Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 21

Bước ra phòng bác sĩ ngoại quốc . gương mặt Cung Tuấn mang một bầu trời đen sắp giông bão đen kịt . khó khăn lắm mới thuyết phục được Trương Triết Hạn kiểm tra lại .câu trả lời vẫn như cũ . không thể chỉ còn cách ghép giác mạc .
Anh ngồi chờ Cung Tuấn với vẻ mặt chẳng chờ mong kì tích như lần trước . bởi anh biết kết quả vẫn vậy mà thôi . không mong chờ sẽ không thất vọng .
Cung Tuấn im lặng nhìn anh một lúc . rồi bình ổn lại tâm tình . không thể để người hắn yêu phải buồn rầu thêm nữa .
" Hạn .em xem bác sĩ nói sẽ có cách "
" Cách gì ..." Anh ngơ ngác giọng điệu của Cung Tuấn vui tươi làm anh cũng man mác có chút động lực .
" Ghép giác mạc . anh sẽ tìm được người tình nguyện hiến . vậy nên em đừng lo lắng "
Ai sẽ tình nguyện . phải chờ bao lâu nữa .
" Ồ "
Cung Tuấn ôm anh vào lòng mình .thầm nghĩ nhất định sẽ bù đắp lại cho em bằng giá nào cũng được miễn em nhìn thấy .Cung Tuấn cố gắng không để mình rơi giọt nước mắt nào cả .trong đôi mắt trong veo ngày nào giờ hiện lên tơ máu đỏ tươi . cùng một vùng nước ngập ngừng muốn rơi nhưng lại không cách nào rơi xuống .Cung Tuấn nuốt nước mắt ngược vào tim mình . một cảm giác đau đớn khốc liệt đang tàn phá nơi đáy lòng hắn .
Cả hai bước ra khỏi bệnh viện .bàn tay ấm áp đó vẫn siết chặt lấy anh . đôi lúc anh cảm thấy mãn nguyện vô cùng . nhưng cũng có lúc anh lại hoang mang không biết phải làm sao .tin một lần nữa hay cố gắng thoát khỏi mật ngọt đang dụ dỗ anh,trở về con đường cũ .
Cung Tuấn suy nghĩ rất nhiều nên làm gì đây .Cung Tuấn không ngại chăm sóc anh cả đời . có điều Cung Tuấn biết anh khát khao muốn có được ánh sáng như thế nào . càng nghĩ Cung Tuấn càng đau đớn.
" Hạn.em có muốn đi đâu cho khuây khỏa không . thời gian qua ở trong nhà mãi anh sợ em khó chịu ."
Đã lâu lắm rồi anh chưa được ngắm biển .nghe tiếng biển rì rào  , lúc trước hai người cũng từng ra biển chơi ,anh đã thầm ước tình yêu với Cung Tuấn sẽ luôn trọn vẹn . thế nhưng sau khi kết hôn mọi thứ sụp đổ hoàn toàn . bây giờ nhớ lại vết thương đó được thời gian xóa bớt nhưng vẫn để lại một nỗi ám ảnh khôn nguôi.
" Chúng ta ra biển đi "
Biển ...Cung Tuấn nhướng mày nhìn anh . đôi mắt Cung Tuấn đã sưng húp từ lúc nào rồi.
" Được"
Một bãi biển vắng lặng người . Trương Triết Hạn đang thưởng thức tiếng gió thổi cùng tiếng sóng đập nhẹ trên bãi cát .
" Thoải mái biết bao" anh hít lấy không khí mát mẻ
Cung Tuấn ngồi bên cạnh suy tư .anh nhận ra điểm lạ, ngày thường Cung Tuấn vô cùng ồn ào . bám riết lấy anh .
"Sao không nói gì ."
" Tại anh thấy em đang hưởng thụ nên không muốn em mất hứng.trước kia chúng ta nhiều lần ra biển chơi .em còn nhớ không"
Anh cười nhạt .tay bốc lấy một nắm cát rải xuống để gió thổi bay đi.
" Lúc đó chắc cậu khó chịu lắm . giả vờ yêu đương với tôi"
Một khoảng trống lại im lặng . lúc đó hai người chạy nhảy theo sóng biển . còn nhặt rất nhiều vỏ ốc đem về . chơi đến khi anh mệt nhoài nằm dưới lớp cát cùng nhìn nhau rồi cười.
Nụ cười đó của anh làm Cung Tuấn ngây ngô . trái tim si dại . nhưng rồi oán niệm đó vẫn đeo bám khiến Cung Tuấn không có cách nào thoát khỏi.
Đã bao lâu rồi hắn chưa được nhìn thấy nụ cười đẹp đẽ của anh . chính Cung Tuấn dập tắt đi nụ cười đó .
" Xin lỗi.." ngoài xin lỗi còn biết nói gì nữa .
" Hạn ." Cung Tuấn dùng tay hết sức nhẹ nhàng bưng cả gương mặt anh về phía hắn .
Đôi mắt to tròn của anh đảo một vòng .
" Em thật đẹp biết không . nếu bây giờ em cười sẽ đẹp hơn nữa " những lời nói sến sẩm không thể làm anh cười được .anh vẫn giữ nguyên trạng thái lạnh lùng đó .
" Có gì đâu đáng cười "
Cung Tuấn thật muốn nhìn thấy anh cười . hắn nãy ra ý định, hôm nay phải làm anh cười như lúc trước .
Bàn tay trượt xuống từ từ dừng lại ngay eo của anh mà chọt chọt.
" Nè .đừng ..đừng nhột "
" Có cười không thì bảo "
Cung Tuấn càng dữ tợn . những ngón tay thon dài không ngừng thọt vào eo anh .anh cố gắng giẫy giụa nhưng không được .Cung Tuấn đè lên người anh cứ thế tiếp tục công việc chọt vào eo anh
Rất nhột . nước mắt chảy xuống đến lợi hại vì cười .
Một người không ngừng làm ra hành động ám muội . còn một người cứ thế cười lớn như chưa từng được cười .
Đến khi anh quá mệt vì cười Cung Tuấn mới chịu dừng lại .anh vẫn ở dưới thân Cung Tuấn .liều mạng thở dốc vì mệt .Cung Tuấn hài lòng , nụ cười đó làm Cung Tuấn mãn nguyện bây giờ có chết cũng cam tâm .
" Tôi mệt quá Cung Tuấn .đừng chọt nữa . cười nữa tôi sẽ chết mất "
" Do em cứng đầu đó . nếu không anh đã không làm vậy "
Buổi chiều tà dần hạ xuống . mặt trời chói chang giờ cũng chuyển thành màu cam , chiếu xuống gương mặt hoàn mỹ của Trương Triết Hạn . lòng Cung Tuấn xao xuyến ,Cung Tuấn ước có thể giữ mãi thời khắc vui vẻ hạnh phúc như lúc này .
" Theo ý cậu rồi giờ đứng dậy đi . cậu muốn người ta nhìn thấy cảnh này sao "
" Ở đây không có ai .chỉ có em và anh thôi " Cung Tuấn vuốt sống mũi cao thẳng của anh.vài sợi tóc mai rũ xuống vì hành động hồi nãy cũng được Cung Tuấn vén sang hai bên tai gọn gàng.
Dưới ánh hoàng hôn cùng tiếng sóng dập dìu hai thân ảnh triền miên trao nhau nụ hôn ngọt ngào dịu dàng .
" Sắp tối rồi chúng ta về nhé."
Cung Tuấn đỡ anh dậy . phủi đi lớp cát bám lên quần áo của anh .
Anh cúi mặt xuống xấu hổ vì nụ hôn hồi nãy . gương mặt phút chốc đỏ bừng lên .
" Anh cõng em "
" Không cần . tôi tự đi được "
Anh cố gắng để bản thân thật tự nhiên mà lướt qua người Cung Tuấn .đi được vài bước Cung Tuấn ngồi xuống khiến anh vấp phải cơ thể hắn . ngã sạp xuống tấm lưng rộng vững chắc
" a.. cậu" vì sợ té anh vội bám lấy vai Cung Tuấn .
Cung Tuấn Cường trắng đứng dậy cõng anh trên lưng .
" Như vậy ngoan hơn không chứ . vợ à tối nay em muốn ăn gì nào"
Tấm lưng thật rộng . thật ấm áp yên bình .anh áp tai mình xuống cảm nhận . có còn yêu Cung Tuấn như trước kia không? .
" Em ngủ rồi sao"
" Ăn gì Cũng được " anh mờ mịt su
* Hạn.anh không hối tiếc . chỉ cần em nhìn thấy với anh tất cả đều xứng đáng*
Môi Cung Tuấn cong lên .trong lòng đã có dự định riêng . một dự định đổi lại tương lai tươi sáng cho anh sau này .
____________________

" Từ Tư .anh muốn gặp em . địa điểm anh sẽ gửi qua" gương mặt Cung Tuấn tối sầm lại nhìn điện thoại kết thúc cuộc gọi với Từ Tư.Cung Tuấn hít mạnh một hơi như chưa từng có chuyện gì . gương mặt tươi cười bước vào phòng Trương Triết Hạn.
Anh đang nhâm nhi tách cà phê cùng một ít bánh ngọt .dạo này tâm trạng anh rất tốt . có lẽ là do ảnh hưởng đến từ  Cung Tuấn đi. Anh thường xuyên cười nhiều hơn . ít suy nghĩ tiêu cực lại . cảm thấy cuộc sống như vậy không đến nỗi tồi tệ . chỉ cần có người đó anh cảm thấy mình thật quan trọng . giống như một nàng tiểu thư được cưng chiều . biểu hiện của Cung Tuấn cũng làm anh động tâm không ít .tuy anh vẫn còn vương vấn nặng lòng giữa quá khứ và hiện tại .
" Hạn.anh ra ngoài mua chút đồ em ở nhà một mình không sao chứ"
Gương mặt xinh xắn rạng rỡ mỉm cười nhẹ . nhìn về phía Cung Tuấn .
" Ừ "
Cung Tuấn tiến đến thì thầm vào tai anh " chỉ vậy thôi hả"
Anh cố ý tránh một chút vì hơi thở của Cung Tuấn sát làn da nhạy cảm của anh .anh cảm thấy nhộn nhào.
" Không vậy thì sao"
" Phải hôn tạm biệt chồng . giống như các bộ phim trước đây chúng ta từng xem đó"
Bất giác mặt anh đỏ .tai cũng đỏ " tôi..." Lời anh nói chưa hết đã cảm nhận được làn môi mềm chạm vào môi mình . cảm giác thật ngọt thật thích .
" Ở nhà ngoan .anh sẽ về sớm đừng ra ngoài trời rất nắng . à nhớ đừng..." Định nói gì đó nhưng lại thôi .
" Cậu sợ tôi sẽ bỏ trốn sao "
" Không .. à mà có ,anh không muốn xa em tí nào hết" bờ vai Cung Tuấn dang rộng ôm lấy người hắn yêu vào lòng . mấy ngày qua Cung Tuấn đã suy nghĩ rất nhiều . quyết định này sẽ là quyết định đúng đắn nhất trong đời hắn . vì anh tất cả Cung Tuấn đều sẽ làm . nhưng điều này cũng chính là niềm đau đớn nhất vì có lẽ sau này sẽ không thể chăm sóc . sẽ không thể cùng anh bước tiếp được nữa .
" Em mà bỏ trốn anh sợ sẽ không tìm thấy em nữa . Hạn hiện tại em hãy bằng lòng bên anh nhé được không"
Trong lời nói của Cung Tuấn làm anh lo lắng
Bởi vì anh chẳng còn ý trốn đi nữa .anh cảm nhận được chuyện gì đó sẽ không hay sẽ xảy ra .
" Cậu lại chán tôi rồi sao"
"" Không ... không .anh phải đi mua đồ , chờ anh về sẽ nấu vài món ngon cho em "
Cung Tuấn buông anh ra . trước khi ra khỏi cửa còn không quên ngoảnh mặt lại nhìn anh rồi bất giác cười nhẹ . nhưng hình như tim rất đau nghĩ tới sau này sẽ chẳng còn nhìn thấy anh nữa .Cung Tuấn mịt mờ sợ hãi . nỗi sợ đó muốn nuốt chửng cơ thể hắn .Cung Tuấn bằng lòng tất cả chỉ cần anh tìm lại ánh sáng . ánh sáng mà anh xứng đáng có được.

Cung Tuấn hẹn Từ Tư tại một công viên cách nhà hắn mua khá xa .
Từ Tư lái chiếc xe màu trắng . cậu nhìn thấy Cung Tuấn đang ngồi thơ thẩn trên mui xe .tay vẫn đang cầm điếu thuốc . cậu bước xuống xe lao đến thật nhanh . thời gian qua cậu tìm kiếm khắp nơi . giờ Cung Tuấn chủ động muốn gặp cậu . cậu chỉ muốn tẩn anh họ này một trận rồi dẫn Trương Triết Hạn đi .
Cung Tuấn rất bình tĩnh . gương mặt lạnh lùng nhìn cậu .Cung Tuấn biết hiện tại cậu đang rất giận nhưng trong mắt Cung Tuấn Từ Tư cũng chỉ là đứa em bé bỏng nhút nhát như ngày xưa . vô hại đối với hắn.
" Anh . rốt cuộc cũng chịu ló mặt ra rồi .anh Hạn đâu anh đã làm gì anh ấy rồi . nói anh biết nếu anh làm gì anh ấy em sẽ liều mạng với anh "
Cung Tuấn hừ hừ rồi mặt lạnh nhếch môi cười nhin đứa em họ đang cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt hắn.
" Tiểu Triết không sao. Em bình tĩnh lại anh cần nói chuyện quan trọng với em .sau đó tự em quyết định"
Đôi mắt Từ Tư sắc lém nhìn về phía Cung Tuấn ." Em cần đưa anh Hạn đi .anh mau trả anh ấy lại cho em . có điều anh không biết anh Hạn đã chấp nhận em là người yêu rồi .sau này em sẽ dẫn anh ấy về ."
" Anh biết "
Từ Tư như không tin vào tai mình nữa ." Anh biết tại sao còn bắt anh ấy đi . chính anh đã bỏ anh ấy lúc anh ấy tuyệt vọng nhất . chính em là người luôn kề cạnh . giúp anh ấy vượt qua mọi đau khổ .anh ấy dần quên đi quá khứ đau thương anh lại muốn anh ấy nhớ lại tất cả . rốt cuộc là vì sao" cậu như mất hết bình tĩnh mà hét lên .bao nỗi uất ức của cậu như được giải tỏa .
"Em có thể bên Tiểu Triết đến hết cuộc đời này không . có thể bên cạnh làm em ấy hạnh phúc . có thể đừng bỏ rơi em ấy như anh đã từng không"
Cung Tuấn xoa đi khoé mắt đang đỏ dần của mình như khẩn cầu Từ Tư.
" Điều đó anh không cần lo . tất cả em có thể"
" Được .. Từ Tư cảm ơn em , như vậy anh yên tâm rồi"
" Ý anh là sao .anh muốn làm gì"
Cung Tuấn vứt điếu thuốc xuống .dùng mũi dày mà dập tắt . gương mặt lạnh lùng lúc trước đã chẳng còn thay vào đó là bộ mặt đến bi thương ,ngấn lệ .
" Anh sẽ lấy giác mạc cho em ấy . đó cách duy nhất .sau khi làm phẫu thuật hãy chăm sóc Tiểu Triết đừng nói là giác mạc của anh .anh không muốn Tiểu Triết áy náy .coi như anh bù đắp lại lỗi lầm trước kia .anh từng tổn thương em ấy . phải để em ấy chịu nổi đau thể xác lẫn tinh thần . phải để em ấy cô đơn . ruồng bỏ lúc em ấy tuyệt vọng . chỉ mong em ấy có thể lấy lại ánh sáng như vậy anh mới có thể an lòng . mới có thể nhẹ nhõm hơn"
Từ Tư im lặng . lời thổ lộ như tiếng sét đánh vào tai mình . cậu tự nghĩ cậu yêu anh được bao nhiêu . cậu luôn cho rằng cậu yêu anh nhất ngoài cậu không ai có thể yêu anh hơn . nhưng mà cậu chưa từng nghĩ sẽ hy sinh đôi mắt cho anh . rốt cuộc tình yêu cậu dàng cho Trương Triết Hạn được bao nhiêu phần so với Cung Tuấn có thể sẵn sàng dùng đôi mắt của chính mình để đổi lại ánh sáng cho anh . cậu cảm thấy hổ thẹn với lương tâm . tình yêu của cậu cuối cùng không bằng Cung Tuấn . cậu muốn đánh muốn đấm bản thân mình để nhẹ nhõm hơn nhưng cậu không còn sức lực nữa . giống như chú lừa đi trong xa mạc đi hoài rồi cũng khát nước mà ngã gục.
" Anh ... không cần phải vậy. Vẫn còn cách khác"
" Hết cách rồi .coi như anh xin em .anh không hối hận đâu chỉ cần Tiểu Triết Hạnh Phúc anh cũng sẽ an lòng vậy nên hãy giúp anh ."
" Anh nghĩ kĩ chưa vậy .đừng hàm hồ mà quyết định bữa "
Cung Tuấn gật đầu trong mắt là sự bi thương trống rỗng ." Sau này .anh sẽ không nhìn thấy Tiểu Triết nữa . đúng là lúc có không giữ giờ lại khát cầu một hạnh phúc trọn vẹn lại không thể . hãy làm em ấy thật hạnh phúc được không"
" Biểu ca .em thật sự không muốn .em có thể chăm sóc anh Triết Hạn kể cả anh ấy không nhìn thấy gì cả "
" Không đâu .anh biết em ấy khao khát có ánh sáng đến nhường nào . lòng anh đã quyết cho anh năm ngày ở bên cạnh , cứ coi như anh tham lam đi vì sau này không thể xuất hiện trước mặt Tiểu Triết nữa ."
Từ Tư biết Cung Tuấn một khi đã quyết sẽ không có gì làm hắn thay đổi . cậu không muốn nhưng đây là thỉnh cầu biểu ca của mình . cậu phải làm sao mới phải .
". năm ngày sau em dẫn Triết Hạn về nước .anh đã ổn thỏa tất cả ở đó .sau này hãy đưa Tiểu Triết đi một nơi thật xa .anh sợ mình không kìm lòng mà tìm em ấy "
" Biểu ca ...hà tất gì phải vậy "
" Nỗi đau này anh xứng đáng vì đã không trân trọng Tiểu Triết".
Bầu trời trong xanh . nắng vàng sao bây giờ trong lòng Cung Tuấn lại u ám quá.
Cung Tuấn hết sức bình tĩnh bước vào nhà với nụ cười tươi tắn .
" Vợ ơi anh về rồi nè"
Môi anh khẽ cười . lúc nãy anh cũng có lo lắng không biết Cung Tuấn mua gì mà lâu quá.
" Cậu định mua hết đồ trong siêu thi hay sao mà lâu vậy "
Cung Tuấn tiến đến hôn lên má anh cái chụt rồi cười khúc khích.
" Em đang lo lắng cho anh hả "
" Ai lo . tại tôi thấy đói bụng "
" Em đó .anh sắp thành nô tài của em rồi " Cung Tuấn véo Nhẹ má anh .
" Tôi ... cậu mau làm chút gì đi "
Anh quay mặt đi hướng khác bởi không Cung Tuấn phát hiện ra biểu cảm của mình .
Cung Tuấn kéo anh lại ôm từ phía sau anh mà thủ thỉ.
" Hạn. Chúng ta bắt đầu từ hôm nay hẹn hò nhé được không. Sẽ làm một đôi yêu nhau thực thụ "
" Làm sao vậy "
" Không có gì .anh chỉ muốn toàn tâm toàn ý yêu em thôi"
" Được rồi buông ra đi " anh ngại ngùng chẳng hiểu lúc này anh cảm thấy Cung Tuấn rất lạ.
Cung Tuấn nghe lời anh buông cánh tay ra . rồi dọn dẹp đồ vào phòng bếp .nơi anh không nhìn thấy Cung Tuấn ngồi một góc tự ôm cơ thể mình mà run run đôi vai .

_____________

Sắp hoàn rồi nè . nhớ cmt cho tui nha .hjhj

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com