Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8:Di nguyện- Anh ấy vẫn còn nhận ra tôi

Chiết Dương nhìn chiếc ô giấy dầu chỉ có vài nhánh trúc trên tay, đây là chiếc ô thứ hai Kinh Huyền đưa cho anh, điều khác biệt là chiếc ô này không phải do Kinh Huyền tự làm. Anh đặt chiếc ô giấy dầu cẩn thận lên đầu giường và quyết định giữ chiếc ô này làm vật riêng, chiếc ô mà Kinh Huyền từng đưa cho anh, anh không có khả năng bảo vệ nó đã bị lửa thiêu rụi, hiện giờ cây dù này anh nhất định sẽ bảo tồn thật tốt.

"Sao đột nhiên có nhiều tà khí như vậy? Cũng là lúc anh cắt ngón tay làm Tỏa Hồn phù. Cửa hàng ô mấy ngày nay liền không bình thường." Mèo Ragdoll đi tới cửa nghiêm túc nói.

"Tôi hôm nay cũng làm một mảnh Tỏa Hồn phù, nhưng...... Việc này đích xác có chút kỳ quặc." Chiết Dương cau mày suy tư. Đôi bông tai chuông đồng mà anh đeo bên tai trái có thể che giấu sức hút của anh với ma quỷ. Cuộc sống của Chiết Dương trong một trăm năm nay khá an toàn, không nghĩ tới đã nhiều ngày liên tiếp có ác linh công kích.

Mèo Ragdoll vươn người đứng lên, một bên móng vuốt đỡ khung cửa nghiêm túc biểu tình này làm Nhạc An xem đến trợn mắt há hốc mồm.

"Anh không nhận ra rằng tất cả những dị năng này đều đến từ bạch cốt? Lần trước anh ta muốn nuốt chửng ác linh, nhưng nhóm ác linh có lẽ đã nhận ra điều gì đó và bỏ chạy trước. Nhưng nhóm đến lần này không phải thông minh như vậy, nếu không ngăn cản, e rằng đã bị anh ấy nuốt chửng mất rồi. "

"Chiết Dương, lần này anh ấy cắn nuốt chính là ác quỷ, lần sau? Kế tiếp thì sao? Vạn nhất muốn ăn luôn anh? Mặc dù tôi sống không lâu như anh, nhưng cũng đã thấy được ác quỷ tà ám cũng không ít, không ác linh nào có thể so sánh với bạch cốt. Mặc dù hiện tại anh ta còn sống, nhưng không phải là con người. Nói là ác quỷ lại cùng ác quỷ bất đồng, anh rốt cuộc tính toán xử lý như thế nào?"

       "Lần này, anh sẽ phải cố gắng rất nhiều để ngăn chặn anh ta. Lần sau, làm cách nào để ngăn anh ta lại? Anh làm gì để ngăn anh ta lại? "

   "Tồn tại lại không thể xem như con người...... Mèo a, tôi không phải cũng là tồn tại lại không thể xem như người sao? Cậu xem ai trong chúng ta cũng được coi là một người bình thường như người sống?" Chiết Dương nhân lúc mèo Ragdoll liên tiếp chất vấn trên mặt có chút lạnh nhạt mang theo tự giễu. Anh nhìn cảnh giết chóc tan dần và lặng lẽ vươn tay nắm lấy xương ngón tay của bạch cốt, nhắm mắt lại. Mèo Ragdoll phát hiện ra vấn đề thì anh sao có thể không phát hiện, nhưng anh cũng không cho rằng này hết thảy nguyên nhân gây ra là đều do Kinh Huyền.

"Có người đang nhìn chằm chằm chúng ta, mục tiêu của hắn có thể là tôi, có thể là Kinh Huyền, tóm lại là người tới không tốt." Chiết Dương nói.

"Không biết thế nào, nhưng tôi có thể chắc chắn một điều rằng, Kinh Huyền một thân tội nghiệt cùng thiếu hụt một nửa hồn, khẳng định cùng người này có quan hệ, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, tôi sớm muộn gì cũng bắt được hắn, phải mang một nửa linh hồn của Kinh Huyền trở về."

"Mèo, cậu nếu là sợ hãi thì sớm rời đi đi, tôi biết cậu lưu lại nơi đây cũng không phải vì cửa hàng ô nhỏ của tôi."

Hiếm khi thấy Chiết Dương nói nhiều như vậy, còn con mèo Ragdoll vì muốn thể hiện soái khí mà vẫn giữ nguyên tư thế một người đứng chống đỡ khung cửa, cánh tay tê rần, chờ Chiết Dương nói xong, nó lập tức thu hồi móng vuốt, không nghĩ tới vừa rụt lại đã bị chuột rút và nằm trực tiếp trên mặt đất. Nó xấu hổ ho khan một tiếng, dứt khoát đem chính mình cuộn tròn thành một quả bóng, biểu hiện ra một dạng xinh đẹp nên có.

"Ai, ai nói tôi sợ, tôi chỉ là nhắc nhở anh, còn nữa thu hút tà ma chính là anh không phải tôi, tôi sợ cái gì."

"Nhạc An, ôm tôi hồi ổ."

Nhạc An vốn dĩ vẻ mặt mờ mịt mà nghe bọn họ đối thoại, lúc này đột nhiên bị mèo Ragdoll gọi, ngây ngốc khom lưng bế mèo Ragdoll lên xoay người trở về ngoại thất, trong lòng nổi lên một tia kỳ quái. Cô cảm thấy câu "Ôm ta hồi ổ" cùng với phim truyền hình cổ trang nương nương hay nói "Đỡ bổn cung hồi cung" hình như hơi giống nhau.

Không khí nghiêm túc ban đầu trong cửa hàng ô dù đã bị con mèo phá hủy hoàn toàn, Chiết Dương thật dài thở dài, xoay người quăng mình ngã ở trên giường, bạch cốt đi theo ngồi ở mép giường, nắm một ngón tay Chiết Dương an an tĩnh tĩnh phảng phất không tồn tại.

Chiết Dương xoay người, nhìn bạch cốt khẽ thì thào:

"Kinh Huyền, anh biết tôi là ai sao?"

"Gọi tên tôi."

Bạch cốt an an tĩnh tĩnh, hồi lâu đều không có phản ứng.

Sau nửa đêm rất an tĩnh, nhưng lăn lộn đến nửa đêm ai cũng trằn trọc, rất sớm đã rời khỏi giường. Chiết Dương đêm qua không chú ý, buổi sáng mới phát hiện Nhạc An tắm rửa sạch sẽ xong chính là một cô gái nhỏ yên tĩnh. Cô đang mặc bộ quần áo cũ của Chiết Dương và một chiếc tạp dề rách nát mà cô đã lấy từ đâu ra. Cô dọn dẹp cửa hàng ô dù từ trong ra ngoài vào sáng sớm. Còn nấu bữa sáng. Cháo và các món ăn nhạt nhưng ngon. Tất cả đều ngon. Chiết Dương một bên chậm rì rì mà uống cháo, một bên đánh giá Nhạc An bận bận rộn rộn không dừng.

"Được rồi, đừng lăn lộn nữa, ngồi lại đây ăn sáng đi." Chiết Dương nói như ra lệnh.

Nhạc An gật gật đầu, thành thành thật thật mà ngồi ở đối diện, ăn cơm động tác thật cẩn thận, tận lực không phát ra một chút động tĩnh.

Thẳng đến khi Chiết Dương ăn xong rồi, cô mới mở miệng hỏi:

"Ông chủ, tôi có một câu hỏi ..."

Chiết Dương chống cằm có chút lười nhác, híp mắt nhìn về phía ngoài nói:

"Giả thận trọng cái gì, tối hôm qua quỳ xuống cầu xin không phải rất trung khí mười phần sao? Có chuyện thì mau nói, đừng lằng nhằng".

Nhạc An chớp chớp mắt, nhếch miệng cười, lộ ra vẻ vui vẻ của cô gái nhỏ.

"Ông chủ, tôi phát hiện mình có thể chạm vào những thứ như người sống trong cửa hàng ô dù, còn có thể nhìn thấy mình trong gương. Tại sao lại thế này?"

"Tối hôm qua không phải kêu cô tắm rửa sao, đen đủi trôi đi, tự nhiên có thể."

Nhạc An ánh mắt sáng lên:

"Tôi đây đi ra ngoài có phải hay không là có thể giống người thường......"

"Đương nhiên không thể, cô là người chết, là quỷ hồn, ra khỏi cửa hàng trừ bỏ trời đầy mây ám, âm khí nồng đậm thì người sống như cũ nhìn không thấy cô, cô cũng không chạm vào đồ vật trần thế."

Chiết Dương âm điệu lạnh xuống. Anh nhìn Nhạc An khuôn mặt nhỏ đầy vẻ phiền muộn rồi cúi người móc ngón tay về phía Nhạc An, khóe môi nở nụ cười xấu xa. Chiết Dương vẻ mặt dịu dàng, lúc này Nhạc An cảm thấy tim mình nếu còn sống sẽ đang đập gấp hai lần, nếu không phải là quỷ thì khuôn mặt của cô đã đỏ bừng rồi.

"Bất quá ...... Tôi thật ra có thể giúp cô."

"Giúp, giúp như thế nào?" Nhạc An hỏi.

"Không phải tôi đưa chiếc ô đó cho cô sao, cô cầm ô đi ra ngoài, chỉ cần ở dưới dù cô có thể giống người bình thường." Chiết Dương nói.

Nhạc An kinh ngạc không thôi,  lập tức mở chiếc ô giấy dầu vẽ hoa hướng dương, nhìn rất trân trọng.

"Thật vậy chăng? Tôi cầm ô thì có thể giống người bình thường sao?"

Chiết Dương gật đầu, mặt mày híp lại đuôi mắt như là mang theo một tia dụ dỗ.

"Xem là như vậy đi, Nhạc An nói sơ tình huống của cô xem? Nói cho tôi cô có tâm nguyện? Hoặc là cô có di nguyện gì chưa xong?"

Di nguyện hai chữ tựa hồ đối cô gái vừa mới chết không lâu có chút tàn nhẫn, nhưng trên mặt cô ấy mất mát một cái chớp mắt à hết, thực mau cười hì hì lớn tiếng nói:

"Tôi, tôi muốn nổi loạn!"

  

"Tôi vẫn muốn yêu đương! Tôi năm nay mười bảy tuổi! Tôi chưa có người nào thích!"

Chiết Dương khẽ nhíu mày, tựa lưng. "Nổi loạn? Ví dụ như? Cướp kẹo của trẻ con?"

Nhạc An phun ra hạ đầu lưỡi, có chút ngượng ngùng:"Không phải đâu!"

Chiết Dương lâm vào trầm tư, phía sau bạch cốt rất bất mãn nhìn anh cùng người khác nói thật lâu rồi đột nhiên chạy đến bên cạnh Chiết Dương đứng bất động như một màn bình phong.

Nhạc An không dám đến quá gần, tuy rằng bạch cốt cũng không nói chuyện, không giống Chiết Dương hung dữ như vậy, nhưng theo bản năng cảm thấy bạch cốt càng đáng sợ sẽ làm người khác tự giác sởn tóc gáy. Chiết Dương không quản bạch cốt, còn nói:

"Nổi loạn là chỉ...... Hút thuốc, uống rượu, uốn tóc? Nhảy Disco, xăm mình, yêu đương?"

"Phía trước tôi đều có thể giúp, yêu đương tôi không có biện pháp."

Nói xong Chiết Dương đứng dậy, liên tục lật đồ đạc ra chất đống trước mặt Nhạc An. "Từ hôm nay trở đi, cô phụ trách thu dọn cửa hàng, ba bữa cơm.  Tôi mỗi tháng cho cô hai ngàn, nhiều hơn tôi không có, tôi cũng là quỷ nghèo. Tiền lương trả trước cho cô."

Anh đem một lọ dược liệu rượu trắng phóng tới Nhạc An, lôi ra thuốc lá cũ

"Uống rượu, hút thuốc, nhuộm tóc đều có, xăm mình...... Nói đi, cô thích cái gì?"

Nhạc An trừng lớn đôi mắt, mắt thấy Chiết Dương cầm bút mực lại đây, cự tuyệt nói đến bên miệng lại nuốt trở vào.

"Liền...... Tùy tiện, tùy tiện cái gì đều được."

"Phải không." Chiết Dương cầm mực, nắm Nhạc An trực tiếp ở mu bàn tay vẽ một đóa hướng dương, tuy rằng là trắng đen nhưng rất giống thật.

"Chất mực này đặc biệt, một tháng sẽ không trôi." Chiết Dương nói.

Anh vừa dứt lời, trước mặt lập tức tay bạch cốt duỗi ra đưa tới. Chiết Dương mặt vô biểu tình mà đẩy ra, bạch cốt không thuận theo không buông tha lần nữa duỗi lại đây.

Thấy hắn cố chấp, Chiết Dương dứt khoát dùng bút vẽ một cái nĩa to màu đen trực tiếp lên mu bàn tay bạch cốt. Vẽ xong đẩy bạch cốt ra đi rửa bút, quay lại thấy bạch cốt thơ thẩn nhìn tay chính mình, hốc mắt hai điểm hồng quang không xê dịch mà nhìn chằm chằm mu bàn tay, còn dùng một cái tay khác sờ sờ, trông vô cùng trân quý. Chiết Dương ngực lập tức hụt một hơi, đi qua đi chụp tay Kinh Huyền, lạnh lùng nói:

"Bất quá là cái đại nĩa có cái gì quý trọng."

Một thân bạch cốt tà ám, ở trước mặt Chiết Dương giống cái món đồ chơi ngoan ngoãn, bị chụp tay cũng không tức giận ngược lại nhẹ nhàng kéo tay Chiết Dương, ở lòng bàn tay dùng đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve lên. Chiết Dương lúc đầu không quan tâm, sau mày dần dần nhíu lại.

Đầu ngón tay xương trắng ngoằn ngoèo, vặn vẹo, tựa hồ có chút rỉ rả, anh chậm rãi viết trong lòng bàn tay Chiết Dương.

  Từ từ xoay và chuyển sang ngang và dọc, anh ấy đang lặp lại hai từ.

Chiết Dương.

Chiết Dương Chiết Dương Chiết Dương.

Anh ấy còn nhận ra tôi.

Cho dù mất đi một nửa linh hồn, cho dù chỉ còn lại có một đôi xương, cho dù bị bản năng giết chóc chiếm cứ. Kinh Huyền tràn đầy bản năng giết chóc nhưng bên trong thật sự có anh,có dành cho Chiết Dương một vị trí nhỏ.

Chiết Dương nắm chặt lòng bàn tay, đem này hai chữ bao vây lại. Anh đột nhiên đứng dậy một lần nữa lấy bút mực, lau đi đại nĩa ở mu bàn tay Kinh Huyền, thật cẩn thận mà họa lên một cây nam trúc, cành khô mạnh mẽ, thà gãy chứ không chịu cong giống như Kinh Huyền.

"Kinh Huyền, tôi sẽ chờ anh da thịt từ từ khôi phục, khi anh khôi phục nhất định phải  hỏi một chút vì cái gì năm đó một lần lại một lần mà đẩy tôi ra."

"Đồ hèn nhát." 

Tác giả có lời muốn nói:

Chiết Dương: Ngươi chừng nào thì mọc đầu a? Đỉnh đầu lâu cũng quá xấu.

Kinh Huyền: 【đỏ mắt nước chảy mắt thành sông 】QAQ.

Editor: pass chương sau là: Chiết Dương bôi đi đại nĩa đã vẽ lại vật gì trên tay bạch cốt viết liền không dấu không cách

Top cmt Tấn Giang

No.01: Đẩy bạn ra là để bảo vệ bạn oh oh oh oh hay quá

No.13 : Thực ra, tôi rất thích việc Kinh Huyền ngay từ đầu đã chiến đấu vì mọi người, tình yêu. Sau khi sống lại, không có gì khác, chỉ là đối với Chiết Dương có nhận thức, cho dù giết chóc chiếm lấy trái tim, vẫn luôn nhớ tới Chiết Dương, rõ ràng hắn là một kẻ giết người như mưa nhưng trước mặt Chiết Dương, hắn là một đứa nhỏ, rất sởn gai óc

No.14 : Mỗi khi nói về việc trồng thịt, tôi lại nghĩ đến việc bắt đầu trồng từ đâu hâhhahahahhaha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com