6:00 [𝙏𝙝𝙚 𝙗𝙤𝙮 𝙣𝙚𝙭𝙩 𝙙𝙤𝙤𝙧]
Bakugo Katsuki và Todoroki Shouto, hai cái tên gắn liền với nhau như hơi thở, từ những ngày đầu chưa ai hiểu rõ tình bạn là gì, càng chưa thể gọi tên thứ cảm xúc mong manh hơn cả ánh nắng cuối ngày.
Giữa vô vàn khả năng, định mệnh tựa sợi tơ hồng mảnh mai nhưng vững bền đã khẽ khàng se duyên cho hai linh hồn non trẻ ấy ngay từ giây phút đầu tiên, như một lời hứa không thành tiếng của vũ trụ.
Katsuki ra đời trong một buổi sáng hè rực lửa, tiếng khóc cất lên như muốn xé toạc không gian oi ả, dữ dội và sống động như chính con người cậu sau này.
Shouto chào đời vào một ngày đông lặng gió, đôi mắt xanh xám mở ra như mặt hồ mùa giá lạnh, yên ả mà sâu thẳm.
Hai đứa trẻ, tưởng như đối lập, một rực cháy, một băng giá, lại vô thức tìm thấy nhau khi cùng nằm trong chiếc nôi sơ sinh bé xíu của bệnh viện.
Tiếng khóc lớn của Katsuki như một bản hòa âm ngẫu hứng, được xoa dịu bởi sự tĩnh lặng tuyệt đối từ Shouto. Và ngược lại, hơi ấm từ cơ thể Katsuki dường như cũng lặng lẽ lan vào làn da lạnh của Shouto, như thể đó là cách thế giới dạy họ biết đến sự hiện diện của nhau.
Không ai nhớ chính xác lần đầu gặp mặt, hay giây phút đầu tiên gọi tên đối phương.
Ký ức thuở ấu thơ mờ nhạt như những con sóng nhỏ lăn tăn bên bờ cát, chỉ để lại cảm giác rằng người ấy luôn ở đó. Như một phần không thể thiếu. Như một điều hiển nhiên.
Những buổi chiều đầy gió, Katsuki ngồi vắt vẻo trên thành hàng rào, thao thao bất tuyệt kể về những ước mơ không tưởng, trở thành người mạnh nhất, bay xa nhất.
Shouto ngồi bên dưới, dựa lưng vào gốc cây, lặng lẽ nghe. Không chen lời. Không cần góp ý.
Nhưng ánh mắt chăm chú và cái gật đầu rất khẽ từ cậu đủ để Katsuki biết có người tin vào mình. Có người thực sự lắng nghe.
Shouto không nói nhiều. Nhưng với Katsuki, cậu lại là nơi để trút hết những điều chẳng thể giãi bày cùng ai khác. Cậu không ngại phơi bày những phần xù xì, gai góc của mình trước Shouto vì cậu biết, người kia sẽ không phán xét.
Tình bạn ấy không cần phô trương, không cần lời thề thốt.
Nó hiện lên rõ nhất trong những khoảnh khắc yên lặng mà đầy chở che.
Khi Katsuki ngã sấp mặt vì những trò nghịch ngợm dại khờ, Shouto lặng lẽ đưa tay ra, không một lời trách móc.
Khi Shouto lạc lõng trong bóng tối của chính mình, ánh mắt kiên định và tiếng thở đều đặn của Katsuki bên cạnh lại là ngọn lửa nhỏ giúp cậu chống chọi.
Thị trấn ven biển nơi họ lớn lên đã chứng kiến biết bao mảnh ký ức đẹp.
Có một đêm đông mất điện, dưới ánh nến leo lét trong căn nhà nhỏ, họ ngồi đối diện nhau, rì rầm kể về tương lai, không chỉ là ước mơ của riêng mình mà là viễn cảnh có người kia bên cạnh.
"Chúng ta nhất định sẽ làm được" — câu nói của Katsuki không chỉ là lời khẳng định với bản thân, mà còn là sự tin tưởng tuyệt đối dành cho Shouto.
Trong bóng tối, đôi mắt họ chạm nhau. Không cần nhiều lời, cũng hiểu rằng ở một nơi nào đó trong tương lai, dù thế giới có thay đổi ra sao, họ vẫn sẽ kề vai sát cánh.
Tình bạn ấy lớn dần theo năm tháng, vượt qua những trò chơi con nít, trở thành một dạng thấu hiểu không cần lý do.
Katsuki là ngọn lửa, bộc trực, dữ dội, chẳng giấu điều gì trong lòng.
Shouto là mặt hồ, bình lặng, lý trí, luôn biết cách đưa ra câu trả lời đúng đắn vào những lúc cần nhất.
Họ không chỉ là bạn.
Họ là hai nửa cân bằng nhau, cùng lớn lên, cùng trưởng thành, cùng học cách nhìn thế giới và lắng nghe chính mình.
Sợi dây vô hình ấy, qua bao ngày tháng, vẫn lặng thầm kết nối họ, không cần gọi tên, vẫn biết là tri kỷ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com