Chương 3-4:
Chương 3
Từ nhỏ Ivan đã quen với xui xẻo rồi.
Đến nay cậu vẫn không rõ cha mẹ mình là tình yêu vượt chủng tộc hay là cha là ác ma cưỡng bức mẹ. Chuyện đó cũng không quan trọng lắm, dù sao khi cậu còn chưa sinh ra, tên ác ma kia đã chết do tranh đấu, lúc cậu sinh ra, mẹ cũng kiệt sức mà chết. Cũng may cậu là một bán ác ma thiên tư rất kém cỏi mới có thể sinh ra. Nếu nhân loại không thai nghén được ác ma thuần chủng, mới vừa mang thai chưa được lâu sẽ không chịu nổi ma khí, một xác hai mạng.
Nhưng mà, cho dù thật vất vả mới ra đời, sinh mệnh như vậy cũng nhất định là một bi kịch.
Ivan mặc áo choàng có mũ trùm mà lớn lên. Cậu ở cô nhi viện đến năm 15 tuổi, lão ma ma của cô nhi viện qua đời, không còn ai khác bằng lòng thu nhận một đứa trẻ quái đản cả ngày trốn trong áo choàng, cậu chỉ có thể rời khỏi thôn trấn, cẩn thận che chở sừng ác ma của mình không để người phát hiện, bắt đầu loạng choạng lưu lạc.
Trấn này là nơi cậu lưu lại lâu nhất, đủ hai năm. Nơi này cách xa vương thành, tin tức bế tắc, giao thông bất tiện, nhận thức của mọi người đối với ác ma rất nông cạn, không ai liên tưởng cặp sừng nho nhỏ trên đầu người trẻ tuổi gầy yếu tái nhợt kia với đám quái vật hung thần ác sát trong hình vẽ.
Cho dù Ivan có lúc không cẩn thận lộ đỉnh đầu ra — ví dụ như khi bị đánh — mọi người cũng tin lí do thoái thác của cậu khi vừa tới thị trấn: Đây là hậu quả của một phép thuật sai lầm.
Nhưng lần này, vận mệnh thực sự là hơi quá đáng.
Ivan co lại thành một cục trên giường, cậu vốn cảm thấy mình thật không chịu nổi đả kích như vậy, mà sau khi màn đêm buông xuống, cậu không có cách nào tiếp tục ăn năn hối hận.
Cậu đói bụng rồi.
Hiện tại cậu thực sự là nghèo đến mức khổ sở cũng khó khăn quá không làm nổi. Khổ sở sẽ tốn thời gian, cậu nhất định phải lấy lại toàn bộ tinh lực lần thứ hai, nghĩ cách sống tiếp.
Nghĩ tới đây chỗ này, Ivan lại muốn khóc, nhưng lần này cậu nín trở lại. Khóc một lúc nữa, đêm tối hơn, đến lúc đó ra ngoài sẽ không tìm được đồ ăn.
Cậu tỉ mỉ suy nghĩ tuyến đường, một lần nữa mang mũ trùm chuẩn bị ra ngoài, cũng không có gì có thể chuẩn bị, dù sao cậu không hề...
Chờ một tí.
Cậu còn có một con mèo nhỏ.
Con mèo này từ khi trốn vào dưới gầm giường đã không lên tiếng, dẫn đến Ivan suýt nữa quên tài sản duy nhất của mình.
Không phải là tắt thở rồi chứ?! Tuy rằng cậu vô cùng thất vọng, mà tốt xấu gì cũng là tâm huyết hai năm đó! Ivan vội vội vàng vàng thôi thúc mệnh lệnh triệu hồi, mèo nhỏ cực không tình nguyện chậm rãi đi ra.
"Thần Quang Minh phù hộ, may mắn không có chuyện gì." Ivan ôm lấy nắm màu đen nho nhỏ, quả cầu lông trong tay cậu không kiên nhẫn giãy giụa.
Cậu quyết định nhét mèo vào trong túi áo choàng mang ra ngoài cùng. Túi không quá lớn, mà cũng may mèo cũng rất nhỏ, cuộn thành một cục vẫn nhét được.
"Meo!" Mèo con khó chịu kêu lên trong túi tiền của cậu, giãy dụa cực kỳ ghê gớm. Chưa đợi đến lúc Ivan nhớ lại khẩu lệnh áp chế khế ước thú, con mèo nhỏ đã cào một phát rách miệng túi của cậu.
"Nhóc..." Ivan tức đến nổ phổi ôm nó ra, "Đây là áo choàng duy nhất của anh rồi!"
Mèo chẳng hề để ý vẫy vẫy đuôi, kêu: "Meo."
Ivan thở dài. Giảng đạo lý với một con mèo chưa thành thục vừa ra đời chưa được bao lâu làm gì?
Túi thì không thể nhét vào nhưng tuyệt không thể thả bên trong nhà trọ. Cậu đã phải bồi thường ga trải giường của nhà trọ rồi, nếu lại có thứ gì bị cào hỏng thì phiền toái.
Ivan suy đi nghĩ lại, cởi mũ trùm ra.
"Đợi yên ở chỗ này nhé, đừng có lộn xộn, biết không."
Cậu đặt cục lông nhỏ này trên đỉnh đầu mình.
Con mèo đạp lên mái tóc màu nâu mềm mại, đầy hứng thú duỗi móng vuốt ra sờ sờ hai cái sừng nhỏ trái phải, cuối cùng cũng coi như an phận gục xuống.
Ivan thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa mang mũ trùm lên, che đậy cả con mèo và bí mật của cậu bên trong, xuất phát.
Chương 4
Đêm nay ánh trăng rất xám xịt
Càng rời xa khu vực trung tâm văn minh, càng bị tự nhiên quản chế. Phần lớn người ở trấn nhỏ xa xôi này làm việc và nghỉ ngơi đều "Mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì về", trên đường phố ban ngày coi như náo nhiệt chỉ còn lại có một quán rượu nhỏ vẫn sáng đèn.
Đây là quán rượu duy nhất trong trấn, mở tới nửa đêm mới đóng cửa.
Ivan lẳng lặng ẩn nấp trong góc một hẻm nhỏ nơi ánh đèn không chiếu tới, chăm chú nhìn cửa quán rượu. Trời đã tối rồi, toàn bộ thôn trấn chỉ còn chỗ này có hơi người, có đồ ăn. Cậu chỉ có thể tới đây thử vận may.
Thật ra, lúc ra ngoài cậu không hoàn toàn nghĩ kỹ phải làm sao, phải đi đòi đi kiếm hay đi trộm đi cướp — nói thật ra, tuy rằng thường chịu đói nhưng hai loại sau cậu còn chưa từng làm, bởi vì nhát gan đánh không lại.
Sự thực chứng minh, vận may của cậu hôm đó không kém đến tận cùng.
Một gã đàn ông to lớn say loạng choà loạng choạng đi ra, chưa được mấy bước đã vịn một cái cây khom lưng ói ra.
Nôn xong, gã tiếp tục loạng choà loạng choạng đi xa.
Ivan chạy thật nhanh ra khỏi ngõ, nhặt một thứ chỗ rễ cây người kia đã đứng bỏ vào một bên túi.
Khách tan hết. Chủ quán rượu đang dọn quầy bar, chuông gió ở cửa vang lên.
"Hôm nay đóng cửa rồi!" Chủ quán nói.
"Có còn bánh mì thừa không?"
Chủ quán ngẩng đầu lên, là một người trẻ tuổi mặc áo bào pháp sư, mang theo mũ trùm.
Ông mơ hồ có chút ấn tượng với người trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt này. Là người đến trấn từ bên ngoài hai năm trước, tự xưng là một pháp sư, rất là quái lạ, luôn mặc áo choàng lớn, mũ trùm có thể che khuất nửa khuôn mặt, cũng không biết bình thường làm sao có thể nhìn thấy đường.
Cậu ta hay ngồi trên chợ, chào hàng trận pháp giản dị, sống không ổn định.
Ban đầu cư dân trấn nhỏ rất mới mẻ, dù sao trấn nhỏ như vậy, pháp sư đi ngang qua không nhiều lắm. Qua một thời gian, mọi người phát hiện hình như người trẻ tuổi này cũng không có bản lĩnh gì lớn — mấy trận pháp đó chỉ có thể làm được mấy việc nhỏ như giữ cho mặt đất sạch sẽ, khiến một bản đồ ăn giữ nguyên nhiệt độ, so với việc dùng tiền mua trận pháp, loại việc dễ như ăn cháo này còn không bằng tự mình làm.
Thời gian qua lâu, mọi người mất đi hứng thú với cậu ta, chỉ có vài đội ngũ săn thú cỡ lớn giàu nứt đố đổ vách tình cờ mua chút trận pháp có thể chứa vật tư của cậu ta.
Tuy vị pháp sư này không uống rượu, nhưng thỉnh thoảng cũng tới quán rượu giao dịch với người uống rượu, cho nên chủ quán cũng coi như nhận ra cậu ta.
"Không có không có, ngày mai quay lại đi." Chủ quán nói. Ông không thể nào yêu thích người trẻ tuổi quái lạ này.
Ivan hỏi: "Vậy có còn thứ khác hay không? Có thể ăn là được."
"Tôi không mở cửa hàng bánh mì!" Chủ quán mất hứng, "Đóng cửa, cậu đi đi."
Ivan đang muốn nói gì nữa, con mèo vẫn luôn an phận nằm trên đỉnh đầu cậu bỗng nhiên hơi động, chủ quán lập tức cảnh giác hỏi: "Bên trong mũ cậu là cái gì?!"
Ivan duỗi tay đè cục nhỏ kia lại, hỏi: "Cái gì?"
"Tôi nhìn thấy!" Chủ quán ồn ào, "Vừa nãy mũ cậu nhúc nhích một tí!"
May là có vẻ mèo không chuẩn bị chuyển động tiếp, Ivan cách mũ vuốt vuốt lông cho nó — cũng không biết có thuận hướng hay không, nói mà không có biểu cảm gì: "Ông nói cái này? Ma pháp hợp chất diễn sinh, kết tinh tháp trí tuệ của pháp sư, nó không tồn tại trong mũ của tôi, mà là... Thôi, ông cũng không cần biết. Lời ông nói tương đương với bất kính, nhưng mà không sao, thần Quang Minh sẽ không trách tội người bình thường."
Chỉ cần là người có hiểu biết sơ sơ về ma pháp đều biết cậu nói hươu nói vượn. Thật đáng tiếc, chủ quán không hề có tí nào, vì vậy ông bị dọa sợ, kính nể nhìn pháp sư trẻ tuổi trước mặt.
"Có còn bánh mì thừa không?" Ivan hỏi.
Ivan mò mẫm về tới nhà trọ, vui vẻ ném hết đồ trong lòng lên giường.
Thứ gã say kia bỏ lại chính là túi tiền, sức nặng không nhẹ cho nên mới có thể vì động tác lớn rơi xuống khỏi quần áo. Thế nhưng, thực ra tất cả bên trong đều là tiền đồng, vừa đủ mua hai mẩu bánh mì và một cục thịt khô nhỏ.
Cậu cởi mũ trùm ra nhưng mèo nhỏ không xuống dưới. Ivan cảm thấy kỳ quái, đúng lúc trong tay là gương nhà trọ cung cấp, vì vậy cầm lên soi soi đỉnh đầu mình.
Con mèo nằm vắt ngang giữa hai cái sừng của cậu để ngủ, chân trước ôm một cái sừng, đuôi cuốn lấy một cái khác.
Ivan:...
Hóa ra vừa nãy trong quán rượu nhúc nhích một chút chỉ là ngủ được một nửa thì đổi tư thế.
Sau khi tiêu hóa sự thực triệu hoán thú của cậu là một con mèo, đức tính tốt nhẫn nhục chịu đựng của cậu cũng quay về rồi. Nếu mèo nhỏ đang ngủ, cậu sẽ đội mèo trên đầu ăn trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com