Chương 61: Bản đồ đạo tặc
Sophie đứng chờ bà Pomfrey kiểm tra cho Harry, "Thằng nhóc này cứ gặp chuyện không may là sao nhỉ?" – Sophie nghĩ thầm. "Chị Sophie...Harry sao rồi...." – Ron lo lắng hỏi, Sophie quay qua nhìn thì thấy thằng bé bước vào chung với Hermione, có lẽ là cả đội Gryffindor nữa....
"Harry không sao! Đây là...." – Sophie ngó qua cái túi đồ mà Hermione đang cầm. "Cây...cây chổi Nimbus của Harry....nó đâm vào cây Liễu Roi...Và nó đã..." – Hermione trút từ trong túi ra hàng tá que gỗ vụn cùng với những cành nhánh con con. Sophie thở dài, chắc Harry sốc lắm đây...Nó quý cây chổi thế mà....
Sophie đứng lên bảo với Ron và Hermione: "Mấy đứa chờ ở đây chút, đợi Harry tỉnh thì báo chị, chị ra ngoài chút!" – Nói xong Sophie đi nhanh ra ngoài. Cô đi tới góc khuất trên hành lang rút ra cái gương hai mặt, "Anh! Mua giúp em cây chổi tốt nhất trên thị trường gần đây đi!" , "Ủa? Em cần mua á hả?" – Jack ở bên kia mặt gương hơi bối rối, em mình xưa giờ đâu có thích bay đâu?
"Bảo anh mua thì cứ đi mua lẹ cho em! Cỡ nửa tiếng hay trong ngày hôm nay là phải tới trường cho em đó!" – Sophie bình tĩnh nói với Jack. "Em....Merlin! Chổi tốt nhất là Fire Bolt...Số lượng hiếm lắm trời ạ!!! Giờ bảo anh đi kiếm có liền chẳng phải là giá cắt cổ sao?" – Jack cằn nhằn Sophie.
"Nhà ta thiếu tiền sao?" – Sophie hỏi ngược lại Jack. "Ờm thì không...Dư nhiều lắm....Không tính tài sản của cha...tính của hồi môn của mẹ thôi là đủ mua nguyên một căn biệt thự rồi...." – Jack gãi đầu. "Thế thì đi mua đi anh trai! Tưởng thiếu tiền thì lấy tiền em đi mua!" – Sophie hừ lạnh.
"Em....Đừng nói giọng thế với anh chứ....không thương người anh tội nghiệp này nữa sao..." – Jack tỏ vẻ đáng thương ở bên kia gương. "Thương! Được chưa? Giờ đi mua giúp em lẹ nào....Cảm ơn anh trai!" – Sophie bất lực dỗ dành anh trai. Jack gật đầu cái rồi hai người cúp máy.
Sophie đi lại vào bên trong, thấy Harry vẫn chưa tỉnh. Cô nhắc Hermione chừng nào Harry tỉnh thì đi gọi cô ở sảnh chính. Sophie ra sảnh chính ngồi chờ xem chừng nào anh trai gửi cây chổi tới. Chờ đến 2 tiếng đồng hồ thì một con cú gắp cây chổi bay vào sảnh, làm học sinh đang ngồi ở sảnh bất ngờ.
Con cú hạ xuống chỗ Sophie ngồi, "Mày ngoan lắm Eri! Đưa này trở về cho anh trai nhé! Cảm ơn mày!" – Sophie lấy cây chổi, để lại trên chân con cú Eri của nhà cô một bức thư, xoa đầu Eri, xong rồi nó bay đi.
Sophie cầm cây chổi xem qua xem lại, chả hiểu sao nó lại chạy nhanh nhất? Rồi cũng không hiểu sao mà nó lại được nhiều người yêu thích như thế? Sophie không để ý tới ánh mắt của những người trong đội tuyển của các nhà đang nhìn cây chổi trên tay cô với vẻ thèm thuồng đến cực độ....Là Fire Bolt đó Merlin ơi!!!!!
Sophie cầm cây chổi đi tới bệnh thất, vừa lúc gặp Hermione chuẩn bị đi ra kiếm cô. Sophie và Hermione cùng đi vào bệnh thất, Harry đang thất thần nhìn cây chổi Nimbus 2000 của mình. "Đừng buồn nữa Harry! Chổi mới của em này!" – Sophie đưa ngay cây chổi cho Harry.
Vừa thấy cây chổi là Harry trố mắt ra nhìn, còn Ron, Wood, Fred và George đứng hình khi nhìn thấy cây chổi. Sophie thấy thế thì hơi bất ngờ: "Ủa? Cây chổi không đúng sao? Sao ai nấy đều kỳ lạ vậy?" , "Không....Không phải chị Sophie....Cây chổi này khó mua trên thị trường lắm á..." – Ron chặc lưỡi. "Ồ thế à! Chị đâu biết? Cây nào tốt nhất thì mua thôi!" – Sophie nhún vai, không quan tâm đến vẻ mặt thất thần của Harry và mọi người nữa.
Mấy ngày sau Harry đã hồi phục, hôm nay nó lại đi tới lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám. Như thường lệ thì thầy Lupin lại đứng lớp, lớp có mấy đứa cũng hơi than thở về việc Sophie cho tụi nó học chương người sói. Nhưng thầy Lupin cũng chỉ cười cười và bắt đầu tiết học. Hết tiết học, Lupin gọi Harry ở lại mấy phút để hỏi thăm: "Thầy có nghe nói về trận đấu và rất tiếc cây chổi thần của con. Có thể còn sửa chữa nó lại được không?" , "Dạ không ạ. Cây Liễu Roi đã đánh nó tan thành trăm mảnh vụn rồi." – Harry tiếc nuối đáp.
"Người ta trồng cây Liễu Roi đó vào đúng cái năm mà thầy đến học ở trường Hogwarts này. Hồi đó học trò thường chơi đùa dưới tán cây, thậm chí còn thử đến gần chạm vào thân nó nữa. Nhưng mà rốt cuộc khi có một thằng nhóc tên là Davey Gudgeon, suýt chột mắt vì giỡn mặt với cây, thì bọn thầy bị cấm đến gần cây đó. Chổi thần cũng không được nương nhẹ hơn là bao." – Lupin thở dài.
"Không sao thầy ạ! Chị Sophie...À không giáo sư Stephen tặng con cây chổi mới rồi! Là cây Fire Bolt nổi tiếng đấy!" – Nói tới đây đôi mắt Harry lấp lánh lên. Nó vẫn không tin được là nó lại sở hữu cây Fire Bolt....
"Sophie? Giáo sư Stephen? Có phải giáo sư hôm bữa ở tiết Boggart đúng không?" – Lupin bất ngờ hỏi ngược lại Harry. "Đúng vậy giáo sư." , "Coi bộ ta thấy con, Ron và Hermione thân với Stephen lắm." – Lupin dò hỏi. "Đúng thế! Cả ba đứa con đều rất mến giáo sư! Giáo sư là thần tượng của Hermione và là người mà ba đứa tụi con tin tưởng nhất!" – Harry tự hào nói. Lupin gật nhẹ đầu: "Được rồi, con về đi!" – Harry tạm biệt Lupin để ra về.
Tới giáng sinh, mọi người lại được dịp đi chơi ở Hogsmeade. 5 đứa lại đi tới văn phòng của Sophie để gọi Sophie đi chung. Lần trước là không muốn...Lần này từ chối nữa thì kỳ....Cho nên là Sophie đành viện cớ tiếp.
"Không phải chị không muốn đi....mà là chị không thể đi....Tụi em biết đấy, bài tập cần chấm thì còn quá nhiều. Mà thời gian di chuyển ở từ Hogwarts sang Hogsmeade thực sự khá xa lại còn mất công. Nếu có đường tắt thì chị có thể đi...." – Sophie giả bộ thở dài bất đắc dĩ nói.
Cả 5 đứa ỉu xìu đi về, Draco và Jade thì tính đi vòng lâu đài xem có lối đi bí mật nào không....Harry, Ron và Hermione thì đi về phòng sinh hoạt chung ủ rũ. "Chả nhẽ mai lại không có chị Sophie đi chung....Tớ muốn đi với chị Sophie lâu lắm rồi...." – Hermione chán nản.
"Ừ thì tớ cũng thế mà...." – Harry rầu rĩ. "Chuyện gì thế mấy đứa?" – Fred và George tiến lại hỏi thăm. "Tụi em không được đi chung với chị Sophie...." – Ron thở dài. "Sao lại thế?" – Hai người đồng thanh hỏi. Thế là 3 đứa kể lại cho Fred và George nghe chuyện ở văn phòng. "Nghe nói chị Sophie biết nhiều cái thú vị trong mấy cái tiệm đó lắm....Nên em muốn đi chung với chị ấy...Mà ngặt cái không có đường tắt...." – Harry chốt lại câu cuối.
Fred và George dường như suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng 2 người hỏi: "Chị Sophie của tụi em, tức là giáo sư Stephen. Sẽ không bao giờ nói cho ai khác về những bí mật đúng chứ? Về mấy cái phá luật này?" , "Em chắc chắn! Bởi vì chị ấy hay đi phá luật chung với tụi em!" – Ron cười đáp. "Thế thì....chờ tụi anh một chút!" – Fred và George đi nhanh về phòng.
"Mấy ảnh tính lấy gì nhỉ?" – Ron thắc mắc. Harry nhún vai: "Chịu thôi!" – Lát sau Fred và George gọi 3 đứa lên phòng. Fred rút cái gì đó ra từ dưới tấm áo trùm của nó với điệu bộ rất ư màu mè. Nó đặt cái đó lên bàn. Đó chỉ là một miếng giấy da lớn, vuông vức và nhàu nát, và tuyệt không có chữ nào trong đó cả. "Đùa tụi em hả hai anh?" – Ron khó hiểu.
"Cái này là bí quyết thành công của tụi anh đấy 3 đứa!" – George vỗ nhẹ lên miếng giấy da. "Đem cho 3 đứa em thì tụi anh cũng xót ruột lắm. Nhưng mà, đi chơi thì phải vui vẻ! Với lại giáo sư ấy có công cứu em. Cũng coi như cho mọi người chuyến đi chơi vui vẻ vậy!" – Fred nói. "Với lại, tụi anh đã thuộc nó nằm lòng rồi. Nay tụi anh truyền nó lại cho cả 3 đứa em. Tụi anh không còn cần đến nó nữa." – George bổ sung.
"Nhưng rồi dùng như thế nào? Nó chỉ là một miếng da cũ thôi!" – Hermione hỏi. "Từ từ đã nào! Gấp quá cô bé!" – Fred và George bắt đầu kể sự tích về việc mình có tấm bản đồ. Kết thúc câu chuyện, George rút cây đũa phép ra, chạm nhẹ miếng giấy da và đọc thần chú: "Tôi trang trọng thề rằng tôi là đồ vô tích sự."
Lập tức những đường kẻ bằng mực bắt đầu hiện rõ và lan ra dần dần như một mạng nhện từ cái điểm mà George chạm đầu đũa phép vào. Những đường kẻ này nối kết với nhau, cắt lẫn nhau, và xòe ra như nan quạt ở mỗi góc của tấm giấy da; và rồi chữ bắt đầu nở ra như hoa vắt ngang phía trên tấm giấy da; mấy chữ màu xanh lá cây to tướng cong quèo tuyên bố rằng: "Quí ông Mơ Mộng Ngớ Ngẩn, Đuôi Trùn, Chân Nhồi Bông và Gạc Nai. Công ty cung cấp trợ thiết bị cho những kẻ phá phách pháp thuật. Hân hạnh trình bày BẢN ĐỒ CỦA ĐẠO TẶC"
Đó là một tấm bản đồ chỉ ra mọi ngóc ngách của lâu đài Hogwarts và sân bãi quanh trường. Nhưng điều thực sự đáng chú ý là những chấm mực nhỏ xíu di chuyển loanh quanh trong bản đồ, mỗi chấm đều mang một cái nhãn tên viết bằng nét chữ li ti.
Kinh ngạc quá, 3 đứa cúi xuống nhìn mấy cái chấm đó. Một cái chấm đeo nhãn tên ở góc trái trên cùng cho thấy cụ Dumbledore đang đi qua đi lại trong phòng Hiệu trưởng; một chấm khác cho thấy Bà Norris - con mèo của thầy giám thị Filch - đang rình mò ở tầng lầu hai, và ở trong phòng truyền thông, con yêu siêu quậy Peeves đang vút qua vút lại.
Và khi 3 đứa đưa mắt dò lên rà xuống những hành lang quen thuộc thì nó nhận ra một điều: Cái bản đồ này phơi bày ra một hệ thống lối đi mà tụi nó chưa bao giờ đặt chân tới. Mà nhiều hành lang đó dường như dẫn...
"Thẳng tới làng Hogsmeade." – Fred dùng một ngón tay dò theo một trong những lối đi đó. "Có tất cả bảy lối đi, hiện giờ thì thầy Filch biết được bốn lối." – Nó chỉ ra những lối đi bí mật đã bị thầy Filch phát hiện, nói tiếp: "Nhưng còn những lối đi này thì chắc chắn là chỉ có chúng ta biết mà thôi. Đừng mất thì giờ mò vô lối đi đằng sau tấm gương trên tầng lầu bốn. Tụi anh xài lối đó cho đến mùa đông năm ngoái thì thôi luôn, thành hang cụt rồi, hoàn toàn bị bít lối. Còn lối đi này thì tụi anh chắc là chưa ai từng xài tới, bởi vì cây Liễu Roi đứng áng ngay cửa ra vào. Nhưng còn lối đi này đây, lối này dẫn thẳng tới hầm chứa đồ của tiệm Công tước Mật. Tụi anh dùng lối đi này cả tỷ lần rồi. Và có lẽ mấy đứa em cũng nên để ý, cửa vào lối đi này ở ngay bức tượng gù một mắt ở hành lang tầng 3."
George vuốt ve hàng chữ ở đầu bản đồ, thở dài: "Mơ Mộng, Ngớ Ngẩn, Đuôi Trùn, Chân Nhồi Bông và Gạc Nai. Tụi mình nợ nần họ nhiều lắm."
Fred trang trọng nói: "Những con người cao quí, làm việc không mệt mỏi để giúp đỡ một tân thế hệ những kẻ phá luật." – George nhanh nhẩu tiếp lời: "Đúng. Khi nào xài xong thì nhớ lau sạch sẽ đi nhé."
"Nếu không thì bất kỳ ai cũng có thể coi được đó!" – Fred nói giọng cảnh cáo. "Chỉ cần khỏ nó một cái nữa và đọc thần chú 'Phá luật xong', thì tấm bản đồ lại trống trơn như ban đầu." – George nói thêm
Fred nhái điệu bộ trịnh trọng của Percy, nói: "Cho nên, 3 đứa em!, hãy liệu mà xử sự đấy nhé!" – Nói xong 2 người tiễn Harry, Ron và Hermione đi ra khỏi phòng.
"Thần kỳ thật đấy! Mai lên rủ chị Sophie tiếp nào! Nói với Jade và Draco nữa chứ!" – Harry reo lên vui sướng. "Đúng vậy! Mai rủ chị Sophie đi thôi nào." – Hiếm khi nào Hermione vui vẻ với cái điều phá luật như này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com