Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5.

Sáng hôm nay bắt đầu bằng sự yên tĩnh lạ lùng, nhóc nhỏ ngủ cạnh hắn tối qua biến đâu mất tiêu, để lại ổ chăn lông cừu cạnh bên dưới hông hắn. Đêm qua thằng nhóc đã trốn mẹ sang phòng hắn ngủ, thực chất là đòi nghe chuyện kể về rồng.

Mặt trời chỉ vừa nhô lên khỏi dãy núi phía xa, nhưng khu rừng quanh ngôi làng vẫn chìm trong màn sương mờ. Giống như hắn bây giờ nhỉ? Dần dần mờ mịt khỏi những ý nghĩ, định kiến ban đầu.

Bakugou, dù không phải là kẻ thích nằm, vốn đã sinh ra với đôi chân ưu khám phá, giờ lại cảm thấy không muốn rời khỏi chiếc giường êm ái quen thuộc. Ánh sáng nhẹ nhàng từ ngoài hiên nhà chiếu xuyên qua cửa, tạo nên một không gian ấm cúng đến mức khiến hắn phải ngạc nhiên. Hắn không còn cảm thấy chán ghét ngôi nhà nhỏ bé của loài người này nữa. Mọi thứ vẫn đơn sơ nghèo nàn, nhưng đã không còn đáng khinh trong mắt hắn, thay vì ánh vàng kim của ngọc ngà châu báu, thì nơi đây lại ánh lên một thứ khác mà hắn nghĩ rằng có thể tuyệt diệu hơn cả núi vàng biển bạc.

Izuku chạy ùa vào như mọi ngày, đôi má ửng hồng vì vừa chơi đùa ngoài sân, mái tóc xanh rối tung, trên người vương theo mùi sương ẩm và nắng mai. Cậu bé hào hứng mang theo một đống hòn đá nhỏ, chắc vừa thu thập trong rừng về.

"Kacchan, anh xem em tìm được những hòn đá này này. Anh có thể biến chúng thành gì đó hông?" Izuku reo lên, đôi mắt long lanh sáng trong như thường lệ, làm hắn cũng liên tưởng đến đống đá màu xanh lục giá trị liên thành mà loài người hay buôn bán như thứ hàng hoá xa sỉ. Màu xanh trong đôi mắt này như vậy, ngời sáng, thanh khiết, không pha lẫn chút tạp chất nào... khó lòng mà định giá.

Bakugou nằm ngửa trên giường, nhắm mắt trở mình lăn vào sâu trong ổ chăn, trả lời thằng bé một cách lười biếng. "Ngươi nghĩ ta chỉ là kẻ diễn xiếc cho ngươi xem à?" Hắn hỏi, giọng chua chát nhưng không quá lạnh lùng như trước. Thật kỳ lạ khi nó có thể tiếp tục làm phiền hắn mà không sợ hãi.

Izuku ngồi xuống bên cạnh, đôi mắt sáng rực không hề nao núng trước sự cộc cằn của Bakugou. " Anh không muốn mài ngọc thì anh dùng phép thuật cũng được mà?"

" Ngọc gì? Ngươi chắc chắn mấy cục đá cuội của ngươi có ngọc hả?" Hắn phì cười, hết biết nói gì với đứa nhỏ ngây thơ. Nhưng thằng bé vẫn nài nỉ:

" Không có thì anh biến nó thành đồ đá đi... Năn nỉ anh luôn đó..."

" Ai rãnh." Hắn kéo chăn, điều chỉnh lại tư thế nằm chuẩn bị đánh thêm giấc nữa. Izuku vẫn không hề lung lay ý định đòi xem phép thuật:

"Nhưng phép thuật của anh đẹp thật mà. Em nghĩ... nếu có phép thuật, mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn."

Bakugou khẽ nhếch môi, ánh mắt sắc bén thoáng nét chế giễu. "Ngươi không hiểu gì về phép thuật. Đó không phải là thứ để làm đẹp cho cuộc sống loài người ngớ ngẩn các ngươi. Phép thuật là sức mạnh, và sức mạnh luôn đi kèm với hủy diệt."

Izuku im lặng nghe Bakugou nói, nhưng cậu bé không nản lòng: "Nhưng... nếu anh có thể dùng sức mạnh của mình để bảo vệ những gì quan trọng, thì nó sẽ rất đáng mà?"

Bakugou ngồi dậy, đôi mắt đỏ như đồng hun nhìn thẳng vào cậu bé, trong lòng trào lên một cảm giác khó chịu. Thằng nhỏ này cứ như không ngừng cố gắng thay đổi cái nhìn của hắn về loài người. Đáng lẽ hắn không nên bận tâm, nhưng từng lời nói ngây ngô vô ý của Izuku như tỉ mĩ gõ lên từng lần nhẹ, rồi những vết nứt nhỏ ấy lan dần, chạm vào nhau rồi liên kết rã ra dần lớp vỏ bọc cứng rắn bên ngoài của hắn.

Hắn nhớ lại những ngày đầu tiên khi mới gặp nó, khi hắn vẫn còn chán ghét và xem thường tất cả mọi thứ xung quanh. Hắn từng nghĩ rằng mình chỉ cần đợi sức mạnh hồi phục rồi sẽ rời khỏi nơi này mãi mãi.

Nhưng giờ đây, hắn không còn cảm thấy vội vã. Có lẽ sự hiện diện của Izuku đã bắt đầu len lỏi vào suy nghĩ của hắn, tựa như những hạt mưa rả rích làm mềm đi phiến đá mà hắn cố dựng lên.

"Ngươi thật ngu ngốc. Nói toàn điều ngu ngốc." Bakugou lẩm bẩm, cố gắng giữ sự lạnh lùng trong giọng nói.

Izuku nhìn hắn với nụ cười hiền lành, cậu bé không hề bị ảnh hưởng bởi sự cọc cằn của Bakugou. " Thì có sao đâu? Miễn là em tin vào điều tốt đẹp. Sách em hay đọc có câu gì mà happy-go-lucky* ấy hehe. Kiểu cứ vô tư mà sống. Theo em hiểu thì là sống vui vẻ thì mới may mắn nè."

*happy-go-lucky: Vô tư, được đến đâu hay đến đấy.Người vui vẻ, may mắn tận hưởng cuộc sống và không lo lắng về tương lai

Bakugou không đáp lại, chỉ quay mặt ra ngoài cửa sổ, nơi ánh sáng ban mai càng lúc càng rực rỡ hơn. Hắn không muốn thừa nhận rằng, từ khi ở đây, hắn đã dần nhìn thấy thế giới bằng một lăng kính khác.

---

Trong những tuần tiếp theo, sự xuất hiện của Izuku bên cạnh Katsuki càng ngày càng trở nên quen thuộc. Cậu bé không chỉ mang đến sự ấm áp trong không gian nhỏ bé của ngôi nhà mà còn len lỏi vào cả trái tim Bakugou - một điều mà trước đó hắn không hề nhận ra.

Ban đầu, việc chia sẻ không gian với cậu bé loài người này làm hắn khó chịu, tập tính lãnh thổ của rồng khiến hắn cảnh giác hơn lúc ngủ và ghét phải chia sẻ chỗ của mình với ai đó khác. Nhưng càng ngày, Izuku càng trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống tạm bợ của hắn ở đây. Như kiểu nếu hắn không chịu, nó sẽ chen vô, làm nũng, mè nheo,... đến khi nào hắn chịu thì thôi. Nếu hắn không thèm để ý, thì khỏi phải nói nữa, nó sẽ nghĩ ra cả trăm ngàn trò đu bám để Bakugou chú ý đến nó.

Một buổi chiều, sau khi hắn giúp Izuku biểu diễn một vài trò phép thuật nhỏ mà hắn vốn dĩ coi thường, mẹ Izuku - bà Inko trở về từ khu chợ trong làng. Khuôn mặt bà có nét u buồn căng thẳng rõ rệt, điều mà hắn dễ dàng nhận thấy với đôi mắt sắc sảo của một con rồng, biết ngay từ lúc bà bước vào nhà. Đôi tay bà vẫn nhanh nhẹn chuẩn bị bữa tối như mọi khi, nhưng không khí có vẻ nặng nề hơn.

"Mẹ, mẹ sao thế ạ?" Izuku hỏi khi nhận ra vẻ khác thường của mẹ mình. Khi thấy mẹ rót nước tràn cả ra ngoài cốc.

Inko ngập ngừng một lát, nhìn Izuku rồi lướt mắt về phía Bakugou. "Trong làng có tin đồn... về một con quái v- ah con rồng lang thang trong rừng..." bà nói nhỏ, như thể đang sợ chính những lời nói của mình.

Bakugou thoáng nhíu mày. Quái vật? rồng? Là hắn sao? Hắn biết rằng sự hiện diện của hắn trong khu rừng này chắc chắn không thể giấu mãi được, dù đã bị áp chế mana nhưng tin tức lan ra nhanh hơn hắn dự đoán.

Izuku nhìn mẹ mình, rồi quay sang Bakugou, vẻ mặt cậu bé hiện lên sự lo lắng. "Không phải là anh Kacchan đâu, phải không?"

Inko thở dài, đặt cốc nước xuống bàn. "Mẹ không biết, Izuku. Nhưng nếu tin đồn tiếp tục lan rộng, trưởng làng và các thợ săn sẽ không để yên. Họ sẽ tìm và tiêu diệt bất kỳ thứ gì họ nghĩ là nguy hiểm cho làng."

Bakugou ngồi im, đôi mắt đỏ sắc bén nhìn Inko. Hắn cảm nhận rõ sự sợ hãi dần dâng lên trong lòng bà, nhưng bà không biểu lộ ra ngoài. Hắn biết nếu tình hình tệ đi, hắn có thể dễ dàng tiêu diệt cả ngôi làng này mà không gặp chút khó khăn nào.

Bakugou cụp mi mắt, đôi mắt lộ vẻ suy tư.

Nhưng điều đó không còn là lựa chọn hắn muốn nữa. Hắn đã sống ở đây đủ lâu để hiểu rằng nơi này, cùng với những con người yếu đuối như Mitsuki và Izuku, không hề đáng bị tàn sát.

Đặc biệt là Izuku.

"Ta sẽ không để chuyện đó xảy ra." Bakugou nói, giọng nói của hắn trầm và chắc nịch, tuyên thệ một lời hứa nghiêm túc.

Cả Inko và Izuku đều quay đầu nhìn hắn. Inko dường như có chút ngạc nhiên, còn Izuku thì lại nhìn hắn với ánh mắt đầy sự tin tưởng tuyệt đối. "Anh sẽ bảo vệ chúng em sao, Kacchan?" Izuku hỏi, đôi mắt sáng lên trong ánh lửa bập bùng. Có lẽ đối với cậu, khi một cậu nhóc trạc tuổi cư xử chín chắn như thế thì trong thật ngầu.

Hắn cười nhếch mép, thầm nghĩ: 'Các người mới là người bảo vệ ta khoảng thời gian qua.'

Bakugou khép mắt gật đầu nhẹ. "Đừng nghĩ nhiều. Ta không phải là thứ rồng các ngươi nghĩ đâu."

Vài ngày sau đó, Bakugou cảm nhận rõ sự căng thẳng dâng lên của ngôi làng. Người dân bắt đầu xì xào nhiều hơn về tin đồn rồng xuất hiện trong khu rừng, và nhóm thợ săn trong làng đã tổ chức các cuộc tìm kiếm để săn lùng con quái vật mà họ nghĩ đang đe dọa ngôi làng. Những cuộc đi săn đó chưa có kết quả, nhưng Bakugou biết rằng thời gian của hắn ở đây không còn nhiều. Sớm muộn gì cũng sẽ có ai đó lần ra dấu vết của hắn.

Inko trở nên âu lo hơn mỗi ngày. Bà thường xuyên kiểm tra cửa nẻo và dặn Izuku không được ra ngoài vào ban đêm. Izuku, dù vẫn còn trẻ con và tin người, cũng cảm nhận được không khí căng thẳng. Nhưng cậu bé vẫn bám lấy Bakugou, như thể sự hiện diện của hắn là điều duy nhất giúp cậu cảm thấy an tâm. Mà không biết rằng cậu đang bám víu vào con quái vật mà cả làng truy đuổi.

"Kacchan... Anh có nghĩ mình sẽ phải rời khỏi đây không?" Izuku hỏi, lại là một buổi chiều khác khi cả hai ngồi ngoài hiên nhà. Cậu bé dè dặt hơn, đặt một bát trái cây lên bàn gỗ, đôi mắt vẫn sáng lấp lánh như mọi khi dù bầu không khí xung quanh u ám.

Bakugou không đáp lại ngay. Hắn ngồi tựa lưng vào cột nhà, nhìn ra khoảng sân nhỏ phía trước. Hắn biết câu trả lời cho câu hỏi của Izuku, nhưng việc thừa nhận nó làm hắn cảm thấy nặng nề hơn hắn tưởng.

Chuyện đó không tránh được, Bakugou chưa từng nghĩ hắn sẽ thở dài:

"Ta không thể ở đây mãi mãi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com