên nam sủng này, thừa dịp ỏng ẹo đi lên muốn câu dẫn hắn.

Đáng tiếc Biện Bạch Hiền tuy rằng cũng đùa giỡn với bọn họ vài câu, nhưng chung quy lại chỉ quan tâm đến tên đầu gỗ kia, vì thế bọn họ đành tức giận quay trở về trong lâu.

Tú bà đã dựa theo phân phó của Biện Bạch Hiền, chuẩn bị một chiếc xe ngựa vô cùng xa hoa, mướn xa phu tốt, lại đem con ngựa được gởi nuôi dắt tới, chỉ chờ hai người tận hứng xuống lầu, liền có thể trực tiếp lên xe.

Trước khi đi Độ Khánh Tú còn lấy ra từ trong vạt áo đỏ thẫm một ít tiền làm phần thưởng tặng cho tú bà, tú bà vô cùng mừng rỡ, nói với Độ Khánh Tú: "Ai nha tiểu ca, ta nói thiếu gia nhà ngươi quả thực có bộ dáng rất tốt, lại cưng chiều ngươi như vậy, ngươi cứ suốt ngày cứng ngắc mặt cũng không phải lắm a, như vậy không xinh đẹp! Đến, mụ mụ tặng thứ tốt này cho ngươi, học cho tốt vào, a?"

Nói xong liền nhét vào tay Độ Khánh Tú một quyển sách mỏng, Độ Khánh Tú nhẹ liếc mắt một cái, nhìn qua cũng giống như những quyển sách bình thường, liền đáp lời cho có lệ rồi xoay người giúp Biện Bạch Hiền lên xe, chính mình cũng theo vào trong xe.

Hai người rêu rao khắp nơi, gióng trống khua chiêng xuất phát đi Trung Nguyên.

Trong xe rộng rãi, hai nam nhân ngồi cũng không chật, Biện Bạch Hiền nhìn cách ăn mặc đầy người phong trần lại cứ luôn mang vẻ mặt nghiêm trang của Độ Khánh Tú, không nhịn được lấy tay áo che mặt cười trộm, dùng ánh mắt ý bảo y nhìn xem thứ trong tay là gì.

Độ Khánh Tú mở ra quyển sách nhỏ màu lam kia, mới nhìn thoáng qua, lập tức lúng túng  —— đây là thi tập gì vậy, mặt trên cho dù có thơ nhưng tất cả đều là dâm từ diễm khúc, các trang tiếp theo lại là những bức tranh màu sắc rực rỡ, trong tranh là hai người trần truồng dùng các loại tư thế kỳ dị ôm ấp nhau, rõ ràng là đông cung đồ! [tranh khiêu dâm]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com