chương 1
" hóa ra tất cả đều là kế hoạch " haha
Tiếng cười lạnh đau thấu tâm can của Trương Triết Hạn.hoá ra cái gọi là tình yêu của Cung Tuấn bấy lâu nay chỉ là một kế hoạch đã được vạch sẵn từ trước.từ từ đưa anh vào con đường tình yêu . yêu đến không còn gì là của mình để rồi một đòn chí mạng đẩy anh xuống vực sâu thăm thẳm, ánh mặt trời không bao giờ có thể len lỏi qua vách vực đó . dù anh có cố gắng đến mấy có tự cứu bản thân thế nào . ánh mặt trời anh ao ước đã không còn có thể chiếu qua tâm hồn đã chết lạnh vào cái ngày tân hôn hôm nay.
" anh nghĩ tôi yêu anh .anh là con trai của người đã giết chết vợ tôi ,trong khi cô ấy đang mang thai.anh xứng sao . tôi kinh tởm loại người như anh.thời gian qua mỗi lần tôi chạm vào anh tôi cảm thấy buồn nôn anh có biết không hả dù có rửa sạch bao lâu cũng không gột rửa được"
Con trai kẻ giết vợ con .anh hoang mang không thể tin nổi lời mình vừa nghe từ miệng Cung Tuấn
Cung Tuấn tiến đến bóp lấy gương mặt đang giàn dụa nước mắt của anh .anh tuyệt vọng trong tình yêu đã trao cho Cung Tuấn . rốt cuộc cái quá khứ kia là sao .anh không hiểu anh không biết gì hết .cha của anh tại sao lấy giết vợ con của Cung Tuấn . tại sao nghiệp này anh phải gánh vác.anh muốn níu kéo lấy tình cảm đoạn thời gian họ đã bên nhau ngọt ngào hạnh phúc nhưng đó chỉ là kế hoạch trả thù của Cung Tuấn mà thôi.
" Anh nên nhớ .cha anh và anh đều phải trả giá . tôi sẽ giày vò anh đến chết ở đây còn cha anh sẽ mục xương ở trong tù , nhớ lấy lời tôi Trương Gia mấy người đáng bị quả báo như vậy."
" Bỏ tôi ra đi Cung Tuấn" anh nấc lên trong đau khổ tuyệt vọng . thời gian qua nó như một giấc mơ đẹp nơi đó có anh và Cung Tuấn đã trải qua biết bao nhiêu chuyện . biết bao nhiêu định kiến ,Cung Tuấn đã làm thay đổi một con người như anh . trước kia anh nhiệt huyết tràn đầy sức sống có một cô gái yêu thương mình hết lòng , chỉ vì sự xuất hiện của hắn đã thay đổi tất cả ,anh cứ nghĩ rằng Cung Tuấn mới chính là tình yêu của anh .anh toàn tâm toàn ý yêu Cung Tuấn một lòng một dạ muốn trọn đời bên cạnh mà người anh yêu . nhưng anh không hề biết Cung Tuấn không hề yêu anh tình yêu này là nghiệt duyên . anh chỉ là con cờ trong tay người ta bị người ta thao túng tất cả . đến khi sự thật được bày ra anh không còn gì nữa . người cha duy nhất đang trong tù không biết sống chết ra sao . tất cả tài sản đã sang nhượng toàn bộ cho Cung Tuấn . đến cuối cùng tình yêu duy nhất còn tồn tại cũng đã chết lạnh .
Cung Tuấn đẩy anh ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo . để mặc anh chìm trong đau khổ tuyệt vọng vào ngày tân hôn . Hắn lạnh lùng bước ra ngoài với thân khí đầy oán hận . hắn muốn dày vo anh để anh phải trả giá về cái chết của vợ con mình .
" Không có sự cho phép của tôi . không cho anh ta bước ra ngoài dù là nữa bước"
" Dạ . thừa ngài Cung"
Anh vẫn nằm trên sàn nhà lạnh buốt nhưng anh không còn cảm thấy cái lạnh của tiết trời mà là cái lạnh tận sau trong tâm hồn .anh đờ đẫn suy nghĩ về tất cả mọi chuyện đang xảy ra . nó quá nhanh giá như ngủ một giấc khi tỉnh lại mọi thứ chỉ là ác mộng thoáng qua .tim anh lạnh quặn đau từng cơn giọt nước mắt chưa kịp khô lại thêm những giọt nước mắt khác cứ thế theo nhau lăn dài trên má rơi xuống sàn nhà lạnh băng.anh nằm đó tự ôm lấy bản thân mình trong tâm trí lúc nào cũng là câu hỏi tại sao . tại sao mọi thứ lại như vậy.đã từng hạnh phúc như thế mà những dòng suy nghĩ cứ thế tra tấn tâm hồn anh .anh hết khóc lại cười lạnh đau khổ.không biết đã qua bao lâu đến khi anh mệt vì khóc thiếp đi trên sàn nhà lúc nào không hay . mặt trời cũng đã lặn xuống màn đêm tĩnh lặng kéo dài liệu rằng ngày mai khi ánh mặt trời chiếu sáng mọi sẽ khác đi không .
Trong căn phòng khác của ngôi biệt thự rộng lớn này .Cung Tuấn đã ngà say ánh mắt vô hồn nhìn về phía màn đêm buông xuống.trên tay vẫn còn ôm một khung hình vào lòng , đó là hình chụp của Hắn và Tiểu Thanh .trong hình là một cặp tình nhân đang hạnh phúc hiện rõ trên gương mặt . nụ cười của cô gái như ánh mặt trời tỏa sáng . còn Cung Tuấn như một chú bướm tận hưởng ánh mặt trời đó của riêng mình.
Thanh âm dịu dàng đôi lúc lại nấc nghẹn trong cổ họng , hắn siết lấy tấm ảnh trong đêm tịch mịch không muốn buông ra . đã sao chứ đã tìm ra hung thủ gây ra tai nạn . đã bắt hung thủ phải ngồi tù còn vạch ra kế hoạch chu toàn để con trai kẻ thù phải yêu mình .dâng trọn tất cả tài sản bao gồm cả bản thân . nhưng hắn vẫn chưa thấy đủ cái chết của Tiểu Thanh và đứa con trong bụng như một oán niệm trong lòng hắn . tất cả đã được trả giá thì đã sao cô gái đó vẫn không trở về nữa.
" Tiểu Thanh .anh báo thù được cho em và con rồi .em có thấy vui không , em có an lòng không .anh thật sự nhớ em làm ơn quay về đi được không" tiếng khóc rống xuyên màn đêm như muốn níu kéo một cái gì đó trong vô vọng . hắn muốn kẻ thù phải trả một cái giá đắt chứ không phải ngồi tù là xong . muốn chính con trai của Trương Bình phải gặm nhắm nỗi đau mà hắn từng trải qua . muốn Trương Triết Hạn sống không bằng chết . muốn Trương Bình tận mắt chứng kiến đứa con trai duy nhất của mình phải sống trong địa ngục trần gian.
" Anh thề nhất định sẽ cho bọn họ phải trả giá đắt"
Trong cơn men say Cung Tuấn loạng choạng bước vào phòng tân hôn .trong phòng tối đen không có ánh sáng .khi hắn bật công tắc đèn lên mọi thứ hắn nhìn thấy chỉ là sự kinh tởm đối với hắn để Trương Triết Hạn thật tâm yêu mình . hắn đã bỏ ra không ít công sức . từ một người không quen biết hắn tìm đủ mọi cách để tiếp cận .dần dần trở thành một người luôn bên cạnh anh .quan tâm anh chăm sóc cho anh.đến cả người yêu của anh hắn cũng giở trò để họ chia tay . mọi thứ đều nằm trong kế hoạch báo thù của Cung Tuấn .
Anh nghe thấy tiếng động đôi mắt sưng húp vì khóc cố gắng mở ra .anh nhìn thấy Cung Tuấn đang bước về phía mình đột nhiên anh sợ hãi anh cảm thấy con người này vô cùng tàn nhẫn xa lạ . không còn là Cung Tuấn luôn chiều chuộng nâng niu anh như lúc xưa nữa .anh theo quán tính mà bước về sau , sát đến tường nhà lạnh lẽo .
" Cậu muốn làm gì"
" Anh nghĩ tôi muốn làm gì anh sao . tôi khinh nhưng đêm nay tôi phải làm tròn trách nhiệm của mình chứ" Cung Tuấn tiến đến kéo anh xuống giường .hung hăng xé nát chiếc áo sơ mi màu trắng của anh .Cung Tuấn đã hóa thú dữ muốn cắn xé kẻ thù của mình làm trăm mảnh mới hả dạ
"Á... buông ra đi Cung Tuấn .đừng động vào tôi" anh tuyệt vọng trong sợ hãi .anh cầu cứu Cung Tuấn của ngày xưa nhưng mà đã không còn Cung Tuấn của ngày xưa nữa . bây giờ hắn là một kẻ độc ác với hận thù chất chứa trong lòng.
" Cậu kinh tởm tôi sao còn muốn đụng vào tôi . làm ơn đi để tôi yên"
" Đúng đó . tôi sẽ cho anh thấy thế nào là tủi nhục , thế nào là cảm giác bị chính người mình yêu cưỡng bức" Cung Tuấn mạnh tay bóp lấy gương mặt anh đến biến dạng.anh đau lắm đau lẫn tâm hồn và thể xác, đôi mắt vốn đẹp đẽ nay chỉ còn là những giọt nước mắt đau khổ .
" Đừng ...Đừng . cậu muốn báo thù thế nào cũng được .xin cậu đó Cung Tuấn đừng làm vậy với tôi"
Cung Tuấn càng nhìn anh vùng vẫy trong tuyệt vọng lòng hận thù càng dâng cao . hình ảnh Cô gái nằm dưới vũng máu cứ liên tục hiện lên trong đầu hắn mất hết kiểm soát trong đầu lúc này chỉ còn biết lăng nhục anh làm anh chìm trong đau khổ như hắn đã từng.
" Không muốn sao . càng không muốn tôi càng phải làm.anh nghĩ tôi yêu anh sao muốn gần gũi với anh sao .anh không xứng chỉ có cô ấy mới xứng" thanh âm độc đoán lạnh băng xuyên qua tim anh .anh nằm đó mặc kệ người kia nhục mạ anh thế nào . anh không muốn kháng cự nữa .Cung Tuấn ngày trước không còn nữa , Trương Triết Hạn chính thức hôm nay cũng theo đó mà chết tâm .
" Tiểu Thanh .cho anh anh rất yêu em đừng rời xa anh" trong cơn say mơ màng gương mặt của anh trở thành gương mặt mà Cung Tuấn ao ước nhớ nhung bấy lâu nay.
*Tiểu Thanh.chính là người mà Cung Tuấn yêu nhất* anh ghi nhớ từng lời mà Cung Tuấn dịu dàng cất lên nhầm tưởng mình là Tiểu Thanh.trái tim chết tâm liệu còn có thể đau nữa không . chắc chắn là có thể nó đau lắm giá như chưa từng yêu thì tốt biết mấy.
Trên giường lớn Cung Tuấn mạnh bạo xâm chiếm anh . từng nơi đi qua không phải là dấu yêu mà là vết bầm tím . phía dưới chịu cơn đau xé rách làm hai .máu tươi thẫm đẫm một vùng .anh cắn răng chịu nổi đau chưa từng trải này có nằm mơ anh cũng không bao giờ nghĩ mình bị chính người mình yêu cưỡng bức đến nỗi tê tâm liệt phế.
Trong suốt quá Trình lăng nhục anh Cung Tuấn chưa bao giờ hôn anh . lúc trước họ quen nhau hắn cũng chưa từng hôn anh . chưa từng ngỏ ý muốn thân mật tất cả điều hắn làm là bên cạnh anh chăm sóc quan tâm anh . chính vì vậy anh nhầm tưởng rằng Cung Tuấn là người ngây thơ ngốc nghếch trong tình yêu làm anh yêu hắn đến si dại.
Nắm tay anh thả lỏng từ từ chạm lên tấm lưng đầy mồ hôi của Cung Tuấn .anh nhíu mặt đau đớn chịu đựng từng đợt xâm nhập mạnh mẽ như muốn lấy mạng anh .
" Đừng lại đi " anh đớn mà van xin
Hắn không hề quan tâm lời anh nói tiếp tục cưỡng bức đến khi hắn mệt nhoài nằm gục xuống giường rồi ngủ thiếp đi . để lại toàn bộ đau đớn tủi nhục một mình anh gánh vác tất cả.
Anh không thể nhúc nhích . không thể nhấc nổi bàn chân để Xuống giường . người bên cạnh đã ngủ ngon giấc từ lúc nào rồi . gương mặt ngây thơ ngốc nghếch trước kia đã không còn bây giờ giống một kẻ cường bạo chìm trong hận thù.
Ánh sáng đã len lỏi qua tấm rèm .anh hít một hơi từ từ mở mắt . cơn ác mộng đêm qua bỗng dưng hiện về người bên cạnh đã đi từ lúc nào chỉ còn một vùng lạnh lẽo.
Còn đau dưới hạ thân ập đến làm anh nhăn mày khó chịu . quần áo vung vãi khắp sàn nhà ,vẹt máu đêm qua đã khô toàn thân nhức mỏi sức lực cạn kiệt .anh bất lực không thể làm gì được. muốn ra ngoài xem tình hình của cha Trương cũng không thể .
Cốc cốc "Trương thiếu là tôi " là giúp việc của Cung gia " tôi vào được chứ"
" Vào đi" anh nhẹ giọng
Cô gái nhỏ nhắn bước vào nhìn khắp xung quanh như bãi chiến trường . cô đỏ mặt dấu đi vẻ ngượng ngùng của mình.
" Tôi dọn dẹp .anh cứ nằm nghỉ đi"
Anh nhìn cô rồi cũng không nói gì . chẳng ai biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì . cũng không thể nói rằng bản thân mình bị cưỡng bức . đến khi cô gái dọn dẹp xong anh mới cất lời hỏi
" Cung ... Tuấn " anh ngập ngừng
Cô gái nhanh nhẹn hiểu anh muốn hỏi Thiếu Cung gia nhà mình .
" Cung thiếu đã rời khỏi nhà từ sớm . chỉ dặn tôi lên phòng dọn dẹp thôi"
" Vậy thôi sao " anh còn mong người ta tốt với mình sao . mọi chuyện đã quá rõ để anh ở đây là giày vò anh khiến anh đau khổ anh còn trông chờ vào điều gì chứ.
" Vâng.tôi xin phép ra ngoài"
Anh gật đầu ." À cô có thấy điện thoại tôi không"
" Cái này ...Cung thiếu dặn không cho anh dùng điện thoại . cần gì cứ gọi tôi ... Trương thiếu anh cũng không được ra ngoài khi chưa có sự cho phép của Cung thiếu"
Anh cũng chẳng ngạc nhiên , từ giờ anh chỉ là công cụ phát tiết để thỏa mãn sự hận thù của Cung Tuấn . thế còn cha anh thì sao .anh muốn đi gặp ông để hỏi rõ tại sao cái chết của vợ Cung Tuấn lại liên quan đến cha anh chứ .
____________
Nháy chương 1 trước .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com