Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9. Giai điệu lặng im

Bây giờ hễ thấy mặt nó là thằng Long và con Thư lại la toáng lên hai tiếng "tỏ tình". Nhỏ Ly không trêu nó, chỉ cười cười, nhưng tấm hình ấy mang thông điệp rất rõ ràng: Mày tỏ tình với nhỏ Giang hoặc bọn tao nói cho cả thế giới!

Không biết từ bao giờ đám bạn đã phát giác ra chuyện tình cảm của nó. Đầu tiên nó còn nghi ngờ anh chủ quán, nhưng ngẫm lại, anh không phải người như vậy và đám bạn quỷ quái vẫn chưa biết chuyện nó hay nán lại chờ nhỏ Giang. Tất cả là tại cái đêm pháo hoa chết tiệt ấy! Thằng nhóc chở Giang tên Đạt, hóa ra là anh họ của nhỏ, đợt hè năm ngoái còn đi đá bóng với Long. Thế mà Khoa cứ tưởng...

Khoa kẹp bức ảnh trong cuốn từ điển Tiếng Anh dày cộp mà nó chẳng bao giờ động tới. Nhưng mỗi khi nhìn cuốn sách nằm lăn lóc trên bàn, nó bỗng dưng... muốn học Tiếng Anh quá!

Và Bách Khoa đã làm một việc không ai ngờ tới là ngày nào cũng mở từ điển ra "tra từ" mấy chục lần! Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ: Siêng như vậy sớm muộn gì cũng nhất khối!

Tất nhiên thằng Khoa còn khuya mới nhất khối, nhất là khi nó đang bận nghĩ về... con nhỏ nhất khối!

Hôm nay nó đã đánh liều lên tiếng:

"Nếu có đứa thích mày thì sao hả Giang?"

Giang dừng bút, thoáng ngạc nhiên.

"Bộ có ai thích tao à?" Nhỏ tròn mắt.

Khoa thót bụng lại:

"Cứ giả sử thế đi!"

Nhỏ im lặng một lúc rồi nói:

"Mày bảo nó, cái thằng thích tao ấy: Cậu thích tôi thì cậu có tội, nhưng mà tội không có nặng."

"Vậy là sao? Đồng ý hay từ chối?"

"Có biết thằng ấy là ai đâu!" Giang nhún vai. "Đợi nó tỏ tình đã rồi tính!"

Lại tỏ tình! Khoa nổi cáu:

"Làm quái có thằng nào ngu đến mức đi thích mày!"

Giang cự lại ngay:

"Cái con thích mày chắc vừa trốn trại!"

"Con điên!"

"Thằng ngu!"

Chiều hôm đó, Khoa hớt ha hớt hải chạy vào quán cà phê, la lớn:

"Chết rồi anh ơi! Anh sắp vào tù rồi!"

Nó khựng lại khi thấy mọi ánh mắt đều đang đổ vào mình.

"Ơ... sao hôm nay đông thế?"

Quán chủ yếu là người dân trong xóm nên ai cũng quen tên biết mặt nhau. Bình thường giờ này quán vắng khách. Nó vỡ lẽ nhớ ra: Hình như hôm nay có bóng đá!

"Mày làm sao mà phải đi tù đấy hả?"

"Cái quán ế chỏng ế chơ mà vẫn hoạt động được! Chắc chắn là không bình thường!"

"Mày từng ấy tuổi rồi mà vẫn chưa có em nào! Đáng ngờ quá!"

Mặt anh chủ quán biến sắc, vội vã thanh minh với tứ phương tám hướng:

"Cô chú đừng hiểu lầm! Khoa nó đùa thôi!"

Anh đeo bộ mặt hầm hầm, kéo nó vào quầy:

"Mày làm trò khỉ gì thế?"

Nó ngạc nhiên nhìn quanh:

"Hôm nay có bóng đá à?"

"Bóng rổ!" Anh đáp.

Khoa chỉ xem bóng đá, nó không ngờ cái xóm này cũng mê bóng rổ như thế! Lát nữa chắc chắn thằng Long cũng ra xem.

"Chú mày làm sao vậy?"

"Em xin lỗi mà!"

"Vậy sao anh mày phải đi tù? Vì đẹp trai cũng là một cái tội à?"

Khoa phì cười:

"Không," giọng nó chợt chùng xuống. "Thích người ta mới là cái tội."

"Ai bảo mày thế?"

"Con Giang!"

"Thật à?" Anh tròn mắt.

"Nó bảo thích nó là có tội!"

Anh chép miệng, thở dài:

"Thế thì chú mày toang rồi!"

"Nhưng tội không có nặng!"

Anh chủ quán thoáng giật mình, chăm chú nghe nó thuật lại câu nói của nhỏ Giang một lần nữa. Sau đó anh nắm tay nó, hùng hổ kéo ra ngoài.

"Cái gì vậy?" Khoa loạng choạng suýt ngã.

"Đi!"

"Đi đâu?"

"Anh vào tù! Còn mày vào nhà con nhỏ đó!"

Nhác thấy anh chàng Mr. Siro bước vào cửa, anh cười hì hì khoác vai vị khách quen:

"Còn chú em xuống Âm phủ mạnh giỏi nghe!"

Từ hôm ấy, quán có thêm cái biển hiệu "Thú tội để nhận được sự khoan hồng của pháp luật!" khiến ai cũng tưởng anh sắp thi vào bộ công an, số khác cho rằng anh sắp đi tù!
.

.

.

Tán phượng buông tấm màn xanh ngắt bên ô cửa sổ. Mùa hè thêu lên tán lá phượng những đường chỉ đỏ đầy tinh tế. Những đốm lửa le lói cháy đầu cành. Tiếng ve ngân vang như lời đón mừng.

Những nụ hoa phượng đầu tiên mới nhú, còn e ấp, rụt rè nhưng đã đủ làm lòng người nóng như lửa đốt. Ít nhất là với thằng Khoa.

Mặt trời lười biếng vén màn mây, sáng hôm đó Khoa đi học sớm.

Giang đã tới lớp tự bao giờ, nhỏ cắm cúi làm bài. Khoa đặt cặp xuống, đưa mắt nhìn xung quanh. Trong lớp mới có lác đác vài đứa. Thằng Long chưa đến, con Thư đang say sưa tám chuyện với nhỏ Hoài Xuân ngồi cạnh, nhỏ Ly chắc vẫn đang cuộn mình trong chăn.

Nhanh như chớp, Khoa giật lấy hộp bút Giang.

"Thằng khốn! Trả đây!"

Khoa cười hì hì:

"Giờ nó là của tao!"

Giang đứng bật dậy. Nhỏ thấp hơn Khoa tận một cái đầu, nó đâu có ngán! Nhỏ xáp lại gần, nó vươn tay lên, đưa chiếc hộp bút lên cao.

Giang kiễng chân, cố kéo tay nó xuống. Không có ánh mắt soi mói của đám bạn, Khoa thoải mái hơn hẳn. Đâu dễ chịu gì khi những điều mình luôn giấu kín bị người khác nhìn thấy sạch sành sanh!

Đang giành giật, Khoa bất ngờ ngồi thụp xuống, ném chiếc hộp bút vào ngăn bàn mình. Giang nhanh như sóc chụp lấy. Tay nhỏ đặt lên tay Khoa.

Tay Khoa khẽ nhói lên như bị điện giật, nó bỗng thấy hai má nóng bừng, tim đập nhanh thật nhanh. Nó ngồi yên, dường như hóa đá. Khuôn mặt Thanh Giang gần sát, những ngón tay nhỏ và thon đặt lên bàn tay nó, như cánh phượng vĩ đặt lên chiếc lá bàng mùa hạ. Có lễ không ai ngoài Bách Khoa để ý rằng bàn tay Thanh Giang rất đẹp. Khoa cảm thấy lồng ngực mình nghẹn đi theo nhịp đập mỗi lúc một gấp gáp của trái tim.

Khi nó chưa kịp hoàn hồn, Giang nhanh tay rút chiếc hộp bút ra, nhỏ cười:

"Bớt đi nha, thằng chó!"

Nụ cười ấy làm nó ngẩn ngơ, bất chấp việc vừa bị chửi là chó. Dạo này Giang cười rất nhiều. Hình như cơn mưa ngày hôm ấy đã cuốn đi mọi ưu phiền trong đôi mắt luôn vương chút tàn lửa của pháo hoa. Giang thoải mái hơn, vui vẻ hơn và cười nhiều hơn, thế mới... chết thằng Khoa!

Nó khẽ làu bàu:

"Chết tiệt!"

Nó không chửi Giang, nó chửi chính bản thân nó. Mày bị làm sao vậy Khoa?

Nó nhìn Giang, chợt thấy trong lòng trào lên một cảm xúc lạ lùng: Nó muốn nói! Nó thật sự muốn nói...!

Nhưng rốt cuộc, nó chỉ im lặng.
.

.

.

Sau khi hết điệp khúc "tỏ tình" của đám bạn quỷ quái sang bài ca "thú tội" của anh chủ quán, Khoa hết chịu nổi! Không phải không chịu nổi những người bạn quanh nó, mà là không chịu nổi sự hèn nhát của chính mình.

Nó luôn nghĩ thế này là ổn, khi luôn chôn mọi điều mình muốn nói xuống đáy lòng, khi luôn nở nụ cười để che đi đôi mắt đang dần nhòe đi. Nhưng mỗi khi nhìn Giang, nó cảm thấy tim mình khẽ nhói lên, một thứ gì đó đang lớn dần lên, siết chặt lấy những cảm xúc vu vơ đầu đời, bấu chặt lấy từng suy nghĩ dù là nhỏ nhặt nhất. Tình cảm này chưa bao giờ làm khổ nó. Tình cảm này buộc nó không được cất lời.

Tình cảm này không cho phép nó im lặng mãi mãi.

Chỉ là không biết có ai muốn nghe không?

Bên tai nó văng vẳng một giai điệu chẳng biết nghe từ đâu, hòa lẫn cùng tiếng pháo hoa vang trong ký ức.

"Cả bầu trời như đang trốn tránh
Ánh nắng cô đơn bơ vơ
Sự lặng im đánh thức
Cơn mưa đang chực chờ..."
(Tâm ý - 1nG)

Có lẽ trời sắp mưa. Cơn mưa từng đưa chúng nó lại gần nhau, liệu một ngày nào đó có thể trở thành cơn lốc cuốn nhỏ bạn của nó đi mất? Khoa nghĩ vu vơ như thế, và dần chìm vào giấc ngủ, khi tiếng trống báo vào lớp vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com