Chương 39
Chương 39
Dưới ánh nhìn chăm chú của hoàng trưởng tử, các phụ nhân quyên góp xong nào dám lưu lại thêm, lập tức cáo từ ra về. Hồ Kiều đứng tại cửa nhà ăn tiễn người, nét mặt có vài phần lưu luyến. Thôi Ngũ lang nhìn dáng vẻ đưa tiễn của nàng liền đi tới phía sau nàng nhỏ giọng hỏi: "Hứa nương tử ngươi đây là không nỡ người hay không nỡ tiền?"
" Ngươi..." Hồ Kiều quay đầu lại thấy dáng điệu cười trêu chọc của hắn, bỗng nhiên nở nụ cười nói: "Thật sự đa tạ Ngũ lang đã để tâm đến bọn nhỏ trong huyện học. Ngũ lang đã nguyện ý quyên năm mươi lượng cho huyện học, ta đây thực sự cảm tạ Ngũ lang!" Nói xong nàng trịnh trọng phúc thân với Thôi Ngũ lang.
Ánh mắt Vũ Sâm cùng Thôi Thái đều bị hấp dẫn nhìn qua, Thôi Ngũ lang ngay trước mặt Vũ Sâm đều bị nàng chọc tức bật cười.
"Ngươi cái đồ tham tiền này!" Nhỏ giọng oán thầm một câu, hắn mới lôi hầu bao từ trong ngực ra.
Kỳ thật... một màn này Vũ Sâm cùng Thôi Thái ngồi trong phòng ăn cũng không nhìn thấy, nhưng hai thị vệ cùng Hồ Hậu Phúc đi qua cùng muội muội đều nhìn thấy rồi. Hồ Hậu Phúc bị hành động lớn mật của muội muội nhà mình dọa sợ, trong lòng bất an, thầm nghĩ nha đầu này lấy đâu ra lá gan lớn như vậy. Lại sợ Thôi Ngũ lang làm điều gì gây bất lợi cho muội muội nên đã cân nhắc trong đầu lỡ như Thôi Ngũ lang phát giận thì hắn sẽ đứng chắn trước mặt muội muội nhà mình, nào biết Thôi Ngũ lang lại ngoan ngoãn lôi bạc ra.
Hồ Kiều nhận bạc cười thật thỏa mãn: "Ngũ Lang không biết, trong huyện này tiền mọi người quyên góp đều do ta quản lý, bên ngoài sẽ công bố danh tính của người quyên góp, quyết không ăn bớt một đồng, làm chuyện tốt vẫn là phải quang mình chính đại." Sau khi cầm bạc giọng điệu của Hồ Kiều thân mật hơn rất nhiều.
Thôi Ngũ lang trong lòng trợn trắng mắt, hắn trước giờ chưa từng chiếm được chút tiện nghi nào từ nha đầu này, chỗ tốt đều bị nàng chiếm hết.
Vũ Sâm nghe lời này liền cùng Thôi Thái trao đổi ánh mắt, thấy Hồ Kiều đi qua hắn liền hỏi: "Hứa nương tử, bổn vương vậy mà không biết, sự vụ của huyện học Hứa huyện lệnh lại giao cho một phụ đạo nhân gia tới quản?"
Hồ Kiều trong lòng nghĩ, đại hoàng tử đây là bất mãn với việc một phụ nhân là nàng lại nhúng tay vào sự vụ huyện học? Hay là bất mãn với Hứa Thanh Gia? Nếu hắn bất mãn mình thì cũng chẳng có việc gì, hắn là một hoàng tử chẳng lẽ còn gây khó dễ cho gia quyến của một tiểu quan sao? Những nếu hắn bất mãn với Hứa Thanh Gia thì không tốt rồi.
"Điện hạ đóng quân nơi bách di chắc cũng biết có một số bộ tộc bách di là nữ tử vi tôn, trong nhà nữ chủ ngoại nam chủ nội. Chuyện lang quân nhà ta để ta quản lí thiện khoản huyện học cũng là nhập gia tùy tục. Vả lại nếu chuyện này giao cho người bên ngoài quản lý, nếu xảy ra tham ô hắn cũng không biết, nhưng nếu giao cho tiểu phụ nhân quản thì có tham ô hay không hắn liếc mắt cũng nhận ra được. Tiểu phụ nhân làm trướng cũng là học từ chỗ phu quân đâu, lại nói trong nhà có thêm tiền hay không thì lang quân cũng đều nắm rõ." Tóm lại thì nhất định đừng vì chuyện này mà sinh ra ấn tượng không tốt với Hứa lang nhà ta!
Vũ Sâm thấy nàng hành sự rất có chương pháp, mình mới hỏi một câu đã lập tức bảo vệ Hứa Thanh Gia. Mặc dù hắn chưa từng gặp vị huyện lệnh huyện Nam Hoa này nhưng trước kia lại cũng ở huyện nha Nam Hoa hai ba lần, cũng coi như có quen biết cũ với Chu Đình Tiên, biết rõ phong cách làm quan của Chu Đình Tiên. Chỉ có điều vị phụ hoàng kia của hắn từ trước đến giờ kỵ nhất chính là việc quân chính không phân biệt, mặc dù hắn đóng quân ở nơi bách di, trừ phi có liên quan tới quốc sự nếu không sự vụ địa phương hắn căn bản không nhúng tay vào. Như sự kiện mỏ bạc lần trước liên quan đến quốc khố, quốc luật cũng coi như trường hợp đặc biệt, lại là trong lúc định biên quân đóng quân nhìn thấy nên không thể không quản.
Vũ Sâm không nghĩ tới sau khi huyện Nam Hoa thay đổi huyện lệnh thì ngay cả phong cách tiếp hắn cũng hoàn toàn thay đổi.
Trước đây khi hắn đi ngang qua mượn chỗ trú thì Chu Đình Tiên nhất định sẽ thiết yến chiêu đãi, trong bữa tiệc đều là oanh oanh yến yến, nịnh bợ lấy lòng. Thế nhưng hôm nay mượn nơi tá túc huyện nha Nam Hoa, mặc dù vẫn là trong viện nhưng oanh oanh yến yến lại không còn, chỉ có tiếng hài tử đọc sách trong trẻo, ngày cả đồ ăn cũng chỉ là hương vị nhà làm, lại cũng chỉ là bốn nguội bốn nóng, công việc dọn đồ ăn lên cũng giao cho thị vệ hắn mang đến.
"Chẳng lẽ trong phủ Hứa huyện lệnh không có lấy một người hầu hạ sao?" Sao ngày cả nha hoàn bê đồ ăn lên cũng không có.
Thôi Ngũ lang ở một bên vùi đầu cười trộm, bị Thôi Thái vỗ một cái vào sau đầu: "Ngươi với phu phụ huyện lệnh Nam Hoa quen thuộc, còn không mau trả lời điện hạ."
Vừa rồi hắn ở trong vườn dạo qua một vòng, chứng kiến huyện lệnh phu nhân ở trong phòng bếp xắn tay áo nấu cơm cho bọn họ, lại túm lấy một hài tử hỏi hỏi, lúc này liền cười nói: "Điện hạ không biết, phu phụ Hứa huyện lệnh bên người quả thật không có người hầu hạ. Liền ngay cả hai bà tử trong vườn này cũng là mời đến nấu cơm, chăm sóc cho các hài tử mà thôi. Nghe nói đến nay hậu viện của huyện nha cũng chỉ có phu phụ huyện lệnh hai người họ, nha hoàn, gã sai vặt đều không có lấy một người. Bữa cơm tối hôm nay cũng là do Hứa nương tử làm, nói là sợ bà tử làm không sạch sẽ liền tự mình xuống bếp."
Quy cách này cũng coi như là cao, trong nhà có khách đương gia chủ mẫu tự mình xuống bếp.
Vũ Sâm ngạc nhiên: "Lẽ nào thực sự nghèo đến như vậy?" Chuyện trong kinh hắn cũng có nghe thấy, nghe nói vị Hứa bảng nhãn này trong nhà nghèo khó, đã không có hậu thuẫn lại không muốn nịnh nọt, điều này khiến hắn rất không được tọa sư thích, từ đó khiến con đường công danh bị cản trở, cuối cùng chỉ có thể đảm nhận vị trí huyện thừa. Điều này cũng thôi đi, chẳng qua là một thư sinh nhà nghèo không đắc ý mà thôi. Đại Chu mỗi năm tiến sĩ khảo trúng không biết bao nhiêu, cuối cùng chìm nổi ra sao đều dựa vào ngộ tính và nỗ lực của mình.
Chỉ là điều làm hắn không ngờ tới là sao đã làm huyện lệnh rồi mà vẫn còn nghèo như vậy?
Đồng dạng quản lý huyện Nam Hoa sao cuộc sống Chu Đình Tiên lại sung sướng, lại nhìn vị Hứa huyện lệnh này, cũng không biết nên nói là hắn thiếu tâm nhãn hay là không biết kiếm tiền nữa, thật làm người ta thấy lạ.
"Cái này... Có thể là phu phụ huyện lệnh thích lao động đi." Thôi Ngũ lang trong nội tâm cười thầm, hắn cũng không thể trước mặt hoàng trưởng tử nói nha đầu kia cực kỳ keo kiệt, nghĩ nghĩ lại lại bồi thêm một câu: "Nghe nói phụ thân của Hứa huyện lệnh này năm đó cũng từng đỗ tiến sĩ, làm qua huyện lệnh, chỉ là tuổi còn trẻ trong lúc nhậm chức đã qua đời. Còn về phần Hứa nương tử... Điện hạ có điều không biết, Hứa nương tử thật sự là một người có khí lực kinh người. Vụ án mỏ bạc lần trước, chính là nàng bồi Hứa huyện lệnh, còn động thủ với mạt tướng."
Vũ Sâm ngồi thẳng người, cái này ngược lại có mấy phần hứng thú: "Chẳng lẽ vị huyện lệnh phu nhân này lại là người luyện võ? Chuyện như thế nào?"
Thân thủ của Thôi Ngũ lang như nào Vũ Sâm biết rõ, chỉ là trước mắt chuyện làm hắn hứng thú hơn là thân thủ của vị Hứa nương tử này.
"Mạt tướng hổ thẹn, chỉ đánh tay ngang với nàng." Thôi Ngũ lang sờ sờ mũi, có vài phần xấu hổ.
Đợi sau khi đã nấu cơm xong cho đoàn người của đại hoàng tử, các bà tử liền chuẩn bị cơm cho bọn nhỏ, chỗ ngồi của bọn nhỏ được sắp xếp từ lớn tới nhỏ, tuổi còn nhỏ sắp xếp ở phía trước, lớn hơn thì được xếp ở phía sau, còn có bốn tiểu thiếu niên duy trì trật tự trong phòng ăn. Nhà ăn vốn được xây ở trong vườn, cách nhà bếp không quá xa, là phòng chuẩn bị cho các đoàn kịch lớn nhỏ để trang phục đạo cụ, thay đồ và hóa trang bởi vậy phòng rất lớn, còn có các tấm rèm rũ xuống ngăn cách phòng thành các không gian riêng.
Tới tay Hồ Kiều, nàng liền dẫn theo mấy nha hoàn Cao nương tử mang tới đem mấy tấm rèm đó tháo xuống, quét dọn lại tạo thành một đại sảnh rộng rãi, sắp xếp bàn ghế dài chỉnh tề là thành nhà ăn cho bọn nhỏ.
Vũ Sâm ăn cơm xong tiêu thực, tùy ý đi dạo trong vườn, nhìn thấy cảnh bọn nhỏ xếp hàng ngay ngắn đợi cơm, kỳ lạ hỏi: "Nghe nói những hài tử này đều đến từ những gia đình nghèo, di Hán đều có, nhưng nhìn lại rất có quy củ." Lại chiêu lão tú tài dạy bọn nhỏ tới nói chuyện.
Vị tú tài này vốn là Hứa Thanh Gia mời đến, nhưng khi đến thì ông mới biết thực chất người quản lý huyện học lại là huyện lệnh phu nhân, điều này khiến ông có chút không vui.
Để một lão nhân gia ông nghe lời một nha đâu, tính là chuyện gì?
Bất quá xét thấy đứng sau huyện lệnh phu nhân chính là huyện lệnh đại nhân thân phận cao hơn ông rất nhiều nên sự không vui này bị dằn xuống. Sau này thời gian ở chung nhiều hơn thì quyền uy trước mặt bọn nhỏ còn không bằng huyện lệnh phu nhân thì người có tuổi tác không khỏi có phần cằn nhằn, liền nhịn không được lải nhải kể chuyện trong huyện học, tỉ như huyện lệnh phu nhân mỗi ngày cùng bọn nhỏ chơi như điên, phát sinh ra bao nhiêu trò nghịch ngợm, khiến nhóm hài tử đoạn thời gian đó chỉ biết chơi đùa không chịu chuyên tâm học tập... Về sau hắn nói chuyện với huyện lệnh phu nhân mới thay đổi được việc này.
"Vậy bây giờ huyện lệnh phu nhân không chơi với bọn nhỏ nữa?"
Lão tú tài chần chừ: "... Chơi... Chỉ là chơi... Không có nhiều như trước đây nữa."
Vũ Sâm bật cười, đợi lão tú tài đó đi khỏi hắn mới ngáp một cái, "Nếu bổn vương là đám nhỏ này cũng nguyện ý theo huyện lệnh phu nhân trẻ tuổi chơi đùa, còn chơi rất thú vị, cũng hơn nghe lão đầu tử này dong dài. Nghe lão tú tài mới nói thì còn dẫn hài tử luyện võ, nàng một phụ đạo nhân gia lẽ nào còn hiểu luyện binh?"
Thôi Ngũ Lang bên cạnh cười hì hì: "Ai biết, tóm lại Hứa nương tử là một quái thai."
Hứa Thanh Gia hai ngày sau mới trở về huyện Nam Hoa.
Lúc đó hoàng trưởng tử Vũ Sâm đã nhìn thấu mọi chuyện của Nam Hoa huyện dưới sự tiếp quản của huyện lệnh mới, thuận tiện... cũng biết được xuất thân của Hồ Kiều.
Việc này giao cho Thôi Ngũ lang chỉ sợ không hỏi ra được cái gì nên liền do Thôi Thái ra tay, triệu Hồ Hậu Phúc đến.
Hồ Kiều còn không biết ca ca nhà mình giờ đang quỳ gối trước mặt Thôi Thái, bị Thôi Thái hỏi thăm, cơ hồ ngay cả tám đời tổ tiên đều kể một lượt, cuối cùng lau mồ hôi lạnh lui ra ngoài. Một đường đi thẳng đến hậu viện huyện nha cầu cứu muội muội nhà mình.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, tổ tiên nhà hắn đều là lương dân, cho tới bây giờ chưa từng làm gì trái pháp luật. Thế nhưng mà bị Thôi tướng quân mặt lạnh lôi ra tra hỏi tám đời tổ tiên thật là không phải trải nghiệm vui sướng gì.
Đợi Hồ Hậu Phúc đi khỏi Thôi Ngũ lang dẫn đầu bật cười: "Ha ha ha ha... Nha đầu này vậy mà xuất thân từ gia đình đồ tể, chẳng nhẽ một thân công phu của nàng là học lúc mổ heo sao?"
Thôi Thái ngược lại lại suy nghĩ sâu hơn chút: "Huynh trưởng của Hứa phu nhân ngược lại chỉ là một người làm ăn, nhìn bộ dáng hắn cũng không phải người luyện võ, hơn nữa..." Phụ mẫu đều mất, Hứa phu nhân lại là do huynh trưởng nuôi lớn, một thân bản sự của nàng là từ chỗ nào học được?
Vũ Sâm ghõ bàn trầm ngâm: "Trước nay... kỳ nhân dị sự, cũng không phải là không có."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com