01.
"Thỉnh thoảng thay đổi môi trường sống cũng tốt mà con."
Lão gia Seol nói bằng chất giọng uy tín nhưng tới giờ Seol Yoon A chưa thấy tốt chỗ nào.
Seol Yoon A tựa vào ban công, mắt hướng nhìn dòng người qua lại bên dưới đường mà không nén được tiếng thở dài bởi sự chán nản. Muốn làm gì đó giết thời gian nhưng không có hứng thú với việc nào, ngủ thì chẳng được nữa vì hai ngày qua đã ngủ quá nhiều.
Nguyên nhân của sự chán nản này xuất phát từ việc nàng không tình nguyện đặt chân tới cái vùng đất xa lạ và nông thôn này. Nàng ấm ức lắm, đường đường là tiểu thư danh giá của gia tộc Seol mà cha mẹ nỡ nào lôi nàng tới đây.
Ở thị thành cái gì cũng tốt tự nhiên nằng nặc kéo gia đình tới ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này làm phí cả một mùa hè. Tuy lão gia Seol nói chỉ một thời gian thôi nhưng mới ngày thứ ba mà Yoon A đã vật vã rồi. Mặc kệ nàng nài nỉ, hai người vẫn nhất quyết bắt nàng đi cùng với lý do là muốn cho nàng trải nghiệm môi trường mới trong khi họ thì bận bịu công việc.
Cái chỗ nhạt nhẽo này thì nàng không thèm, càng muốn ở trong nhà thôi chứ ở đó mà trải nghiệm.
"Ôi tiểu thư, chị không có ý định ra ngoài chơi à."
Vì lão gia cùng phu nhân hay ra ngoài làm ăn nên lần này còn mang theo Kim Ji Woo - gia nhân đặc biệt của phủ nhà Seol để chăm sóc cô con gái cưng của họ. Ji Woo rất thân thiết với Yoon A và hai người đối xử tự nhiên với nhau hệt như bạn bè.
"Có cái gì để chơi đâu." Seol Yoon A đảo mắt, chẳng buồn quay lại nhìn em đang phụng phịu.
"Đường xá ở dưới vui mà chị, chị không thử sao biết được."
Ji Woo lắc đầu, hai ngày nay em đã cố lôi vị tiểu thư này ra ngoài nhưng nàng ta cứ dính lưng vào cái giường thân yêu, đến việc ra khỏi phòng cũng không muốn nói chi ra đường.
"Không muốn."
"Chị có biết hai ngày qua em đã dạo khắp nơi rồi không? Ở đây không tệ như chị nghĩ đâu mà." Gia nhân họ Kim khí thế cao giọng.
"Em có sức thì đi. Chị thì lười được chưa."
Người kia vẫn như cái xác không hồn. Ji Woo giàu năng lượng nên thích bay nhảy là đương nhiên. Nàng thì khác, nàng không có ý định đặt chân xuống đường sá đông người và bụi bẩn kia đâu.
Lại thêm một tiếng thở dài não nề của Ji Woo, em biết có nói khô cả cổ họng thì chẳng lay chuyển được suy nghĩ của nàng tiểu thư cứng đầu này. Em chịu thua, bắt chước đến gần hành lang tìm kiếm thứ hay ho nào đó để dụ Yoon A
Dòng người bên dưới qua lại kéo theo nhiều tạp âm, tiếng rao bán, xì xầm hay la hét của mấy đứa nhỏ. Hình như chẳng có gì thú vị cả.
Nơi họ đang ở là một vùng đất nhỏ ở phía Nam, khoảng cách so với thành thị tấp nập nơi phủ chính nhà Seol phải nói là rất lớn nên nhịp điệu sống cũng khác biệt không hề nhỏ. Một người được bao bọc trong nhung lụa từ ngày ra đời như Seol Yoon A đột nhiên bị thả vào đây nên không chấp nhận được là phải. Kim Ji Woo có thể hiểu được ý đồ của lão gia và phu nhân, họ muốn con gái cưng nhân cơ hội này mà mở mang tầm mắt.
Tuy nhiên vấn đề lớn nhất hiện tại là làm cách nào để Yoon A chịu bước ra ngoài đây.
Lần đầu đặt chân tới đây, Kim Ji Woo cũng nghĩ giống Seol Yoon A rằng tháng ngày ở nơi này sẽ buồn tẻ cho mà xem nhưng sau khi dạo quanh một vòng thì em lại thấy nó không tệ, cảm giác rất trong lành và thanh mát, người dân lại rất thân thiện và gắn bó nữa cơ. Em đã nói mấy điều này cho Yoon A nghe vì muốn nàng thử ra ngoài một lần nhưng kết quả thì vẫn chỉ có một: nàng chẳng thèm đoái hoài gì.
Yoon A cứ đảo mắt nhìn xa xăm, nghĩ ngợi xem đến khi nào mới được quay về phủ Seol thân yêu. Cứ vô định như thế tới khi đâu đó có thanh âm trong trẻo lọt vào tai, đánh bay đi mớ suy nghĩ lông bông, ánh mắt vô thức dáo dát tìm kiếm nơi phát ra.
Không rõ vì sao, đan xen với nhiều thứ tiếng ồn lại có một ngoại lệ làm Yoon A bất giác muốn biết. Nàng đứng thẳng người, sắc mặt đanh lại trông rất tập trung.
"Tiểu thư, chiều nay người muốn ăn gì?"
Ji Woo lên tiếng hỏi nhưng không có lời hồi đáp. Em lấy làm lạ mà quay sang vì mọi khi hỏi tới vấn đề ăn uống thì tiểu thư họ Seol luôn trả lời rất nhanh.
Đập vào mắt Ji Woo lúc này là dáng vẻ ngây ngốc của Yoon A. Nàng đang nhìn gì đó bên dưới nên em cũng tò mò ngó theo, nhưng nhìn mãi em vẫn không biết cái gì đang thu hút sự chú ý của nàng.
"Tiểu thư, chị nhìn thứ gì vậy ạ?" Em không nhịn được mà thắc mắc.
Seol Yoon A không đáp mà ngón tay chỉ về hướng đằng xa. Kim Ji Woo lại nheo mắt, cố tận dụng thị lực siêu đẳng của mình nhìn coi nó là gì. Theo ngón tay của Yoon A, nơi đó là một đám trẻ con đang chơi đùa với vài người lớn.
A, Ji Woo biết rồi, chỉ có một chàng thanh niên đang đứng ở đó, nghĩa là tiểu thư nhà cô mê người ta.
"Tiểu thư, chị mê anh thanh niên đó hả?" Em cười cười hỏi, tưởng đã đoán đúng ai dè lại bị nàng bắn cho một cái lườm xéo.
"Không phải anh ta thì là gì ạ? Hay chị thích mấy thứ đồ chơi tụi nhỏ đang chơi?"
Ji Woo ngây ngô hỏi nữa, tiếp tục ăn phải cái nhìn chán không thèm nói của người kia. Em gãi đầu cạn lời, không lẽ nhìn sai chỗ rồi.
Cái 'thứ' đang được ánh mắt Seol Yoon A dán chặt lên quả thật là ở đó nhưng không phải đồ chơi con nít hay anh thanh niên nào mà là người con gái trông trạc tuổi nàng đang ngồi xổm xuống chơi đùa với đám trẻ. Trông cái cách người đó quá say mê giúp chúng làm đồ chơi tới tiếng cười giòn giã không ngớt, cả phụ huynh của đám trẻ cũng rất hưởng ứng mà bật cười. Khung cảnh này tự nhiên tạo nên sự lôi cuốn lạ kì khiến nàng không thể rời mắt.
"Người đó."
Sau một hồi yên lặng quan sát, Yoon A bật ra hai chữ làm Ji Woo ngỡ ngàng. Em lại lần nữa nhìn theo hướng mà tiểu thư chỉ, không thể nào là con nít, không phải anh chàng kia càng không phải là những vị phụ huynh, chỉ còn một người duy nhất là cô gái nọ đang được đám trẻ quây quần.
"Tiểu thư, chị để ý cô gái đó hả?"
Lần này Seol Yoon A không lườm nguýt em nữa mà vẫn nhìn chăm chăm vào người ta. Kim Ji Woo bật ra một nụ cười ẩn ý, im lặng đứng cạnh vị tiểu thư đang bận thả hồn nhìn theo ai kia.
Khi cô gái kia tạm biệt đám trẻ rồi dần khuất khỏi tầm mắt của họ, Yoon A mới quay sang hỏi một câu tỉnh bơ: "Sao em chưa đi nấu cơm chiều đi?"
Khoé môi Ji Woo giật giật: "Tiểu thư, em hỏi chị câu đó mấy lần rồi mà chị có trả lời đâu."
"Có hỏi à?"
"Dạ có, tại chị mãi ngắm con gái nhà người ta nên không để ý tới em."
Nghe tới đó, Yoon A chớp chớp mắt quay mặt đi, điệu bộ ngại ngùng làm Ji Woo phải nhịn cười, làm ra vẻ nghiêm túc hỏi: "Vậy tiểu thư muốn ăn gì để em nấu nè."
"Cứ mấy món như cũ đi."
Nhận được câu trả lời, Ji Woo gật đầu một cái rồi xin phép rời đi. Trong phòng lúc này còn lại Yoon A vẫn nén lại nơi hành lang nhìn xuống đường, bóng dáng vừa rồi không còn nữa, nàng đành vào phòng ngả người lên giường, trong đầu vẫn lẩn quẩn hình bóng của người nọ.
Những ngày sau đó, tuy Yoon A vẫn không ra ngoài nhưng nàng hay ra hành lang nhìn xa xăm. Biểu hiện này dễ dàng bị Ji Woo đoán ra, từ cái hôm tiểu thư nhà em nhìn người lạ kia chăm chú thì hôm nào cũng mang vẻ mặt chờ mong ngó xuống đường. Hôm nào người đó xuất hiện thì trông nàng vui lắm, có hôm không thấy người ta thì nhìn mặt nàng ỉu xìu.
Là một gia nhân tốt, Ji Woo tự giác biết việc em cần phải làm. Hôm nay em lại mang thức ăn lên phòng cho tiểu thư, do đứng mỏi chân quá nên nàng đã nhờ em chuẩn bị một bộ bàn còn có ghế tựa thật phong cách để ngồi đó nhìn xuống đường luôn. Nhìn mặt mày của tiểu thư đang tốt, không cần nhìn em cũng đoán được người kia đang có mặt ở dưới.
Chậc, ai mà ngờ được tiểu thư nhà Seol lại có thú vui lạ lùng như vậy, đi ngắm gái nhà lành chơi đùa với con nít. Kim Ji Woo tủm tỉm, hôm nay không chỉ mang thức ăn mà còn mang tin vui tới cho tiểu thư này.
"Bae Jin Sol."
"Hả?" Seol Yoon A tạm rời mắt khỏi người kia mà quay sang nhìn Kim Ji Woo đang nhe răng cười.
"Em đã đi tìm hiểu rồi, người đó tên Bae Jin Sol, sống ở bên kia cuối khu phố dưới đó. Chị ấy hay lên đây chơi với đám con nít."
"Nói chị biết làm gì chứ?" Nàng ngượng ngùng quay mặt đi.
Ji Woo khúc khích, không đôi co với tiểu thư mà xin phép lùi ra, không quên bỏ lại một câu: "Tiểu thư, thay vì chỉ ngồi đây ngắm nhìn thì chị nên xuống đó làm quen với người ta đi."
"Không thèm." Seol Yoon A hét lên nhưng không có tiếng trả lời vì Kim Ji Woo đã đóng cửa đi mất. Nàng gấp lấy một miếng thịt thơm ngon trước mắt cho vào miệng, môi bĩu ra khi phát hiện người kia đã biến mất.
"Bae Jin Sol, Bae Jin Sol à, tên đẹp đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com