Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

đi về nơi có ánh mặt trời. 02

Quả thật như lời anh đã nói, ngày hôm sau Ong Sungwoo lại đến Limerence một lần nữa. Vẫn với thời gian như cũ, chiếc áo đồng phục cũ, góc bàn cũ và một ly Nepenthe như hôm trước. Daniel ở quầy thanh toán cứ ngây người nhìn mãi khuôn mặt đẹp trai đó, quả thật từ trước đến nay chưa bao giờ thấy qua người đẹp trai như thế này, cảm giác như gặp người nổi tiếng ngoài đời thật vậy. Donghyun bên cạnh vừa tiến tới quầy thanh toán, một tay vừa xoắn tay áo tay còn lại vỗ vào vai Woojin nãy giờ vẫn ngẫn ngờ hướng mắt về phía Hyungseob đang chăm chú đọc công thức pha chế.

" Trong kho hết cà phê và một số nguyên liệu rồi, anh ra cửa hàng đây "

Nói xong lại lấy trong túi áo ra một bản liệt kê các thứ cùng mua và giá tiền chính xác của từng loại mà đưa cho Woojin. Người kia cũng nhanh chóng lấy tiền trong quầy đưa anh. YoungMin đang rảnh rỗi thì hay tin em người yêu ra ngoài liền vội vàng đứng dậy kề vai sát cánh đòi đi chung. Tất nhiên vì quán luôn vắng khách nên mọi người chẳng ai phàn nàn về điều này.

" Đừng có đi la cà ăn uống nha chưa, về sớm đấy "

Daniel ở trong nói vọng ra khi hai người nọ đã đi ra ngoài. Xong lại tiếp tục xoay mặt nhìn về Ong Sungwoo đang thưởng thức đồ uống ngon lành. Đột nhiên Sungwoo dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn cậu và cười, Daniel cũng theo nụ cười xinh đẹp kia mà ngớ người, chỉ đứng trân trân nhìn lại.

" Ở trong kia " - Anh chỉ tay vào một căn phòng trống vốn đã bị khóa chặt " Tại sao lại đóng ? "

Daniel chỉ cười mà lắc đầu, thắc mắc của cả năm người họ chứ không một mình Sungwoo. Limerence có một luật lệ mà từ khi Daniel vào đã nghe mọi người bảo rồi, là căn phòng ở xa xa đang được khóa chặt cửa kia nhất định không cho phép ai được vào, mọi người còn bảo ông chủ quán nói chìa khóa vẫn nằm ở đâu đó trong quán nhưng cho dù tìm ra cũng nhất định không được vào, ở trong đó có camera, cho dù vào được cũng sẽ nhanh chóng bị đuổi viẹc thôi.

" Tôi cũng không biết nữa, từ lúc mới vào đã thấy như thế rồi "

Ánh mắt Sungwoo đột ngột thay đổi, Daniel phát hiện ra điều đó khi len lén đánh mắt nhìn về phía người nọ, không rõ là khác lạ thế nào, chỉ là đúng là có chút ít đổi khác đi.

" Nè cậu bạn " - Người đang nhâm nhi đồ uống chậm rãi quay đầu " Đừng nhìn tôi mãi thế chứ...."

Nhận ra mình đang nhìn người ta chăm chăm nãy giờ làm Daniel không thể giấu đi cảm giác bối rối, cậu gượng gạo cười quay đi trong khi khuôn mặt đang dần ưng ửng vì ngại, nhưng loai khuôn mặt xinh đẹp thanh tú mà Ong Sungwoo sở hữu lại dường như cướp hết sự chú ý của Daniel. Cậu trai trẻ không thể làm gì ngoài việc lén lút nhìn người kia. Cho đến khi nghe tiếng nói ấm áp của người nọ vang lên " Cậu có muốn nói chuyện với tôi một chút không ?"

Daniel đột ngột quay đầu, nghiêng đầu bất ngờ đến sững sờ nhìn Sungwoo " Tôi á !? "

" Đúng rồi cậu đó, Daniel "

Mặc dù vẫn có chút là lạ nhưng Daniel quả nhiên không muốn từ chối, anh chạy vội đến bàn của Sungwoo. Sungwoo mỉm cười hướng Daniel đánh một ánh mắt dịu dàng, ngọt ngào đến mức có thể khiến Daniel chết trong mật ngọt " Tại vì tôi đi một mình, có một người nói chuyện cùng quả thật rất tốt "

Đúng vậy, được nhìn thấy anh cũng là rất tốt rồi, đừng nói đến trò chuyện

" Tôi rất hân hạnh thưa quý khách "

Người nọ cười cười, xua tay liên tục " Đừng, đừng có như thế. Cứ gọi tôi là "anh" hay "Sungwoo" là được rồi "

" Được thôi anh Sungwoo "

" Cậu có muốn nghe về câu chuyện về người bạn tôi không ?"

Sungwoo đề cập về vấn đề này trước, dĩ nhiên Daniel không từ chối bất cứ chuyện gì cả, chỉ là có chút bất ngờ khi lần đầu tiên có người muốn tâm sự với mình về người bạn của người đó thay vì bản thân anh ta. Khó hiểu cũng chỉ là chút ít, nhưng cuối cùng Daniel cũng rất vui vẻ đón chờ câu chuyện của Sungwoo 

" Tôi có một cậu bạn, bằng tuổi tôi, cậu ấy sinh ra trong một gia đình bình thường, cuộc đời bình thường, gia cảnh chưa bao giờ giàu có cả " - Sungwoo bắt đầu câu chuyện bằng một giọng rất dễ chịu, mà Daniel chẳng quan tâm đến nội dung lắm, cái cậu quan tâm lúc này là con người quá đỗi đặc biệt trước mắt kia " Cha cậu ấy làm công nhân, mẹ buôn bán nhỏ, anh trai học đại học ở một trường không mấy danh tiếng. Mặc dù cảnh sống có chút khó khăn nhưng ngược lại gia đình cậu bạn này rất hạnh phúc "

Daniel gật gật đầu, có chút nghiêng đầu " Gia cảnh bình thường rất dễ khiến người ta thoải mái "

" Đúng đó, cậu bạn của tôi rất yêu thương gia đình mình, nhất là anh trai của cậu ấy, người có thể hy sinh tất cả vì tình cảm anh em này. Dẫu có hơi buồn cười, nhưng cậu ấy bảo với tôi, cha cậu ấy trước khi đi làm mỗi ngày đều tét mông hai anh em dù cả hai đã quá lớn cho hành động đó. Mỗi ngày đi học về cậu bạn của tôi đều ra quán giúp mẹ rửa bát, anh trai cậu ấy thì làm thêm đến hôm nào cũng tối khuya mới về. Cuộc sống bình đạm như vậy, Daniel, cậu có thấy thật tốt không ? "

Người còn lại lặng im gật đầu 

" Anh trai cậu ấy rất tốt bụng, tôi nhớ cậu ấy có từng bảo với tôi, năm cấp hai bị bạn bè bắt nạt đến mức không dám đến lớp, anh trai cậu ấy một mình mặc kệ bố mẹ ngăn cản đến trường làm ầm ĩ, kết quả mọi người đều chuyển từ coi thường sang ngưỡng mộ cậu ấy. Có anh trai quả thật rất tốt, phải không ? "

Daniel lại tiếp tục gật đầu, với một đứa vốn là con một trong gia đình như cậu, việc có anh trai giống như có một người bạn đồng hành nguyện lòng vì mình, quả thật rất tốt.

" Đúng, tôi công nhận với anh điều này, tôi rất muốn có anh em ruột a "

Ong Sungwoo tiếp lời, nhưng câu chuyện anh ấy vừa kể hình như đã chấm dứt mất rồi, anh ấy đổi qua một đề tài mới " Những nhân viên phục vụ ở đây, tôi cũng không biết rõ cho lắm "
Daniel vội vàng nở một nụ cười tươi tắn, hai mắt theo đó cong tít lại, miệng để lại hai cái răng thỏ xinh xinh. Một tay lay lay tay Sungwoo, tay còn lại chỉ thằng nhóc Hyungseob và Woojin đang đứng cạnh nhau

" Thằng nhóc đáng yêu trắng xinh đó là Hyungseob, làm nhiệm vụ pha chế, vừa xinh xắn lại ngoan ngoãn. Đứa kế bên tên là Park Woojin, người lì lợm khỏi nói, nói nhỏ cho anh nghe là nó cực kỳ thích Hyungseob, nhưng thôi nó nói chuyện tệ lắm nên Hyungseob toàn phũ nó thôi, thấy cũng tội mà thôi cũng kệ "

Daniel vừa dứt lời từ bên trong đã có tiếng đùa giỡn truyền ra ngoài, lát sau lại thấy Hyungseob hầm hầm chạy ra " Đã bảo Woojin đừng nói như thế với tớ nữa rồi mà "

Woojin theo đến cùng, miệng cứ lập đi lập lại câu xin lỗi. Daniel thấy thế cũng bất lực hướng Sungwoo cười một cái

" Lại chọc gì Hyungseob nữa đúng không ? "

Woojin ấm ức

" Tại ông hết đó, phá hỏng hết rồi "

" Tại tao cái gì cơ "

" Sao ông bảo nói như ông thì thỏ sẽ vào hang "

Hyungseob vừa nghe từ " thỏ vào hang" đã tức điên lên, vội vàng mắng Woojin một trận " Thỏ vào hang cái gì chứ, Park Woojin cậu xem tớ là cái gì vậy hả..."

Không khí đột nhiên trở nên rất ồn ào, Daniel hết nhìn hai đứa nhóc lại nhìn Sungwoo đang mỉm cười ngây ngốc. Trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác rất lạ, không rõ là như thế nào

" Hình như là còn hai người nữa "

" À đúng vậy đúng vậy, hai người còn lại là một đôi đó, anh có thấy họ rất xứng đôi với nhau không ? Một người cao tên là YoungMin, người thấp hơn tên là Donghyun "

" YoungMin ? "

" Ừ là Im YoungMin, sao vậy, anh quen hả "

Ánh mắt Ong Sungwoo như có điểm kỳ lạ, sau cùng lại xua tay mỉm cười " không, tôi làm sao lại quen được chứ "

" Nhưng mà... "

" Cậu ấy có bị bệnh tim không ? "

Daniel trơ người, lại im lặng rồi lại nhìn về phía Sungwoo, có lẽ vì câu hỏi có chút bất ngờ " Sao anh lại hỏi như thế ? "

" À không có gì đâu "

" Tôi cũng không biết, cậu ấy không bảo gì cả, cả trông cực kì khỏe mạnh mà "

Cả hai lại lần nữa rơi vào trạng thái im lặng, sau cùng mới nói tiếp vài câu chuyện đơn giản, Sungwoo phải chuẩn bị về rồi

" Anh à "

Khi người kia vừa mới quay lưng bước đi vài bước Daniel đã vội vàng gọi một tiếng " Lần sau anh cũng sẽ đến chứ "

" Dĩ nhiên rồi "

Ong Sungwoo đi chưa được bao lâu thì hai con người còn lại mới bắt đầu kéo nhau về. Kang Daniel thật sự rất muốn hỏi có phải hai người đó bắt máy bay qua nước ngoài mua không. Vừa thấy hai người nọ về Hyungseob đã vội nói

" Anh YoungMin, đây có phải là anh trai anh không ? "

Vừa nói vừa đưa điện thoại ra trước mặt, Im YoungMin nhìn khuôn mặt điển trai của anh mình trong máy với tiêu đề bài báo được phóng to " Cảnh sát Im... phá án thành công vụ giết người gây tranh cãi, liên tục lập thành tích' làm bản thân không khỏi tự hào

" Phải rồi, anh trai anh đấy "

" Thật ngưỡng mộ " - Woojin chen vào " Anh ấy bắt được tên tội phạm gây tranh cãi gần đây rồi "

" Thích thật nha, ngầu quá đi mất "

" Hyungseob nè, nếu cậu thích cảnh sát như vậy thì tớ cũng học nha "

" Cậu thôi đi "

Daniel đứng gần đó cũng tranh thủ thêm một câu " Donghyun vào đúng nhà rồi " làm người kia ngại không chịu nổi

Mọi người đang vui vẻ bàn tán thì đột nhiên Im YoungMin lên cơn đau tim, có lẽ bệnh tình cũ tái phát, cơn đau đến bất chợt và đau đớn đến nỗi khiến anh khụy chân xuống đất. Donghyun vội vàng đỡ thấy cơ thể của người nọ lại quay sang hô to " Lấy lọ thuốc trợ tim trong túi áo khoát anh ấy "

Mọi thứ nhanh chóng trở nên hỗn loạn, cũng là trong lúc hỗn loạn nhất Daniel vô tình nhìn thấy một vết mổ lớn giữa ngực YoungMin.

Cậu ấy từng phẫu thuật tim

Written by mei.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #ongniel