Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 75: Quán quân thứ tư

PS: chương này thì các cậu sẽ thấy sai chính tả hơi nhiều. Nhưng thực sự mà nói thì mình cố ý để như thế. Vì người Pháp nói tiếng anh được, nhưng giọng nghe khá lạ. Nó giống như người nước ngoài mà nói tiếng Việt á, giọng hơi ngọng ngọng chút :>

"Nay là ngày tiếp đón trường Beauxbatons và trường Dumstrang nên có vẻ náo nhiệt nhỉ?" – Sophie nghĩ thầm.

"Sao ngồi thẩn thờ thế Sophie?"

"À...Severus, không không có gì đâu. Chỉ là nghe nói trường Beauxbatons có rất nhiều thiếu nữ đẹp, em cũng muốn chiêm ngưỡng một phen."

"Cũng thường thôi, không có gì đẹp lắm đâu."

"Thôi nào Severus, người ta là người đẹp có tiếng đó. Qua miệng của anh lại thành bình thường rồi sao?"

"Làm sao đẹp bằng em chứ vợ của ta?" – Snape ghé lại nói nhỏ bên tai trái của Sophie, âm thanh vừa đủ cho hai người nghe.

Sophie nghe Snape nói xong, tim cô đập rộn ràng. Nhưng Sophie cố kiềm lại không để mặt mình lộ ra cái gì bất thường. Tên Sev chết tiệt này! Đang chốn đông người đó trời!!!

Và rồi người từ trường Beauxbatons và Dumstrang cũng tới. Quả nhiên là danh bất hư truyền, học sinh nữ trường Beauxbatons thực sự rất đẹp. Mọi người chào hỏi nhau xong rồi đi vào đại sảnh.

Sophie không có hứng thú lắm với ba cái thi đấu này, nên cô chỉ chờ khi Dumbledore giới thiệu xong là đi về phòng ngay.

Mấy ngày sau đó là cô giúp bà Pomfrey 'chữa trị' cho mấy người muốn dùng thuốc lão hóa để vượt qua Lằn tuổi.

"Bọn nhóc này, thật là dại dột hết sức!" – Sophie mắng thầm trong lòng.

À còn hôm qua Hermione rủ cô tham gia cái hội gì ấy nhở? Hình như là H.V.Đ.C.Q.L.G.T đúng chứ nhỉ? Ai da....Sophie cô đã đủ phiền với cái tổ chức của mình rồi. Tham gia thêm cái này nữa chắc cô không có thời gian thăm Sev của cô luôn quá!

"Nay công bố kết quả nhỉ? Hy vọng vị hôn phu của Yumi được vào." – Sophie im lặng ngồi kế bên Snape nhìn xuống dưới sảnh.

"Vị quán quân của Durmstrang, Viktor Krum!" – Dumbledore đọc với giọng to khỏe.

"Vị quán quân của Beauxbatons, Fleur Delacour!" – Dumbledore thông báo ngay sau tràng vỗ tay chúc mừng kết thúc.

"Vị quán quân của Hogwarts, Cerdic Diggory!" – Sophie mỉm cười nhìn qua Yumi.

["Chúc mừng cậu Yu Yu!"] – Sophie ra dấu chúc mừng với Yumi.

Yumi gật đầu, cười vui vẻ với Sophie. Xong rồi quay sang cười với Cedric, Cedric thoáng nhìn qua Yumi, nở nụ cười rồi đi vào cánh cửa của căn phòng kế bên.

Tuy nhiên, điều mà Sophie không ngờ tới, chính là Harry lại có tên trong Chiếc Cốc Lửa.

"Harry Potter." – Dumbledore hắng giọng đọc lên. Không khí bỗng trở nên im lặng. Không một tiếng vỗ tay. Một tiếng rù rù, như thể một đàn ong giận dữ, từ từ tràn đầy Đại sảnh; vài đứa học trò đứng hẳn lên để nhìn Harry cho rõ hơn.

Còn Harry, nó ngồi đó, cứng cả người, trong chiếc ghế. Sophie cũng đứng hình trong giây lát.

"Harry? Sao nó lại có tên trong đó? Là nó bỏ vô? Không thể nào được! Vì rất nhiều người uống dược để hòng qua mà cũng không được! Vậy làm sao nó có tên ở trong đó? Nhìn mặt thằng nhóc....hình như đây không phải là chủ ý của nó nhỉ?" – Sophie nhìn xuống chỗ Harry, quan sát biểu hiện khuôn mặt của nó.

Sophie thấy Harry đi vào trong đó liền đứng dậy đi theo vào. Cô sợ Harry vào trong đó lại bị người ta chèn ép. Thằng nhóc mà cô quan tâm đâu thể bị chèn ép như thế được?

Viktor Krum, Cerdic Diggory và Fleur Delacour đang tụ tập quanh lò sưởi. Trông chúng thật lạ lùng, rất ấn tượng, với những cái bóng hắt qua ngọn lửa. Krum, gù gập và ủ ê, nghiêng mình về phía lò sưởi, hơi ngồi tách ra khỏi hai đứa kia. Cerdic đứng chắp tay sau lưng, nhìn chằm chằm vô lò sưởi. Fleur Delacour đang nhìn quanh quất đúng lúc Harry chui vô, nó hất mái tóc dài óng bạc ra sau.

"Gì vậy? Bộ người ta kiêu tụi này vô Sãnh hã?"

Ngay lúc Harry chưa biết trả lời như thế nào thì một giọng nói vang lên.

"Không, nó là quán quân thứ tư!" – Harry quay lại thì bắt gặp ngay Sophie đi vào. Không một chút do dự, nó chạy đến ngay bên cạnh Sophie, thiếu điều muốn giấu mặt vào ngay sau lưng Sophie. Krum, Cedric ngạc nhiên đến đứng bật dậy.

"Cái gì? Quán quân thứ tư? Cô đùa tôi hả?" – Fleur Delacour ngạc nhiên. Nhưng cô nàng lại nhanh chóng cười nói.

"Chuyện giỡn vui đó vị tiểu thư này."

Ông Bagman bước vào, Fleur Delacour lập tức hỏi: "Thằng nhóc này, không phải là quán quân thứ tư chứ?"

"Àm ừ....nó đúng là quán quân thứ tư....." – Bagman muốn đi lại kéo thằng bé ra hỏi chuyện nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Sophie thì lại thôi.

Cặp chân mày rậm đen của Krum hơi cau lại. Cerdic trông vẫn còn hoang mang một cách lịch sự. Fleur nhăn mặt, nó nói một cách nhỏ mọn với ông Bagman:

"Nhưng rỏ ràng là có nhầm lẫn... Nó không thể thi đấu, còn chẽ quá!"

Ông Bagman đáp, vừa xoa cằm vừa cười với Harry đang đứng sau Sophie:

"Vâng... thiệt là kinh ngạc... Nhưng, như cô biết đó, năm nay có đặt ra việc giới hạn tuổi cũng chỉ là một biện pháp phụ thêm cho an toàn thôi... Ý tôi nói, tôi không nghĩ đã đến nước này rồi mà lại còn đào ngũ... Cứ theo luật mà bắt buộc phải theo... Harry cứ phải ráng mà làm thôi..."

Cánh cửa phía sau lưng họ mở ra lần nữa, và một nhóm đông người bước vào: Dumbledore, theo sát là ông Crouch, Karkaroff, bà Maxime, McGonagall và Snape. Trước khi McGonagall khép cửa lại, Harry và Sophie còn kịp nghe tiếng ong ong của hàng trăm học sinh phía bên kia bức tường.

Fleur chạy tới cô hiệu trưởng của mình, nói ngay lập tức:

"Bà Maxime! họ nói là thằng nhõ này cũng thi đấu!"

"Việc Harry thi đấu làm cô bất mãn lắm sao cô Delacour? Cho dù cô có giỏi...thì cũng chưa chắc cô thắng được mà nhỉ? Lấy lý do gì mà cô coi thường Harry?" – Sophie nhếch miệng cười. Giọng nói hơi giễu cợt một chút.

"Cô...." – Delacour chưa kịp nói thì Bà Maxime vươn người phùng ra, cao lên. Cái đỉnh đầu đẹp đẽ của bà quét cả vào cây đèn chùm châm đầy nến, và ngực áo sa-tanh đen vĩ đại của bà căng phồng. Bà hỏi, giọng hống hách

"Ông Dumbly-dorr, vụ này là sao?"

"Chính tôi cũng muốn biết đó, ông Dumbledore."

Ông Karkaroff xen vào. Ông ta nở một cụ cười lạnh như thép, hai con mắt xanh sẫm như hai thỏi nước đá:

"Hai quán quân Hogwarts cơ à? Tôi không nhờ xưa nay có ai nói với tôi là trường chủ nhà lại được cho phép có hai quán quân không, hay là tại tôi đọc nội quy không đủ cẩn thận?"

Rồi ông ta cười một tràng cười cụt ngủn, đáng ghét.

"C'est impossible, trường Ogwarts không thễ có tới hai quán quân. Chiện này không công bằng." Bà Maxime nói, bàn tay khổng lồ của bà đeo đầy ngọc mắt mèo cực đẹp đặt trên vai Fleur.

Karkaroff vẫn mỉm cười lạnh lẽo, tuy nhiên đôi mắt lại lạnh lùng hơn bao giờ hết:

"Vậy mà chúng tôi cứ ngỡ là Lằn tuổi của ông sẽ gạt được những đối thủ nhỏ tuổi ra ngoài chứ, ông Dumbledore? Dĩ nhiên, nếu không phải vậy thì tụi tôi đã mang theo nhiều đối thủ từ trường tới hơn rồi!"

"Nó đương nhiên gạt được. Karkaroff, ông nghi ngờ về chuyện này?" – Sophie lên tiếng.

"Đương nhiên nghi ngờ rồi! Nếu không thì làm sao thằng nhóc nhỏ tuổi này có thể vượt qua được chứ?" – Karkaroff tức giận.

"Ồ, nếu như nó vượt qua được. Vậy thì sao mấy học sinh của chúng tôi còn nằm ở bệnh thất vì uống dược quá độ tuổi?"

"Cái đó....ai biết được thằng nhóc này có chiêu gì để vượt qua được chứ?!"

"Nói không có bằng chứng như ông thì ma nó cũng nói được. Một đứa bé năm tư thì có thể có bản lĩnh gì?"

"Cô!...."

"Được rồi, chuyện này không phải là do lỗi của ai cả, mà là lỗi của Potter!" – Snape chặn không để cho Karkaroff nói hết.

"Xin lỗi? Giờ không có chứng cứ gì thì đổ lỗi cho thằng bé? Chuyện này tôi không phục!" – Sophie trừng mắt nhìn Snape, ý bảo hắn đừng có mà xen vào.

"Nhưng cô là ai? Có đặc quyền gì để vào đây?" – bà Maxime hỏi.

"Ồ, tôi sao? Tôi là giáo viên trường này. Và là người giám hộ tạm thời thằng bé ở trường. Do chính cha đỡ đầu của nó nhờ." – Sophie cười lạnh.

Giờ đây cô thấy việc Black trao quyền cho mình giám sát và trông nom Harry ở Hogwarts giờ cũng có chỗ dùng. Lúc trước cô còn cho nó là phiền phức vô dụng cơ đấy.

"Được rồi, đừng cãi nữa...Harry, ra đây cho thầy hỏi chuyện chút xem." – Dumbledore cắt ngang cuộc cãi vã, nhẹ nhàng gọi Harry.

Sophie kéo Harry từ đằng sau mình đi ra trước mặt Dumbledore.

Cụ ôn tồn hỏi:

"Con có bỏ tên con vô chiếc Cốc Lửa không, Harry?"

"Không." Harry đáp.

"Con có nhờ trò nào lớn hơn bỏ tên con vô chiếc Cốc Lửa không?"

"không!" Harry cứng rắn đáp.

"Dĩ nhiên là nó phãi nói dới rồi," bà Maxime thốt kêu.

"Bà lại có căn cứ gì mà nói Harry nói dối?" – Sophie lại một lần nữa phản bác lại Maxime.

"Biết đâu được? Dù sao cuộc thi cũng hấp dẫn mà." – Maxime nhún vai.

"Ồ, cho dù hấp dẫn cỡ nào thì cũng không lấy mạng sống của mình ra cược được đâu. Thậm chí phép của nó còn chưa bằng ai cơ mà." – Sophie cũng nhún vai theo.

Giáo sư McGonagall lên tiếng, giọng đanh thép:

"Trò ấy không thể vượt qua nổi Lắc tuổi. Tôi chắc chúng ta đều đồng ý như vậy..."

"Ôn Dumbly-dorr, chắc cái lằn ranh đả có gì sơ sót rồi." – bà Maxime nói

"Dĩ nhiên, rất có thể." Cụ Dumbledore nói một cách lịch sự.

McGonagall giận dữ:

"Ông Dumbledore, ông thừa biết là ông không hề làm gì sai sót mà! Thực vậy, thật là vô lý hết sức! Bản thân Harry thì không thể vượt qua được Lằn tuổi, còn giáo sư Dumbledore thì chắc chắn không hề thuyết phục một đứa học trò lớn nào làm thế việc ấy cho Harry. Tôi nghĩ, vậy mọi người còn muốn gì nữa nào!"

"Đúng là như vậy." – Sophie đồng tình với Minerva.

Ông Karkaroff, một lần nữa, cất cái giọng trơn nhớt:

"Thưa ông Crouch ... Ông Bagman ... các ông là những giám khảo khách quan. Chắc các ông cũng đồng ý đây là chuyện trái quy tắc nhất chứ ạ?"

Ông Bagman lau cái mặt tròn như mặt một cậu con trai của ông bằng cái khăn tay và đưa mắt nhìn ông Crouch. Ông này đứng ngoài vòng sáng, khuôn mặt khuất một nửa trong bóng tối. Trông ông hơi kỳ quái, ánh sáng âm u mờ tối khiến ông trông già hơn rất nhiều, nhìn gần như y chang một cái đầu lâu. Tuy nhiên, khi ông nói, đó vẫn là cái giọng cứng nhắc thường ngày:

"Chúng ta phải theo luật, và luật đã chỉ rõ, rằng những ai có tên bắn ra từ chiếc Cốc Lửa sẽ phải đọ tài trong cuộc đấu."

"Đúng, ông Barty đây là thuộc sách luật làu làu!" ông Bagman vừa nói vừa cười rạng rỡ, quay lại với ông Karkaroff và bà Maxime, như thể vấn đề thế là đã khép lại.

Nhưng ông Karkaroff nói:

"Tôi yêu cầu được đăng ký lại lần nữa đám học trò còn lại của tôi."

Giờ thì ông đã quăng bỏ giọng nói trơn nhờn cũng nụ cười mỉm của mình đi. Quả thực, gương mặt ông trở nên thậm xấu:

"Các vị phải dựng chiếc Cốc Lửa lần nữa, và tụi tôi sẽ tiếp tục bỏ thêm tên vào, cho tới khi mỗi trường đều có hai quán quân. Như vậy mới công bằng, thưa ông Dumbledore!"

Ông Bagman gạt đi:

"Nhưng ông Karkaroff ơi, không làm vậy được đâu! chiếc Cốc Lửa đã tắt ngúm rồi, và nó sẽ không cháy lại nữa từ đây cho tới khi bắt đầu cuộc Thi đấu kế..."

"... vậy thì cuộc thi đó chắc chắn trường Durmstrang sẽ không tham đấu!"

Ông Karkaroff bùng nổ.

"Sau tất cả những hội họp, những đàm phán rồi thỏa thuận, tôi đã hơi nghi ngờ rằng một chuyện kiểu này sẽ xảy ra! Giờ thì tôi muốn rời khỏi đây lắm rồi đây!"

"Nếu nói như ông. Vậy thì tôi xin rút cho Harry, cáo từ. Không cần tiễn!" – Sophie nắm tay Harry đang tính dắt nó ra ngoài, thì một giọng nói gầm gừ vang lên gần cửa ra vào.

"Đừng có hù, Karkaroff. Ông không thể bỏ quán quân của mình lại. Anh ta phải thi đấu. Tất cả đều phải đấu. Như ông Dumbledore đã nói đó, một hợp đồng pháp thuật ràng buộc Thuận lợi chứ hả?"

Moody vừa bước vào phòng. Thầy khập khiễng tiến về phía lò sưởi, và mỗi lần thầy cất bước bàn chân phải thì lại có một tiếng "cạch" kèm theo.

Karkaroff nói:

"Thuận lợi? Tôi e rằng tôi không hiểu ông, ông Moody."

Nhìn Karkaroff, những gì Moody nói đều không đáng nghe nhưng hai bàn tay ông ta cuộn lại thành nắm đấm đã phản ánh ngược lại những gì ông ta thể hiện.

Moody nói lặng lẽ:

"Không hiểu à? Rất đơn giản mà Karkaroff. Có kẻ nào đó đã bỏ tên của Potter vào trong cái cốc, biết rằng nếu cái cốc nhả cái tên thằng bé ra thì nó sẽ phải thi đấu."

Bà Maxime kêu lên:

"Thế là rỏ nhé, có kẻ đã muốn trường Ogwarts phãi được gấp đôi người ta."

Karkaroff gập mình trước bà ta:

"Tôi hoàn toàn đồng ý, thưa bà Maxime. Tôi sẽ gửi kiến nghị lên Bộ Pháp Thuật và Hiệp hội phù thủy Quốc tế..."

Moody gầm lên:

"Nếu có ai đó có lý do để mà kiến nghị, thì đó chính là Potter. Nhưng... thực tức cười... tôi không nghe trò ấy kêu ca tới một lời..."

Fleur Delacour giậm chân, bùng nổ:

"Tại sao nó phãi kiến nghị chớ? Nó có dịp để mà đua tài, phãi không? Trong khi tụi tôi cứ phập phồng coi có được chọn không hết tuần này qua tuần khác! Danh dự cho trường, rồi một ngàn Galleons tiền thưỡng – đầy là cái dịp bao nhiêu đứa sẳn lòng chịu chết để được mà!"

"Ai nói Harry của tôi sẵn lòng chịu chết để lấy số tiền đó? Nói xin lỗi chứ, nếu là vì tiền. Thì tôi có thể cho nó gấp đôi số tiền thưởng đó đấy! Còn danh dự thì chẳng phải có Diggory tham gia rồi sao? Thằng bé phải tham gia làm chi nữa? Nếu nó cần tiền thì tôi sẵn lòng cho nó, khỏi cần phải tham gia giải đấu chi cho mệt. Nực cười thật!" – Sophie hừ lạnh.

"Có thể có kẻ đã hy vọng Potter cũng sẵn lòng chịu chết." Moody rít qua kẽ răng.

Không thể không công nhận, Sophie không thích Moody lắm nhưng lời nói của ông ta, cô hoàn toàn đồng tình. Harry là đứa bé mà cô bỏ công dạy dỗ cả bốn năm. Không thể nào làm chuyện đó được!

Sau những lời đó, một sự im lặng dằng dặc và ngột ngạt bao trùm. Ông Ludo Bagman, giờ trông đã thật sự rất lo âu, nhấp nha nhấp nhổm, nói:

"Ôi anh già Moody ơi... nói vậy mà nói được!"

Karkaroff to miệng:

"Chúng ta vẫn biết giáo sư Moody là hạng người coi một buổi sáng là vứt đi nếu trước bữa trưa mà không phát hiện ra được sáu âm mưu giết mình mà. Rõ ràng ông ấy đang dạy học trò của mình sợ hãi cả các cuộc mưu sát. Giáo viên Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mà phẩm tính kỳ vậy đó. Nhưng mà thôi, ông Dumbledore, tôi chắc ông cũng có lý do."

Moody gầm gừ:

"Tưởng tượng ra mọi chuyện? Ta mà vậy sao? Ta bị ảo giác? Chỉ có một lão phù thủy hoặc một mụ phù thủy cao cơ mới ném được tên thằng nhỏ vào chiếc cốc..."

"Á à, bằng chứng đâu?" Bà Maxime giơ hai bàn tay khổng lồ lên.

"Đâu ai nói bà đâu, tự nhiên lại nhảy dựng lên như thế vậy?" – Sophie châm chọc. Bà Maxime tức giận đến cực độ nhìn Sophie. Nhưng Sophie chỉ nhếch mép.

Thầy Moody nói:

"Bởi vì chúng đã qua mặt được một đồ vật ma thuật rất mạnh. Cần phải có Bùa Lú cực mạnh mới lừa được cho cái cốc đó quên rằng chỉ có ba trường tham gia thi đấu... Tôi đoán chúng đã đăng ký cái tên Potter dưới một trường thứ tư, để đảm bảo rằng nó là đứa duy nhất trong lứa như nó..."

Karkaroff lạnh lùng:

"Ông suy diễn nhiều quá đấy, Moody. Và giả thuyết mới tài tình làm sao, mặc dù tôi nghe nói rằng mới rồi ông cứ đinh ninh là một trong những gói quà sinh nhật của ông có chứa một cái trứng tử xà được cải trang khéo léo, và ông đã nghiền cái gói quà ra từng mảnh, trước khi nhận ra đó là một cái đồng hồ bỏ túi. Cho nên cũng xin ông thông cảm nếu tụi tôi không hoàn toàn nghe ông một cách nghiêm túc..."

Moody đập lại bằng một giọng đe dọa:

"Có những kẻ biến những dịp vô hại này thành lợi thế cho mình. Ông Karkaroff, công việc của tôi là nghĩ ra cái cách mà các phù thủy Hắc ám vẫn hay làm, xin ông nhớ giùm cho..."

"Alastor!" cụ Dumbledore thốt lên, giọng cảnh cáo.

"Hắc ám....cũng có thể là bọn họ làm lắm chứ?" – Sophie hơi trầm tư.

Cụ Dumbledore nói với tất cả mọi người có mặt trong phòng:

"Vì sao lại rơi vào tình huống này thì tụi tôi cũng không biết. Tuy nhiên, đối với tôi, chúng ta không có lựa chọn nào hơn là chấp nhận nó. Cả Cerdic lẫn Harry đều được chọn để so tài trong cuộc thi đấu. Vì thế cho nên, họ phải..."

"A, nhưng ông Dumbly-dorr..."

"Bà Maxime thân mến của tôi, nếu bà có cách nào thay, tôi xin sẵn lòng nghe đây!"

Cụ Dumbledore chờ đợi, nhưng bà Maxime không nói gì cả, chỉ nhìn trừng trừng giận dữ. Karkaroff giận sôi. Tuy nhiên, ông Bagman lại trông khá là hào hứng. Ông xoa hai tay vào nhau và mỉm cười nhìn quanh phòng:

"Xong, chúng ta tiếp tục được chưa? Phải hướng dẫn cho các vị quán quân của chúng ta chứ hả? Anh Barty, muốn làm cái vinh dự này không?"

Ông Crouch dường như vừa ra khỏi giấc mơ màng:

"Vâng... chỉ dẫn... vâng... bài thi đầu tiên..."

Ông bước tới trước, đứng trong vùng sáng của cái lò sưởi. Nhìn sát, Harry nghĩ ông có vẻ bịnh bịnh. Một quầng thâm dưới mắt và làn da nhăn nheo mà hồi Cúp Quidditch không hề có. Ông nói với Harry, Cerdic, Fleur, và Viktor.

"Bài thi đầu tiên dành để thử sự can đảm của các trò, cho nên chúng tôi sẽ không nói cho các trò hay đó là cái gì. Can đảm trước điều mình không biết là một phẩm chất quan trọng của người phù thủy ... rất quan trọng... Bài thi đầu tiên sẽ diễn ra vào ngày 24 tháng 11, trước toàn thể các học trò và ban giám khảo."

"Để hoàn tất các bài thi của cuộc thi đấu, các vị quán quân sẽ không được phép yêu cầu hay chấp thuận sự giúp đỡ dưới bất kỳ hình thức nào từ phía các giáo viên. Để đương đầu cùng bài thi thứ nhất, các vị quán quân sẽ chỉ được trang bị đũa phép. Họ sẽ nhận tiếp thông tin về bài thi thứ hai khi bài thi thứ nhất kết thúc. Vì tính chất của cuộc đấu là đòi hỏi nhiều nỗ lực và tốn thời gian, các vị quán quân do đó sẽ được miễn các bài thi cuối năm."

Ông Crouch quay sang nhìn cụ Dumbledore:

"Tôi nghĩ vậy là được rồi, anh Albus."

"Tôi cũng nghĩ vậy." cụ Dumbledore đáp. Cụ hơi lo ngại nhìn ông Crouch:

"Anh không muốn ở lại Hogwarts đêm nay à, Barty?"

"Không, anh Dumbledore, tôi phải quay về Bộ. Lúc này rất bận, rất khó khăn... Tôi đã phải để anh bạn trẻ Weatherby ở lại lo công chuyện... rất nhiệt tình... hơi quá nhiệt tình, nếu phải nói thật..."

Cụ Dumbledore đề nghị:

"Hay ít nhất cũng làm một chén trước khi đi vậy?"

Ông Bagman vui vẻ nói:

"Thôi nào, Barty, tôi ở lại đây đấy! Tất cả những gì đang diễn ra ở Hogwarts lúc này thú hơn ở văn phòng gấp bội, anh biết mà!"

"Tôi không nghĩ vậy đâu anh Ludo," ông Crouch nói, thoáng chút vẻ nôn nóng cố hữu.

Cụ Dumbledore hỏi:

"Giáo sư Karkaroff ... Bà Maxime ... làm một chén trước khi đi ngủ chớ?"

Nhưng bà Maxime đã choàng cánh tay quanh vai Fleur và dẫn con bé mau chóng đi ra khỏi phòng. Harry nghe thấy cả hai nói với nhau liến thoắng bằng tiếng Pháp khi họ đi vào Đại sảnh. Ông Karkaroff ra hiệu cho Krum, và rồi đến lượt họ, cũng đi ra trong im lặng.

"Đi về thôi Harry! Cedric...cậu cũng nên về thôi." – Sophie dắt tay Harry đi ra khỏi cửa.

"Tạm biệt hiệu trưởng." – Sophie nói trước khi rời phòng.

Đại sảnh giờ vắng lặng. Mấy cây nến chảy leo lét làm cho những nụ cười lởm chởm của đám bí ngô thành lập lòe, kỳ dị.

"Chị Sophie! Em...em thực sự không có bỏ tên vào!" – Harry nôn nóng xác nhận lại lần nữa.

"Được rồi Harry, chị biết. Giờ thì yên tâm đi ngủ đi!" – Sophie xoa đầu thằng bé.

"Cedric...cũng chúc mừng cậu." – Sophie cười với Cedric đi đằng sau.

Cedric gật đầu, cậu nhìn qua Harry với ánh mắt có vẻ nghi hoặc. Nhưng rồi cũng đi ra phía cửa lớn.

Đưa Harry về tới trước cửa phòng sinh hoạt chung của Gryffindor, Sophie chào tạm biệt cậu rồi đi về phía văn phòng của Snape.

"Sophie, em hôm nay...Có vẻ hơi nóng nhỉ?" – Snape hỏi ngay khi Sophie vừa khép cửa lại.

"Đúng là thế đấy! Harry không bỏ tên vào! Em chắc chắn điều đó!" – Cô bực bội ngồi lên cái ghế sofa trong phòng.

"Sophie à....nhưng em cũng đừng nên gây thù với tên Karkaroff đó. Hắn không đơn giản đâu!" – Snape thở dài vuốt nhẹ tóc Sophie.

"Hừ tên Karkaroff đó. Nếu hắn dám động vào em, thì đừng trách em tàn nhẫn!" – Sophie đang bực tức nên gì cũng nói được.

"Thôi được rồi Sophie....Tối rồi, còn không đi ngủ sao?" – Snape kéo Sophie đi ngủ, kết thúc một ngày đầy biến động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com