Chương 15. Giọt mực đen và màu áo trắng
Nếu như mọi thứ đột ngột kết thúc ngay khi ta ngỡ như nó vừa bắt đầu...
Cũng là tháng 9, nhưng của 4 năm trước.
Cũng là sân trường, nhưng là chúng ta của một thời ngây dại.
Cũng là màu áo trắng, nhưng vẫn chưa nhuốm màu thời gian.
Vẫn là bầu trời.
Vẫn là hai chúng ta.
Những đứa nhóc lớp 6 lơ đãng nắm lấy lá cờ nhỏ xíu trong tay. Hàng ghế lộn xộn, áo quần xộc xệch, đầu tóc rối tung. Những đứa nhóc ấy đã làm thầy cô thức trắng biết bao đêm. Nhưng chúng không bao giờ biết sẽ có một ngày, khi thầy cô đã ngủ, khi trang vở đã gấp lại, khi đêm đã buông rèm, chúng vẫn chẳng cho phép mình yên giấc. Bài tập đã hết nhưng ưu tư biết bao giờ mới cạn?
Những đứa nhóc lớp 6 không bao giờ tin rằng mình sẽ sợ hãi khi mất đi những con người mà bản thân thậm chí còn chưa nhớ tên.
Long ngay lập tức nhận ra cô bé ấy. Vẫn là mái tóc xoăn nhẹ ôm lấy khuôn mặt xinh xắn, nước da trắng ngần và đôi mắt nâu sẫm. Nhưng vẻ rạng rỡ tựa ánh mặt trời mà người ta vẫn hay so sánh với "thiên thần" đã không còn. Đôi mắt to tròn, trong vắt như bị thời gian rỏ xuống một giọt mực đen. Giọt mực ấy loang ra, tan vào màu mắt một nỗi buồn mênh mang khó tả. Khuôn mặt nhỏ mang chút gì nhẹ nhàng hơn, lặng lẽ hơn và buồn hơn. Sự hiện diện ấy mong manh như thể chỉ sau một cái chớp mắt, nhỏ sẽ biến mất vào hư không.
Ngày hôm ấy, Long cũng ngồi phía sau. Bàn tay nhỏ bé xíu giữa cả ngàn bàn tay. Lá cờ của nhỏ hơi nhạt màu ở góc phải. Lẫn giữa những màu cờ khác, không hiểu sao nó luôn nhận ra.
Lá cờ tung bay như cánh hoa buông mình trong gió. Không khí nhộn nhịp của ký ức đã phai nhòa bơm từng giọt máu phập phồng nơi lồng ngực. Nó đâu biết gặp nhau có nghĩa là sẽ mất nhau. Mãi mãi.
Bàn tay ấy biến mất, bị nuốt chửng giữa biển người.
Duy Long đứng bật dậy.
Đám học sinh lớp 6 hét lên sợ hãi.
Các thầy cô vội vã chạy lại.
Cô bé ấy gục xuống, mắt nhắm nghiền, hai tay buông thõng. Lá cờ nhỏ rơi bên má, khẽ quẹt vào mái tóc đen tuyền.
Tiếng trống trường đã điểm. Long cảm thấy trái tim mình đang run lên theo từng nhịp trống.
.
.
.
Hoài Xuân tỉnh giấc. Trước mắt nó là màu trắng của ga trải giường. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua tấm rèm mỏng làm nó vô thức quay mặt đi. Hoài Xuân bắt gặp bóng lưng ấy.
Cậu học sinh quay người về phía nó, mặc áo đồng phục thể thao màu lam, nắng tinh nghịch trêu đùa trên mái tóc. Nó nheo mắt, chẳng biết từ bao giờ cậu ta đã cao như thế.
"Tỉnh rồi à?" Cậu hỏi, không quay đầu lại.
"Đang khai giảng đúng không?" Nó vô thức lên tiếng.
"Vào năm học được gần hai tuần rồi." Cậu đáp nhẹ.
Nó dường như vẫn chưa thoát khỏi giấc mộng dài:
"Chúng ta đang học lớp 6 à?"
Cậu xoay người, khuôn mặt trông nghiêng được nắng soi sáng:
"Lớp 9."
Và thế là nó choàng tỉnh.
"Em phải chú ý giữ gìn sức khỏe, từ đầu năm đến giờ phải vào phòng y tế mấy lần rồi. Trời bắt đầu trở lạnh, nhớ mặc ấm, đừng để dính mưa, hôm nào mệt quá thì nghỉ. Sức khỏe của em quan trọng hơn điểm số..."
Nó ngoan ngoãn nghe cô y tế dặn dò. Cô vẫn luôn ân cần như vậy, từ hồi nó là con bé lớp 6 cho đến khi sắp ra trường.
"Có đau đầu không?" Cô hỏi.
"Có ạ."
"Chờ chút cô lấy cao dán đầu cho."
"Em lấy rồi ạ." Cậu bất ngờ lên tiếng, vẫn quay lưng về phía nó.
Cô chợt khựng lại, nghi hoặc nhìn về phía cậu trai, rồi ném cho nó một ánh mắt ẩn ý.
"Được rồi, hai đứa về lớp đi."
Mới tuần trước thôi, trời thu như còn vương nắng hạ, nhưng giờ đây, đông đang đến trong từng cơn gió buốt lạnh. Nó nhớ mùa thu, ngay khi đang bước giữa mùa thu. Nó nhớ cậu, ngay khi ở bên cậu.
Hai đứa bước bên nhau, im lặng. Nó nghiêng đầu, để mái tóc sà xuống vai. Hành lang in dấu chân nắng.
"Tao ngất từ tiết mấy?"
Cậu quay sang, ánh nhìn nghi hoặc rồi bất ngờ tiến lại gần, áp tay lên trán nó.
Nó hoảng hốt lùi lại, hai má đỏ lựng:
"Mày làm gì vậy?"
Cậu buông nó ra, nheo mắt:
"Trán có nóng đâu! Mày đau đầu hay mất não luôn rồi thế?"
"Làm gì có não mà mất!" Nó hất đầu, cố lảng đi để che giấu khuôn mặt đỏ bừng. "Không nói thì thôi!"
"Từ từ!" Cậu vội vã kéo tay nó, điệu bộ cuống cuồng ấy làm nó suýt phì cười. "Mày bị ngất trong tiết Thể dục, sau khi chạy được nửa vòng sân."
"Chết tiệt." Nó lầm bầm.
"Mệt thì nghỉ đi, cố làm quái gì!"
"Không sao mà! Trời nắng nên tao bị choáng thôi!"
"Mày là thiên sứ hay thánh thần phương nào mà không chịu được ánh mặt trời?"
"Là ác quỷ phi phai!"
"Hết cứu!"
Đi cạnh Hoài Xuân, Duy Long cố nén cười. Con bé này chân ngắn có một mẩu mà lúc nào cũng lên giọng chị hai, làm như là bà chủ của người ta không bằng!
Long đi ra ngoài, đẩy nhỏ vào trong.
"Thế để tao che nắng cho ác quỷ."
"Tiết này học môn gì nhỉ?"
"Hai tiết Văn."
Hoài Xuân khựng lại, ngồi thụp xuống giữa hành lang:
"Thôi tao về phòng y tế nằm!"
Nhỏ chống cằm, hai bàn tay nâng gò má bánh bao, ngước lên nhìn Long như con mèo lười biếng phơi mình trong nắng. À quên, mèo này tự nhận không chịu được nắng.
"Văn dài lắm! Không chép đâu!"
Long bất cười:
"Không chép cũng phải về lớp!"
"Không!"
Khẽ chạm vào mái tóc Xuân, nó vội vàng rụt tay lại. Cuối cùng nhỏ cũng chịu đứng dậy.
"Ơ nhưng mà sao mày lại ở phòng y tế?" Hoài Xuân hỏi.
Long khựng lại rồi quay mặt đi:
"Mệt chứ sao!"
"Sao mệt mà không nằm nghỉ?"
Long quay sang, cốc nhẹ vào trán con nhỏ bên cạnh:
"Có một cái giường mày nằm rồi còn gì!"
"Cơ sở vật chất của trường kém quá! Có mỗi một cái! Tao sẽ khiếu nại!"
Long cười:
"Khỏi!"
"Ủa nhưng giờ tao có nằm nữa đâu! Sao mày không ở phòng y tế nghỉ?"
Long sải bước nhanh hơn:
"Hỏi nhiều nhỉ! Hết mệt rồi! Tao phải về lớp học, đâu phải ai cũng như mày!"
Hoài Xuân vội vã chạy theo:
"Từ từ thôi! Đâu phải chân ai cũng dài như mày!"
"Chân ngắn không phải ghen tị!"
Đến cửa lớp, Long bất ngờ quay lại, thả cao dán đầu vào tay Hoài Xuân rồi mỉm cười:
"Lâu lắm rồi chúng ta mới nói chuyện nhỉ?"
Hoài Xuân ngẩn người. Nó đã bảo là nắng sẽ khiến nó choáng váng mà... Cậu ta muốn nó xuống phòng y tế tiếp hay sao?
"Xuân với Long về rồi à? Nhớ chép bù bài tiết trước!" Tiếng cô giáo vang lên làm Xuân choàng tỉnh.
"Thôi xuống y tế nằm cũng được!" Hoài Xuân thở dài. Mấy chục trang văn như đang mỉm cười chờ nó.
Duy Long bước về chỗ ngồi, khẽ liếc nhìn Hoài Xuân khi nhỏ lướt qua nó, với hai má ửng hồng và miếng cao dán đầu được nắm chặt trong tay. Buổi sinh hoạt đầu tiên, thầy Quang đã nhắc nhở chúng nó về tầm quan trọng của năm cuối cấp, về kỳ thi tuyển sinh sắp tới, khuyên mỗi đứa nên xác định rõ phương hướng và mục tiêu ngay từ bây giờ. Duy Long chẳng mất nhiều thời gian đắn đo chọn lựa. Ngồi xuống ghế, nó nghĩ về "mục tiêu năm học" của mình.
Thông báo thường niên của "Sonder" vẫn chưa được dán lên, vẫn còn thời gian để biến ước mơ hồi nhỏ của Hoài Xuân thành hiện thực. Nó sẽ tiến tới gần Hoài Xuân hơn một chút và giúp nhỏ làm tất cả những điều mình thích.
Giọng cô Nga vang lên, cắt ngang suy nghĩ của nó:
"Cả lớp ngồi đọc lại chủ đề Trung thực đi rồi cô giảng bài tiếp theo!"
"Ơ kìa! Cô bảo học hai bài thôi mà!"
Thằng Phúc gào lên:
"Không trung thực!"
Thằng Tiến tiếp lời:
"Thế này sao xã hội văn minh, tiến bộ, cuộc sống công bằng được!"
Lớp trưởng Thư cũng lên tiếng, hòa vào giọng đám loi nhoi kia:
"Có thể nói dối một lần, hai lần nhưng đến lần thứ ba người khác sẽ đánh mất niềm tin! Cô vừa giảng như vậy á!"
Bách Khoa đưa vở lên, ông ổng đọc:
"Bên cạnh những người trung thực, ngay thẳng vẫn còn những kẻ gian dối, mưu mô, lừa gạt người khác để chuộc lợi, cần chúng ta lên án, phê phán!"
Cô Nga bình thản lật sách:
"Mấy đứa thuộc bài ghê nhỉ? Cô cho kiểm tra 45 phút luôn nhé?"
Nghe đến kiểm tra, tinh thần quyết chiến của thằng Khoa giảm ngay lập tức, nó tài mặt:
"Thôi ạ!"
Cô Nga mỉm cười, nụ cười nhìn càng lúc càng giống... cô Vy!
"Lớp này trí nhớ tốt thế có nhớ năm lớp 6 cô nói gì không?"
Duy Long nói:
"Sao mà quên được cô ơi!"
"Mời bạn Long đứng lên, cho cô biết năm lớp 6 cô dặn lớp mình như nào! Trả lời đúng cô cho 10 điểm!"
Long cười híp mắt đứng lên, không ngờ kiếm điểm dễ thế.
"Em thưa cô, cô đã dạy bọn em hai điều. Điều thứ nhất cô luôn đúng. Điều thứ hai, nếu thấy cô sai..."
Cả lớp đồng thanh:
"MỜI VÀO SỔ ĐẦU BÀI!"
Cô cười, tay gõ gõ lên cuốn sổ đầu bài:
"Có đúng không các em?"
Cả lớp đồng thanh:
"Đúng ạ!"
"Vậy các em nên làm ồn hay ngoan ngoãn học bài?"
Chúng nó lại đồng thanh:
"Ngoan ngoãn học bài ạ!"
Cô hài lòng gật đầu:
"Mở vở ra! Học tiếp chủ đề Dũng cảm!"
Bách Khoa khựng lại:
"Ơ sai sai!"
Thanh Giang cười khúc khích:
"Thao túng tâm lý đấy!"
"Tao gãy tay rồi! Không chấp nhận được!"
Long cười hinh hích:
"Vậy đứng lên phản kháng đi! Dũng cảm lên! Đừng để cái sổ đầu bài đe dọa!"
"Mày ngon thì lên combat! Cô Nga ngồi cắn hạt hướng dương với bà Vy nhiều quá nên nhiễm tính rồi!"
"Nhưng tay tao chưa gãy! Chép mười bài nữa cũng được!"
Khoa cong môi:
"Cái loại trốn tiết dưới phòng y tế như mày không có quyền lên tiếng! Mày không hiểu bọn tao đã khổ như nào đâu!"
Thanh Giang thình lình cười mát:
"Nhất là Long đâu có trốn một mình!"
Duy Long ngớ người mất một lúc, không ngờ cú phản đòn lại đến từ con nhỏ mọt sách này. Còn thằng bạn quý hóa của nó reo ầm như vừa phát hiện một mỏ vàng:
"À đúng rồi! Mày với bạn kia trốn cùng nhau mà! Hình như phòng y tế có một giường thôi nhỉ, lẽ nào..."
Bách Khoa chưa kịp nói hết câu đã bị Thanh Giang phang thẳng tập cuốn bài tập toán nâng cao vào đầu:
"Ăn nói bậy bạ!"
Khoa la oai oái:
"Tao đã nói gì đâu! Mày nghĩ cái quái gì trong đầu vậy?"
Cô nàng đỏ mặt buông cuốn sách xuống:
"Không có!"
"Tưởng mày thế nào! Hóa ra đầu óc y như thằng Long, chỉ lợi dụng cơ sở vật chất chưa đầy đủ của nhà trưởng để... Á!"
Lần này là một cú đấm mạnh vào be sườn, Duy Long gầm lên:
"Mày có câm ngay không hả?"
"Mày có thể điếc nhưng tao sẽ không bao giờ câm!" Khoa vênh mặt.
Long đang định nhào lên dạy dỗ thằng lắm điều này thì cô Nga đã bước xuống, cầm cuốn vở gõ vào đầu mỗi thằng hai phát.
"Tính làm loạn hay gì? Muốn đánh nhau không, tôi làm trọng tài cho!"
"Đau!" Bách Khoa hậm hực. "Cô biết giáo viên bạo hành học sinh sẽ bị xử lý hình sự không ạ?"
Cô trừng mắt nhìn nó, rồi tiện tay với lấy cuốn sách của Thanh Giang:
"Tôi cũng muốn biết lắm!"
Khoa vội vã lùi lại phía sau:
"Ơ kìa! Em vừa bị đập bằng cái thứ chết tiệt này rồi đấy!"
Dường như đã quá quen với cái "rạp xiếc trung ương A4", cô bất lực quay lưng bước lên bục giảng.
"Quái lạ thật! Bọn này đã học lớp 9 rồi à? Tôi tưởng cậu Khoa mới cầm cờ đánh bạn hôm qua thôi chứ! Đang lớp 6 sao chớp mắt đã sắp ra trường rồi!" Cô chép miệng.
Long láu lỉnh nói:
"Em biết bọn em rất quan trọng với cô mà! Bọn em tốt nghiệp cô sẽ buồn lắm đúng không?"
Khoa vọt miệng:
"Cô nên đối xử tử tế với em vào! Sau này cô sẽ hối hận vì đã khinh thường chủ tịch tương lai!"
Cô nguýt Khoa một cái rõ dài rồi nhún vai:
"Gớm! Tôi chỉ mong anh chị đi lẹ lẹ cho rảnh nợ! Ai đi được đi luôn đi!"
A4 bức xúc nhao nhao:
"Sao cô nỡ vô tình như thế?"
"Lắm điều quá! Mở vở ra học bài! 15 phút cuối giờ tôi kiểm tra!"
"Dạ thôi mà!"
"Bọn em xin cô!"
Long quay sang thằng Lam Khôi ngồi cạnh:
"Cho tao xin trước tờ giấy kiểm tra!"
"Trả tiền đi rồi tính!"
"Thằng khốn vật chất!" Long hậm hực nhìn ra chỗ khác, ánh mắt vô tình dừng lại ở đôi giày thể thao trắng.
Như một thói quen, nó liếc về phía chủ nhân của đôi giày rồi quay đi. Nó ngồi bàn bốn dãy ngoài. Hoài Xuân ngồi bàn năm dãy trong. Tưởng xa nhưng chỉ cần liếc một cái là có thể thu trọn cả nụ cười. Đúng như nó đoán, Hoài Xuân không thèm chép bù bài, cũng chẳng buồn chuẩn bị giấy kiểm tra. Nhỏ lơ đãng chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hạ đi, thu tới. Nắng hạ hóa thành sắc vàng của lá thu. Thời gian cứ thế thấm thoát thoi đưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com