Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13-14:

Chương 13

Pháo đài Ma vương được bao quanh bởi một mảnh rừng âm u. Mảnh rừng này rất lớn, đặc biệt là sau khi trải qua việc Ma vương đương nhiệm phát điên xây dựng thêm, nó còn lớn đến mức làm người ta tức lộn ruột.

Ngày rừng cây được xây dựng thêm xong, Ma vương liền tuyên bố tất cả trong rừng cây đều thuộc về hắn, đồng thời ban lệnh cấm, cấm chỉ không ác ma nào được tiến vào rừng cây, như vậy mới có thể tỏ rõ thân phận tôn quý của hắn.

Thật ra không cần hắn nói, từ sau khi hắn liên tiếp đánh ngã hết đám ác ma cấp cao từng tự xưng "ác ma mạnh nhất", người ta nghe tiếng đã sợ mất mật, hận không thể cách Ma vương cho thật xa.

Hôm nay, trong rừng cây thuộc lãnh địa Ma vương ít dấu chân người vang lên một tiếng kêu phẫn nộ.

"Cậu muốn chết sao — "

Xuyên qua hai giới sẽ triệt tiêu toàn bộ phép thuật có tính kéo dài trên người, hoá hình thuật của quản gia mất hiệu lực, đã khôi phục thân thể ác ma. Dạng ác ma cao hơn thanh niên cao gầy lúc trước chừng một cái đầu, khớp xương ở tay chân nhô ra, các bộ phận cứng lại, trên đầu có cặp sừng nhọn. Khuôn mặt ác ma lại khá giống ngụy trang nhân loại của y, nhưng giờ đây không còn sự thong dong tao nhã khi trước. Y mới vừa mắng nốt nửa câu chưa kịp nói khi còn ở nhân giới kia thì đột nhiên nghẹn họng.

Ivan lại không có thời gian nghĩ nhiều như thế, cậu vẫn còn đang đầu váng mắt hoa, vừa cảm thấy mình rơi xuống đất là theo kế hoạch lập tức khởi động tấm truyền tống trận kia.

Trận truyền tống tùy cơ, ngay cả người khởi động cũng không biết sẽ rơi xuống đâu.

Chiêu này khá nguy hiểm, nhưng Ivan biết, dù tính ác ma này có tốt đến mấy, sau khi bị cậu "cưỡng ép đi nhờ xe" cũng nhất định sẽ tức giận, chỉ với mấy tấm trận pháp dùng để thoát thân trên người cậu, cậu hoàn toàn không phải đối thủ, còn không bằng truyền tống đến những nơi khác liều ăn may thử.

Ivan biến mất, quản gia vẫn còn đang khiếp sợ.

Nếu như y không hoa mắt, vừa nãy ác ma kia — không đúng, nhân loại kia - hình thể cậu ta hoàn toàn không biến hóa!

Chỉ cần xuyên qua hai giới, chắc chắn sẽ hiện ra chân thân.

Người trẻ tuổi vừa nãy không phải là cái gì mà hoá hình thất bại, cậu ta không hề hoá hình. Đó chính là một nhân loại!

Tại sao nhân loại muốn vắt óc tìm kế đến Ma giới?

Phần lớn ác ma có đầu óc đơn giản, tôn trọng sức mạnh tuyệt đối, nhưng mà quản gia lại là một ác ma cấp cao nghĩ rất nhiều.

Trong nháy mắt, y đã từ một tên nhân loại bí ẩn lẻn vào não bổ đến âm mưu của giáo đình, hai giới đại chiến, lại vừa nghĩ người này được mình mang vào, không khỏi rùng mình một cái, vội vã chạy về phía pháo đài Ma vương, chuẩn bị báo tất cả chuyện này cho Ma vương bệ hạ.

Giờ phút này, Ma vương bệ hạ cũng đang phiền não.

Qua ba tháng, khi hắn trở về, pháo đài mới đã làm xong hoàn toàn. Quản gia cực kỳ có tài, pháo đài được sửa xong vừa có diện tích vô cùng lớn vừa cực kỳ xa hoa, đúng là nơi ở của chúa tể một giới trong suy nghĩ của Ma vương bệ hạ.

Nhìn pháo đài Ma vương nguy nga, hắn lại không vui nổi, thậm chí không có hứng dạo quanh pháo đài một vòng.

Thường ngày, chỉ cần nhàm chán là hắn sẽ tìm ác ma khắp nơi đánh nhau, sau thì tất cả mọi người đánh không lại hắn, ngay cả lão Ma vương cũng bị hắn giết chết.

Thành Ma vương mới rồi, hắn có thú vui khác, đó chính là xây dựng một pháo đài thuộc về mình.

Hiện tại pháo đài đã sửa xong rồi, còn lớn như vậy, nếu như bán nhân loại chỉ từng ở phòng đơn rẻ nhất trong nhà trọ nhìn thấy, không biết sẽ có vẻ mặt gì.

Ma vương bệ hạ chán chường nằm trong căn phòng xa hoa chiếm chừng nửa tầng lầu, bỏ mặc mình nhớ nhung sợi tóc màu nâu mềm mại ấm áp và cặp sừng nho nhỏ chưa cứng.

Trước lúc rời khỏi nhân giới, thậm chí hắn còn cảm nhận được một lần triệu hoán.

Ngu xuẩn! Cho là mượn một trận pháp không biết xảy ra sự cố ở đâu ký huyết khế, hắn đường đường Ma vương có thể mặc người sai phái sao?

Bằng vào chênh lệch thực lực cực lớn, Ma vương bệ hạ dễ dàng chống lại lần khế ước triệu hoán kia.

Không có phản hồi, chắc bán nhân loại sẽ rất sốt ruột nhỉ. Hắn dương dương đắc ý chờ, chờ bán nhân loại kia hoảng hốt lo sợ không ngừng triệu hoán hắn, sau đó thì sao? Hắn có thể không thèm phản hồi, cũng có thể thỉnh thoảng đáp lại một hai lần...

Hắn tràn đầy phấn khởi nghĩ cách đùa cợt và trả thù kẻ có gan dám ký khế ước với Ma vương này, không nghĩ tới chờ mãi cũng không chờ được lần triệu hoán thứ hai.

Sắc mặt Ma vương dần âm trầm.

Cũng đúng, chẳng qua là một con mèo thôi, mất cũng mất rồi, ai sẽ quan tâm? Chắc người kia vẫn đi bán trận pháp của cậu ta như thường ngày nhỉ.

Ma vương bệ hạ nổi giận đùng đùng trở về Ma giới.

Bán trận pháp có thể kiếm bao nhiêu tiền? Còn không phải gặm bánh mì sống qua ngày! Trong cung điện, ngày nào hắn cũng—

Nhận ra mình đang suy nghĩ việc gì, sắc mặt Ma vương càng khó coi.

Chẳng bằng bắt mang đến Ma giới thì hơn. Vũ nhục Ma vương đại nhân, nếu buông tha cậu ta như vậy sẽ tổn hại đến tôn nghiêm mình cỡ nào chứ!

Đúng, bắt tên bán nhân loại kia tới, ngày ngày dùng khổ hình tra tấn mới có thể tiêu mối hận trong lòng hắn.

Ma vương nhanh chóng bị lý do này thuyết phục, lập tức đứng dậy chuẩn bị.

"Bệ hạ..." Lúc quản gia vào, Ma vương bệ hạ đang thử quần áo.

Quản gia nhìn đống quần áo chất cao như ngọn núi nhỏ, ngạc nhiên đến mức quên mất mình muốn nói gì.

Dù sao khi y dò hỏi Ma vương bệ hạ mua sắm quần áo thế nào, bệ hạ chỉ không kiên nhẫn trả lời một câu "Tùy tiện".

Y một giây đã từ bỏ chuyện nhàm chán như an nguy của Ma giới, quyết định thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình trước: "Ngài đang làm gì?"

"Ngươi trở về rồi? Đúng lúc, hai bộ này bộ nào có thể hiện sự tà ác của ta?"

Quản gia nhìn lướt qua hai bộ quần áo kia: Một bộ nạm đầy đá quý, chói mù mắt người, một bộ là lụa mỏng đỏ như máu, vô cùng dụ hoặc. (như đi hẹn hò :v)

Thẩm mỹ của đám ác ma đúng là đáng lo mà.

Quản gia yêu quý văn hóa nhân giới, kiến thức rộng rãi lắc đầu thở dài, nói: "Bộ nào cũng không thể. Bệ hạ, ngài có sắp xếp hành trình gì sao? Tôi có thể chọn cho ngài một bộ quần áo thích hợp."

Ma vương thở phào nhẹ nhõm, hắn thực sự không thích hợp suy nghĩ chuyện như vậy, ném hai bộ quần áo kia xuống nói: "Ta muốn đến nhân giới bắt một người."

"Có phải kẻ thù không?" Xem ra hình như bệ hạ dạo chơi nhân giới không vui nhỉ. Quản gia nhìn ra được bây giờ không phải thời cơ tìm hiểu đến cùng, chuyên nghiệp áp chế đống câu hỏi của mình, nói: "Xin cho phép tôi đề cử cho ngài bộ lễ phục chiến bào màu đen này, nó có thể làm nổi bật lên khí chất tàn bạo hung ác của ngài một cách hoàn mỹ. Trên thực tế, đây là bộ năm đó tôi cố ý tới nhân giới tìm thợ thủ công làm theo yêu cầu chuẩn bị cho đại điển kế vị của ngài, mà ngài ngại phiền phức nên không cử hành đại điển..."

Ma vương đột nhiên nhìn một hướng nào đó ngoài cửa sổ, trong mắt lộ ra sự kinh ngạc.

Hắn cảm nhận được khế ước triệu hoán tại Ma giới? !

Quản gia còn đang dồn sức đề cử lễ phục năm đó mình bỏ nhiều công sức, phát hiện vẻ mặt Ma vương bệ hạ sai sai, hỏi: "Bệ hạ, làm sao vậy?"

Ma vương vội vã nói: "Ta đi ra ngoài một lát."

"Cái gì? Vậy..." Quản gia còn chưa kịp nói gì, Ma vương đã trực tiếp nhảy xuống từ cửa sổ tầng 5.

Sau một phút, hắn đẩy cửa sổ ra nhảy vào lại.

Quản gia đang dọn dẹp phòng quần áo bị Ma vương lật vứt lung lung, không để ý tới việc hỏi hắn tại sao lại trở về, vội vàng nói: "Chờ đã bệ hạ! Có chuyện rất quan trọng, vừa nãy lúc tôi trở lại Ma giới..."

"Trở lại hẵng nói đi." Ma vương không kiên nhẫn ngắt lời, rút bộ lễ bào màu đen trên tay y ra, lại phá cửa xông ra ngoài như một cơn gió.

Chương 14

Nếu như chú mệnh lệnh của khế ước có hiệu lực, bên chủ nhân sẽ có cảm ứng.

Sau khi Ivan phát mệnh lệnh triệu hồi, cậu không nhận được bất kỳ phản hồi nào.

Cậu ngơ ngác ngồi trong rừng cây nơi dị giới xa lạ, trong túi còn chứa một miếng thịt khô thượng hạng, là đồ ăn của mèo.

Rất đắt, xưa nay cậu còn không nỡ mua. Trước đây, lúc chỉ sống một mình, mua thịt ăn cũng chỉ mua chút đầu thừa đuôi thẹo người khác không muốn, sau khi nuôi mèo, cậu thậm chí không ăn món mặn nào — mèo quá nhỏ, cậu sợ ăn thịt thấp kém sẽ bị bệnh gì đó, đều mua đồ tốt.

Nhưng nếu vậy sẽ không đủ tiền lắm, bản thân mình chỉ có thể ăn chút bánh mì đen rẻ tiền.

Cậu mang theo miếng thịt này, vốn nghĩ rằng chờ đến lúc cậu tìm được mèo, nếu mèo đói bụng thì sao? Nếu còn chưa nguôi giận thì sao?

Giờ thì lại có thể để mình ăn rồi.

Mèo biến mất, cũng không có ở Ma giới. Vậy chỉ có thể là chết rồi. Mệnh lệnh không có hiệu lực, chỉ có đối phương quá mức mạnh mẽ so với người triệu hoán hoặc đối phương đã chết.

Ivan máy móc lấy miếng thịt khô được bọc bằng nhiều lớp vải ra.

Cậu còn nhớ tâm trạng mỗi lần đi mua thịt. Đối với cậu mà nói, thịt thật sự rất đắt, có lúc gần như móc ra toàn bộ tiền một ngày kiếm được, nhưng cậu rất vui.

Sau khi ăn uống no đủ là lúc tính mèo nhỏ tốt nhất, sẽ ngửa bụng nằm trên đùi cậu mặc cậu xoa lông hoặc nằm lên đầu cậu, dùng đuôi cuốn lấy sừng cậu ngủ tiếp.

Bây giờ không còn nữa.

Ivan nâng miếng thịt khô đắt đỏ kia, dúi đầu vào đầu gối khóc òa.

Cuộc sống không nát nhất, chỉ có nát hơn.

Cậu còn chưa thể đau lòng cho mèo của mình bao lâu thì nghe thấy một loạt tiếng bước chân.

Ivan theo bản năng ngẩng đầu, đối diện với ba tên ác ma.

Vừa nãy cậu vừa rơi xuống đất đã truyền tống, thật ra còn chưa thấy rõ chân thân quản gia nhìn ra sao, hiện tại đột nhiên nhìn thấy ba ác ma, bán ác ma từ nhỏ lớn lên ở nhân giới sợ đến mức không nghĩ được gì.

Ba ác ma lớn lên ở Ma giới cũng ngơ ngác.

"Nhân loại?"

"Đây là nhân loại nhỉ?"

"Hình như đúng đó."

"Dùng làm gì?"

"Có thể... Có thể ăn?"

"Không phải!" Ivan nghe đối thoại phát triển theo hướng nguy hiểm, sốt ruột chen lời, "Tôi không phải nhân loại!"

Cậu bỏ mũ trùm của mình ra, để lộ cặp sừng không thấy được ánh sáng tại nhân giới.

Cặp sừng này chỉ to bằng ngón tay cái mình, khác ba cặp sừng ác ma chân chính đối diện một trời một vực, nhưng bây giờ cũng không có biện pháp khác, Ivan chỉ có thể kiên trì nói: "Tôi là... là ác ma. Không thể ăn."

Ba tên ác ma nhìn sừng của cậu một cách mới lạ.

"Mày đã cao thế rồi, tại sao sừng nhỏ như vậy?"

"Còn là ác ma nhỏ sao?"

"Không giống. Hơn nữa tại sao cơ thể mày lại nhìn thế này? Thật giống nhân loại trong truyền thuyết."

"Đã thành niên lâu rồi." Lần đầu tiên có người bình luận sừng của cậu, Ivan hơi lúng túng, "Tôi đến từ nơi rất xa, ở đó... sừng chúng tôi đều nhỏ như vậy."

May là không phải tất cả ác ma đều có kiến thức rộng rãi giống quản gia. Ba ác ma cấp thấp sinh sống ở tầng chót Ma giới nhận lí do thoái thác này.

"Đúng thật là, dây dưa lâu thế mà không thể ăn. Vậy nếu không muốn chết thì giao hết đồ trên người ra đây, nhanh lên!"

Ivan không nói tiếng nào đưa túi tiền của mình và mấy tấm trận pháp ra.

Không sao, cậu bị cướp quen rồi. Để bảo vệ mạng sống, đồ bị cướp cũng...

"Trên tay mày là cái gì?" Một ác ma hỏi, chộp lấy bao vai nhỏ Ivan luôn cầm trên tay.

"Trả lại cho tôi!" Ivan vội la lên, "Chỉ là một miếng thịt, thịt bò bình thường!"

Đám ác ma đó không định để ý tới cậu. Một gã ác ma cười gằn: "Là cái gì đợi lát nữa chúng tao sẽ tự mình xem. Mày ấy hả, hay là đi chết đi, thật là chưa từng gặp ai dễ lừa vậy."

Đúng lúc chạy tới, Ma vương nhìn thấy ba tên ác ma cấp thấp hạ đẳng nhất vây quanh bán nhân loại nhỏ gầy kia. Một kẻ trong đó tiến lên một bước, dễ như ăn cháo xách bán nhân loại giãy dụa lên, giơ tay nhắm ngay tim cậu ta.

Đây có lẽ là số kiếp cuối cùng của cậu, bị mèo của mình vứt bỏ, một thân một mình chết thảm nơi Ma giới. Ivan tuyệt vọng nhắm mắt lại.

"A!!!" Một tiếng hét thảm vang lên, máu ấm áp bắn lên nửa người cậu.

Cậu có kêu lớn tiếng như vậy sao? Hơn nữa hình như không đau?

Lực nắm lấy cậu buông lỏng ra, Ivan ngã ngồi xuống đất, lúc này mới phát hiện không phải mình kêu, máu trên người... là của ác ma vừa rồi kia.

Lúc này ngực ác ma đó hổng một lỗ thủng to, máu tươi chảy ra ào ào, chỉ mấy giây thôi đã không còn sự sống.

Bên chân thi thể này, một ác ma cao lớn xa lạ đứng đưa lưng về phía cậu. Người hắn mặc một áo choàng đen nhánh lộng lẫy, chỗ vạt áo lưu chuyển hoa văn chìm huyền ảo màu xanh sẫm, gai xương lộ trên áo choàng ánh lên màu máu, phối hợp với sừng ác ma nhô ra từ mái tóc đen của hắn.

Trên người ác ma này có mang uy áp mạnh mẽ, chỉ nhìn bóng lưng, Ivan cũng cảm thấy tim đập nhanh, càng không cần nói tới hai ác ma cấp thấp đối diện bị nhằm vào. Chúng đã bị trực tiếp áp chế tại chỗ, không thể chạy trốn.

Lúc này, Ma vương mới nhìn thấy một gã ác ma trong đó cầm một bao vải nhỏ nhìn quen mắt dị thường trên tay.

Đây là bao vải đựng đồ ăn mỗi lần bán nhân loại cho hắn ăn, hắn nhớ đến mức không thể nhớ rõ hơn.

Ma vương bệ hạ vốn đang khá tức giận lập tức vô cùng phẫn nộ.

"Thức ăn của ta ngươi cũng dám cướp? !"

Ba ác ma khác... hai ác ma rưỡi khác ở đây đều hiểu sai đối tượng câu nói này chỉ.

Ác ma hạ đẳng không có duyên biết mặt Ma vương, mà chỉ với sự thật rằng ác ma cấp cao này vừa ra tay đã trong giây lát giết một người đồng bạn của bọn chúng cũng đủ khiến bọn chúng sợ mất mật.

"Nó nó nó... Nó nói không thể ăn... Chúng tôi không biết là của ngài..."

Ma vương không chờ bọn chúng lắp bắp biện giải xong, vung tay lên cướp cái bao vải nhỏ nhìn rất giản dị lại, vốn chuẩn bị tiện tay đưa bọn họ lên đường cùng nhau, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng có tiếng sột sột soạt soạt.

Sợ đến run lên à? Thật vô dụng, chỉ là giết một ác ma cấp thấp thôi.

"Mang lên." Ma vương đá một cái vào thi thể trên đất, "Phắn."

Hai ác ma kia không nghĩ rằng còn sống được, vội vã bỏ tất cả mọi thứ lấy được của Ivan lại, kéo thi thể đồng bạn chạy vắt chân lên cổ.

Ivan đang có ý định chạy trốn. Cậu không dám đứng lên, sợ bị chú ý, chỉ có thể thừa dịp mấy ác ma trò chuyện dịch ra ngoài một chút chút, không nghĩ rằng mới dịch mấy lần, phía trước đã giải quyết xong.

Ác ma kia xoay người lại.

Sắp... Sắp bị ăn mất rồi! Cậu co rúm lại dựa vào rễ cây, tuyệt vọng nghĩ, còn không bằng bị giết ngay lúc nãy!

Trước khi chết, dù sao cũng nên nhìn cho rõ dáng vẻ ác ma ăn mình ra sao chứ.

Ôm ý nghĩ như thế, Ivan liều lĩnh ngẩng đầu lên, hơi kinh hãi.

Cậu vốn tưởng rằng ác ma đều có khuôn mặt dữ tợn giống đám vừa nãy, không nghĩ tới cũng có ác ma... anh tuấn như vậy. Ác ma cấp cao xa lạ này có ngũ quan thâm thúy như điêu khắc, lúc này đang nhìn cậu từ trên cao xuống, trong mắt mang theo sự ghét bỏ rõ ràng.

Lúc này, Ivan mới chú ý tới...

Ác ma tóc đen này có một đôi mắt đẹp đẽ vô cùng, là ngọc lục bảo sáng long lanh.

Lâu lắm rồi mới làm, dạo này bận quá đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com