Giữa 0.4
Con xe đỏ của Hyunsuk phóng vụt qua đường quốc lộ tĩnh mịch lặng gió, hướng thẳng tới ngoại ô thành phố.
Một toà nhà chọc trời lộng lẫy hiện ra trước mắt thiếu niên Park Jihoon. Sau khi đỗ xe vào hầm, Hyunsuk chậm rãi vòng sang, từ tốn gạt tay nắm cửa của ghế bên cạnh, Jihoon rụt rè bước khỏi xe, cặp mắt đảo trái phải liên hồi vì những thứ mới mẻ lần đầu được thấy.
Hyunsuk vươn đầu ngón tay gõ nhẹ lên cầu vai của người đang dáo dác dòm ngó từng chiếc siêu xe nằm cạnh nhau trong hầm gửi. Park Jihoon sững người quay đầu nhìn Hyunsuk, bàn tay anh vói tới trước ngực Jihoon, chỉnh lại phần cổ áo hơi xệch đi của cậu, sau khi ưng ý Hyunsuk mới cười hài lòng rồi lướt nhẹ mu bàn tay qua ngực Jihoon trước lúc rời đi.
Park Jihoon từ đầu tới cuối đều nín thinh không dám thở mạnh. Chỉ vô thức thẳng lưng, ưỡn ngực hết cỡ về phía Hyunsuk.
"Anh Hyunsuk từng có đột ngột vậy được không, tim em yếu lắm."
Hyunsuk cúi đầu phì cười, lại dừng bước ngoái nhìn Jihoon hỏi.
"Thế thích không?"
"Thích lắm ạ."
.
Lễ kết hôn được tổ chức ở một khách sạn ven biển và có đính lên năm vì sao ngay quầy lễ tân thì không thể nào là dành cho người có tầng lớp thấp kém hay trung bình được.
Jihoon thật sự không biết đây là chỗ nào, nhưng vừa nãy Jihoon có nhắn hỏi Yoshinori. Sau một vài vòng dạo quanh mấy trang thông tin, Yoshi trả lời Jihoon rằng đây là chỗ cậu mơ cũng không được tới. Jihoon cười khẩy, chẳng phải bây giờ Jihoon đã tới đây đó sao, không phải chỉ tới rồi nhìn hóng cho vui mà còn được bước vào trong, còn được lễ tân cúi chào, được mấy anh trai chị gái phục vụ quay quanh hỏi han đủ kiểu.
Hyunsuk dặn Jihoon cứ tỏ ra thoải mái một chút, hỏi cậu có biết người giàu nhất nước là ai không rồi bảo Jihoon tưởng tượng mình là con trai duy nhất của người ta để tự tin sải bước, khổ nỗi Jihoon không biết ai là người Hyunsuk đang nói tới. Hyunsuk thở dài bất lực, sau một hồi trầm tư anh lại nói.
"Hôm nay anh thấy Jihoon nhà ta rất đẹp trai."
Khoé môi Jihoon giật giật lên vì cố nén cười. Cậu khịt mũi vờ như mình vẫn còn bộ dạng điềm tĩnh nhưng thật ra bên trong Jihoon đang múa lượng mấy vòng như vũ công ballet.
Jihoon hắng lại giọng mình, hít sâu một hơi dài kiềm lại con tim đang loạn lạc rung lên. Đúng là sau đó Jihoon trông tự tin khác hẳn với điệu bộ rụt rè như phường trộm cướp ban nãy. Nhờ ngọn lửa cháy phừng được Hyunsuk nhẹ nhàng châm lên.
Hyunsuk thấy Jihoon vừa buồn cười cũng vừa dễ thương, đi sát bên cạnh nên Hyunsuk cứ phải mím môi lại để không bật cười nắc nẻ trước cái kiểu cách trông ngây ngốc hơn nhiều so với vẻ bề ngoài của người nọ. Nhưng khi vừa tới được trước cánh cổng được đính lên bởi thật nhiều hoa linh lan trắng, nụ cười trên môi Hyunsuk lại tắt ngóm đi.
Jihoon dừng bước sau vài giây không còn cảm nhận được sự hiện diện của người đi cùng mình. Cậu ngoái đầu nhìn về phía Hyunsuk, rồi lại theo tầm mắt của anh để nhìn về phía có cặp đôi nhân vật chính của bữa tiệc. Cô dâu mới luôn là người xinh đẹp nhất đêm, cô nàng diện một chiếc soiree được đính thêm nhành thêm hoa, để lộ ra đôi chân vừa thon vừa trắng vừa dài. Và Jihoon hiểu, hai bàn tay đang quấn lấy nhau kia chính là thứ khiến Hyunsuk ngẩn ngơ.
Không thể cứ đứng nhìn thêm được nữa, Jihoon xoay hẳn người bước nhanh về phía Choi Hyunsuk, chắn ngang tầm nhìn của anh và hơi cúi người để bao trọn lấy tay anh. Jihoon không biết mình lấy đâu ra nhiều can đảm tới vậy nhưng khi nắm được đôi tay nhỏ của Hyunsuk, Jihoon chắc chắn mình không sai.
"Giờ thì anh Hyunsuk mới là con trai của người giàu nhất nước, thẳng lưng lên nha anh."
Hyunsuk cố gắng giữ lại bình tĩnh, rụt rè đan mười ngón tay của cả hai vào nhau và Jihoon thì không ngại ngùng để tay hai người siết chặt nhau nhiều thêm, chí ít Jihoon muốn bọn họ phải chặt chẽ hơn hai cái người ở phía đằng kia.
Và Hyunsuk bắt đầu cất bước, Jihoon bước nhanh hơn anh một chút để nếu muốn Hyunsuk có thể lấy mình làm một điểm tựa.
Chú rể mới vừa lia đôi mắt về hướng hai vị khách đang bước tới và một trong hai người lại quá quen thuộc với hắn. Một cái chau mày khẽ lộ ra khi hắn lia mắt tới đôi bàn tay đang nắm chặt lấy nhau chẳng chừa ra kẽ hở nào, và mọi thứ đều thu gọn vào tầm mắt Jihoon để cậu vui vẻ nở một nụ cười nhiều ẩn ý với người kia.
"Hyunsukie, em tới rồi à, anh cứ nghĩ em sẽ không tới đâu."
"Sao lại không chứ? Em có bận gì mấy đâu."
"Anh rất vui vì em tới, vậy còn đây là?"
Jihoon biết đây là gã họ Lee mà Junkyu nói, và hắn đang chìa bàn tay trong chiếc bao tay trắng tới trước ngực Jihoon, còn ánh mắt lại lia về Hyunsuk. Jihoon hơi không hài lòng với sự vô phép này của gã 'người lớn' trước mặt mình. Cậu vươn tay tới trước, chẳng tiếc rẻ để trao cho hắn một cái bắt tay đầy trịnh trọng và mở lời trước khi Hyunsuk kịp nói.
"Là bạn trai của Hyunsukie."
Một thoáng ngạc nhiên từ mắt Hyunsuk nhưng ngay sau đó anh khôi phục lại vẻ mặt ban đầu, bước tới trước và đẩy xuống bàn tay đang muốn bóp nát tay người đối diện của Jihoon, mặt Jihoon dãn ra sau cái xoa nhẹ lên mu bàn tay mình của Hyunsuk.
"Bạn trai em, Park Jihoon."
"Trông trẻ đấy, Hyunsuk đổi gu rồi à?"
Rồi gã họ Lee lại lên tiếng và khiến Jihoon muốn bẻ vỡ gọng kính đang trễ xuống trên mũi hắn. May là Hyunsuk nhìn ra và kịp gãi nhẹ vào lòng bàn tay Jihoon để lần nữa xoa dịu cậu.
"Em cũng lớn hơn anh mà, anh có vấn đề với điều đó à?" Cô dâu mới, người vẫn luôn im lặng quan sát và suýt thì biến thành không khí, đột ngột lên tiếng với chú rể của cô.
"Không, anh không có."
Cô nàng vui vẻ gật đầu, rồi quay về phía Hyunsuk và Jihoon.
"Hai người rất đẹp đôi, tuổi tác có phải vấn đề đâu đúng không? Hyunsuk?"
Hyunsuk chỉ nhẹ nhàng gật gù, và Jihoon thấy vành mắt của anh đang hơi đỏ lên. Cậu vói tay nắm lấy eo anh, siết chặt anh vào lòng, để khuôn mặt người kia gục lên bả vai mình.
"Chào hỏi vầy chắc đủ rồi, Hyunsuk thấy hơi mệt, chúng tôi vào trong trước nhé."
Gã họ Lee đột nhiên có vẻ lo lắng, hắn vươn tay mình về trước ý muốn chạm vào Hyunsuk nhưng cô dâu của hắn nhanh tay hơn và gạt đi ý định nọ, cùng lúc Jihoon cũng dịch người lùi về phía sau một bước, gương mặt lộ rõ vẻ bất mãn và vòng tay lại càng siết lấy Hyunsuk nhiều thêm.
Vào lúc gã họ Lee đang gặp vấn đề phiền phức với cô vợ mới. Jihoon nhanh chân kéo Hyunsuk lướt ngang cả hai.
"Muốn vào nhà vệ sinh chút không?" Jihoon ghé tai hỏi nhỏ và nhận được cái gật nhẹ từ người đang rúc trong lòng mình.
Tiếng nước chảy ào để che giấu đi tiếng nấc nghẹn đang phát ra từ bên trong làm cổ họng Jihoon cũng nghẹn cứng, ngực trái cứ nhoi nhói lên theo một kiểu quá lạ lẫm với cậu. Có lẽ đây là cảm giác thất tình người ta vẫn hay nói tới, dù rõ ràng người có mối tình bị thất là người cách Jihoon một vách ngăn nhưng chẳng hiểu sao Jihoon lại cảm thấy mình cũng đang gặp cảm giác tương tự.
Sau khi Hyunsuk trở lại, cả hai đều đồng ý sẽ không quay lại để góp mặt vào bữa tiệc nữa. Dằn mặt dằn mũi nhau thế này là quá đủ rồi.
Jihoon theo Hyunsuk trở về, đến gần nhà cả hai, cậu lại đột ngột nói muốn ăn kem, mè nheo đòi Hyunsuk mua xem như trả công cho vai diễn bạn trai quá hoàn hảo của mình.
Kem bạc hà choco cho Jihoon, kem xoài cho Hyunsuk. Nhưng kem xoài còn chưa được đụng miếng nào đã bị Hyunsuk ngơ ngác trượt tay cúng hết cho thổ đất. Jihoon không nói gì, dúi hộp kem của mình vào tay Hyunsuk, bỏ đi đâu đó rồi quay lại với túi giấy để dọn đi mớ kem chảy hết ra mặt đường.
"Người lớn mấy người phức tạp quá đó."
"Ừ, anh cũng thấy vậy."
Hyunsuk ăn được hai thìa kem, còn lại đều để dành hết cho Jihoon. Sau khi dọn dẹp xong, tay cũng lau sạch, Jihoon nhận lấy kem từ Hyunsuk, ngửa cổ nuốt một hơi vì kem toàn bộ đều đã tan thành sữa loãng.
"Anh về trước đi, em muốn đi bộ."
"Sao vậy, sắp tới nhà rồi mà."
"Ừm, gần nên em muốn đi bộ."
Hyunsuk không lằng nhằng nữa, chỉ im lặng nhìn Jihoon lững thững rời đi. Nhưng thêm chút lát sau, Jihoon phát hiện ra có một chiếc xe đỏ cứ chạy chầm chậm bên kia đường, còn cố tình chạy song song với Jihoon.
Cả hai vẫn không ai nói gì, chỉ im lặng đi cùng nhau trên một đoạn đường. Cho tới khi hai ngôi nhà hiện ra trước mắt, chiếc xe đỏ dừng lăn bánh, Park Jihoon sải bước đi tới hướng đối diện, gõ nhẹ lên cửa kính của ghế lái. Hyunsuk hạ cửa, nâng tầm mắt nhìn Jihoon, chờ đợi cậu mở lời. Ấy nhưng thứ Jihoon nói lại không phải thứ Hyunsuk muốn nghe.
"Đồ này em sẽ mang tới tiệm giặt ủi xịn nhất khu, khi nào xong sẽ nhờ Junkyu trả lại anh."
Hyunsuk gật đầu, anh tắt máy, tháo đai an toàn, bước ra khỏi xe, đi về phía nhà mình nhưng được tầm đâu đó vài bước chân, Hyunsuk lại quay đầu nói vói theo sau lưng Jihoon cũng đang đi tới hướng nhà cậu.
"Jihoon lớn lên đừng có học anh rồi trở nên phức tạp nha, anh sợ anh đoán không ra."
Jihoon không đáp lại gì, chỉ khựng lại chút rồi tiếp tục bước thẳng về trước.
Tối hôm đó, Hyunsuk nhận được tin nhắn từ Tóc đen mặt cún.
"Phụ lòng anh rồi, để bước vào thế giới của anh, em nghĩ em sẽ phải phức tạp thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com