Phần 60
" Chết đi....."
" Nhảy xuống và chết đi!"
Baji vô cảm nhìn Kazutora đang đứng trên thành tường cùng với ý định tự sát, không những không lên tiếng ngăn cản mà còn kêu gã nhảy đi . Vì bây giờ đối với Baji chuyện sống hay chết của Kazutora cũng không quan trọng. Hai đôi mắt trống rỗng nhìn nhau, không màu sắc chỉ có sự vẩn đục của lạnh lẽo.
" Nếu mày chết rồi! Thì Chifuyu sẽ là của tao "
"....."
" Mày vẫn luôn là như vậy, vẫn chỉ biết gây thêm phiền phức cho người khác...."
"......"
" Cái chết của mày có giải quyết được mọi chuyện không hay chỉ tạo thêm gánh nặng cho mẹ của Chifuyu "
Baji từ từ bước tiến về phía Kazutora, một bước đã nhảy lên đứng trên thành tường cạnh gã, hướng mắt nhìn những thứ bên dưới. Kazutora không trả lời, chỉ im lặng nhớ đến những tiếng khóc nỉ non đau lòng của mẹ cậu hằng đêm trong chính căn phòng của Chifuyu.....Mẹ cậu nhớ cậu lắm.
" Baji.... Mày thật sự nghĩ Chifuyu sẽ tỉnh lại sao!?"
Kazutora quay qua nhìn Baji chỉ thấy hắn mặt không đổi sắc, nhếch miệng nở một nụ cười.....giả tạo, chỉ có hai từ để miêu tả nó. Sau đó thốt lên một câu nhẹ nhàng.
" Mày nghĩ gì vậy, Kazutora!? Chifuyu chỉ là tạm thời ' ngủ ' quên thôi"
Trầm ngâm nhìn theo bóng lưng Baji đang dần rời đi, Kazutora nhìn thằng bạn thân vẫn luôn tin tưởng vào việc Chifuyu sẽ nhanh chóng tỉnh lại dù nó rất mong manh.....từ bao giờ mày đã tự tạo ra cho mình một lớp mặt nạ che giấu cảm xúc của mình vậy, Baji!?
" Baji! Mày có biết rằng hiện tại nụ cười của mày rất giả tạo không"
" Vậy sao!"
Kazutora nhìn Baji, gã híp mắt cười với hắn. Nó cũng giống hệt với nụ cười của hắn đậm chất giả tạo, cả hai không nói gì chỉ nhìn nhau cười, một nụ cười hoàn toàn che đi cảm xúc của họ.
" Mày nói phải, Baji! Chifuyu chỉ là đang 'ngủ' thôi"
Baji à! Bây giờ thì tao đã biết vì sao Chifuyu lại thích mày nhiều như vậy rồi.
Sáng nay, Takemichi đã tạm biệt bọn họ và trở về tương lai, mọi kế hoạch của Kisaki đã đỗ bể, tuy đã để cho Kisaki chạy thoát nhưng mọi chuyện gã đã làm tất cả mọi người đều biết, họ cũng sẽ không dễ dàng gì tha cho gã. Gã bây giờ không còn là mối nguy hiểm cho Touman nữa và quan trọng nhất chính là quyết định giải tán Touman của Mikey, ngay trong thời kì đỉnh cao nhất của băng Touman trong giới bất lương. Dù có chút hụt hẫng và cảm thấy tiết nuối nhưng đó là vì tương lai của tất cả mọi người. Takemichi cảm thấy bản thân mình rất có lỗi với Baji và Kazutora, cậu ta lên tiếng xin lỗi nhưng họ không biểu hiện gì chỉ mỉm cười.
" Không sao! Chỉ là Chifuyu đang 'ngủ' thôi"
Takemichi một lần nữa mở mắt ra sau khi trở về tương lai, quan cảnh trước mặt cậu ta rất lạ mọi thứ hoang tàn đổ nát và cậu ta nhận ra mình đang ở trong một căn nhà hoang. Tại sao mình lại ở đây, cậu ta muốn đứng lên nhưng không được khi ấy mới nhận mình bị trói chặt trên ghế. Không khỏi hoang mang không biết tương lai đã xảy ra chuyện gì và tại sao mình lại bị trói ở đây. Một khẩu súng chĩa vào đầu cậu ta cùng một giọng nói quen thuộc vang lên.
" Tao đã chờ mày suốt 12 năm rồi đấy, Hanagaki"
Pằng!
" Em đấy! Đúng là đồ phiền phức mà, Chifuyu "
" Em còn định như vậy đến bao giờ nữa....."
" Đã 12 năm rồi đấy! Em còn muốn bọn tôi chờ đến bao lâu nữa!?"
12 năm, 12 năm đối với một người là khoảng thời gian không dài cũng không ngắn nhưng lại là thời gian để hai người dùng nó chờ đợi một người. Mỗi tuần đều đặn trong 12 năm qua, họ vẫn luôn đến thăm cậu cùng với hi vọng một ngày nào đó cậu lại sẽ mỉm cười rạng rỡ với họ.
" Em xem tất cả mọi người đều đã thay đổi hết cả rồi....chỉ còn lại mình em vẫn chỉ là hình dáng của một cậu nhóc thôi đấy"
"......"
Vẫn chỉ có sự im lặng đáp lại bọn họ, nhìn cậu hơi thở vẫn đều đều. Họ không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ đưa tay vuốt ve gương mặt cậu một cách nhẹ nhàng nâng niu. Mọi thứ trong 12 năm qua có thể thay đổi nhưng tình cảm họ dành cho cậu thì sẽ vẫn luôn là như vậy. Được một lát thì cả hai cũng rời đi, họ đã không hề hay biết lúc cả vừa rời khỏi thì ngón tay của cậu đã có chút cử động.
" Cậu ta trong trẻ quá"
Một nữ y tá đã không kiềm được thốt lên khi nhìn thấy Chifuyu, hôm nay là ngày đầu tiên nữ y tá này làm ơn bệnh viện này. Nhìn người trên giường bệnh mà không khỏi ngạc nhiên, cậu trai trẻ trước mặt mình thật sự đã 25-26 tuổi rồi sao!?
" Đừng dại dột mà động vào cậu ta nếu cô không muốn bị giết mất xác hay bị treo cổ ở chỗ ất ơ nào đấy, người mới"
Một lời cảnh cáo vang lên làm cho người mới kia có chút giật mình, khó hiểu nhìn người đồng nghiệp của mình. Chỉ nhận lại sự thờ ơ, người kia có vẻ không muốn trả lời mà tiếp tục công việc thay túi nước truyền cho cậu.
" Bệnh viện của chúng ta lớn nhất nhì ở Tokyo này cùng là nhờ có cậu ta đấy....."
Bình thản lên tiếng, người đồng nghiệp kia hướng mắt nhìn Chifuyu rồi lại tiếp tục giải thích cho người mới này. Trong suốt 10 năm, bệnh viện này luôn nhận được một số lượng lớn tiền tài trợ cho các thiết bị y tế.....và tất cả đều đến từ một tổ chức tội phạm lớn nhất Nhật Bản. Cái bệnh viện này sớm đã bị tha hóa rồi......Có thể nói nó này chính là một phần chi nhánh của tổ chức.
Sau khi giải thích xong thì người kia bỏ đi qua phòng bệnh kế tiếp mà không quên nhắc nhở người mới đang ngẩn ngơ về thân phận của người trước mắt nhanh chóng hoàn thành công việc của mình, nhận lại một cái gật đầu lia lịa đầy hồn nhiên của cô, người kia chỉ thở dài một cái rồi bỏ đi.
" Cậu thật sự đã nằm ở đây suốt 12 năm sao!?"
Cúi xuống để nhìn kĩ cậu con trai trước mặt hơn, cả hai gần nhau chỉ cách một gang tay, đôi mắt đầy tò mò mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang nhắm lại kia. Đột nhiên đôi mắt ấy chằm chậm mở ra, đôi mắt xanh nhợt nhạt của cậu nhìn thẳng vào đôi mắt nâu trước mặt. Ngây ngốc, cô y tá ngây ngốc nhìn người cũng đang mở mắt nhìn mình.
"AAA...."
Giật mình lùi lại mà hét lên, người mới hoảng hốt lùi lại đến khi va chạm vào cánh cửa mà xoay người bỏ chạy đi mất. Để mặc đôi mắt xanh vẫn kẽ liếc nhìn theo.
Một thân ảnh khoác lên người chiếc áo Blouse trắng đứng trên sân thượng nhìn nhắm mọi thứ phía dưới, khẽ đưa mắt nhìn người đang hớt hải chạy đến liền nhếch miệng cười.
" Nhớ tôi nên đi kiếm à, người mới?"
" Tên khốn nhà anh ngứa đòn à!!? đi theo tôi nhanh lên, Lang Băm"
Người mới chả có chút nể nan liền nắm lấy tay vị bác sĩ kia kéo đi, anh ta thấy dáng vẻ gấp gáp như thấy ma liền lên tiếng trêu ghẹo cô.
" Sao vậy? Em cứ như gặp ma ý?"
" Hơn cả gặp ma nữa tin không"
" Hể ! Nói tôi nghe thử nào"
Chỉ thấy người mới đó dắt anh ta đến phòng bệnh của cậu, vị bác sĩ đó khinh ngạc nhanh gạt người mới qua một bên lao đến chỗ Chifuyu đưa tay bắt mạch rồi cúi đầu nghe nhịp tim của cậu kiểm tra một cách kĩ lưỡng. Sau một hồi kiểm tra kĩ lưỡng anh ta chỉ đứng đó nhìn cậu, người mới núp sau lưng bác sĩ khám cho cậu người mới tò mò mà ló đầu ra hỏi.
" Cậu ta thật sự tỉnh lại rồi à!?"
" Ừ! Em nghe thử nhịp tim và bắt mạch thử đi"
Người mới nghe vậy cũng cúi đầu, bắt mạch và nghe nhịp tim của cậu. Lúc sáng còn chậm nhưng bây giờ thì như một người bình thường. Chỉ thấy hai người họ nhìn nhau, họ có chút khó tin khi thấy cậu có thể tỉnh lại sau bao nhiêu đó năm.
Tiếng giày gấp gáp va chạm trên sàn, cả Baji và Kazutora đều dừng lại trước của phòng bệnh của cậu, thở dốc. Họ chằm chậm bước vào, đôi mắt không giấu được sự vui mừng khi thấy người đang tự lưng vào giường bệnh hướng đôi mắt có chút lạ lẫm nhìn xung quanh, theo phản xạ quay lại khi nghe thấy tiếng động gương mặt không tự chủ được lặp tức mỉm cười với họ, chất giọng của cậu khàn khàn khó nghe do lâu không nói chuyện vang lên.
" B....Baji....san.....K.....Kazutora....."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com