Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4

Phóng mắt từ xa, Lộ Khiết lập tức nhìn thấy Lưu Vũ đang lọt thỏm giữa đám alpha đi theo Uno Santa, cậu ta ngồi cạnh Mika, chẳng biết đang nói gì mà cả bọn chợt phá lên cười. Lộ Khiết tự hỏi, không biết từ khi nào cái nhìn của những con người này đã thay đổi, chẳng còn bài xích ghét bỏ như lúc đầu, thay vào đó có phần yêu thích và mến mộ, cậu ta chậc lưỡi, suy cho cùng đứng trước người đẹp, mấy ai có thể từ chối?

Đặc biệt, người đẹp này còn ý thức được lợi thế của bản thân, đã đem ra dùng đến nhuần nhuyễn!

Lộ Khiết xuất hiện với một phong thái đường hoàng chính nghĩa, mỉm cười nhìn Lưu Vũ: "Chào em, Lưu Vũ. Anh là Lộ Khiết."

Vừa nghe có người gọi tên mình, Lưu Vũ lập tức ngước lên nhìn, lúc này ý cười vẫn còn đọng lại nơi khóe miệng, cậu cong mắt đáng yêu chào lại: "A, chào anh, chúng ta hình như không quen biết nhau, anh tìm em có việc gì sao?"

Đứng trước gương mặt thánh thiện xinh đẹp nhường này, Lộ Khiết không ý thức được, ngữ khí của cậu đã mềm mỏng hơn: "Anh là bạn của Tử Đồng."

"Anh muốn gì ở tôi?"

Lộ Khiết dám chắc từ cha sinh mẹ đẻ đến nay, đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy một người biến sắc mặt nhanh đến như vậy. Mới giây trước thôi còn đang cười đến xuân về hoa nở, giây sau mặt mày đã đóng băng lạnh tanh, giọng nói cũng cho thấy sự mất kiên nhẫn. Xé rách mặt càng tốt, đối với dáng vẻ bất thiện này của Lưu Vũ, cậu mới có thể xuống tay mà không cảm thấy tội lỗi.

"Anh đến để nói với em, em đừng bám theo làm phiền Santa nữa, anh ấy và Tử Đồng rất yêu nhau, em có làm gì cũng vô ích. Tử Đồng cậu ấy là người hiền lành, không muốn so đo với em, nhưng không có nghĩa là em có thể dựa vào điều đó để lấn lướt làm tới. Nghe nói ba của em là Thị Trưởng nhỉ, chẳng lẽ ông ấy không dạy em, tranh giành người yêu của người khác là việc làm vô đạo đức, đáng xấu hổ?"

Lưu Vũ cười khẩy, "Người trong cuộc còn chưa lên tiếng, anh là ai? Anh lấy tư cách gì cấm đoán tôi?"

"Nhưng anh nói đúng, người ba làm Thị Trưởng của tôi đúng là không có dạy tôi, ngoài cung cấp vật chất cho tôi, chỉ cần không chơi chết người, ông ấy cũng sẽ không quan tâm. Nếu anh nghĩ dùng cách này sẽ khích được tôi, vậy thì đáng tiếc thật đấy!"

Mọi người chẳng thể ngờ, Lưu Vũ lại thản nhiên nói ra mọi việc như thế, khác nào gián tiếp nói rằng chỉ cần cậu "Không chơi chết người", vậy thì muốn càn quấy thế nào cũng được.

Lộ Khiết càng không đỡ nổi, con người này thế mà ngang nhiên khoe khoang sự khuyết thiếu dạy dỗ một cách trần trụi, một chút cũng không e ngại cho bộ mặt của ngài Thị Trưởng.

Trong thoáng chốc, Lộ Khiết gần như cứng họng. Để khi nhìn thấy dáng vẻ hất mặt kênh kiệu của Lưu Vũ, lửa giận trong người cậu ta thoắt cái như núi lửa phun trào, quyết phải chọc cho thằng nhóc này tức điên lên.

"Hôm qua Tử Đồng vừa kết thúc kỳ phát tình, lúc chúng tôi đến thăm cậu ấy, anh Santa cũng có mặt. Trước giờ anh Santa luôn chăm sóc Tử Đồng rất tỉ mỉ, hôm qua anh ấy tự tay gọt táo cho Tử Đồng, rất tinh tế cắt thành từng miếng nhỏ cho cậu ấy ăn, những chuyện này chúng tôi đã nhìn đến quen rồi, cũng chỉ cảm thán tình cảm giữa hai người thật tốt. Nhưng điều bất ngờ còn ở phía sau, anh ấy đột nhiên hôn Tử Đồng trước mặt chúng tôi, ánh mắt hai người họ nhìn nhau lúc ấy quá đỗi ngọt ngào, rõ ràng khi đó trong phòng còn rất nhiều người, nhưng trong mắt anh Santa như thể chỉ có mỗi Tử Đ-"

"Chát", một cái tát vang dội đáp lên má Lộ Khiết.

Hai mắt Lưu Vũ long sọc, bàn tay nhỏ bé đỏ bừng, vì dùng hết sức lực mà đau đết chết lặng, cậu bất nhẫn nhìn Lộ Khiết đang trừng to mắt đầy ngỡ ngàng, "Cứ bô lô ba la không ngừng muốn chọc điên tôi, anh hẳn phải đoán được hậu quả chứ!"

Ngỡ ngàng thoáng qua trong vài giây, Lộ Khiết thật sự không tin nổi Lưu Vũ thẳng thừng ra tay tát mình. Nhưng cậu cũng không phải trái hồng mềm mặc người nắn bóp, nhác thấy Lộ Khiết giơ tay lên, Mika vừa định đứng dậy cản lại thì bị đám đàn em giữ chặt, còn âm thầm ra hiệu cho anh nhìn về một phía, sau khi liếc mắt nhìn theo, anh thở dài ngồi xuống, đành chịu, phen này xem ra hoàng tử bé thảm rồi.

"Chát", âm thanh da thịt va chạm nghe mà rùng mình, cái tát trả này Lộ Khiết chỉ hận không thể dùng hết sức bình sinh, "Tôi cũng chẳng phải Bồ Tát như Tử Đồng, để cậu trèo lên đầu muốn làm gì thì làm!"

Omega vốn mềm mại, Lưu Vũ từ bé đã sống trong nhung lụa da thịt càng được nuôi đến non mịn, một tát giáng xuống, môi Lưu Vũ trực tiếp rách da chảy máu, cậu liếm lên vết rách, liếm sạch máu tươi rỉ ra, vị tanh tưởi ngọt lợ trong miệng càng khiến Lưu Vũ điên tiết. "Chát", một cái tát nữa chuẩn xác rơi xuống má Lộ Khiết, Lưu Vũ hét lên: "Đừng nhắc đến tên anh ta trước mặt tôi!"

"Chát", "Tôi cứ nhắc đấy thì sao! Tử Đồng, Tử Đồng Tử-"

"Chát!", "Vậy thì tôi sẽ giết chết anh ta!"

Bắt được sự tàn nhẫn lóe lên trong mắt Lưu Vũ, Lộ Khiết không hiểu sao lại có niềm tin mãnh liệt rằng kẻ điên rồ này có thể nói được làm được, vì thế, cậu có chút sợ hãi chùn bước.

Trong lúc toàn trường còn đang sững sờ tĩnh lặng trước những cái tát không hồi kết cùng câu nói hoang đường của Lưu Vũ, một bóng dáng cao lớn khoan thai bước vào nhà ăn, khóe môi mang theo ý cười, hắn nện từng bước chân đi về phía trung tâm của mọi náo nhiệt.

Trước sự xuất hiện của Thái tử gia, mọi người đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, hôm nay Tử Đồng vẫn chưa đi học, vì sao hắn lại xuất hiện ở nhà ăn?

Mọi người này không bao gồm đám người Mika, bọn họ ngay từ đầu đã tinh mắt phát hiện ra vị Thái tử gia cao ngạo âm thầm đứng bên ngoài xem vở kịch hai O đánh nhau.

Hai nhân vật chính lúc này đang mắt to trừng mắt nhỏ, Lộ Khiết là người đầu tiên phát hiện ra Santa, cho rằng đây là cứu tinh của mình, cậu mỉm cười đắc thắng, nhưng còn chưa kịp mở miệng chào hỏi, Santa thờ ơ liếc cậu một cái, "Việc của cậu xong rồi."

Còn chưa đợi Lộ Khiết phản ứng lại câu này có nghĩa là gì, Uno Santa - trước ánh mắt bàng hoàng của toàn trường, đưa tay nắm cầm Lưu Vũ, xoay một bên má đỏ rực của cậu mà ngắm nghía, giọng nói đều đều vô cảm mọi khi kỳ diệu thay, lúc này có chút dịu dàng, thế nhưng người cần nghe thấy lại đang trong tình trạng bối rối chẳng hề nhận ra, "Đau không?"

Lại là tiếp xúc da thịt, lại là khoảng cách gần đến nghẹt thở, Lưu Vũ ão não nhíu mày, phát hiện quả tim của mình đang đập điên cuồng bấn loạn, cảm giác vô lực quen thuộc ập đến, sự hùng hổ dữ dội vừa mới đây cứ như hơi nước bốc hơi biến mất chẳng còn chút dấu vết, tay chân lóng ngóng không biết nơi đặt để, cậu cúi gằm mặt tránh đi ngón tay đang niết nhẹ cằm mình.

Bàn tay chưng hửng giữa không khí, trước sự né tránh quen thuộc ánh mắt Santa trầm hẳn xuống, "Vũ, nhìn tôi!"

Santa siết lấy tay Lưu Vũ, hắn tiến lên một bước, Lưu Vũ lùi lại một bước, cứ thế bị ép đến góc tường, Lưu Vũ chẳng còn đường trốn, bị buộc phải ngẩng đầu nhìn Santa, mắt nai tròn xoe sũng nước, nước mắt cuối cùng không thể kìm nén được nữa liền trượt khỏi mi mắt, tí tách rơi xuống, hai hàng mày nhíu chặt nom rất khổ sở.

Thình lình nhìn thấy Lưu Vũ khóc, một Santa thờ ơ vô cảm hiếm khi bối rối, bàn tay đưa lên muốn lau nước mắt cho cậu đã bị Lưu Vũ tức giận hất ra, nhân lúc đối phương không chú ý, cậu vùng tay còn lại thoát khỏi sự trói buộc của hắn, "Chát", một cái tát vang dội in lên má Thái tử gia.

Trừ hai đương sự, cả nhà ăn đều chết điếng tập thể, con hồ ly này không vuốt râu hổ, mà nó triệt triệt để để cắt phăng râu hổ!

Lưu Vũ dám chắc mình đã dùng hết sức lực, còn mạnh tay hơn cả khi đánh Lộ Khiết, đến mức bàn tay đau rát tưởng như vừa bị nham thạch nóng cháy xối bỏng, nhưng đầu Santa chẳng chếch đi dù là một milimet.

Cậu đưa hai bàn tay sưng tấy lên qua loa quệt đi nước mắt, hít sâu một hơi cố gắng khiến giọng mình không run rẩy, nâng cánh tay bị Santa siết đến đỏ bừng, cay nghiệt: "Tôi biết tôi không có quyền so sánh, nhưng đối với cậu ta anh nâng như trứng mỏng, còn với tôi lại mạnh tay như thế. Lưu Vũ tôi từ năm mười tuổi đã không còn biết tủi thân là gì, nhưng chính anh, Uno Santa, đã dùng sự tàn nhẫn thờ ơ của mình dạy lại cho tôi cái cảm giác khốn nạn này. Tôi không muốn nhìn anh sao, tôi rất muốn! Nhưng chỉ cần đến gần anh quả tim đập nhanh không thể kiểm soát, cả việc thở cũng khó khăn, tay chân như nhũn ra..." Lưu Vũ càng nói càng uất ức, cuối cùng không nén được òa khóc nức nở như một đứa trẻ, trước đó vẫn nhớ rõ xung quanh có rất nhiều người đang nhìn, thế là lập tức bó gối ngồi thụp xuống, giấu mặt vào hai chân, xong hết thảy mới an tâm khóc.

Kẻ đứng, người ngồi.

Kẻ cười, người khóc.

Santa cười khẽ một tiếng, ánh mắt dõi vào thân ảnh bé bỏng của người bên dưới, nhẹ giọng: "Lưu Vũ, em yêu tôi."

Người đang khóc ngon lành nghe thấy một câu này, hai mắt đẫm lệ mông lung ngẩng lên đối diện với mắt đen sâu thẳm của kẻ bên trên, theo bản năng mở miệng phản bác: "Không đâu..."

Độ cong hiếm hoi riêng hôm nay đã xuất hiện hai lần nơi khóe miệng Thái tử gia biến mất, hắn bễ nghễ nhìn từ trên cao xuống, đanh thép phán quyết: "Em đã yêu tôi rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com