Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngôi Sao

Tôi đưa mắt thẫn thờ nhìn phong cảnh âm u dưới màn sương mờ mịt, tôi thấy mình đã đi xa cái làng ấy rồi, bây giờ nó đã khuất, và cả những tiếng kêu thét từ nó cũng không còn nữa. Một lần nữa lần theo những đường hẻm lối tắt, tôi lại đến gần cánh đồng hoang. Đêm khuya thanh vắng không một bóng người, nơi đây chỉ có mình tôi bơ vơ và lạc lõng. Tôi không biết tôi đã chạy trong bao lâu, nhưng toàn thân tôi bây giờ rã rời và nó như chẳng còn thuộc về tôi nữa. Bụng tôi đói cồn cào còn toàn thân thì tê cóng trong màn sương giá lạnh của ban đêm, cả hai thứ gần như đánh gục tôi khi tôi cố leo lên ngọn đồi chỉ còn cách có vài bước chân.

Mây đen từ đâu ùn ùn kéo tới, phủ kín cả một vòm trời. Lúc đầu gió chỉ nổi lên xoáy thành cơn lốc nhỏ nhưng chỉ vài phút sau nó lại điên cuồng thổi khiến cây cối ngả nghiêng. Một tia chớp vàng giáng xuống xé toạc đám mây xám xịt, từng giọt mưa lần lượt rơi xuống người tôi, lạnh lẽo như những mũi tên nhỏ lóng lánh bạc. Trượt chân, tôi nằm sõng soài trên mặt đất đã trở nên nhớp nháp vì cơn mưa. Giá tôi có thể cứng người trong cái giá lạnh yên ổn, sự tê dại dễ chịu của cái chết, thì mưa cứ việc đổ xuống, tôi sẽ chẳng còn thấy gì nữa. Tôi thà chết ở nơi đồi hoang vắng này còn hơn là chết ở một khu dân cư sầm uất, thà rằng thân xác tôi bị diều hâu hay quạ rỉa thịt còn hơn là để người ta tìm thấy và buông lời xót thương cho một số phận. Nhưng xác thịt tôi còn sống, cứ run bần bật lên vì cơn mưa lạnh buốt, do đó tôi cố gượng dậy. Nhưng tôi không thể, cơn mưa này là một nhát dao chí mạng với tôi.

Mắt tôi hoa lên rồi mờ dần. Tuy nó vẫn mở nhưng nó không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, còn đầu óc tôi thì mênh mang trôi dạt trong những kí ức vụn vặt được chắp vá và những tưởng tượng tưởng chừng như xa xỉ. Con người đôi khi thường nhìn về những khoảng không mơ hồ rồi tự gợi ra trong tiềm thức mình cả một miền đất rộng lớn mênh mông không thể thu hết vào tầm mắt. Có lẽ khi sắp chết thì những thứ bị ta chôn vùi lúc tỉnh táo sẽ trỗi dậy, rõ ràng hơn và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Nó như một cỗ nước ấm áp giúp bạn thoát khỏi nỗi sợ hãi khi cái chết cận kề.

Mưa càng ngày càng lớn và chẳng có dấu hiệu tạnh. Tôi cứ nằm đó cảm nhận những hạt mưa tan ra trên mặt mình, cảm nhận cái chết đang dần đến với mình. Mi mắt tôi khép lại vì tôi chẳng còn tí sức lực nào để tiếp tục giữ nó mở. Chỉ vài phút nữa thôi, tôi sẽ hoàn toàn rời xa thế giới này, cái thế giới đầy rẫy ma quỷ và tội ác.

Bỗng tôi cảm giác có một vật rất sáng chiếu về phía tôi, có tiếng gọi, tiếng bước chân, tôi biết ai đó đang lại gần. Không rõ nét nhưng hơi ấm từ cơ thể người đó lan ra khiến tôi chắc chắn rằng bản thân không ảo giác. Rồi bàn tay người đó chạm nhẹ vào cổ tôi khiến da thịt nơi ấy run lên khe khẽ. Cơ thể tôi bỗng nhiên nhẹ bẫng và rồi... tôi ngất lịm.

-----------

Tôi chỉ còn nhớ rất lờ mờ về ba ngày đêm tiếp theo đó. Tôi có thể hồi tưởng một ít cảm giác trong khoảng thời gian ấy, loáng thoáng vài ý nghĩ mơ hồ song lại không nhớ rõ mình đã làm gì. Tôi biết là mình đã ở trong một căn buồng nhỏ trên một chiếc giường gỗ nhỏ hẹp, hình như chiếc giường này là một phần con người tôi, tôi nằm trên đó như một hòn đá, lôi tôi ra chẳng khác nào giết tôi. Tôi không chú ý gì đến thời gian, đến sự thay đổi từ sáng, trưa, chiều, tối. Khi có người bước vào phòng hay ra khỏi buồng tôi đều biết, thậm chí tôi còn biết người cứu tôi là một người mục sư, nếu ông ấy ngồi ngay bên cạnh tôi và hỏi chuyện có thể tôi vẫn hiểu, chỉ là tôi không thể trả lời.

Sang đến ngày thứ tư thì tôi thấy khá hơn rất nhiều. Hôm ấy là một ngày nắng đẹp, ánh mặt trời rạng rỡ xuyên qua khung cửa sổ rọi sáng khuôn mặt tôi và nó đã hồi sinh cơ thể héo tàn của tôi. Tôi đã có thể nói năng, cử động, ngồi dậy và quay đi quay lại được. Đến bữa, tôi ăn một cách khoan khoái vì thức ăn ngon lành khi nó không còn cái vị đắng chát của cơn sốt như mấy hôm rồi tôi đã cố nuốt mọi thứ. Vị mục sư kia có vẻ hài lòng với tình trạng của tôi, vì tôi thấy khóe mắt ông nheo lại nhìn tôi như nhìn một đứa cháu nhỏ đang vui vẻ thưởng thức những món ăn do chính tay mình nấu. Qua ngày thứ năm thì tôi thấy tương đối khỏe khoắn, lại sức, chẳng mấy chốc tôi chán nghỉ ngơi và muốn hoạt động. Tôi xuống giường, bộ quần áo bẩn thỉu lấm lem vì ngã trên mặt đất sình lầy của tôi đã được giặt sạch, phơi khô, đặt ngay mặt ghế cạnh giường, cả đôi giày cũng được lau chùi và bít tất thì hoàn toàn sạch sẽ. Tất cả hoàn toàn sẵn sàng để tôi có thể chủ động đi gặp vị ân nhân của mình.

Tôi mon theo bờ tường đi ra khỏi phòng và vịn lan can bước xuống cầu thang rồi đi theo một hành lang thấp và hẹp. Mùi thức ăn thơm ngát tỏa ra, trước mặt tôi là một khuôn cửa nhỏ hẹp. Tiến lên vài bước, tôi thấy rõ một căn buồng lát gạch vuông, lau chùi sạch sẽ, một chiếc tủ gỗ đào hoa tâm, trên có xếp mấy hàng đĩa bằng thiếc, phản chiếu ánh lửa đỏ đang cháy rực rỡ. Tôi còn trông thấy một chiếc đồng hồ gỗ cũ kĩ, một giá nến đã tróc sơn, một chiếc bàn gỗ phủ vải trắng đơn sơ và vài chiếc ghế, cũng bằng gỗ.

" Lạy Chúa, con đã tỉnh."

Giọng nói đột ngột vang lên sau lưng khiến tôi giật bắn, quay qua và nhìn ông chằm chằm. Đến hôm nay tôi mới có dịp nhìn rõ ông: ông trẻ hơn so với suy nghĩ của tôi. Không phải về tuổi tác, về tuổi tác có lẽ vẫn đúng như tôi từng nghĩ khi nằm liệt trên giường, nhưng đường nét trên gương mặt ông có gì đó khiến tôi không thể nghĩ rằng ông già. Có thể ông lớn tuổi, nhưng chắc chắn không già.

Thấy tôi có vẻ ngơ ngác, ông dẫn tôi vào căn phòng đó, để tôi ngồi đối diện ông: " Con đã hôn mê nhiều ngày trời, khi ta bắt gặp con nằm dưới cơn bão, ta đã tưởng sẽ không cứu được."

Vậy tại sao ông vẫn cứu tôi?

Tôi không trả lời khi cố nhìn sâu vào mắt ông. Ông mang đôi mắt rất sáng và có màu nâu sẫm, thông minh và giàu lòng trắc ẩn, tôi đã nghĩ vậy khi nhìn vào đôi mắt ấy.

" Sao người lại cứu con?" – tôi mở lời.

Ông chẳng có vẻ gì giống như bị bất ngờ khi tôi hỏi vậy, thay vào đó câu trả lời của ông điềm tĩnh và hiển nhiên đến kì lạ: " Vì Chúa đã để ta gặp con, Ngài muốn ta cứu con."

Một tín đồ của Thiên Chúa giáo!

" Đức tin của người vững mạnh quá, thật tuyệt khi có gì đó để tin tưởng." – tôi đã nói vậy, như một kẻ lạc lối cần một chỗ dựa.

Mục sư quay qua nhìn tôi, mắt ông lại nheo lại, nhưng không phải vì mừng rỡ như khi thấy tôi khỏe lại mà là một cái nheo mắt thăm dò: " Vậy con tin vào thứ gì?"

Tôi im lặng tựa lưng vào thành ghế, cân nhắc xem có nên trả lời câu hỏi này không và trả lời như thế nào, tôi đã gặp quá nhiều rắc rối về niềm tin của mình.

" Đức tin của con không phải là những thứ siêu nhiên như Chúa hay các vị thần, chúng là một thứ hữu hình mà tất cả chúng ta đều có thể thấy, có lẽ chúng không được gọi là đức tin, nhưng con tin vào chúng."

" Là gì vậy?"

" Những ngôi sao."

Lần đầu tiên trong suốt cuộc trò chuyện tôi nhìn được vẻ ngạc nhiên trên mặt ông. Bàn tay ông siết chặt lấy thành ghế còn mắt thì nhìn tôi không chớp. Chắc ông đang kinh hãi, nghĩ tôi điên rồi và hối hận khi cứu tôi. Những người tôi quen biết đều nghĩ vậy, ngoại trừ bà ngoại tôi, bà cũng tin vào những ngôi sao. Đó là lí do bà bị giết. Tôi sẽ không bao giờ quên hình ảnh bà bị dân làng, lũ người tràn ngập tình thương ấy, đem trói trên thập tự và thiêu sống. Ánh mắt chúng hằn lên tia thù hận khi luôn mồm gọi bà là phù thủy khi bà chỉ cố báo cho chúng rằng sắp có một dịch bệnh tràn qua làng. Thật lạ là con người chỉ ưa những lời phỉnh nịnh tởm lợm và đem lòng ghét bỏ những sự thật. Chỉ ít lâu nữa thôi, dịch bệnh sẽ bùng nổ và những con người ấy sẽ chẳng còn cơ hội để hối hận.

Mục sư trầm ngâm nhìn tôi, ông không hoàn toàn tin tưởng nhưng cũng không phản bác.

" Khi con quyết định trả thù, con đã không còn là người bị hại mà trở thành kẻ sát nhân."

Tôi chẳng hiểu ông có ý gì khi nói câu đó, nhưng mọi sự đều được giải đáp trong câu nói tiếp theo của ông. Ông muốn tôi thử cứu họ:

" Con sẽ quay lại thuyết phục họ chứ?"

Câu hỏi của ông làm tim tôi thắt lại. Ông đã hiểu lầm, có trời mới biết tôi mong điều đó đến nhường nào, dù cho những kẻ đó đã giết bà tôi, thì tôi vẫn là con người và trái tim tôi có tình thương. Thời gian sống quý giá và ngắn ngủi như vậy, dùng để yêu thương còn cảm thấy không đủ, sao phải thù hận người khác. Nhưng quay lại để làm gì? Để họ cũng thiêu tôi như bà ư? Cái chết của tôi không thể đánh đổi mạng sống của họ, họ đã lựa chọn chính con đường của mình và lời nói của tôi sẽ chẳng làm họ thay đổi quyết định.

Tôi không trả lời ông, nhưng tôi nghĩ ông sẽ hiểu tôi muốn gì. 

Mặt trời đã ngả bóng, chỉ vài tiếng nữa màn đêm sẽ buông xuống và những ngôi sao sẽ lại đem đến cho tôi những điều mới mẻ, dù tốt hay xấu. Và có lẽ chỉ ngay tối nay, hay sáng mai, hay bất cứ một thời điểm nào, dịch bệnh sẽ ập vào làng và tôi sẽ chính thức trở thành kẻ sát nhân. Tôi không hối hận vì quyết định của mình. Có thể một ngày nào đó lương tâm tôi sẽ cắn rứt và tôi sẽ hối hận về những hành động của mình, nhưng ngay tại lúc này đây là điều tôi muốn làm và tôi của tương lai sẽ không hiểu được.

Tôi lặng lẽ ngồi ngắm hoàng hôn đang dần biến mất sau ngọn núi, gió thổi khiến những cành cây va vào nhau tạo ra những tiếng xào xạc. Đầu óc tôi trống rỗng nhưng tâm hồn không còn gợn sóng, tôi biết mọi chuyện sẽ kết thúc, sớm thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #huyetsa