Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3. Tín hiệu từ bầu trời

Cánh đồng lúa hiện ra trong cái xanh ngút ngàn của mùa hạ.

Duy Long nhấn bàn đạp, lao vào khoảng không ngập nắng.

"Long! Chờ tao với!" Giọng nói quen thuộc của Bách Khoa vang lên.

Đường khá vắng, hai đứa đạp xe song song với nhau, y như hồi nhỏ. Để về đến nhà, phải băng qua một cánh đồng và vài khu phố nữa. Cái nắng đầu hạ lăn xuống vai, ướt đẫm lưng áo.

"Con nhỏ đó xinh dã man! Tiến lẹ đi Long!"

"Tiến tiến cái đầu mày!" Long hừ mũi. "Hóa ra mày cũng phản bội tao để theo phe bà Vy!"

"Phe ai không quan trọng, quan trọng là tao sẽ đi học thêm lớp bà Vy!"

Long suýt nữa đâm vào chiếc xe phía trước, nó ngửa mặt lên trời, cảm thán:

"Trời đất làng nước ơi, thằng Khoa nó đòi đi học!"

Khoa đáp tỉnh bơ:

"Lớn rồi phải có ý thức tự giác chứ! Ai như mày!"

"Thôi ông ơi! Muốn ngắm gái thì nói quách ra đi! Làm bộ làm tịch vậy không thấy xấu hổ à?"

Khoa không xấu hổ tí gì, nó hất đầu, thẳng thắn:

"Gái xinh thì thằng nào chả thích!"

Long bĩu môi:

"Chúng mày ngu bỏ xừ! Nghĩ mình là ai mà với được con bé đó!"

"Cất cái giọng khinh thường đấy đi! Tao hơi bị đẹp trai đấy!"

Lần này Long không kiềm được mà phá lên cười, chiếc xe theo đà lao về phía trước khiến nó mất thăng bằng. Nhìn thằng bạn thân sắp lao xuống đồng, Khoa khoái trá bật cười theo.

Long nhớ hồi xưa hai đứa từng cãi nhau... xem ai đẹp trai hơn. Mấy vụ đáng xấu hổ này mà lộ ra ngoài chắc chúng nó chỉ có nước chui xuống đất ở với giun.

Cãi nhau bất phân thắng bại, thằng Khoa vội kéo tay con Thư, hỏi:

"Tao với Long, ai đẹp hơn?"

Hình như đây là một câu hỏi khó với cả một học sinh giỏi như Thư. Con nhỏ hết nhìn nó lại liếc qua thằng Khoa, lưỡng lự một lúc rồi đáp:

"Mỗi thằng đẹp một kiểu."

Riêng con Ly thì chẳng ngại ngùng, cũng không thèm xỉa đến tình bạn ngần ấy năm, phũ phàng nói:

"Cả hai đều xấu không chịu được!"

Long lấy lại thăng bằng. Nhớ lại chuyện đó, nó bất giác nhìn thằng Khoa, rồi tặc lưỡi: Làm gì mà xấu đến mức như con Ly nói! Nói cho công bằng, Khoa khá ưa nhìn, nước da trắng trẻo, đôi mắt to nâu sẫm, mái tóc lúc nào cũng rối tung, nom thoải mái, tinh nghịch và tự do y hệt tính cách của nó. Nếu bị cận và đứng xa vài mét thì nhìn thằng Khoa không thua gì các hot boy.

"Con Elicia là 'hoa hồng xứ khác' mày có đẹp gấp 10 lần cũng đừng mơ! Bên Mỹ khá thoáng vụ yêu đương và bộc lộ tình cảm, có khi con nhỏ có bạn trai rồi cũng nên!" Long nói bâng quơ.

"Lẽ nào tao đến nhà bà Vy xong thấy nhỏ hôn nhau đắm đuối với thằng Tây ba lô nào đấy không?" Khoa rùng mình.

"Thôi ở nhà cho đỡ tốn tiền bố mẹ! Mai kiểm tra Toán đấy, lo ôn bài đi ba."

"Kệ xác! Chắc gì sống được tới mai!"

"Kệ xác" và "chắc gì sống được tới mai" là hai câu nói thương hiệu của Bách Khoa. Trước giờ Long chỉ thấy buồn cười, nhưng trong vài khoảnh khắc, nó nhận ra lời nói của thằng bạn có ý nghĩa nhiều hơn một câu đùa.

Cái kiểu mặc kệ tương lai, vui cho hiện tại của thằng Khoa không phải lúc nào cũng tốt nhưng ở thời điểm hiện tại, Long nghĩ mình cần một người bạn như thế ở bên. 

"À, có việc cho mày làm đây."

Khoa nhướn mày:

"Đừng là bài tập Toán là được!"

"Không phải Toán mà là Lý!"

"Mày đùa bố mày à?"

"Mày muốn biết tại sao con Giang lại ghét mày không?..."
.

.

.

"Sai rồi! Đáng yêu thế nhỉ." Cô Vật Lý nhìn vở Bách Khoa, cười xòa. "Giang giảng lại cho bạn giúp cô!"

"Vâng!" Giang bất đắc dĩ gật đầu, khuôn mặt hiện rõ vẻ ngán ngẩm.

Cô bạn đang nhíu mày bên đống bài tập Lý nâng cao. Với mục tiêu cao chót vót, không có gì lạ khi Giang có mặt ở nhiều hơn một đội tuyển.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô giáo nhấc máy rồi vội vã rời khỏi lớp.

Giang kéo cuốn vở của Khoa về phía mình. Long ngồi đằng sau, vội thúc vào vai thằng bạn, nhắc nó nhớ nhiệm vụ. Tuy học hành thuộc loại ngu nhưng Bách Khoa là đứa đầu óc nhanh nhạy, nó hiểu ngay.

"Vở tao không ghi gì đâu!" Khoa nói. "Dùng vở mày đi!"

"Muốn chép đáp án luôn chứ gì!" Tuy giọng điệu như muốn gây sự nhưng cuối cùng nhỏ Giang vẫn làm theo lời nó.

Hai đứa ngồi sát lại, chụm đầu bên cuốn vở được ghi chép cẩn thận. Một đứa miễn cưỡng giảng giải, một đứa nhìn là biết không thèm nghe.

"Trời ơi! Nói đến thế mà mày vẫn không hiểu à!"

Long biết ngay mà! Mới vài phút trôi qua, nhỏ Giang đã nổi cáu. Long thì hiểu cái cảm giác ấy lắm lắm. Những lần phải giảng bài cho thằng bạn chí cốt, Long không đỏ mặt tía tai thì cũng sa sầm bất lực. Chẳng biết thằng Khoa ăn gì mà cái đầu cứng thế không biết, như cục đá, nhét bao nhiêu chữ cũng bay hết ra ngoài!

Long nhìn hai đứa bàn trên cự nự, cười thầm, nó quay xuống, nháy mắt với Thư.

Nhưng bất ngờ, ánh mắt nó va vào nụ cười của Hoài Xuân.

Nắng rọi sắc xanh của lá phượng vào phòng học. Gió mang chút hương hoa từ nơi đồng nội.

Long ngồi bàn ba dãy ngoài, nhỏ ngồi gần cuối, dãy trong. Khoảng cách khá xa, nhưng chỉ ở vị trí này, Long mới có thể nhìn rõ nhỏ nhất. Chỉ ở vị trí này, nó mới thấy nắng trong vắt rọi vào khuôn mặt trông nghiêng, mái tóc được nắng nhuộm vàng, lấp lánh như được phủ một lớp bụi tiên.

Hay nắng chính là nụ cười của nhỏ?

Long bắt gặp trái tim mình loạn nhịp.

Một lần nữa.

"Mày ngu vừa thôi!" Tiếng hét của Giang kéo nó về thực tại.

"Sao mày dám nói tao như thế!" Khoa giãy nảy. "Không thấy cô khen tao đáng yêu à?"

"Thằng ngu! Với cô 'đáng yêu' là 'ngu' đấy!" Giang bất lực đấm vào lưng Khoa.

Nắng không tắt, chỉ nhạt dần. Những cụm mây sẫm màu kéo tới, giăng kín một góc trời.

Mưa.

Một tín hiệu từ bầu trời.

Thư dượm đứng dậy. Long quay lại, ra hiệu cho cô nàng giữ bình tĩnh.

"Chết tiệt!" Mắt chạm nhau, một lần nữa, Long thấy tim mình đập nhanh hơn một nhịp, nó vội vã quay lên như bị điện giật, vừa rủa thầm: Thư ơi là Thư! Lần sau mày ngồi chỗ khác cho tao nhờ...

"Tao chịu hết nổi rồi!" Khoa đứng bật dậy.

Nhanh như chớp, nó giật lấy quyển vở trong tay Giang, lao ra ngoài.

Cả lớp ngạc nhiên nhìn theo, tiếng xì xào vang lên không ngớt.

"Thằng Khoa sao vậy?"

"Bị con Giang chèn ép quá chứ sao!"

"Tao mà bị khinh thường như thế chắc sôi máu lên quá!"

"Nó cậy mình học giỏi đi lên giọng với người khác à?"

"Tao mà ngồi cạnh nó chắc phải xin chuyển chỗ gấp."

Long không ngờ dư luận sẽ phản ứng theo hướng này, nhưng sau khi nhìn kĩ, toàn là mấy đứa không ưa Giang từ trước, chủ yếu là hội con gái và mấy đứa đố kị với thành tích của con bé, Long quyết định mặc kệ.

Giang dường như mất kết nối với thế giới, nó sững sờ nhìn theo Bách Khoa.

Giang đã quá quen với vẻ cợt nhả, vui vẻ và nụ cười thường trực trên môi thằng nhóc, đến mức nó thấy lạ lẫm và hoảng loạn với những gì vừa diễn ra. Nghe tếng mưa vang lên xối xả bên tai, cảm nhận chỗ trống bên cạnh và nhìn bóng thằng bạn cùng bàn khuất sau ngưỡng cửa, Thanh Giang vẫn ngồi yên như hóa đá.

Long nhổm người dậy, vỗ nhẹ vào vai Giang:

"Này, không định chạy theo à?"

Nó giật bắn người, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng hốt.

Hương mùa hè cuộn xoáy trong cơn mưa, khơi gợi trong nó một ký ức xa xăm. Buổi chiều mưa nào đó, đám nhóc cùng xóm lao vào mành nước, tận hưởng món quà của bầu trời trong ngày hè oi ả. Nhưng Giang chỉ ngồi yên bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn mưa rơi.

Ký ức đứt đoạn, những day dứt và kiềm nén được dịp trào lên. Nó vội vã chạy ra khỏi lớp.

Mưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com